“Hửm? Hoàng cung tổ chức điển lễ phong chức tước cho tam khôi?”
Hỉ Tâm gật gật đầu, tiếp tục giúp Mộ Hoan chải đầu bới tóc: “Tư Sĩ Hách thị đạt trạng nguyên, La Tư Khống thị đạt bảng nhãn còn Trầm thị thì đạt thám hoa.”
Mộ Hoan chăm chú nhìn vào gương đồng, có chút hiếu kỳ hỏi tiếp: “Chúng ta là nữ tử hậu cung cũng phải đi sao?”
“Phải đi, đây là lệnh từ phía Thái hậu nương nương.”
“Vậy thì nhanh nhẹn một chút, chúng ta không thể đến trễ được.”
Đợi khi Mộ Hoan chuẩn bị xong xuôi thì Tường Liên cũng gọi được bộ liễn tới, cùng Hỉ Tâm dìu chủ tử lên bộ liễn hướng về phía Phượng Vũ Điện.
Tới nơi thì vẫn còn rất nhiều người chưa đến, Mộ Hoan theo sắp xếp của các tiểu công công mà ngồi xuống chỗ của mình.
Ở cách đó không xa, hoàng thân công chúa chưa đến được một nửa, thậm chí A Ba Đáp Thấu Á Viên còn chẳng thấy đâu.
Còn ngồi chưa kịp ấm mông đã bị Hỉ Tâm kéo kéo tay áo: “Chủ tử mau đi thỉnh an Thái hậu nương nương.”
“A?”
Mộ Hoan lóng ngóng để Hỉ Tâm và Tường Liên dìu đứng dậy, cố gắng đi thật uyển chuyển đến trước mặt Thái hậu nương nương.
Thái hậu năm nay vượt quá ngũ tuần, dung nhan do được bảo dưỡng cẩn thận nên chẳng nhận ra được chút vết tích của thời gian.
Mặt đầy đặn hồng hào phúc hậu như thánh mẫu trong tranh vẽ, nhờ vậy mà Mộ Hoan đứng trước mặt Thái hậu cũng không cảm thấy có bao nhiêu áp lực.
“Thần thiếp Mộ dung hoa Mộ Hoan khấu kiến Thái hậu nương nương.”
Hỉ Tâm nhỏ giọng nhắc nhở: “Bên cạnh là Tam công chúa.”
Mộ Hoan máy móc hành lễ với A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách: “Thần thiếp khấu kiến tam công chúa.”
“Hóa ra là Mộ dung hoa vừa được sắc phong.”
Thái hậu nhìn Mộ Hoan từ trên xuống giường, hoàn toàn không có bài xích thân phận nàng chỉ là omega Nhân tộc mà còn niềm nở nắm lấy bàn tay nàng vuốt ve.
“Lan Cách mau xem, tay của Mộ dung hoa mềm mại như tơ lụa vậy.”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách cười cười đáp lại: “Hoàng tổ mẫu, tiểu cô nương vừa mới lớn da tay sao có thể không mềm mại a?”
“Ai gia lần đầu nhìn thấy một omega Nhân tộc có da tay mềm mại, Mộ dung hoa mau mau ngồi xuống cạnh ai gia.”
Tiểu công công bên cạnh nhanh chóng mang ra thêm một tọa ỷ, hướng về Mộ Hoan ra hiệu mời rồi lẳng lẽ di chuyển ra sau lưng Thái hậu.
Mộ Hoan lúng túng ngồi xuống, bàn tay do không ủ ấm nên có điểm tê lạnh nhưng lại chẳng dám rút trở về, ngoan ngoãn ngồi yên để Thái hậu vuốt ve bàn tay.
“Ai gia nghe nói Mộ dung hoa thông minh lanh lợi sao hôm nay nửa câu cũng không nói thế?”
“Thần thiếp tuổi nhỏ ăn nói vụng về sợ sẽ khiến thái hậu mất nhã hứng.”
“Làm sao có thể a?” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách nghiêng người nhìn sang Mộ Hoan, cong mắt thân thiện cười nói: “Thái hậu thích Mộ dung hoa như vậy, còn đang muốn hảo hảo trò chuyện với tôn tức tương lai đây.”
Mộ Hoan xấu hổ cười: “Được Thái hậu yêu thương là phúc phận của Hoan nhi, chỉ mong rằng sau này gả vào Ngạc vương phủ có thể sớm tối hiếu thuận với Thái hậu.”
“Ha hả, xem xem cái miệng nhỏ kia nói những gì kìa.” Thái hậu khách khách cười vang, vỗ vỗ vào mu bàn tay của Mộ Hoan: “Sau này gả vào Ngạc vương phủ phải sớm tối hầu hạ Ngạc để mau chóng vì A Ba Đáp thị khai chi tán diệp.
Sao có thể chỉ biết hiếu thuận với lão bà bà như ta a?”
“Thần thiếp nhất định sẽ vì A Ba Đáp thị mà khai chi tán diệp, nhưng cũng muốn Thái hậu trường thọ thiên tuế để Hoan nhi có thể hiếu thuận.
Bản thân Hoan nhi không có phụ mẫu, được Thái hậu yêu thương như tìm thấy được gia đình thứ hai, cho nên rất muốn cùng điện hạ hiếu thuận với Thái hậu.”
“Lan Cách xem tiểu tôn tức của ai gia như thế nào ngoan ngoãn a?”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách cũng vui vẻ nói tiếp: “Muội tức quả nhiên có lòng, nếu có thể sau này phải thường xuyên vào cung trò chuyện tâm sự với hoàng tổ mẫu và bản công chúa.
“Thần thiếp tuân mệnh.” Mộ Hoan uyển chuyển nắm lấy bàn tay của Thái hậu, cong mắt hạnh thành cầu vồng nhỏ: “Chỉ sợ Thái hậu nương nương cảm thấy Hoan nhi vụng về phiền toái mà không cần Hoan nhi hầu hạ thôi.
Ngay cả Ngạc vương điện hạ cũng hay chê bai thần thiếp, mỗi lần như vậy sẽ gõ đầu thần thiếp giáo huấn một trận, nói đến nỗi lỗ tai thần thiếp cũng phát đau.”
Thái hậu nghe xong liền cười vang: “Ngạc tính tình trầm lặng lại bị nha đầu ngươi chọc cho phải lải nhải xem ra cũng có chút bản lĩnh a.”
Mộ Hoan chun chun mũi, phồng má nói tiếng: “Ngạc rất hay cười nhạo thần thiếp, còn nói sau này thần thiếp gả vào phủ cao điểm sư phụ đều phải làm việc hết công suất.
Thái hậu nương nương, thần thiếp thật sự không có ăn nhiều đâu, chỉ là trong phủ quá nhàm chán nên mới dùng ít cao điểm cho đỡ buồn miệng thôi.”
Lần này cả A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách cũng phải phì cười, quả nhiên tiểu nha đầu này tâm tư đơn thuần nghĩ gì nói nấy khiến ai trò chuyện cùng nàng đều phi thường thoải mái.
Thái hậu cười đến rơi cả nước mắt phải dùng khăn lụa chà lau đi, chỉ vào Mộ Hoan mà nói: “Nha đầu a, chưa bao giờ ai gia cười nhiều như vậy.”
Mộ Hoan hì hì cười, ôm lấy cánh tay của Thái hậu mà làm nũng: “Thần thiếp tính tình vụng về bị Thái hậu nương nương cười chê rồi.”
Nhìn thấy Mộ Hoan có hành động vượt quy củ, tiểu công công định bước lên nhắc nhở thì bị Thái hậu khoát tay ngăn lại, còn điểm vào trán nàng một cái.
“Tiểu nha đầu, ai gia phỏng chừng biết được tại sao Ngạc lại thích ngươi.
Tính tình ngươi cởi mở hòa đồng lại còn biết cách làm người khác vui vẻ, ngay cả ai gia cũng phải hài lòng a.”
“Thần thiếp đối với điện hạ là thật lòng thật dạ, cũng mong có thể phu thê hòa hợp sớm ngày vì A Ba Đáp thị khai chi tán diệp.”
“Hảo a, ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy mới xứng đáng làm tức phụ của A Ba Đáp thị ta chứ.
Bất quá…” Thái hậu nhìn Mộ Hoan lần nữa, không hài lòng lắc đầu: “Chỉ là omega Nhân tộc.”
Mộ Hoan giật nảy người, trống ngực đập liên hồi còn mồ hôi thì túa ra như tắm, xem ra ải Thái hậu này không dễ qua chút nào.
“Tôn nhi nghĩ chỉ cần thập muội thích là được, dù sao Mộ dung hoa phẩm chất cũng không kém cỏi.”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách cẩn thận đánh giá Mộ Hoan thêm một lần nữa, tự nàng cảm thấy tiểu omega này mặc dù không xuất thân Lang tộc nhưng cũng không thấp kém.
Xét về dung mạo, tuổi nhỏ ngọc diện đã thanh tú phiêu lượng lớn lên nhất định sẽ còn xinh đẹp kiều mỹ hơn nữa.
Xét về gia thế, Mộ Hoan là lệnh ái đi ra từ Đồng vương phủ, thậm chí có rất nhiều omega Lang tộc chẳng có được gia cảnh tốt như nha đầu.
Và xét về tính cách thì rất hoạt bát năng động, lấy lòng được với cả hoàng tổ mẫu và Ngạc thì không thể đánh giá thấp, dù sao nha đầu này cũng chẳng có điều gì để đáng phải chê bai.
Thái hậu trầm tư nghĩ ngợi một chốc cũng gật gù: “Hoan nhi là một nha đầu thông minh hiểu chuyện lại còn lễ phép, đúng là không có gì để chê bai cả.
Quan trọng là Ngạc thích nàng, những chuyện còn lại ai gia cũng không có ý kiến nữa, chỉ mong cả hai có thể hòa hợp chung sống với nhau.”
“Thần thiếp tạ ơn Thái hậu ân điển.”
“Thế này đi.” Thái hậu xoa xoa gò má đầy đặn của Mộ Hoan, hiền từ cười nói: “Phong cho chính ngũ phẩm Mộ dung hoa thành tòng tứ phẩm Mộ Tần, khi gả vào vương phủ cũng hãnh diện hơn.”
Mộ Hoan nghe xong vui mừng khôn xiết, vội vội vàng vàng quỳ xuống tạ ơn: “Thần thiếp tạ ơn Thái hậu nương nương hậu ái.”
“Mau mau đứng lên, mặt đất rất lạnh đấy.”
Thái hậu đích thân dìu Mộ Hoan ngồi trở lại tọa ý, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng mà than phiền: “Xem xem tay nhỏ có bao nhiêu lạnh a? A Từ, ngươi mang thủ lô của ai gia ban cho lệnh ái sử dụng đi.”
“Vâng.”
A Từ công công lập tức thủ lô trên khay bạc đưa cho Mộ Hoan, còn cẩn thận đến mức giúp nàng đeo vào.
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách tinh ý nhận ra liền nói: “Đây chẳng phải là thủ lô của Tây Vực tiến cống hay sao? Tôn nhi nghe nói thủ lô này thủ công tinh xảo còn là độc nhất vô nhị, bình thường hoàng tổ mẫu đều không nỡ dùng, quả nhiên hoàng tổ mẫu rất yêu thương Mộ Tần.”
Mộ Hoan thụ sủng nhược kinh, bối rối chẳng biết làm sao thì Thái hậu đã kiềm bàn tay của nàng lại: “Cứ mang vào cho ấm, ai gia đã ban thưởng nó cho ngươi rồi.”
“Hoan nhi may mắn được Thái hậu yêu thương là phúc phần tích được ba kiếp.”
“Ai gia cũng tính là hoàng tổ mẫu của ngươi, không cần phải quá khách khí.”
Thái hậu cùng Mộ Hoan nói rất lâu, đôi khi A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách sẽ nói thêm vài câu góp vui, bầu không khí phi thường hòa hợp.
Thậm chí Mộ Hoan còn tìm vài câu chuyện chọc cười Thái hậu, khiến lão tổ tông hài lòng không dứt, còn sợ trong lúc quá cao hứng lại phong cho Mộ Hoan cao thêm một bậc.
A Ba Đáp Thấu Á Viên xuống bộ liễn thì lập tức nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng có chút nghi hoặc, sao Mộ Hoan lại ngồi chung với Thái hậu?
“Tôn nhi tham kiến hoàng tổ mẫu, hoàng tổ mẫu vạn phúc kim an.”
“Ngạc đến rồi sao?” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách đối với tiểu hoàng muội này hoàn toàn không có thái độ bài xích, nói đúng hơn là nàng chưa bao giờ bài xích bất kỳ ai: “Muội mau xem đi, Mộ Tần của muội nói lời nào cũng khiến hoàng tổ mẫu vui vẻ, ngay cả bản công chúa cũng bị nàng chọc cười mãi thôi.”
“Mộ Tần?”
“Ai gia vừa phong cho nàng lên thêm một phẩm, Ngạc, ngươi không có ý kiến chứ?”
“Tôn nhi nào dám.” A Ba Đáp Thấu Á Viên cảnh giác dời mắt nhìn sang Mộ Hoan: “Nàng có nói lung tung hay bày trò phá phách không đấy?”
“Thần thiếp không có, ngài không tin có thể hỏi hoàng tổ mẫu và tam tỷ tỷ a.”
Chỉ mới có vài khắc thời gian mà đã gọi hoàng tổ mẫu và tam tỷ tỷ thân thiết như vậy, A Ba Đáp Thấu Á Viên tránh không khỏi có chút bất khả tư nghị.
“Ai gia hiểu rõ các ngươi, sắp trở thành phu thê rồi nên có nhiều chuyện muốn nói, ai gia cho phép các ngươi ngồi chung bàn.”
Mộ Hoan lúng túng đứng dậy tạ ơn, không quên dùng khóe mắt liếc nhìn A Ba Đáp Thấu Á Viên ở bên cạnh.
Hai người song song hành lễ với Thái hậu rồi di chuyển trở về bàn, lúc Mộ Hoan định ngồi xuống thì A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng đang hạ thấp người, mắt lớn mắt nhỏ trừng trừng nhìn nhau.
Hỉ Tâm nhanh trí kéo Mộ Hoan lại đợi khi nào Ngạc vương ngồi xuống rồi mới để chủ tử ngồi, như vậy mới hợp quy củ.
“Cho phép ngồi sao?”
“Ngài…” Mộ Hoan oán hận quắc mắt: “Hoàng tổ mẫu cho phép ta ngồi!”
“Nhưng bản vương chưa cho phép.”
Mộ Hoan vừa tức giận vừa ủy khuất vội chống tay lên bàn để đứng dậy, nào ngờ đối phương lại thô lỗ nắm thắt lưng nàng kéo xuống.
“Ngồi không được, đứng cũng không xong, rốt cuộc ngài muốn cái gì đây?”
“Đã ngồi thì ngồi đi đứng lên làm gì?”
“Ngài!”
Mộ Hoan nghẹn đến nội thương, trừng trừng mắt ngồi trở lại nệm vải, bây giờ dù có ai lấy máy câu đem nàng câu đi thì nàng vẫn nhất quyết ngồi lì ở đây.
“Nương nương, ngài có lạnh không?” Tường Liên ân cần hỏi han Mộ Hoan: “Ngài có cần nô tỳ lấy thêm chăn ấm?”
“Không cần, mà ngươi gọi… nương nương?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên bên cạnh thuận miệng giải thích: “Từ Tần vị trở lên đã được gọi là nương nương.”
Mộ Hoan thẹn quá hóa giận, đanh đá quát khẽ: “Ta không có hỏi ngài!”
“Bản vương đang trả lời sao?”
“Nương nương đừng như vậy nữa.” Hỉ Tâm ghì chặt tay áo của Mộ Hoan, cố sức đè thấp giọng xuống đến mức có thể: “Ngài đáp ứng với chính phi nương nương những gì đều quên rồi sao?”
“Nhưng ngươi xem ch…” Mộ Hoan suýt chút thốt ra hai chữ ‘chó nhỏ’ nhưng may mà ngậm mồm lại kịp, ai oán trừng trừng A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Ngạc vương rõ ràng không có ý muốn cùng ta nói chuyện!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên đảo mắt nhìn sang nơi khác, vờ như không nghe thấy chủ tử các nàng nói cái gì.
Rất nhanh mọi người cũng tập trung đông đủ ở đại điện để chờ xem điển lễ phong chức tước và ban thưởng cho tam khôi.
Mà ba vị đứng đầu hoàng bảng năm nay cũng có mặt rất sớm, nghiêm chỉnh đứng ở một góc điện chờ được gọi tên lên.
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách nghiêng đầu nhìn về phía góc điện tìm chân chính trạng nguyên năm nay, vừa vặn bắt gặp một nữ nhân loài người mặc quan phục đứng thẳng sau lưng hai đại alpha Lang tộc.
So về chiều cao tất nhiên alpha loài người không thể so sánh với Lang tộc, nhưng lại cao hơn rất nhiều so với những alpha Nhân tộc khác.
Dáng người có điểm gầy gò nhưng hai mắt đặc biệt sáng, gương mặt bừng sáng hào quang, khí thế hiên ngang chính trực khó ai sánh bằng.
Nào ngờ, Trầm Sinh cũng ngẩng đầu lên nhìn, bốn mắt trực tiếp chạm nhau.
Là omega, A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách e lệ nâng khăn lên che mặt, nhưng mắt vẫn không dời khỏi Trầm Sinh ở đó.
Mà Trầm Sinh cũng lễ độ cúi đầu chào, trong lòng nghi hoặc không rõ cô nương kia tại sao lại nhìn nàng.
Vừa vặn toàn bộ diễn biến đều rơi hết vào mắt của Thái hậu, bà kéo cánh tay của tiểu tôn nữ vỗ nhẹ hai cái: “Bảo bối, nhìn trúng vị nào rồi sao?”
“Hoàng tổ mẫu…” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách chỉ tay về phía của Trầm Sinh, nhỏ giọng nói khẽ: “Trầm Sinh nàng mới là chân chính trạng nguyên gia năm nay, do chỉ là alpha Lang tộc nên bị giáng xuống thành thám hoa.”
“Có chuyện như vậy sao?” Thái hậu mạc danh kỳ diệu nhìn theo, quả nhiên Trầm Sinh đúng là một alpha Nhân tộc: “Ngạn Huyền đại lục địa chúng ta chỉ trọng hiền tài không trọng quyền quý, sao có thể chèn ép người khác như vậy?”
“Tôn nhi cả gan thỉnh xin hoàng tổ mẫu…”
“Không được.”
Thái hậu tự khắc biết A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách muốn nói gì, nha đầu này bình thường luôn chán ghét những việc bất bình, thấy ai có oan khuất liền tận lực ra tay giúp đỡ.
Bây giờ nhận ra Trầm Sinh bị người khác chèn ép, A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách không thể nhắm mắt làm ngơ trước chuyện này.
“Tại sao?” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách ủy ủy khuất khuất kéo dài giọng: “Hoàng tổ mẫu, ngài không thấy tiếc nhân tài sao?”
“Ai gia tất nhiên cảm thấy đáng tiếc thay cho Trầm Sinh kia, nhưng kết quả đã báo ra sao có thể nói đổi là đổi được? Bảo bối, nghe lời hoàng tổ mẫu, mặc dù Trầm Sinh chịu ủy khuất nhưng nàng vẫn ở trong tam khôi.
Nếu muốn hoàng tổ mẫu sẽ giữ nàng lại ở trong cung làm chức quan, nhất định sẽ không để đánh mất nhân tài này.”
“Nếu vậy tôn nhi xin nghe theo hoàng tổ mẫu.”