Mộ Hoan không hồi thất như đã nói mà một mình tản bộ trong hoa viên để bình ổn tâm tình, bất quá càng suy nghĩ lại càng không thông suốt.
Bản thân nàng từ đầu vốn là muốn hòa giải, nhưng nào ngờ tính khí quá cường liệt mà cùng chó nhỏ tranh cãi, kết cục so với mấy hôm trước còn thảm hơn.
Đi vài bước lại đá lăn hòn sỏi, Mộ Hoan thất thần chẳng biết đang đi về đâu, dù sao nàng cũng không có tâm trạng quay về.
Bây giờ ai sai ai đúng chẳng còn quan trọng nữa, quan trọng là nếu các nàng vẫn cứ kiên quyết không chịu nhường nhịn thì xem như đã đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ này.
Trút một tiếng thở dài, Mộ Hoan thả lỏng nắm tay, quyết định quay về nói chuyện lần nữa với A Ba Đáp Thấu Á Viên.
Dù sao các nàng cũng không thể giận nhau cả đời như vậy được, ngày mai còn phải tuyển tú, lẽ nào mang bầu không khí giương cung bạt kiếm về Ngạc vương phủ?
Bất quá, đi được vài bước lại nghe thấy tiếng gọi rất lớn của một cô nương.
“Trầm Ngọc!”
Đây là lần đầu tiên ở thế giới này có người gọi nàng bằng cái tên ‘Trầm Ngọc’.
Trong lòng nửa hoảng hốt nửa nghi hoặc quay đầu lại nhìn thử, dưới ánh trăng bạc, thân ảnh quen thuộc phủ một từng quang vựng đẹp đẽ như tranh thủy mặc.
“Châu…” Mộ Hoan trợn trừng mắt, bất khả tư nghị gọi thử: “Châu Nhất Di!?”
“Đúng là em rồi!”
Châu Nhất Di mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy nàng, hai mắt đỏ hoen kiềm không được nước mắt: “Tại sao em lại ngốc như vậy? Tại sao lại nhảy xuống sông? Có biết chị lo lắng thế nào không hả? Chị còn sợ em không còn nữa, đến thế giới này chẳng ngày nào chị không nhớ về em.”
“Sao chị lại ở đây?” Mộ Hoan vô cùng kinh ngạc, không dám tin nàng có thể gặp lại Châu Nhất Di ở Ngạn Huyền đại lục địa này: “Làm sao chị đến được đây? Là người phụ nữ kia được chị đến đây sao?”
“Chị cũng không rõ, lúc em rơi xuống sông chị cũng nhảy xuống theo em.
Sau đó thì gặp một cái xoáy nước lớn, kết quả là chị ngất liệm đi rất lâu, tỉnh dậy thì thấy mình ở chợ buôn người…”
Mộ Hoan vội kéo Châu Nhất Di ra xem nàng một lượt, quả nhiên là bị bán đi làm việc nặng nhọc cho quý tộc.
Trên người không có một bộ y phục lành lặn, tay chân đầy những vết chai sần, còn thương tích thì chẳng chỗ nào mà không có.
“Trầm Ngọc, theo chị trở về đi, chúng ta làm lại từ đầu nhé?” Châu Nhất Di bối rối vén tóc của nàng ra sau, mừng mừng tủi tủi nói: “Chị biết sai rồi, sẽ không nghe theo lời cha mẹ mà ruồng bỏ em nữa.
Chỉ cần em nguyện ý, chị lập tức xin cha mẹ cho kết hôn với em, làm ơn đừng ngốc nghếch rời bỏ chị nữa nhé?”
“Nhất Di nghe em nói đã, em không thể trở về nữa.”
“Tại sao chứ? Lẽ nào em còn giận chị chuyện của Mặc Cách?”
“Chị bình tĩnh lại.” Mộ Hoan áp hai tay lên gò má nàng, nửa chua xót nửa chán chường mở miệng: “Em không còn là Trầm Ngọc nữa, bây giờ em là Mộ Hoan, là trắc phi tương lai của Ngạc vương.
Từ ngày chị chọn buông tay em thì chúng ta đã không còn quay lại được nữa, coi như một cách giải thoát đi, chúng ta từ nay về sau đường ai nấy đi.”
“Không nên! Em không nên từ bỏ!”
Châu Nhất Di cuống quít đem nàng ôm ghì vào lòng, thất thanh khóc hô: “Chị thật sự còn yêu em, yêu em rất nhiều mà Trầm Ngọc.
Làm ơn đừng rời khỏi chị, cái gì chị cũng không cần, chỉ cần duy nhất một mình em thôi.”
“Nhất Di nghe em nói đã, thật sự là không thể mà, em…”
Sau lưng đột ngột truyền đến tiếng tru dài giận dữ, Mộ Hoan hoảng hốt đem Châu Nhất Di đẩy ra.
Dưới ánh trăng bàng bạc, lông mao thuần bạch như đang phát quang đẹp đẽ, đôi mắt xanh biếc chứa đầy tia ánh nhìn chán ghét nhìn chằm chằm vào hai người.
“Nàng nói nàng mệt mỏi, nàng muốn hồi thất, hóa ra là để gặp gỡ tư tình với tiện nô này sao?”
“Không phải như vậy!” Mộ Hoan run rẩy lùi về sau một chút, âm thầm nuốt nước bọt trấn an bản thân: “Thần thiếp với Nhất Di là trong sạch, đúng là trước đây từng quen biết nhưng không phải lén lút tư tình!”
“Hai người ở hoa viên ôm nhau như vậy còn không phải tư tình? Nàng xem bản vương là đồ ngốc hay sao?”
“Á Viên, ta…”
A Ba Đáp Thấu Á Viên từng bước áp sát, nhận ra Châu Nhất Di liền mỉa mai: “Hóa ra là ngươi, nữ nô trong vương phủ của bản vương, Tứ Hỉ.”
Châu Nhất Di đột ngột cảm thấy mao cốt tủng nhiên, run rẩy mở miệng: “Ta với Trầm Ngọc lưỡng tình tương duyệt, chờ sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, nếu không phải gặp sự cố thì ngươi có thể gặp được em ấy sao!?”
“Lưỡng tình tương duyệt?” A Ba Đáp Thấu Á Viên dời mắt nhìn sang Mộ Hoan, trào phúng cười một tiếng: “Mộ Hoan, nàng cũng thật có bản lĩnh.”
“Ta không phải như vậy, ngài sao không chịu nghe ta giải thích chứ hả!?”
“Giải thích? Nàng có cái gì để giải thích? Bản vương bao nhiêu lần thoái nhượng nàng, để nàng tùy hứng để nàng ngang bướng, kết quả nàng trả lại cho bản vương những thứ này đây sao? Mộ Hoan, bản vương đối xử nàng không tệ, tại sao nàng cứ phải đối nghịch với bản vương, hả!?”
“Tại sao ngài không bao giờ tin ta!?”
Mộ Hoan run rẩy chất vấn, hai mắt cố nén nhãn lệ đến đỏ bừng: “Ngài chỉ tin vào tai ngài, vào mắt ngài, chưa bao giờ ngài tin những gì mà ta nói cả! Vậy ngài lấy tư cách gì để chất vấn ta? Ngài lấy tư cách gì mà yêu cầu ta phải nghe theo? Từ đầu đến cuối ngài chuyên quyền độc đoán, chưa hề nghĩ gì đến cảm nhận của ta!!”
“Nàng hôm nay còn dám vì một tiện nô mà trách cứ bản vương? Trong mắt nàng căn bản không xem bản vương ra gì cả!”
“Nếu thế thì sao? Ngài muốn liền lập tức gϊếŧ thần thiếp đi, thần thiếp tuyệt đối không oán không hối!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên giận đến phát run, đôi nhãn đồng xanh biếc từ lúc nào hóa đỏ cũng không biết: “Được, Mộ Hoan, vì một tiện nô mà hôm nay nàng chống đối bản vương.
Tốt, tốt lắm, coi như bản vương đã nhìn nhầm người, tin tưởng nhầm người.
Bản vương cho nàng biết, nàng bảo vệ ả lo lắng cho ả thì bản vương càng muốn ả sống không bằng chết, cả đời không thể ngẩng cao đầu làm người!”
“A Ba Đáp Thấu Á Viên! Ngài nói chuyện có lý một chút, là ta chống đối ngài, sao cứ phải lôi kéo Châu Nhất Di vào cuộc!?”
“Bản vương làm gì còn cần nàng phải nhắc nhở hay sao?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên từng bước tiến lại gần, nghiêng đầu thì thầm vào tai nàng: “Ngay cả nàng, cũng sẽ sống không bằng chết.”
Mộ Hoan ngước đôi mắt hoen đỏ mà nhìn chằm chằm đối phương, nàng sắp không nhận ra chó nhỏ mà nàng dùng cả chân thành để yêu thương…
“Mang tiện nô kia hồi phủ, bỏ đói đến chết.”
“Thấu Á Viên!”
“Ngươi không có tư cách.” A Ba Đáp Thấu Á Viên chầm chậm dán chặt đôi mắt xanh biếc tràn ngập lửa giận vào nàng: “Ai cũng được, chỉ có Mộ Hoan ngươi là không có tư cách.”
Cảm giác như vừa trải qua vạn tiễn xuyên tâm, Mộ Hoan tuyệt vọng lùi về một bước, nước mắt trượt xuống gò má bỏng rát.
Thống khổ nhìn bóng lưng quen thuộc lạnh lùng cất bước ly khai, các nàng tại sao phải như vậy? Tại sao phải đi đến bước đường này chứ?
Ngài tin những gì ngài nghe, lại không tin những lời giải thích của ta.
Ngài tin những gì ngài thấy, lại không tin những gì ta bày tỏ.
Rốt cuộc, yêu của ngài là gì vậy, A Ba Đáp Thấu Á Viên?
Mộ Hoan suy sụp ngã xuống đất, cả người co rúm lại thành một đoàn gặm nhắm đau đớn đang ăn mòn cốt tủy.
Nàng sai rồi, nàng một mực tin rằng chó nhỏ là người hiểu nàng nhất, kết quả người không hiểu rõ nàng lại là người nàng yêu thương nhất.
Từ đầu đã sai rồi.
“Chó nhỏ, tại sao…”
Đau đớn nhất chính là thứ vốn nằm trong tầm tay lại tự mình đánh mất, triệt để đánh mất.
Rốt cuộc đêm đó Mộ Hoan làm sao về được Tịnh Hoa Thất cũng không rõ, cả một đêm nửa mê man nửa trằn trọc, đầu óc mơ hồ mông lung như thể sắp tan vào hư không.
Mãi đến gần sáng mới chợp mắt được một chút, chẳng bao lâu Tường Liên và Hỉ Tâm đã đi vào gọi nàng thức dậy để kịp chuẩn bị tham gia tuyển tú.
Vốn không có tinh thần, có điểm trang đẹp đến đâu cũng tự nhiên trở nên nhợt nhạt kém sắc.
“Nương nương, ngài không sao chứ?” Hỉ Tâm quan sát sắc mặt nàng rất lâu vẫn chẳng thấy tươi tỉnh lên nổi nửa điểm: “Hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Ngài và điện hạ lại cãi nhau sao?”
“Không có gì.” Mộ Hoan tùy tiện đem hộ giáp đeo vào tay, yếu ớt thì thào: “Đi nhanh kẻo trễ giờ.”
“Ách, vâng.”
Hỉ Tâm nhanh nhẹn dìu đỡ chủ tử đứng dậy, tiện tay gạt mấy dải lụa thiển hạnh hoàng sang một bên.
Ở bên ngoài, Tường Liên sớm đã phân phó người mang bộ liễn đến, chỉ chờ Mộ Hoan xuất môn là lập tức lên đường.
An tĩnh ngồi trên bộ liễn, mấy hôm nay trời vẫn còn lạnh nên đi đâu Mộ Hoan cũng mang theo thủ lô làm ấm tay, dù sao chứng run tay của nàng vẫn chưa tốt lên chút nào.
Bộ liễn lắc lư thẳng đến Đông Hương Các – địa phương tuyển tú hôm nay.
Ôm một bụng lo lắng suốt đường đi, Mộ Hoan rất sợ A Ba Đáp Thấu Á Viên không chọn nàng, càng sợ đối phương cả đời này không muốn nhìn mặt nàng.
Chuyện đêm qua vẫn in hằn trong trí nhớ, đến cả trong mộng vẫn phải hoảng hốt bừng tỉnh, mồ hôi túa ra ướt đẫm cả lưng áo dù cho ngoài trời gió thổi vần vũ.
Chưa bao giờ thấy chó nhỏ tức giận đến như vậy, xem ra đêm qua nàng đã vượt quá giới hạn mà đối phương đặt ra.
Lần nữa trút tiếng thở dài, Mộ Hoan cúi đầu nhìn thủ lô, trong lòng rối ren đến mức chẳng thể nghĩ được gì nữa.
Chẳng mấy chốc đã đến được Đông Hương Các, Mộ Hoan đưa tay để Hỉ Tâm và Tường Liên dìu đỡ xuống bộ liễn, nhất phái cao quý bước vào nội các.
Xét theo bối phận cùng phẩm vị thì Mộ Hoan là cao nhất, vị trí đứng cũng là đầu tiên, nghiêm cẩn thẳng lưng chờ các vị hoàng thân giống như mua hoa quả mà lựa chọn nạp vào phủ.
“Tuyển tú khai thủy.
Chính phi ban kim bài, trắc phi ban ngọc như ý, còn cơ thiếp ban túi hương.”
Hôm nay Lang vương cũng có mặt xem các hoàng thân tuyển tú thế nào, chờ khi Lương công công thông báo xong thì nói: “Ở đây chỉ có Ngạc chưa lập thê nạp thiếp, để nàng chọn trước.”
Mộ Hoan nom nóp lo sợ, dán chặt mắt đợi xem A Ba Đáp Thấu Á Viên sẽ chọn ai.
Nhưng khi thấy đối phương ngay cả liếc nhìn nàng cũng không buồn, nội tâm liền hụt hẫng, xem chừng nàng thật sự sẽ phải gả vào Hân vương phủ.
A Ba Đáp Thấu Á Viên chậm rãi bước xuống trường kỷ, quét mắt nhìn tất cả tú nữ rồi mới đi đến chỗ từng người.
Thân ảnh quen thuộc lạnh lùng lướt qua, bên tai gió thổi hiu hắt, nghe như nội tâm từng chút vụn vỡ không sót lại gì.
Mộ Hoan cố nén thương tâm mà cúi đầu nhìn mũi hài, quyền lựa chọn là ở chó nhỏ chứ không phải nàng, bản thân nàng lấy tư cách gì mà oán trách đối phương.
Dừng trước Đằng Liễu, A Ba Đáp Thấu Á Viên đạm nhiên mở miệng: “Ngọc như ý.”
Đằng Liễu đầy mặt xuân phong, hoan hoan hỉ hỉ khuynh thân hành lễ: “Thần thiếp tạ điện hạ ban thưởng.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên một mạch đi thẳng đến từng hàng, đem tất cả túi hương trên khay phân phát toàn bộ.
Kim bài vẫn chưa được động đến, nhiều người phỏng đoán có thể nàng chưa muốn sắc phong một tú nữ trở thành đích thê.
Khó hiểu hơn chính là Mộ Tần ngay cả túi hương cũng không có đừng nói đến kim bài hay ngọc như ý.
Phân phát xong túi hương, A Ba Đáp Thấu Á Viên quay trở về trường kỷ, dường như rất hài lòng với thu hoạch hôm nay.
A Ba Đáp Minh Oanh Cơ nghiêng đầu nhìn sang, ý vị thâm trường mở miệng: “Chọn xong rồi? Không hối hận?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên như cũ vân đạm phong khinh, liếc nhìn A Phúc công công mà hỏi: “Còn lại những gì?”
“Một kim bài, một ngọc như ý và một túi hương.”
“Mộ Tần, túi hương.”
Cảm giác như bản thân là người dư thừa, nếu không còn một túi hương nào sợ rằng nàng cũng không có cơ hội bước vào Ngạc vương phủ.
“Thần thiếp…” Mộ Hoan mím chặt môi dưới cố nén nước mắt, run run giọng hồi đáp: “Thần thiếp tạ ơn điện hạ hậu ái.”
Nhìn túi hương trên khay mà nước mắt sắp rơi xuống, Mộ Hoan lấy hết dũng khí cầm túi hương rồi lạy tạ một cái, theo hướng dẫn của A Phúc công công mà di chuyển lên xe ngựa.