Lang Hậu Truyền Kì


“Ngu xuẩn!”
Đằng Liễu co rúm người nửa nằm nửa quỳ trên sàn nhà, lưng và mông vẫn còn bê bết máu vô pháp cử động, ngay cả thở một hơi cũng đủ khiến xương cốt kêu vang.
“Nô tỳ… nô tỳ không muốn sống như vậy nữa… công chúa…”
A Ba Đáp Tát Na Khắc Na bắt chéo chân, cao cao tại thượng nhìn xuống Đằng Liễu như nhìn tên khất cái rẻ rách bên đường: “Ngươi muốn sống thế nào? Nói bản công chúa nghe xem.”
“Làm chủ tử, sống như Mộ Hoan… phải hơn cả Mộ Hoan!”
“Thế ngươi sẽ làm gì?”
Đằng Liễu mím chặt môi nghĩ ngợi, run rẩy đáp: “Trở thành chính phi của Ngạc vương.”
“Ngươi giả vờ ngu ngốc hay thật sự ngu ngốc?” A Ba Đáp Tát Na Khắc Na tiếp nhận chén trà từ tay nữ nô hầu cận, dùng miệng chén gạt bớt lá trà: “Mộ Hoan thân phận thế nào chính ngươi cũng biết rõ đi? Phía sau nàng có chính phi Đồng vương phủ hẫu thuận, còn có cả Ngạc vương sủng ái che chở.

Chưa kể vị trí bây giờ của nàng là tòng tứ phẩm Tần vị, ngươi có chạy theo cả đời cũng chưa chắc được một phân xuất thân cao quý của nàng.”
“Nô tỳ và ả giống nhau là omega loài người, nhưng ả may mắn hơn một chút ở xuất phát điểm, không lâu nữa đâu nô tỳ sẽ trả lại mối thù này!”
“Báo thù?” A Ba Đáp Tát Na Khắc Na khanh khách cười lớn, cười đến mức nước mắt cũng chảy xuống: “Ngươi bị ả phạt hèo đến sống dở chết dở còn mạnh miệng nói muốn báo thù? Có phải quá vô lý rồi không?”
Đằng Liễu run rẩy chống tay xuống sàn nhà nhưng vết thương không cho phép nàng cử động, miễn cưỡng chịu đựng đau nhức lan khắp cơ thể.

Phải, ả và Mộ Hoan cách biệt rất xa, chỉ cần ả kiên trì thì không khó để hạ bệ nữ nhân cao ngạo kia, ả tin rất nhanh thôi Mộ thị phải chịu kết quả thê thảm hơn ả bây giờ.
“Được thôi.”
A Ba Đáp Tát Na Khắc Na đưa lại chén trà cho nữ nô hầu cận, tiện tay cầm khăn lụa chà lau khóe môi: “Nữ nhân thâm độc như ngươi rất thích hợp làm tay sai thân tín cho bản công chúa, sau này bản công chúa có gả đến Hổ tộc thì vẫn có ngươi thường xuyên truyền tin tức.”
“Chỉ cần công chúa giúp đỡ nô tỳ vượt qua khó khăn lần này thì dù có làm trâu làm ngựa nô tỳ cũng cam lòng.”
“Ngươi a, đừng có nghĩ bản công chúa sẽ giúp ngươi thuận lợi gả vào Ngạc vương phủ.

Những gì bản công chúa giúp chỉ là giải thoát ngươi như trước đây, còn lại phải dựa vào bản lĩnh thật sự của ngươi.”
Đằng Liễu mừng rỡ khoanh hai tay tê buốt trên sàn nhà, đồng thời tì trán áp vào hai cánh tay: “Nô tỳ tạ ơn công chúa hậu ái, sau này đại sự thành rồi tuyệt không quên ân nghĩa của ngài.”
“Đổi lại ngươi phải giúp bản công chúa một việc.”
Trong lòng có chút căng thẳng, Đằng Liễu cố giữ bình tĩnh chờ nghe trưởng công chúa nói gì.
“Bản công chúa có mẫu thân xuất thân hèn kém là một nỗi nhục rất lớn, nhưng nếu gả đến Hổ tộc rồi có thể dựa vào đó xây dựng vây cánh cho mình.

Hiện tại chỉ có vài vị lão quan tin tưởng đi theo bản công chúa, trước mắt vẫn phải dùng tiền mua chuộc bọn họ, nếu ngươi có thể hầu hạ bọn chúng chưa biết chừng sẽ…”
“Nô tỳ không…”
“Đừng từ chối vội.” A Ba Đáp Tát Na Khắc Na bắt lấy cằm của Đằng Liễu, khóe môi nhếch lên tựa tiếu phi tiếu: “Bản công chúa rất biết thương hoa tiếc ngọc sao có thể để ngươi hầu hạ đám súc sinh kia?”
Đằng Liễu mừng rỡ khôn xiết, còn may trưởng công chúa không tuyệt tình đến mức đẩy nàng đi hầu hạ đám cẩu quan háo sắc.
“Nhưng mà, hiện tại Lưu công công đang là thân tín bên cạnh Thái hậu, chưa kể hắn quen biết rất nhiều viên quan trong triều nếu kéo được quan hệ cũng không tồi.

Chưa kể hắn chỉ là một hoạn quan, ngươi hầu hạ hắn cũng không ảnh hưởng nhiều đến trinh tiết, ngươi thấy nên quyết định thế nào?”
“Công chúa…” Đằng Liễu trừng trừng mắt nhìn nữ nhân đáng sợ chẳng khác gì Tu La, hai hàng nước mắt bỏng rát chảy dọc theo gương mặt: “Nô tỳ là tú nữ, sao có thể hầu hạ một hoạn quan? Công chúa, cầu ngài… cầu ngài!”
“Ngươi cầu xin bản công chúa để làm gì?” A Ba Đáp Tát Na Khắc Na hất mạnh cằm của ả ra, chậm rãi phủi tay hai cái như vừa chạm phải thứ dơ bẩn: “Bản công chúa chỉ cần làm duy nhất một việc, nếu ngươi làm không được thì coi như chúng ta chưa từng nói gì.”
“Đừng mà! Nô tỳ cầu xin ngài, đừng để nô tỳ hầu hạ hoạn quan!”
“Nếu ngươi không làm được vậy thì đừng mong gả vào được Ngạc vương phủ!” A Ba Đáp Tát Na Khắc Na nặng lời chì chiết: “Thậm chí bản công chúa còn khiến ngươi sống không bằng chết, cả đời mang danh ô nhục!!”
“Nô tỳ… nô tỳ…”
Bây giờ trước mặt là đao sơn sau lưng là hỏa hải, dù cho bây giờ ả có muốn quay đầu lại cũng chẳng thể nào làm được.

Đã phóng lao thì chỉ có thể theo lao, tan xương nát thịt hay vinh hiển về sau phải dựa vào bản lĩnh thật sự.
Hai mắt đau rát vì khóc quá nhiều, Đằng Liễu run rẩy ngẩng đầu lên nhìn A Ba Đáp Tát Na Khắc Na, khàn khàn giọng đáp: “Nô tỳ tuân mệnh.”
Chỉ có gả vào Ngạc vương phủ nàng mới mong có thể làm lại tự đầu…
------------------------------
Tỉnh dậy giữa thời tiết se se lạnh của mùa xuân, ngoài sân hồng mai khoe sắc nhuộm đỏ cả một góc trời.

Mặc dù ngoài trời vẫn còn lạnh nhưng đã ấm hơn mấy hôm trước, Mộ Hoan mơ mơ màng màng thức giấc, theo thói quen trở mình một cái.

Cảm giác lạnh lẽo ở bên cạnh kéo thêm vài tia thanh tỉnh, cố gượng mở mắt nhìn thử, người đêm qua nằm cạnh giờ không thấy đâu mà chỉ còn lại chăn gối lạnh lẽo.
“Chó nhỏ…”
Mộ Hoan ngơ ngác chống tay ngồi dậy, mới sáng sớm chó nhỏ đã đi đâu rồi?
Đúng lúc Tường Liên bước vào ngọa phòng xốc mành hoa lên, thấy Mộ Hoan đã thức dậy thì mừng rỡ nói: “Chủ tử có cần nô tỳ mang nước rửa mặt vào không?”
“Khoan đã.” Mộ Hoan ghé mắt nhìn ra bên ngoài, nghi hoặc hỏi: “Điện hạ đi đâu rồi?”
“Sáng sớm điện hạ đã lên triều, có vẻ rất lâu nữa mới trở về.”
Âm thầm trút ra một tiếng thở dài chán nản, Mộ Hoan còn nghĩ mình đã dậy rất sớm hóa ra chó nhỏ còn thức sớm hơn hại nàng không kịp tiễn đối phương.
“Ngươi mang nước đến đi, bảo Hỉ Tâm vào giúp ta thay đổi y phục.”
“Vâng.”
Tường Liên lặng lẽ khom người lui xuống, chốc sau Hỉ Tâm cũng bước vào, tay cầm theo bộ y phục mới để nương nương mặc ngày hôm nay.

Sàn nhà có điểm lạnh  nên Mộ Hoan không bước xuống vội mà đợi Hỉ Tâm trải thảm bên dưới, sau mới chịu đặt lòng bàn chân chạm vào thảm nhung mềm mại.
“Điện hạ đi lâu chưa?”
“Vừa đi cách đây nửa canh giờ thôi.” Hỉ Tâm đem phi phong dày cộm phủ lên người Mộ Hoan, cẩn thận giúp nàng chỉnh lại vạt áo không ngay ngắn: “Đêm qua người của Trữ Tú Cung đến hỏi tung tích của ngài, biết ngài lưu lại nên đã trở về báo với Kính Sự Phòng ghi chép cẩn thận.”
“Cũng chưa thị tẩm, bọn họ muốn ghi chép cái gì?” Mộ Hoan khịt khịt mũi mấy tiếng, đưa tay cho Hỉ Tâm dìu trở về bàn ngồi nghỉ chân: “Bình thường Ngạc có hay lưu lại tú nữ hầu hạ?”
“Chuyện này nô tỳ có hỏi Nội Vụ Phủ thì biết điện hạ chưa từng cho tú nữ nào lưu lại, đây cũng là lần đầu tiên điện hạ cho tú nữ hầu hạ qua đêm.”
Mộ Hoan nhấc nhấc khóe môi trộm cười, cũng không hỏi gì nữa, an tĩnh chờ Tường Liên mang nước nóng vào ngâm tay rửa mặt.

Chốc lát Tường Liên cũng trở về, theo sau còn có hai nữ nô ăn mặc chỉnh chu tươm tất, chẳng biết là từ nơi nào đến nhưng phỏng chừng cũng có khí thế.
“Nương nương, đây là nữ nô của Nội Vụ Phủ đưa đến để hầu hạ ngài.”
“Hầu hạ ta?” Mộ Hoan hiếu kỳ nhìn hai nữ nô thân thủ mau lẹ ở trước mặt, có chút nghi hoặc hỏi lại: “Ta cũng không thiếu người hầu hạ, Nội Vụ Phủ điều thêm người đến làm gì?”
“Đêm qua sau khi biết nương nương lưu lại tẩm cung của Ngạc vương điện hạ nên Nội Vụ Phỉ mới đặc biệt sai phái thêm người hầu hạ chu đáo cho nương nương.”
“Ngươi nói lại với Nội Vụ Phủ không cần phái thêm người, cứ nói ta ngại ồn ào không muốn có quá nhiều người hầu hạ.”
“Vâng, nương nương.”
Tường Liên đưa mắt ra hiệu cho hai nữ nô kia lui xuống, các nàng cũng đành tuân theo mà trở về Nội Vụ Phủ thông báo lại ý tứ của Mộ Tần.

Mặc dù trong triều Ngạc vương không có chỗ đứng vững vàng nhưng vẫn là huyết mạch hoàng thất, nhỡ xảy ra chút sơ sót gì bị bắt tội đến cũng khá phiền toái.

Chưa kể thời gian gần đây Lang vương có phần ưu ái cho Ngạc, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, lúc nào nên tiến nên lui đều phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Đem chậu nước đặt lên bàn, Tường Liên lấy ít cánh hoa trong hộp gỗ đào thả trực tiếp vào chậu: “Nương nương sao lại không giữ bọn họ? Có thêm người hầu hạ vẫn tốt hơn chứ?”
“Ngươi nghĩ Nội Vụ Phủ tại sao không từ đầu điều người đến mà phải tận lúc này mới đưa người?”
Hỉ Tâm nhanh miệng đáp thay: “Có toan tính.”
Mộ Hoan đem hai tay đặt vào chậu nước ấm, gật gật đầu mấy cái: “Đêm qua Ngạc vương phủ có biến, trưởng công chúa cũng trực tiếp ra mặt, cũng may là dẹp yên được nhưng ngươi nghĩ với tính cách của trưởng công chúa sẽ tha cho chúng ta sao? Mười phần là nhờ vả người của Nội Vụ Phủ đưa thân tín gài vào đây, mà Nội Vụ Phủ cũng đang có ý nịnh bợ mà thuận thủy thôi chu, nếu chúng ta không tỉnh táo rất dễ mắc bẫy.”
Tầng tầng nghi hoặc lần lượt được tháo gỡ, Tường Liên đầy mặt kích động tán thưởng: “Nương nương quả nhiên thần cơ diệu toán.”
“Có gì đáng để khen ngợi?”
Mộ Hoan chậm rãi vốc nước rửa mặt, hai tay ngâm trong nước nóng miễn cưỡng cử động, cảm giác nhức buốt từ trong xương khớp khiến nàng vô cùng khó chịu.

Khi còn là Trầm Ngọc nàng đã mắc chứng run tay tương đối nghiêm trọng, bình thường dù không làm việc nặng nhọc tay nàng vẫn run nhưng khi gặp áp lực tay sẽ run lợi hại hơn nữa.
Mỗi lần vào đông tay không chỉ run mà còn nhức buốt như bị kim châm muối xát, đó là gì đó Mộ Hoan rất ghét trời lạnh.

Bình thường sẽ có Hỉ Tâm thường xuyên giúp nàng xoa bóp đả thông huyệt vị, đôi lúc sẽ có thái y đến châm cứu nhưng chỉ khá lên một chút, về lâu dài sợ rằng khó lòng trị dứt điểm.
Đem hai tay rút ra khỏi chậu nước nóng, Hỉ Tâm nhanh nhẹn cầm khăn giúp nàng chà lau nước đọng trên tay.
“Hôm nay có phải đi đâu không?”
“Cuối tháng trưởng công chúa sẽ đến Hổ tộc hòa thân, thời gian tới chủ yếu chỉ học lễ nghi quy tắc, bất quá người ở Trữ Tú Cung lại miễn cho ngài thi bài thi này.”
“Có hợp quy củ không?”
Tường Liên cùng hai nữ nô khác bưng bình phong đặt trước mặt Mộ Hoan, sau mới tiến lên giúp nàng bới tóc thay y phục.

Mộ Hoan phối hợp nâng tay nhấc chân để cho các nàng làm việc dễ dàng hơn, không quên cùng Hỉ Tâm tán gẫu đôi chút.
“Thường chỉ có tú nữ mới phải học lễ nghi, từ ngũ phẩm trở lên sẽ được miễn.”
“Ta chỉ lo ngại có người không hài lòng mà bàn ra tán vào, khi đó Ngạc sẽ rất khó xử.”
Mặc xong ngoại bào, Mộ Hoan liền đưa tay cho Hỉ Tâm để nàng giúp đeo vào hộ giáp.

Theo quy tắc của Ngạn Huyền đại lục địa, chính thất phẩm đến chính ngũ phẩm sẽ đeo hộ giáp bằng sứ ở hai ngón út.

Từ tòng tứ phẩm đến chính tam phẩm đeo hộ giáp bạc thêm ở hai ngón áp út.

Còn tòng nhị đến tòng nhất phẩm sẽ đeo sáu ngón hộ giáp bạc tính thêm hai ngón giữa, và chính nhất phẩm Hoàng quý phi sẽ đeo tám ngón hộ giáp vàng, cuối cùng Hoàng hậu sẽ đeo mười ngón.
Bất quá, chẳng ai nhàn rỗi đeo nhiều hộ giáp như thế.
Ngạn Huyền đại lục địa có quy tắc đổi hộ giáp, hai sứ đổi thành một bạc, hai bạc đổi thành một vàng.
Ngoại trừ chính nhất phẩm và Hậu vị ra thì còn lại đều có thể tùy ý thay đổi.

Tỷ như Mộ Hoan bây giờ là tòng tứ phẩm, tay phải đeo bốn ngón hộ giáp bạc, nhưng nàng có thể đổi thành hai ngón hộ giáp vàng.

Tuy vậy vẫn có những trường hợp đặc biệt khác được phép đeo cả mười ngón là triều nhật chi lễ và đại điển sắc phong, khi đó omega được phép đeo hộ giáp mười ngón tượng trưng cho lang trảo.

Nhưng thì chẳng có omega loài người nào được đeo nhiều hộ giáp như thế, đơn giản là vì bọn họ chỉ là nô, triều nhật chi lễ cũng chẳng có ngân lượng để mà mua hộ giáp.
Bất quá, Mộ Hoan để móng tay dài đều nên đeo cả bốn ngón, khí thế không thua kém hậu phi của Lang vương.
Phía sau thì có Tường Liên giúp bới tóc, Mộ Hoan vịn tay vào Hỉ Tâm tiếp tục nói: “Một lát chúng ta đi gặp Thái hậu, ngươi giúp ta chuẩn bị một số lễ vật không cần quá xa xỉ đâu.”
“Hôm qua Nội Vụ Phủ mang đến cho Ngạc vương cung một bức tượng thần bằng bạch ngọc, chi bằng chúng ta mượn hoa kính phật dâng lên cho Thái hậu?”
“Cũng không thể cứ như vậy mang đi…” Mộ Hoan nghĩ ngợi một chút, lại nói: “Mang bức tượng thần cùng ta đến Thần Điện để hiện sự thành tâm.”
“Vâng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui