Mộ Hoan đặt lại chén trà xuống khay, ngẩng đầu nhìn Trình ma ma cười nói: “Ma ma dạy phải, bản dung hoa trước đây từng là kẻ tứ cố vô thân được do được hưởng phúc từ chính phi nương nương mà trở thành lệnh ái.
Còn được Ngạc vương điện hạ để mắt đến nữa, âu cũng là phúc phận kiếp trước tích góp, Trình ma ma quả nhiên thông thấu hơn người.”
Trình ma ma cười cười đáp trả: “Mộ chủ tử xuất thân cao quý sao có thể đánh đồng với các tú nữ sườn bát kia chứ?”
“Ta tuy là ngũ phẩm dung hoa nhưng cũng là tú nữ được sắc phong, sao có thể nói khác đi được?”
“Chủ tử tâm tư linh động không cần nô tỳ hướng dẫn cũng tự biết phải làm thế nào.”
Mộ Hoan theo thói quen vuốt hoa tai phỉ thúy của mình, chậm rì rì mở lời: “Trình ma ma am hiểu cung quy, thấu tình đạt lý nên hiểu ý tứ của bản dung hoa.”
Trình ma ma thoáng chau mày nhưng cũng không mở miệng nói gì, tiếp tục phổ biến những điều mình biết cho tất cả tú nữ.
Đồng thời thông báo thời gian tuyển tú sẽ bị dời lại một tháng do trưởng công chúa hòa thân, toàn bộ bách tính Ngạn Huyền đại lục địa đều sẽ đổ ra đường vào ngày hôm đó để chúc mừng công chúa.
Mộ Hoan chưa từng nghe chó nhỏ nhắc qua vị đại công chúa này, có chút hiếu kỳ muốn tìm hiểu nhưng lại ngại hoàng cung lắm quy tắc nên vẫn chọn lưu lại Trữ Tú Cung.
Sau khi Trình ma ma nói hết những gì cần nói thì cho phép tú nữ trở về phòng nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai phải tập trung ở Đông Viện để làm thêm một số bài kiểm tra.
Riêng Mộ Hoan được phép ngồi bộ liễn trở về gian phòng phía đông, phía sau còn có hai ba nữ nô cầm gậy treo chậu than đi sát để sưởi ấm, khí thế không kém cạnh sủng phi của Lang vương.
Mộ Hoan có chút buồn ngủ, chậm chạp hỏi Hỉ Tâm đang đi gần nhất: “Chúng ta về phòng còn làm gì nữa hay không?”
“Chủ tử là chính ngũ phẩm dung hoa nên không cần phải làm gì cả, việc quét tước dọn dẹp sẽ do tú nữ sườn bát phẩm lo liệu.”
Nghĩ ngợi một chốc không lâu, Mộ Hoan chầm rì rì ra lệnh: “Nếu vậy bảo Tống ma ma gọi Đằng thị và vài người nữa dọn dẹp phòng của bản dung hoa, nhớ nói rõ phải là đích thân Đằng thị đến.”
“Vâng, chủ tử.”
Hỉ Tâm xoay người trở về đại sảnh truyền đạt ý tứ của Mộ Hoan với Tống ma ma, không quên nhét thêm ít bạc vào tay bà ta.
Tống ma ma sống lâu trong cung sao có thể không hiểu ý tứ kia, xem chừng Đằng thị đã làm gì phật ý động chạm đến vẩy ngược của Mộ dung hoa khó chiều chuộng kia.
Lại nói Mộ Hoan trở về Tịnh Hoa Thất liền nằm dài trên nệm vải không nhúc nhích, cả ngày ngồi bộ liễn xốc nảy khiến mông nàng đau nhức muốn chết.
Tường Liên cẩn dực kéo chăn đắp kín người của Mộ Hoan, nhưng được nửa chừng thì tiểu chủ tử lại trở mình.
“Tường Liên.”
“Vâng?”
“Ngạc vương có ở trong cung không?”
Tường Liên thoáng ngây người, sau đó thì lắc đầu: “Ngạc vương xuất cung lập phủ sao có thể ở trong cung?”
“Thật sao…”
Mộ Hoan yếu ớt vùi đầu vào gối hơi mềm, trong lòng vừa chán nản vừa buồn bực.
Nhất định chó nhỏ đã biết nàng vào cung nhưng vẫn cố tình hồi phủ, là muốn tức giận tránh mặt nàng hay chán ghét không muốn gặp mặt nàng?
Oán giận đánh thùm thụp vào nệm vải mấy cái, hai mắt tự lúc nào đỏ hoe sắp khóc, chỉ cần là chuyện liên quan đến đối phương liền khiến nàng mất bình tĩnh.
“Chủ tử, có tú nữ đến quét dọn.”
Lúng túng lau chùi nước mắt, Mộ Hoan không vội để đám người Đằng Liễu vào mà đưa tay cho Tường Liên đỡ xuống giường.
Một đường thẳng đến ghế quý phi ngồi xuống, nhấc hai tay lên để Tường Liên trùm chăn phủ kín hai chân, không quên nhắc nhở nữ nô mang mấy chậu than qua chỗ nàng ngồi.
Qua gần nửa canh giờ thời gian Mộ Hoan mới quay sang Hỉ Tâm phân phó: “Cho vào.”
Hỉ Tâm đi ra ngoài gọi Đằng Liễu cùng ba nữ nô khác đang sắp cóng chết ở ngoài sân: “Chủ tử cho các ngươi vào dọn dẹp.”
Đằng Liễu run rẩy gật đầu tạ ơn rồi cùng ba nữ nô tiến vào trong Tịnh Hoa Thất, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc nàng đã đắc tội gì với Mộ Hoan để phải bị đối xử như vậy?
Bước vào liền thấy Mộ Hoan cuộn người ngồi trên ghế quý phi, bàn tay đeo kín hộ giáp sờ vuốt hoa tai phỉ thúy, đôi mắt hạnh trong trẻo lộ ra một tia khinh khi chế giễu.
“Còn không quỳ lạy chủ tử?”
Bị tiếng quát tháo của Hỉ Tâm làm cho giật mình, Đằng Liễu cùng ba tú nữ khác vội vàng quỳ sụp xuống khấu đầu: “Nô tỳ khấu kiến Mộ dung hoa, chủ tử vạn phúc kim an.”
“Ba người kia đứng dậy, Đằng thị tiếp tục quỳ.”
Ba tú nữ nghi hoặc nhìn nhau nhưng cũng đứng dậy, nép sang một bên chờ lệnh từ phía Mộ dung hoa.
Tường Liên ra mặt thay cho Mộ Hoan hướng dẫn bọn họ bắt đầu dọn dẹp từ nơi nào, còn đứng bên cạnh giám sát nhất cử nhất động.
Ngoài trời lất phất hoa tuyết bay, sàn nhà thậm chí lạnh bằng cái hầm băng, Đằng Liễu quỳ đến mức hai chân đều mất cảm giác mà cơ thể vẫn run rẩy từng hồi không ngừng.
“Mộ dung hoa, rốt cuộc… nô tỳ đã làm sai cái gì?”
Mộ Hoan nhấp một ngụm trà làm ấm cổ họng, tiếp tục nghiêng người dựa vào ghế quý phi nhắm mắt tĩnh thần.
“Mộ dung hoa…”
“Im miệng!” Hỉ Tâm gắt gỏng quát một tiếng: “Ngươi không thấy Mộ dung hoa đang nghỉ ngơi hay sao?”
Đằng Liễu cắn răng nhẫn nhịn tiếp tục quỳ, càng nghĩ càng không hiểu tại sao Mộ Hoan lại trở mặt với nàng nhanh như vậy.
Lần trước gặp nhau Mộ Hoan thậm chí còn mở miệng nói đỡ cho nàng mấy câu còn sắp đáp ứng kết nghĩa kim lan, bây giờ lại nhưng kẻ thù nhiều năm gặp cố gắng dìm chết đối phương.
“Tú nữ được chọn nhập cung sẽ được phép ghi nơi mình muốn được gả vào một tấm gỗ treo ở trên tường liễu bên hông Trữ Tú Cung.
Ở chỗ đó, bản dung hoa tìm được một thứ rất đáng xem, ngươi nói đó là thứ gì?”
Trong lòng rét lạnh nửa đoạn, Đằng Liễu trừng trừng mắt nhìn Mộ Hoan ở đối diện, không tin đối phương sẽ đến tường liễu lật tìm từng tấm gỗ một.
Ngoài dự đoán, Mộ Hoan lấy trong tay áo một tấm gỗ điêu khắc tinh xảo ném xuống trước mặt ả, ánh mắt đã lạnh nay còn trầm xuống thêm một tầng.
“Chính ngươi cũng biết bản dung hoa sau này sẽ gả vào Ngạc vương phủ, mà ngươi thì lại muốn cùng theo gả vào, ngươi nói xem là có mục đích gì?”
“Mộ dung hoa thỉnh tin tưởng nô tỳ, nô tỳ thật sự không hề có ác tâm!!” Đằng Liễu cuống cuồng dập đầu rấm rức khóc than: “Nô tỳ từng gặp qua Ngạc vương nên đã đem lòng ngưỡng mộ, chỉ muốn được làm thiếp hầu hạ một đêm cũng mãn nguyện, hoàn toàn không có lòng tranh sủng đoạt vị.”
“Hầu hạ một đêm?” Mộ Hoan mỉa mai cười một tiếng: “Ngươi đầu tiên muốn hầu hạ một đêm, sau nhất định sẽ muốn hoài thai quyền quý, lúc đó còn muốn ngồi lên vị trí trắc phi của bản dung hoa!!”
“Nô tỳ không dám.”
“Ngươi còn dám nói không dám?”
Mộ Hoan giận dữ đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt Đằng Liễu mà đay nghiến: “Trước nịnh bợ lấy lòng bản dung hoa, sau ngấm ngầm tìm cách gả vào Ngạc vương phủ còn dùng tuyển tú để nâng cao thanh thế.
Bản dung hoa hận sao không nhìn thấu ác tâm của ngươi ngay từ đầu, nếu biết ngươi như thế đêm triều nhật hôm đó bản dung hoa đã để ngươi tự sinh tự diệt!”
“Nô tỳ thật sự không có như vậy.” Đằng Liễu khóc lóc thê thảm như nhà có tang sự, dùng sức níu tay áo của Mộ Hoan: “Nô tỳ chỉ nghĩ ngưỡng mộ điện hạ, hoàn toàn không có ý trèo cao vượt quyền, mong Mộ dung hoa đại nhân đại lượng tha thứ cho nô tỳ lần này.”
“Tha thứ cho ngươi? Tha thứ để ngươi câu dẫn Ngạc vương? Tha thứ để ngươi trèo lên được giường của Ngạc vương? Bản dung hoa có tha thứ cho ai cũng không tha thứ cho tiện nhân nhà ngươi!!”
Mộ Hoan trong cơn thịnh nộ đã quay sang Hỉ Tâm mà nói: “Lôi xuống, vả mặt ả một trăm cái, vả không đủ bản dung hoa phạt hết tất cả các ngươi!!”
Chỉ mới ngày đầu tiên nhập cung mà Mộ dung hoa đã đánh một tú nữ như vậy thì thật là không hợp phép tắc, nhưng vì kiên nể thân phận của nàng mà nữ nô hầu hạ trong thất lập tức lôi Đằng Liễu ra ngoài sân vả miệng.
Ngoài trời không chỉ lạnh mà tuyết còn rơi rất nặng hạt, Đằng Liễu bị ấn quỳ xuống lớp tuyết dày, hai tay cố định sau lưng còn tóc bị một người nào đó kéo ngược ra sau.
Dung mạo đối với omega có biết bao quan trọng, lần này bị phạt vả miệng một trăm cái sợ rằng sẽ để lại di chứng.
Đằng Liễu sống chết giãy dụa, nhưng càng giãy thì càng bị nữ nô thô lỗ ấn mạnh xuống nền tuyết, nước mắt giàn ra hai bên mặt đỏ bừng bừng vì lạnh.
“Chủ tử tha mạng! Cầu chủ tử tha cho nô tỳ một ngựa!!”
Chát chúa tiếng tát tai vang lên xé tan bầu không khí yên ắng, ba nữ nô đi theo Đằng Liễu ban nãy còn chẳng dám nhìn thẳng, đè thấp hơi thở chăm chỉ làm tiếp công việc của mình.
Chỉ mới tát vài cái mà mặt Đằng Liễu đã sưng như đầu heo, khóc lóc thảm thương không ngừng, còn sợ khóc nữa ngay cả giọng cũng sẽ bị ách.
Mộ Hoan lửa giận chưa nguôi nên mặc kệ chuyện bên ngoài, quán hết hai chén trà nóng mới miễn cưỡng thở ổn định như ban đầu.
“Chủ tử đừng tức giận kẻo hại thân.”
“Bản dung hoa còn muốn đánh chết ả!” Mộ Hoan siết chặt tay vịn ghế đến trắng bệch, hai hàm răng nghiến chặt phát ra tiếng két nho nhỏ: “Người của bản dung hoa cũng dám nghĩ tới hay sao?”
“Chủ tử…”
Tường Liên còn chưa nói hết câu thì bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân tất tất tốt tốt đồng thời tiếng tát tai cũng ngừng hẳn.
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã ngửi thấy một mùi tinh dầu rất nồng nặc từ ngoài xộc vào, kéo theo tiếng thông truyền của công công – Trưởng công chúa giá đáo!!
Mộ Hoan tràn đầy nghi hoặc đứng dậy tiếp giá: “Thần thiếp tham kiến Trưởng công chúa.”
Trưởng công chúa A Ba Đáp Tát Na Khắc Na một tháng nữa sẽ đến Hổ tộc hòa thân, thời gian này đều sẽ ở trong tẩm cung của mình mà học lễ nghi quy tắc.
Đột nhiên hôm nay lại đến Tịnh Hoa Thất của một nho nhỏ dung hoa, mười phần thì hết chín phần có vấn đề.
A Ba Đáp Tát Na Khắc Na uyển chuyển ngồi xuống trường kỷ, đầy mặt bất mãn nhìn chằm chằm Mộ Hoan đang đứng gần đó: “Mộ dung hoa, ngươi nghĩ trong hoàng cung này chính ngũ phẩm là phẩm vị lớn nhất hay sao? Bản thân ngươi cũng chỉ là tú nữ được sắc phong lại dám làm càn cho người vả mặt một tú nữ khác, ngươi còn xem quy tắc trong cung ra gì hay không?”
Trước cơn thịnh nộ của Trưởng công chúa, Mộ Hoan vẫn bình tĩnh đáp lời: “Công chúa điện hạ minh giám, thần thiếp tuyệt đối không có ý nghĩa quá phận chỉ muốn dạy bảo tú nữ không hiểu chuyện chống đối mà thôi.”
“Dù có phạt cũng không được phép vả mặt, ngươi cho rằng bản thân là ai mà dám tự tung tự tác như thế?” A Ba Đáp Tát Na Khắc Na vỗ mạnh tay lên bàn, hai mắt trừng lớn như thể muốn ăn tươi nuốt sống nữ nhân hỗn xược ở trước mặt: “Ngông cuồng ngạo mạn! Bản công chúa sớm nghe được chuyện xấu của ngươi nhưng không ngờ ngươi còn quá phận như vậy!!”
“Thần thiếp chỉ làm việc bản thân cho là đúng, còn lại những gì công chúa điện hạ nghe được đều là bịa đặt!”
“Bịa đặt?”
A Ba Đáp Tát Na Khắc Na đưa tay cho nữ nô tâm phúc dìu đứng dậy, từng bước đi về phía Mộ Hoan mà gằn giọng: “Bản công chúa nghe nói ngươi ghen tỵ thất đức ngăn cản Ngạc nạp thiếp, có chuyện như vậy hay không?”
Trước câu hỏi này Mộ Hoan thoáng chần chờ nhưng rất nhanh liền đáp trả: “Phải, thần thiếp cố tình ngăn cản Ngạc vương điện hạ nạp cơ thiếp vào phủ, cũng muốn trong phủ của điện hạ chỉ có duy nhất một mình thần thiếp hầu hạ bên giường.”
“Ngươi thân là trắc phi tương lai lại có suy nghĩ ích kỷ như vậy còn xứng đáng gả vào Ngạc vương phủ hay không? Hôm nay bản công chúa thay tổ tiên A Ba Đáp thị dạy dỗ lại ngươi, để ngươi biết cái giá phải trả cho sự ngông cuồng của mình!”
Dứt câu, A Ba Đáp Tát Na Khắc Na lập tức quát vào mặt nữ nô bên kia: “Vả miệng ả đến khi nào ả nhận sai thì thôi!”
Hai nữ nô phía trưởng công chúa lập tức bước đến chỗ Mộ Hoan đem hai tay nàng giữ chặt ở sau lưng, một người nào đó dùng sức ấn mạnh vào lưng khiến nàng gục xuống sàn nhà.
“Chủ tử!”
Hỉ Tâm định chạy đến ngăn cản lại bị thủ vệ đẩy lùi về sau, bây giờ chỉ có mọc cánh mới có thể thoát khỏi vòng vây kín kẽ này.
Cả người bị kiềm chặt nhức nhói, Mộ Hoan miễn cưỡng chống đỡ đau đớn giương mắt oán giận nhìn A Ba Đáp Tát Na Khắc Na, nhưng tuyệt đối không mở miệng van xin than khóc.
“Ngươi còn dám trừng mắt với bản công chúa?” A Ba Đáp Tát Na Khắc Na dùng sức bắt lấy quai hàm của Mộ Hoan miết mạnh, móng tay bén nhọn bấm sâu vào gò má trắng trẻo: “Nếu bản công chúa không ra tay sợ người khác sẽ nói bản công chúa sợ hãi một chính ngũ phẩm dung hoa!!”
Mộ Hoan vội nhắm mắt nén nhịn đau đớn ập đến bên gò má bỏng rát, lực tay của omega Lang tộc lớn hơn omega Nhân tộc rất nhiều, một đòn này đủ khiến gò má sưng to lên như quả táo.
Trong miệng có chút mằn mặn, Mộ Hoan tự biết bản thân gặp phải vấn đề gì cố nhịn không nhả ngụm máu đọng ra ngoài trước mặt ả.
“Tiện nhân không biết tốt xấu!”
A Ba Đáp Tát Na Khắc Na lại muốn giáng thêm một cái tát tai lên mặt Mộ Hoan nhưng đáng tiếc bàn tay chưa chạm được vào da thịt mềm mại kia thì đã bị tiếng nói ngoài cửa cắt ngang.