Mặc cho Hải Đường có la hét đến khản cả giọng cũng chẳng ai để ý, tăng cường phòng vệ ngăn cản ai có ý định đi ngang qua con đường này.
Ở bên trong, A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách liều mình chống trả nhưng chẳng có ích gì, lần nữa bị tên cặn bã Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ kéo xuống dưới thân.
Bàn tay to lớn phủ trùm lên đai lưng thô bạo kéo xuống, vạt áo liên hoa trùng trùng điệp điệp khai mở để lộ xương quai xanh tinh mỹ.
Hai mắt Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ nhuộm đỏ du͙ƈ vọиɠ, thô lỗ túm lấy cánh tay A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách muốn đem nàng xoay ngược trở lại.
“Nhân tra! Ngươi buông ta ra.”
Búi tóc bị hắn kiềm giữ ấn mạnh xuống, trán do va chạm mạnh với mặt đất mà chảy ra thứ chất lỏng đỏ sẫm.
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách cảm thấy đầu choáng mắt hoa, vung vẩy cánh tay ngăn hắn kéo xuống vạt áo, bất quá khí lực quá nhỏ mà chẳng thể làm gì được.
Vạt bào thiển tử sắc bị kéo đến thắt lưng, để lộ tấm lưng trần trắng trẻo cùng nút thắt yếm bạch sắc thêu lan hoa.
“Lỗ Bá Kỳ!! Ngươi buông bản công chúa! Mau buông bản công chúa!”
“Dễ dàng như vậy sao?”
Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ tay chân mau lẹ cởi xuống y phục, hai mắt nhuốm đầy du͙ƈ vọиɠ nhìn chằm chằm thân thể kiều mị bên dưới: “Nàng là người của ta rồi, xem thử nàng còn dám không gả?”
“Hỗn đản! Hỗn đản!!”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách khóc không thành tiếng, vĩnh viễn không dám tin sẽ có ngày nàng bị một tên vô lại cưỡng ép mà chẳng làm được gì.
Mệnh số của nàng đều bị người khác quyết định hay sao?
Tại sao lại là nàng?
Bàn tay thô ráp mơn trớn trên làn da lưng mềm mại, Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ đầy mặt háo sắc, gấp gáp cởi luôn cả yếm hoa trên người nàng hòng để nhìn rõ thân thể đẹp đẽ trước mắt.
Hai vai bị siết đến đau nhức tê liệt, A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách gục đầu xuống đất không thể ngẩng lên nổi, hai hàng nước mắt ứa ra không kiềm lại được.
Trong đầu lúc này lại xuất hiện một cái tên, đau nhức.
“Công chúa!!”
Tiếng của Hải Đường phát ra rất lớn, sau đó cảm giác đè nặng trên người cũng biến mất.
Vốn tưởng là Hải Đường đến cứu nàng, nhưng sức lực Hải Đường không lớn như vậy, bình thường bưng chậu nước còn than quá nặng bưng không nổi.
Là ai?
Cơ thể quá đau đớn không thể cử động nỗi, Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ chính là tên cầm thú, chỉ cần nàng giãy dụa sẽ nắm búi tóc nàng đập mạnh đầu nàng xuống đất.
Bây giờ thật sự rất đau…
“Cứu… cứu ta…”
“Công chúa điện hạ!”
Vòng tay ấm áp đem nàng ôm trọn vào lòng, bối rối dùng tay áo giúp nàng chà lau vết thương trên trán.
Cảm giác đau đớn vẫn còn, hơi thở yếu ớt như thể sắp tan biến vào trong không khí.
Mơ hồ nhìn thấy người trước mặt lo lắng quan sát nàng, gương mặt kia…
“Trầm…”
Còn lại chỉ là một mảng tối đen như mực.
…
Cảm giác đau nhức bủa vây giờ đã biến mất ít nhiều, xung quanh có phần ôn noãn mềm mại, giống như đang được bao bọc trong chăn ấm nệm êm.
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách mờ mịt tỉnh dậy, hai mắt vẫn còn ươn ướt nước, cả người phát run đến lợi hại.
“Công chúa, tỉnh rồi?”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách hoảng hốt rụt người lại, trừng trừng nhìn nữ nhân trước mặt.
“Mộ Tần?”
Mộ Hoan đem khăn sạch vừa vắt khô đặt lên trán của nàng, nhỏ giọng nói: “Trời đã tối rồi, công chúa hảo hảo ngủ một giấc đi.
Hoàng tổ mẫu trông nom ngài từ sáng đến giờ cũng đã thấm mệt, đêm nay thần thiếp lưu lại bồi cạnh để ngài đỡ sợ hãi.”
“Trời đã tối rồi sao? Tên cặn bã đó…”
Nghĩ đến sự tình ban sáng, A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách sợ hãi đến phát run, tay níu chặt chăn bông đến trắng bệch.
“Công chúa yên tâm, Trầm thị sáng nay làm ra loại chuyện không bằng cầm thú như thế đã bị Tông Nhân Phủ giải đi rồi.
Ngay cả Hải Đường không tận tâm hầu hạ cũng bị đưa đi, công chúa không cần sợ hãi, cứ hảo hảo ngủ một giấc lấy lại sức.”
“Sao? Ngươi vừa nói…” A Ba Đáp Thi nặc Lan Cách không dám tin vào tai mình, hoảng hốt bám lấy cánh tay của Mộ Hoan: “Trầm Sinh và Hải Đường thế nào? Hả!?”
“A, công chúa bình tĩnh.” Mộ Hoan bị siết đến đau nhức, run rẩy mở miệng: “Thần thiếp chỉ nghe phong phanh lại thôi, đại khái công chúa bị Trầm thị cưỡng ép còn Hải Đường thì bất tuân để ngài chịu khổ.
Sau đó may mắn được Lại bộ Viên Ngoại Lang Tư Sĩ Hách thị đi ngang qua phát hiện cứu công chúa điện hạ ngài, rồi sai nữ nô đưa ngài đến Trường Thọ Cung.”
“Không biết liêm sỉ!!!”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách thống khổ bưng mặt khóc: “Thần linh xin ngài chứng giám! Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ tên cặn bã đó mới là người bức ép ta, Hải Đường liều mạng cứu ta lại bị ngăn trở bên ngoài.
Nếu không có Trầm Sinh ứng cứu, bản công chúa hôm nay đã thất thân, thần linh sao ngài lại nhìn tín đồ của mình chịu khổ như vậy!?”
Mộ Hoan nghe xong bàng hoàng không kém, nào dám ngờ Tư Sĩ Hách thị lại dám đổi trắng thay đen, vu oan giá họa cho người vô tội liên lụy Trầm Sinh và Hải Đường chịu khổ ở Tông Nhân Phủ.
“Công chúa sớm nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta tìm hoàng tổ mẫu nói rõ sự tình.”
“Không được, còn ở lâu một ngày bọn họ sẽ càng chịu khổ một ngày.”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách lấy hết sức lực đứng dậy, có chết cũng phải lết được đến ngọa phòng của hoàng tổ mẫu, bằng không nàng chết vô pháp nhắm mắt.
Mộ Hoan vội dìu đỡ nàng xuống giường, cả hai mặc kệ gió lạnh rời khỏi noãn thất đến ngọa phòng của Thái hậu nương nương kiện cáo.
Nghe tin tam công chúa đến, Thái hậu đang ngủ cũng choàng tình dậy, nhất định đòi gặp cho bằng được tiểu tôn nhi.
Vừa vào đến nơi A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách đã khóc hết nước mắt, liên tục dập đầu cầu xin.
“Hoàng tổ mẫu! Cầu ngài… tôn nhi cầu ngài cứu Hải Đường và Trầm Sinh, cầu ngài!”
“Hai người bọn họ hại ngươi ra nông nổi này còn muốn ai gia cứu họ?” Thái hậu giận đến nội thương, liên tục vỗ thùm thụp vào ngực: “Ngươi là bị ai che mờ mắt vậy hả? Ai gia dạy ngươi thế nào, ngươi đều quên hết rồi hay sao?”
“Hoàng tổ mẫu minh xét, chuyện không phải như vậy.”
Mộ Hoan vội dìu Thái hậu ngồi lại xuống tọa ỷ, chậm rãi lên tiếng thay cho tam công chúa: “Sự tình ngài nghe được đều là Tư Sĩ Hách thị bịa đặt, hoàn toàn không phải chân tướng.”
“Ý tứ gì?” Thái hậu nghĩ ngợi gì đó, hoảng hốt chụp tay nàng: “Lẽ nào…”
“Vâng, Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ mới là người cưỡng ép tam công chúa.
Còn Trầm Sinh và Hải Đường ra sức cứu nàng, kết quả người tốt bị giam ở Tông Nhân Phủ, còn kẻ xấu thì tiêu diêu bên ngoài được mọi người ca ngợi tán dương.”
“Sao có thể? Ngươi là được người của Tư Sĩ Hách thị đưa về a!!”
“Người của Tư Sĩ Hách thị đã chặn hết cả con đường, hạ nhân của tôn nhi đều bị chặn hết ở bên ngoài.
Nếu không có Trầm Sinh liều mình ứng cứu, tôn nhi đã… đã…”
Nói được một nửa, A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách ôm mặt khóc lợi hại hơn.
Thái hậu đau lòng không ngớt, run run bước từng bước đến chỗ nàng, đem hảo nha đầu chính tay mình nuôi dưỡng ôm vào lòng.
“Ai gia sống bao nhiêu lâu vậy mà nhìn không ra lòng người ti tiện? Lan Cách, Lan Cách, bảo bối của ai gia, hôm nay ngươi phải chịu khổ rồi.
Yên tâm, đừng khóc, ai gia hảo hảo đòi lại công đạo cho ngươi, cho cả Trầm thị và Hải Đường.”
“Chúng ta lập tức đến Tông Nhân Phủ đòi người được không?”
“Chuyện này không được.”
“Tại sao? Lẽ nào để hắn tiêu diêu cười nhạo chúng ta xuẩn ngốc?”
“Phụ hoàng ngươi đã ra mặt ban thưởng phong chức tước cho hắn, bây giờ chúng ta đi đòi người vạch trần khác nào tát liền mấy cái vào mặt phụ hoàng của ngươi?”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách suy sụp ngã ngồi xuống đất, nước mắt ứa ra cũng chẳng đủ sức lau đi.
“Là lỗi của tôn nhi, chỉ cần là liên quan đến tôn nhi thì Trầm thị độc học sĩ sẽ gặp nguy hiểm, tôn nhi đúng là ngôi sao xui xẻo liên lụy người bên cạnh.
Chi bằng để tôn nhi chết đi, sẽ không còn ai vì tôn nhi mà chịu khổ sở nữa…”
“Nói bậy!” Thái hậu tức giận đánh gãy lời nàng: “Ngươi là do một tay ai gia nuôi lớn! Ai gia chưa chuẩn ngươi chết thì ngươi tuyệt đối không được chết!!”
“Nhưng mà…”
“Ai gia cần suy nghĩ thêm, Mộ Tần, ngươi đưa công chúa hồi noãn thất nghỉ ngơi trước đi.”
“Hoàng tổ mẫu không giúp tôn nhi vậy thì tôn nhi chỉ có thể tự mình đi đòi người!”
“Hồ nháo!” Thái hậu tức giận quát một tiếng: “Ngươi là công chúa vừa gây ra thị phi lại dám đi đến Tông Nhân Phủ, còn sợ danh tiết bị hủy chưa đủ hay sao?”
“Nhưng tôn nhi không thể nhìn họ chịu khổ thêm một phút giây nào nữa!”
Mắt thấy Thái hậu định quát mắng tam công chúa, Mộ Hoan vội xen vào giữa hai người: “Hoàng tổ mẫu, chi bằng chúng ta hảo hảo ngồi xuống nói chuyện bàn bạc đối sách vẫn hơn.”
Thái hậu phất mạnh tay áo, giận dữ quay trở về tọa ỷ ngồi xuống.
Mộ Hoan cũng vội dìu A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách ngồi lên ghế, giúp nàng châm một chén trà bình tâm.
“Mộ Tần ngươi nói xem, chuyện này làm sao giải quyết?”
“Hoàng tổ mẫu nói rất đúng, chuyện này ảnh hưởng đến danh tiết của công chúa điện hạ nên tuyệt đối không thể làm lớn, cũng không thể đến Tông Nhân Phủ đòi lại người được.”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách vội đặt chén trà về bàn định đứng lên nói thì bị Mộ Hoan khoát tay ngăn lại.
“Công chúa điện hạ lãnh tĩnh, thần thiếp đang nghĩ, chuyện này thật sự nghiêm trọng không nên làm càn kẻo hủy thanh danh của ngài.”
“Thế ngươi nói xem phải làm sao mới thích hợp?”
“Thần thiếp cả gan đề xuất ý kiến.” Mộ Hoan nghĩ ngợi hồi lâu, lấy hết dũng khí mở miệng nói: “Chuyện này trực tiếp tâu lên với hoàng thượng, chỉ có hoàng thượng mới có thể làm mọi việc kín kẽ không để lộ sơ hở ảnh hưởng đến danh tiết của công chúa điện hạ.”
“Nhưng lỡ phụ hoàng không đồng ý thì sao? Dù gì phụ hoàng cũng rất coi trọng thể diện.”
“Loại người như Tư Sĩ Hách thị, hoàng thượng làm sao có thể để hắn lưu lại trong cung càn rỡ? Tam công chúa cứ chân thành nói rõ tâm tình, là người làm phụ thân, hoàng thượng sẽ không bỏ mặc ngài đâu.”
“Mộ Tần nói rất có lý.” Thái hậu trút một tiếng thở dài, quay sang A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách mà nói: “Ngươi hảo hảo tìm phụ hoàng của ngươi, chỉ có hắn mới giúp được ngươi thôi.”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách mím chặt môi, nàng cũng chỉ còn một con đường này để đi mà thôi…
Trời vừa sáng, A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách đã đích thân đến Dưỡng Tâm Điện cầu kiến Lang vương.
Sự tình đêm qua Lang vương cũng biết ít nhiều, nghe nàng đến thì lập tức cho vào, thậm chí còn phân phó thiện phòng chuẩn bị cho nàng ít thức ăn tẩm bổ.
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách cả đêm không ngủ, sắc mặt nhợt nhạt yếu ớt, đi còn không vững phải nhờ hạ nhân dìu đỡ đi vào đại điện.
“Thần nhi tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn phúc kim an.”
“Đang bệnh đừng đi nhiều, mau mau qua kia ngồi nghỉ ngơi.”
“Tạ phụ hoàng hậu ái.”
Đưa tay cho nữ nô dìu trở về tọa ỷ ngồi xuống, A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách nâng khăn che miệng ho mấy tiếng, sắc mặt so với ban nãy lại kém thêm một chút.
Lang vương nhìn thấy cũng phải đau lòng, ôn giọng hỏi khẽ: “Ngươi vẫn còn mệt sao không ở trong cung nghỉ ngơi mà lại đến cầu kiến sớm như vậy làm gì?”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách không nói không rằng quỳ sụp xuống đất dập đầu khóc than: “Nhi thần không biết xấu hổ cầu xin phụ hoàng chủ trì công đạo.”
“Mau đỡ công chúa đứng dậy! Mau lên!”
Nữ nô vội vàng chạy đến đỡ nhưng đều bị A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách gạt đi, đầu càng cúi thấp thêm một đoạn: “Nếu phụ hoàng không đáp ứng, nhi thần sẽ quỳ đến chết mới thôi!”
“Hảo hảo, trẫm đáp ứng ngươi, sàn nhà rất lạnh ngươi mau mau ngồi dậy đi.”
Lúc này A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách mới chịu để nữ nô dìu lên ghế ngồi, cơ thể vì lạnh mà run rẩy không ngừng, cố gắng tiếp nhận chén trà uống cho ấm người.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Phụ hoàng, kẻ cặn bã thật sự trong chuyện này không phải là Trầm thị độc học sĩ, mà là do trật chính ngũ Lại bộ Viên ngoại lang gây ra.
Chính hắn đã cưỡng ép thần nhi, còn đánh đập thần nhi không nương tay, sau thì giá họa cho Trầm thị độc học sĩ và thiếp thân nữ nô bên cạnh thần nhi.”
Lang vương bàng hoàng vô cùng, nhưng lại không muốn nhận mình là lão hồ đồ mà gắt gỏng: “Có nhân chứng chính mắt nhìn thấy, mấy lời như vậy tuyệt đối không được đem đi nói lung tung.”
“Thế phụ hoàng có nhớ là ai làm chứng không? Chính là hạ nhân của Lại bộ Viên ngoại lang, đúng không?”
Lang vương á khẩu, trừng trừng mắt nhìn A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách.
“Thần nhi chỉ là một nho nhỏ omega, mà Lại bộ Viên ngoại lang lại là hôn phu của thần nhi, nếu có vu oan giá họa sao lại vu oan ngay chính thân phu của mình?”
Cảm thấy A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách nói có đạo lý, Lang vương bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Sự việc thế nào? Đầu đuôi kể lại cho trẫm.”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách hít một hơi thật sâu lấy hết dũng khí đem mọi chuyện nhất thanh nhị sở kể lại.
Không quên nói rõ con người thật của Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ, loại người như hắn phải chết trăm ngàn lần mới khiến lòng người thư sướng.
Tất nhiên nói cả chuyện của Trầm Sinh cho Lang vương minh bạch con người thật của nàng, đến cả việc trạng nguyên chân chính cũng không che giấu, hôm nay nàng nhất định tìm cách đòi lại công đạo cho Trầm Sinh.
Lang vương nghe xong giận dữ không nhẹ, vỗ mạnh tay xuống bàn quát tháo: “Ti tiện! Đúng là ti tiện!! Thật không ngờ, Tư Sĩ Hách Lại bộ thị lang cả đời vì Lang tộc cống hiến sức lực, vậy mà đến con trai của hắn là gây ra đủ chuyện thị phi xấu hổ gia tộc.
Thậm chí còn dám gian lận thi cử, cưỡng ép công chúa hoàng tộc, loại người này phải chịu thiên đao vạn quả mới thỏa được cơn giận của trẫm!!”
“Phụ hoàng minh giám, thần nhi thật sự rất xấu hổ khi có một vị hôn phu như vậy, sau này thần nhi biết sống làm sao?”
“Lan Cách, ngươi yên tâm, trẫm tuyệt không để ngươi gả cho tên cặn bã này.”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách mừng rỡ không ngớt, vội rời khỏi chỗ ngồi tiến đến trước mặt Lang vương quỳ sụp xuống khấu đầu.
“Thần nhi tạ ơn phụ hoàng hậu ái.”
“Được rồi, ngươi cũng chịu không ít khổ rồi.” Lang vương nhanh chóng bước xuống tọa ỷ dìu đỡ nàng đứng dậy, đau lòng mà xoa xoa gương mặt xanh xao của nàng: “Ngươi xem ngươi đi, là công chúa chịu bao nhiêu khổ lại chẳng dám nói, nếu hôm nay không xảy ra chuyện sợ ngươi cả đời phải cắn răng chịu ủy khuất.
Trẫm nhìn ngươi như vậy cũng phải hổ thẹn, Lan Cách, chuyện này trẫm giúp ngươi thu xếp, hảo hảo hồi cung ngủ một giấc lấy lại sức đi.”
“Phụ hoàng, còn Trầm thị độc học sĩ thì sao?”
“Dù gì cũng là chuyện liên quan đến mặt mũi hoàng thất, trẫm để nàng đến Phù Nam làm quan, đây cũng không tính là thiệt thòi.”
“Tại sao?” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách hoảng hốt chụp lấy cánh tay của Lang vương: “Nàng vốn là trạng nguyên mà? Tại sao phải chịu lưu đày đến Phù Nam? Phụ hoàng, ngài sao có thể đối xử bất công như vậy?”
“Nàng có là trạng nguyên đi nữa thì vẫn là alpha loài người, không thích hợp lưu lại trong cung làm quan.”
“Thế thì thà thần nhi gả cho tên cặn bã Tư Sĩ Hách Lỗ Bá Kỳ còn hơn nhìn ân nhân của mình chịu khổ lưu đày.”
“Đừng càn rỡ!”
Lang vương tức giận gạt phăng cánh tay của nàng, lạnh lùng xoay lưng lại: “Ý trẫm đã quyết, đừng nói lung tung dong dài làm gì.”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách yếu ớt cười nhạo một tiếng: “Phụ hoàng dõng dạc sống không thẹn với lòng, mà nay lại đối xử với trung thần hiền nhân như vậy.
Thần nhi trong lòng tự cảm thấy xấu hổ thay, nếu hôm nay không thể đòi lại được công đạo thì thần nhi thà chết trong sạch còn hơn sống nhục nhã!”
“Ngươi câm miệng! Ngươi đừng tưởng chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà lên mặt chất vấn trẫm, nói thế nào cũng là do ngươi không biết giữ thân gây ra chuyện xấu mặt gia tộc!”
“Trong mắt phụ hoàng cũng chỉ có A Ba Đáp thị, làm sao biết hài nhi của ngài khổ sở thế nào!? Được rồi, nhi thần cũng không cần làm công chúa nữa, ngài muốn ban tử thần nhi sẽ tuân theo vô oán vô hối.
Từ nay về sau, không còn là tam công chúa A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách nữa!”
“Ngươi cái thứ bất hiếu nhi!!”