Lang Hậu Truyền Kì


Trời tản sáng Trầm Sinh được lệnh rồi khỏi Viên Nguyệt Thất, mười phần thì hết chín phần là do tam công chúa giúp nàng nói tốt vài lời.

Bất quá, suốt thời gian qua đều chẳng thấy công chúa điện hạ giá đáo, có thể là e ngại đàm tiếu bên ngoài mà chỉ cho Hải Đường mang thuốc trị thương và thức ăn đến.
Trầm Sinh vốn biết rõ thân phận mình nên chưa từng vọng tưởng qua, đối với Hải Đường cũng rất mực thước lễ độ.

Hôm nay Hải Đường đến giúp nàng sắp xếp vài món đồ, nhân lúc mọi người bận rộn mà dúi vào tay nàng một túi giấy.
“Đây là mứt hoa hồng, công chúa điện hạ nhờ nô tỳ đưa cho ngài, mong đại nhân ngài không chê bai.”
“Vi thần tạ công chúa điện hạ hậu ái.”
Nhìn túi giấy vẫn còn hơi nóng trong tay, Trầm Sinh chậm rãi đem cất vào tay áo, tiếp tục loay hoay dọn dẹp vật dụng còn lại để kịp hồi phủ.

Bản thân cũng chẳng có gì ngoài mấy kiện y phục và vài món đồ cá nhân, gom lại vừa đủ một tay nải, một mạch ngồi xe ngựa ly khai hoàng cung.
An tĩnh tựa lưng vào thành xe, Trầm Sinh nghiêng người xốc mành ra nhìn thử, vừa vặn bắt gặp một mạt thiển tử sắc đứng ở cách nàng khá xa.

Tóc dài lay lay ám đầy sương tuyết, tay áo phất phơ lả lướt, sóng mắt linh lung thiển kim sắc chứa đầy ý cười trong trẻo như xuân hoa.

Trầm Sinh lễ độ gật đầu một cái, người nọ cũng cười đáp lại nàng, sau đó thì xoay người đi mất.

Phảng phất hương hoa tháng ba thơm mát, rót vào lòng một thứ mật ngọt nhẹ nhàng thấm tâm.
Cúi đầu lấy trong tay áo túi giấy dầu, Trầm Sinh lấy ra một khối mứt hoa hồng cho vào miệng ngậm.

Toàn bộ đều là vị ngọt, ngọt đến tâm tình cũng phải thư sướng.

Ngựa xe lộc cộc lăn bánh rời đi, để lại mịt mù cát bụi sau lưng.
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách nhìn theo một lúc cũng xoay người rời khỏi phế thất, gót chân đạp trên lá vàng nhiều năm không được quét dọn.

Hải Đường nối gót theo sau, nghiêng ô giấy dầu hoa mai cán trúc về phía nàng, lấp lánh vệt sáng trải dài đường mòn di mãi không dứt.
“Công chúa điện hạ, ngài đang phiền muộn sao?”
“Hiện tại bản công chúa giống đang phiền muộn hay sao?”
“Có một chút.”
“Hửm?” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách quay đầu lại, nghi hoặc nhìn chằm chằm Hải Đường: “Bản công chúa không cảm thấy buồn phiền chút nào.”
Hải Đường an tĩnh nhìn nàng, cuối cùng vẫn chọn yên lặng không nói.

Mà A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách cũng chẳng nói gì nhiều, ung dung rời khỏi phế thất, một mạch thẳng đến ngự hoa viên thưởng hoa.

Nào ngờ vừa đến hoa viên đã gặp ngay lục hoàng muội A Ba Đáp Minh Oanh Cơ, dường như cũng có ý đến đây để ngắm hoa.
“Hân vương.”
A Ba Đáp Minh Oanh Cơ rời mắt khỏi địa phương đang mải mê quan sát, thấy A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách thì vội vàng đứng dậy nghênh tiếp.
“Tam hoàng tỷ đến sớm?”
“Không sớm.” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách nhìn theo hướng ánh mắt của nàng, nghi hoặc hỏi khẽ: “Phía Trữ Tú Cung kia có gì đặc biệt mà ngươi nhìn đến thất thần vậy?”
“Không có gì đặc biệt.”
A Ba Đáp Minh Oanh Cơ chủ động kéo ghế cho nàng, ôn nhu cong mắt cười nói: “Tam hoàng tỷ, thỉnh.”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách cũng không từ chối hảo ý của nàng, hảo hảo vén váy ngồi xuống, tiện tay tiếp nhận chén trà từ nữ nô hầu hạ trong hồ tâm đình.
“Hân vương thật có nhã hứng, khán cảnh thưởng hoa cũng cho nhiều mỹ nhân theo hầu hạ như vậy? Không sợ người khác phải ghen tỵ sao?”
“Để tam hoàng tỷ chê cười rồi.”
“Đứa con nhỏ nhất của Hân vương năm nay chắc cũng bằng Ngạc?”
“Tháng trước trắc phi sinh hạ một tiểu công gia.” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ nhấp một ngụm trà thấm giọng rồi nói tiếp: “Tam hoàng tỷ cũng dự tiệc đầy tháng của nha đầu.”
“Thật sao?” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách tự vỗ trán một cái, xấu hổ cười nói: “Ngươi xem đầu óc của ta, đi dự đầy tháng của tôn nhi cũng quên mất.

Cũng chẳng trách được, oa oa trong phủ ngươi cũng trên dưới mười đứa, bản công chúa sắp không nhớ nổi tên bọn chúng rồi.”
A Ba Đáp Minh Oanh Cơ khẽ cười, cũng chẳng nói gì.
“Thế đây là tiểu công gia thứ mấy a? Tên gọi là gì?”
“Là thất công gia, tên gọi A Ba Đáp Kỳ Hữu Kỷ Nham, tục danh Trữ Ninh.”
“Lục hoàng muội trong phủ đã có thất vị công gia thật khiến người khác ghen tỵ.” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách đưa mắt nhìn Hải Đường, nàng hiểu ý dâng lên một hộp gỗ đào: “Cái này là chuỗi thần châu bản công chúa vừa thỉnh về từ Thần Điện, vừa hay gặp lục hoàng muội ở đây nhờ muội giúp người làm cô mẫu này đưa cho thất công gia.”
“Bản vương thay mặt thất công gia đa tạ tam hoàng tỷ.”
A Ba Đáp Minh Oanh Cơ quan sát sắc mặt của nàng một chốc rồi hỏi: “Tam hoàng tỷ sắc mặt không tốt, có phải cảm nhiễm phong hàn rồi không?”
“Đêm qua ngủ không an giấc cho nên sắc mặt mới kém đi.” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách khịt khịt mũi mấy tiếng, xấu hổ cười nói: “Trời hơi lạnh, muốn ngủ ngon cũng khó.”
“Tam hoàng tỷ sắp tới còn phải thành thân cùng Tư Sĩ Hách thị, đừng nên để bản thân quá mệt mỏi.”
“Ân.”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách trong lòng vẫn còn để ý một chuyện, nghiêng người liếc nhìn Hải Đường, ý bảo nàng tránh mặt chốc lát để tiện bề nói chuyện.

Tất nhiên A Ba Đáp Minh Oanh Cơ cũng nhìn ra ý tứ kia, lập tức phân phó thị thiếp ra ngoài hầu hạ, để lại bầu không gian yên tĩnh đến khó chịu.
“Không biết tam hoàng tỷ có gì muốn nói.”
“Bản công chúa dạo này nghe hạ nhân bàn tán ít nhiều, cũng không rõ thực hư nên muốn tìm Hân vương xác minh một chút.”
A Ba Đáp Minh Oanh Cơ mơ hồ nhận ra điều gì đó, nghi hoặc hỏi lại: “Là chuyện tuyển tú năm nay?”
“Ân, chính xác hơn là chuyện của Mộ Tần.” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách đặt lại chén trà xuống bàn, cẩn trọng đánh giá sắc mặt của A Ba Đáp Minh Oanh Cơ: “Bản công chúa nghe nói ngươi có ý nạp Mộ Tần vào Hân vương phủ vi trắc phi, chuyện này có thật hay không?”
“Ban đầu ta cùng Đồng vương từng nói qua chuyện này, phía Đồng vương phủ cũng đồng ý để Mộ Tần gả vào Hân vương phủ.

Bất quá chuyện này chưa kịp tâu lên thánh thượng thì đã bị một chiếu chỉ ban hôn phá hỏng toàn bộ, trong lòng ta cũng có chút khó chịu.”
“Nếu thế các ngươi đã hỏi qua ý tứ của Mộ Tần chưa?”
“Đã hỏi, nàng cũng không khước từ.”
“Nhưng chưa chắc nàng đã đáp ứng.” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách hơi hơi nhíu mày, nghĩ ngợi một chốc rồi nói tiếp: “Mấy hôm nay tiếp xúc với Mộ Tần, bản công chúa thấy nàng thật sự có ý với Ngạc, thậm chí Ngạc đối xử với nàng vô cùng chu đáo.

Nếu đã như thế, các ngươi cũng đừng nên làm khó nàng làm khó Ngạc, bằng không đến tai phụ hoàng mọi chuyện tự nhiên biến thành khó coi.”
A Ba Đáp Minh Oanh Cơ nhìn nàng khá lâu rồi thở dài: “Hoàng tỷ, ngươi và ta khác biệt, có những chuyện ngươi không thể hiểu đâu.”
“Các ngươi tính toán cái gì không quan trọng, quan trọng là Mộ Tần phải cảm thấy vui vẻ hạnh phúc.

Bây giờ nói thế nào nàng cũng đã là người của Ngạc, thời gian này đều lưu lạc Ngạc vương cung, các ngươi đừng nên miễn cưỡng mà làm lỡ dỡ hôn sự của nàng.”
“Tam hoàng tỷ dạy phải, ta nhất định sẽ ghi nhớ kỹ những lời này.”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách hài lòng gật đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài rồi nói: “Thời gian không còn sớm nữa, bản công chúa phải đi thỉnh an hoàng tổ mẫu.

Hân vương, cáo từ.”
“Tam hoàng tỷ đi thong thả.”
--------------------------
Thời gian này Mộ Hoan liên tục bị gọi đến Trường Thọ Cung, được Thái hậu yêu thương ban cho rất nhiều lễ vật, thậm chí còn hay gọi nàng cùng đến Thần Điện bái tế thần linh.

Ngay cả tam công chúa cũng bồi theo, còn hay lôi kéo nàng nói chuyện phiếm, tình cảm vì thế mà tăng thêm vài phần.
Trong lúc nói chuyện hăng say, tam công chúa phiền muộn than thở: “Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ kia y như tên của mình, là một kẻ thô lỗ cục mịch, bản công chúa sắp bị hắn làm cho tức chết.”
Mộ Hoan đang ăn quả khô, nghe nàng nói xong suýt phun quả khô ra ngoài: “Thô lỗ cục mịch? Không phải chứ? Tân khoa trạng nguyên năm nay sao có thể là kẻ không ra gì như vậy a?”
“Bản công chúa không nói dối đâu, hắn thật sự là một tên xuẩn đần!!” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách uống liền mấy chén trà để hạ hỏa rồi mới tiếp tục kể lể: “Ban đầu bản công chúa thấy hắn cũng chỉ là ăn nói kém cỏi, thành ngữ chữ hiền đều nói không lưu loát hiểu không thông suốt.

Càng nói nhiều thì phát hiện hắn hay khoa trương nói dối, chuyện nhỏ cũng bị hắn thổi phồng lên đến tận trời.

Mồm miệng dơ bẩn lại hay nói thi từ, suốt ngày ngâm mấy bài thơ tục hành trên phố, hại bản công chúa vừa tức giận vừa uất ức nhưng chẳng làm được gì hắn.”
Thái hậu nghe thấy cũng phải chau mày không vui, tỉ mỉ hỏi lại: “Thật sự có chuyện như vậy?”
“Hoàng tổ mẫu nhất định phải tin tôn nhi!!” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách kéo tay của Hải Đường thúc giục: “Ngươi có gì cứ nói cho hoàng tổ mẫu để ngài giúp chúng ta định đoạt.”
Hải Đường gấp gáp gật đầu mấy cái, uất ức nói: “Hắn ban đầu đùa cợt lôi kéo công chúa, sau đó lại hẹn nô tỳ ra ngoài… ra ngoài phi lễ! Cũng may là có vài tiểu công công đi ngang qua, nếu không hắn sớm đã…”
Dứt câu Hải Đường liền ôm mặt khóc nức nở.
“Hồ đồ!!”
Thái hậu giận dữ đập mạnh tay xuống bàn, gương mặt già nua vặn vẹo không ngừng: “Thật không ra thể thống gì cả! Tân khoa trạng nguyên lại làm ra loại hành động không bằng cầm thú, loại người như hắn còn đáng đứng ở trên triều đường hay sao!?”
Mộ Hoan nghe xong tất phải bất bình, choàng tay qua bọc lấy bàn tay của tam công chúa: “Loại người như hắn đáng phải băm thành trăm ngàn mảnh, tưởng bản thân thân phân cao quý thì hà hiếp người khác, ăn nói hỗn xược hành động chẳng khác gì cầm thú.

Cũng may là phát hiện sớm nếu không để gả vào Tư Sĩ Hách thị rồi thì kêu trời không nghe kêu đất không thấu!”
Thái hậu ôm ngực ho mấy tiếng, tức giận vỗ bàn mấy cái: “Nghiệp chướng! Nghiệp chướng!! Ai gia nhất định phải tìm hoàng thượng, hỏi thử ngài rốt cuộc đã tìm được thứ nghiệp chướng gì rồi!!”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách khóc đến sưng cả mắt, dùng khăn lụa chà lau mấy cái: “Tôn nhi mệnh bạc, nếu không có hoàng tổ mẫu, tôn nhi biết sống làm sao đây?”
“Yên tâm, ai gia sẽ nói lại với hoàng thượng, tuyệt không để ngươi gả cho hạng người xấu xa kia!”
“Tôn nhi tạ hoàng tổ mẫu hậu ái.”
“Được rồi, các ngươi cũng mệt mỏi rồi, mau chóng trở về nghỉ ngơi đi.

Còn Mộ Tần lưu lại đây, ai gia có mấy món đồ tốt cho ngươi mang về làm của hồi môn, ngươi xem thích món gì thì cứ lấy.”
Mộ Hoan mừng rỡ gật đầu nhận mệnh, cung kính hành lễ tiễn tam công chúa rồi theo Thái hậu vào gian trong xem lễ vật.
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách cũng chẳng còn gì để làm, quyết định đến chỗ mẫu phi trò chuyện giải khuây.

Đêm qua mưa lớn, đường đi trơn trượt ẩm ướt, bên cạnh luôn có Hải Đường dìu đỡ tránh trượt ngã.
Từ Trường Thọ Cung đến tẩm cung của mẫu phi tương đối gần nên A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách không đi xe ngựa mà cùng Hải Đường tản bộ trò chuyện.
“Công chúa xem, hoa hạnh nở rồi, hay là để nô tỳ đi hái một giỏ hoa hạnh để trù sư làm ít hạnh hoa tô cho ngài?”
“Cũng được, ngươi hái thêm một giỏ để bản công chúa mang cho mẫu phi.”
Hải Đường dẫn theo một nữ nô nữa đi lấy giỏ trúc đựng hoa hạnh, còn A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách sẽ đến tẩm cung của mẫu phi trước.
Bất quá, đi được vài bước lại gặp kẻ không muốn gặp nhất.
“Công chúa điện hạ đi đâu thế? Thời gian này không thấy công chúa đến tìm ta.”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách hoảng sợ lùi về một chút, trừng trừng mắt nhìn tên hỗn đản trước mặt: “Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ, ng-ngươi dám bước đến một bước, bản công chúa lập tức cho người bắt ngươi đến Tông Nhân Phủ!!”
“Ha, chúng ta sắp tới trở thành phu thê, công chúa thật sự muốn bắt vi phu?”
“Ngươi câm miệng!! Bản công chúa đã nói với Thái hậu, đời này có gả cho ai cũng không gả cho tên hỗn đản nhà ngươi!”
Sắc mặt Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ lập tức tối xầm, giận dữ bước lên chộp lấy cánh tay của A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách: “Nàng dám không gả cho ta? Dám không gả cho ta!!?”
“Ngươi buông ra!!”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách điên cuồng giãy dụa, đưa mắt nhìn quanh chẳng có lấy một bóng người lai vãng, trong lòng tự nhiên cảm thấy bất an.
“Hoàng thượng cũng đã đáp ứng, nàng dám không gả cho ta?” Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ kề sát gương mặt khó coi của hắn vào mặt nàng, nghiến chặt hàm răng phun ra từng chữ: “Nàng nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Dứt câu liền lôi kéo A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách đến một góc khuất, thấy hạ nhân đi theo liền quát nạt: “Các ngươi ai dám đi theo, ta lập tức gϊếŧ từng người một!!”
Cứ như vậy đám nữ nô nội giám chỉ dám đứng yên tại chỗ trừng trừng mắt nhìn Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ kéo tam công chúa đi mất.
“Hỗn trướng! Ngươi buông bản công chúa ra ngay!!”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách chỉ là một omega, sức lực bì không kịp một alpha lưng hùm vai gấu như Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ, dễ dàng bị hắn kéo đi mà chẳng làm được gì.
Cả người bị đẩy vào vách tường đau điếng, A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách ôm hai vai gục xuống đất, oán hận nhìn trừng trừng tên cặn bã đang dương dương tự đắc.

Biết trước sẽ gặp hắn ở đây, nàng sớm đã lưu lại trong Trường Thọ Cung đến chiều muộn, bây giờ xui xẻo rơi vào tay hắn chẳng biết kết cục sẽ ra sao.
“Ngươi dám đụng vào một sợi tóc của bản công chúa thì đừng mong có thể toàn mạng trở về Tư Sĩ Hách phủ!”
“Ha, nàng đang đe dọa ta sao?”
Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ ngồi xổm xuống bắt lấy cằm của A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách, châm biếm cười nói: “Thánh thượng sớm muốn tác thành hai chúng ta, nếu hôm nay chúng ta động phòng trước bái đường sau cũng không có vấn đề gì.”
“Hỗn trướng!!”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách giận đến hai mắt đỏ bừng bừng, vươn tay chống trả đụng chạm từ tên cặn bã trước mặt: “Thái hậu tuyệt không để ngươi đạt thành ý nguyện đâu!!”
“Thái hậu bao nhiêu tuổi rồi a? Mà ngài cũng rất coi trọng thể diện, biết nàng hôm nay thất thân thì còn có thể làm gì khác?” Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ ha hả cười lớn, tiện tay cởi bỏ ngoại bào của mình: “Công chúa điện hạ, hảo hảo gọi một tiếng tướng công xem.”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách hoảng hốt chống tay xuống đất muốn đứng dậy, nào ngờ cổ chân bị tên cặn bã kia bắt được một phát đẩy ngã xuống mặt đất vừa dơ bẩn vừa hôi thối.
“Nhân tra!”
“Bớt phí sức đi.” Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ khàn khàn giọng cười, cố sức đè ép giữ chặt lấy nàng ở dưới thân: “Thuận theo ta vẫn tốt hơn, an tâm, ta sẽ hảo hảo khiến nàng quên không được ngày hôm nay.”
Gương mặt thoáng chốc trắng bệch, A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách điên cuồng giãy dụa, nhưng vẫn thua kém sức lực của tên cặn bã kia.

Mắt thấy hắn sắp cởi y phục của bản thân, nàng hoảng đến phát khóc nhưng chẳng biết phải làm gì, gào thét cỡ nào cũng chẳng ai vào giúp đỡ.
Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ sớm đã tính hẳn đường lui, cho người của mình chặn ở bên ngoài dù là một con kiến cũng không lọt được vào đây.
“Nhân tra! Ngươi buông bản công chúa! Mau buông ra!!”
“Nàng hét to cỡ nào cũng vô dụng thôi, hảo hảo nghe lời, tướng công nhất định đối đãi tốt với nàng.”
Tiếng cười trầm đục ghê tởm quanh quẩn bên tai, A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách chỉ còn biết cầu xin thần linh trong sự sợ hãi, níu chặt y phục trên người ngăn cản tên cặn bã kia chiếm đoạt.

“Công chúa!! Công chúa!!!”
“Hải Đường!”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách vùng đẩy Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ nhưng không thành, hoảng sợ gào ra bên ngoài: “Gọi người!”
Hải Đường tự khắc hiểu ý xoay người bỏ chạy nhưng lại bị người của Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ chặn ở bên ngoài, lưu loát đem nàng ném trở về chung với đám hạ nhân.
“Cẩu nô tài! Công chúa điện hạ xảy ra chuyện gì các ngươi có mười cái mạng cũng không đủ đền tội!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui