“Nương nương hồi các.”
Đằng Liễu lưu loát đi thẳng vào Ngọc Lộ Các, ngoài mặt chẳng có gì bất thường nhưng đại môn vừa đóng thì khăn lụa trên tay liền bị vứt thẳng xuống đất.
Thiếp thân nữ nô của Đằng Liễu – Trân Châu, vốn theo hầu hạ lúc nàng còn lưu lại trong cung của trưởng công chúa, đối với tính cách nàng cũng xem như minh bạch tám phần.
Lần này bái lạy điện hạ trở về, tâm tình không những không tốt mà còn tệ đi phân nửa, khí thế cũng mất hẳn mười phần tự hiểu đại sự bất thành.
Trân Châu bưng chậu nước rửa mặt đặt lên bàn, từ tốn khai khẩu: “Điện hạ khước từ ngài sao?”
“Ha, ngươi từ đầu đã cùng đám người đó cười nhạo bản phi, chưa từng thấy ngươi tôn kính nửa phân, hôm nay còn muốn hỏi thăm để nhục mạ bản phi sao?”
“Nô tỳ là được trưởng công chúa sai phái đến hầu hạ ngài, làm sao dám không tôn kính ngài?” Trân Châu đem khăn nóng đã vắt khô đưa đến trước mặt Đằng Liễu: “Sớm biết ngài ngu xuẩn như vậy, trưởng công chúa đã chẳng cần dưỡng con phế kỳ này.”
“Ngươi!”
Đằng Liễu hất mạnh cánh tay của Trân Châu, giận dữ gằn từng chữ trong cổ họng: “Ngươi mới nói cái gì? Bản phi đường đường là trắc phi của Ngạc vương điện hạ, dù xuất thân có ti tiện thế nào ngươi cũng phải quỳ xuống gọi nương nương!”
“Có nói lên đến tận trời cũng không thay đổi được ngài hầu hạ một hoạn quan, gọi nương nương không bằng gọi một tiếng Lưu phu nhân?”
“Trân Châu!!”
Trân Châu cười khẩy một tiếng, tiếp tục vắt khăn đưa cho Đằng Liễu: “Tự biết rõ thân phận của mình, chỉ cần sơ suất Mộ thị sẽ lần nữa hất ngài ra khỏi trắc phi chi vị, đến lúc đó trưởng công chúa cũng không giúp nổi ngài.”
Đằng Liễu dùng lực siết khăn ấm, hận đến nghiến chặt hàm răng vẫn phải cúi đầu nhận mệnh không dám như ban nãy lớn tiếng đối chất.
Dù sao bên cạnh còn có Trân Châu là tai mắt của trưởng công chúa, chỉ cần ả có hành động bất tuân thì trưởng công chúa lập tức khiến ả sống không bằng chết.
“Nếu điện hạ đã lạnh nhạt thì ngài cũng đừng quá vội vàng tranh sủng, chờ thời cơ thích hợp hảo hảo bàn bạc đối sách.
Phía Mộ thị tuy rằng chưa có động tĩnh gì, nhưng cái bụng của Mộ Tước đã lớn sắp qua mặt, lần này sinh ra tiểu công gia sợ rằng chỗ dựa càng thêm vững.” Trân Châu tiếp nhận chén trà từ tay nữ nô khác, dùng hai tay dâng lên cho Đằng Liễu: “Muốn Mộ Tước thất sủng không dễ, nhưng khiến Mộ Hoan thân bại danh liệt thì lại vô cùng dễ dàng.”
Đằng Liễu nghi hoặc liếc mắt: “Ý tứ gì?”
“Ngài nói tại sao đang yên đang lành Mộ Hoan lại thất sủng?”
Đối với chuyện này Đằng Liễu từng có điều tra, nhưng lại không tra được cái gì, mười phần là do phía Ngạc vương cố tình bưng bít.
Trân Châu khe khẽ cười, chậm rãi nói: “Mộ Hoan trong đêm trước ngày tuyển tú cùng một nữ nô tư hội, bị Ngạc vương điện hạ phát hiện.”
“Tư hội!?” Đằng Liễu kinh hãi đứng bật dậy, thậm chí còn không dám tin vào tai mình: “Mộ thị ngang nhiên dám tư hội sau lưng Ngạc vương? Đây không phải là tử tội hay sao? Loại omega không sạch sẽ như vậy sao Ngạc vương có thể cho ả bước vào vương phủ?”
“Bước vào được vương phủ, Mộ thị tất có bản lĩnh, khác biệt thứ cặn bã bám theo hoạn quan như ngài.”
Đằng Liễu đè nén cơn giận trong lòng, gằn giọng quát: “Ngươi nếu không muốn nói thì lăn đi!”
Trân Châu mỉa mai cười nhạo, đem Đằng Liễu ấn ngồi trở lại ghế: “Mộ thị có thể xoay chuyển càn khôn dù có bị bắt gian tư thông vẫn có thể đường đường chính chính bước vào Ngạc vương phủ, cho thấy điện hạ vẫn rất xem trọng ả.
Nếu trong Ngạc vương phủ này vẫn còn Mộ Hoan thì ngài có phấn đấu cả đời cũng theo không kịp ả.
Đằng Liễu, ta cho ngài một câu, hảo hảo xem lại chính bản thân mình, nên đối phó với ai nên làm gì đều nghĩ cho thật kỹ lưỡng.”
“Mộ thị không phải hổ giấy, ngươi nghĩ muốn đối phó thì có thể đối phó sao? Tỷ tỷ của ả bụng to sắp vượt qua mặt, chưa đầy nửa năm sẽ sinh ra tiểu công gia, đến lúc đó Ngạc vương cũng phải nhường ả mấy phần!” Đằng Liễu ngồi liền thấy không yên, vội vã đứng dậy đi đi lại lại: “Chưa kể ả vẫn chưa thật sự thất sủng, phía sau còn có Thái hậu và tam công chúa.
Bây giờ chỉ cần ả hô đau một tiếng, tất cả mọi người đều bủa vây săm soi xem ả làm sao bị thương? Làm sao chịu khổ? Đến lúc đó, cho dù có phanh phui chuyện tư thông thì chỉ cần điện hạ ra mặt mọi chuyện đều được dẹp yên.”
“Ngài căn bản bì không kịp Mộ thị, còn nói ra để rước nhục nhã sao?”
“Ta nói ra chính là muốn ngươi cũng dùng não suy nghĩ một chút, vinh nhục của ta cũng chính là vinh nhục của ngươi!” Đằng Liễu lưu loát chỉ tay vào mặt Trân Châu mà đay nghiến: “Chỉ cần trưởng công chúa còn cần dùng đến ta thì ta vĩnh viễn vẫn là chủ tử của ngươi!”
Trân Châu hất tay ả đi, lạnh nhạt đáp lại: “Não của ngài đúng chỉ dùng để trang trí, đối phó một nha đầu cũng phải nhờ người khác chỉ bảo.
Hiện tại, ngài tất nhiên không có bản lĩnh để đánh bại Mộ thị, nhưng chèn ép Hàm Diên Thất thì ngài thừa cơ hội.
Chẳng phải ngài rất thân thiết với hai tú nữ xuẩn đần kia sao? Bả đao cùn nhưng biết lợi dụng cũng gϊếŧ được vài tiện nô, những điều này còn cần ta phải nói ra sao?”
Âm thầm hít một ngụm lãnh khí, Đằng Liễu dùng sức bám chặt vào tay vịn, vì tiền đồ của bản thân nàng chỉ có thể thí đi hai kẻ ngu ngốc kia.
“Hảo, ta làm.”
“Nhớ kỹ, mười lăm tháng này phải lập tức vào cung gặp Lưu công công, đừng để chậm trễ như lần trước.”
“Không cần ngươi nhắc nhở!”
Trân Châu quét mắt nhìn ả, vẫn là cười nhạo một tiếng mới chịu xoay người bỏ đi.
Đằng Liễu hận đến muốn gϊếŧ chết Trân Châu nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, chỉ cần đại sự thành rồi, đừng nói đến nho nhỏ một ả nữ nô ngay cả trưởng công chúa ả cũng không sợ.
Còn chưa được bao lâu lại có nữ nô bước vào, cung cung kính kính chấp tay bái một cái rồi nói: “Đông chủ tử và Trần chủ tử đến thỉnh an nương nương.”
“Tiến.”
Vốn biết Đông Hinh và Trần Nhược Ni muốn đến lấy lòng, lần nào cũng tìm cớ đến tặng lễ vật không thì cũng ngồi nói chuyện đến chiều muộn.
Bất quá Đằng Liễu lại rất thích có người nịnh bợ, sống nhiều năm bị xem thường ở Hân vương phủ, giờ chỉ muốn chà đạp chèn ép những người từng khó dễ ả.
Từ xa đã nghe thấy tiếng Đông Hinh líu ríu không ngừng, một bên cùng Trần Nhược Ni bước vào Ngọc Lộ Các một bên với gọi vào trong.
“Trắc phi nương nương tảo an.”
“Tảo an.”
Đằng Liễu đưa tay cho nữ nô dìu đứng dậy, điềm mật mỉm cười: “Nhị vị cơ thiếp đến sớm quá, bản phi còn chưa kịp chuẩn bị tiếp đãi.”
“Nương nương quá lời rồi.” Trần Nhược Ni chấp tay hành lễ, rồi lại cong mắt cười đáp: “Nương nương vốn đã là nữ chủ của Ngạc vương phủ sao còn phải tiếp đãi chúng muội muội a? Sáng nay nghe nói tỷ tỷ đến bái lạy điện hạ, không biết điện hạ có tính chuyện thị tẩm hay không?”
Ngạc vương mặc dù chưa vỡ lòng nhưng cũng có thể lưu lại cơ thiếp ngủ qua đêm, đáng tiếc hôm qua điện hạ vừa về phủ đã chạy vào thư phòng cả đêm không hồi thất.
Hại tất cả cơ thiếp đều trông mòn cả mắt, còn tưởng điện hạ lưu lại chỗ trắc phi, nào ngờ đến cả trắc phi cũng chẳng có cơ hội diện kiến.
“Các muội muội không cần gấp gáp, dù sao điện hạ tuổi trẻ lại chưa vỡ lòng, chúng ta chưa vội phải hầu hạ.”
“Làm sao được a?” Đông Hinh nhanh nhẹn ngồi xuống ghế bành, tay tiếp nhận chén trà từ nữ nô: “Chúng muội muội không được thị tẩm thì chẳng nói gì, đến cả tỷ tỷ cũng bị khước từ e rằng có chút bất ổn.
Chuyện này mà đồn ra ngoài chúng ta mặt mũi chẳng còn nói chi đến ngẩng đầu nhìn người khác.”
“Phải a, phải a.
Tỷ tỷ ngài xem, hôm qua hai tú nữ đưa đến Hân vương phủ đều được thụ ân sủng, chẳng mấy chốc lại mang cái bụng to mà dương dương tự đắc với chúng ta.”
Đằng Liễu kéo khóe môi tựa tiếu phi tiếu: “Thời gian đến sẽ được, các ngươi gấp gáp thì cũng chẳng ích gì.
Dù sao người của Hàm Diên Thất vẫn còn ở đó, tuy thất sủng nhưng còn chỗ dựa, bản phi nhường nhịn nàng vẫn hơn.”
“Sao có thể nói như vậy?” Đông Hinh không hài lòng đặt lại chén trà xuống bàn, chồm người qua đối Đằng Liễu nói: “Ở Ngạc vương phủ này, chỗ dựa cao thì làm sao? Chỗ dựa cao cũng chỉ là cơ thiếp, so với tỷ tỷ vẫn thua kém xa.
Có nhường cũng phải là người ở Hàm Diên Thất kia nhường nhịn chúng ta, lý nào bình thê lại phải chịu thua một tiểu thiếp?”
“Mặc dù điện hạ không nói nhưng bản phi biết trong lòng ngài vẫn còn người của Hàm Diên Thất, chúng ta tốt nhất vẫn đừng nên động vào nàng.
Nói không chừng chẳng bao lâu nữa lại đắc sủng, chúng ta đắc tội nàng không khéo lại rước thêm họa vào thân.”
“Tỷ tỷ nói thế khác nào Ngạc vương phủ này là của một mình Mộ thị ả? Nữ chủ nhân hiện tại chỉ có Đằng Liễu tỷ tỷ, dù ả có muốn tranh cũng là danh bất chính ngôn bất thuận.” Trần Nhược Ni đứng dậy đi đến trước mặt Đằng Liễu mà khoa trương: “Trắc phi nương nương của chúng ta cũng xuất thân từ Hân vương phủ, còn phải sợ Đồng vương phủ của Mộ thị hay sao?”
“Ăn nói cẩn thận, hoàng tự là để thiếp thất chúng ta tùy ý bàn tán hay sao?” Đằng Liễu không hài lòng khiển trách: “Ở trước mặt ta, các muội có thể tùy ý nghị luận nhưng tuyệt đối không được nói linh tinh ra ngoài.
Nói sao thì phía Hàm Diên Thất vẫn nên đối tốt một chút, nhường nhịn được thì cứ nhường nhịn để sau này tránh chịu thiệt thòi.”
“Đừng nói chuyện không vui này nữa!”
Đông Hinh xen vào giữa cắt lời hai người, ngoắc tay bảo nữ nô bưng lễ vật lên: “Sáng nay người của Phòng ma ma mang lễ vật đến, muội thấy đôi hoa tai này đẹp mắt nên muốn tặng tỷ tỷ xem như lễ vật ra mắt.”
Trần Nhược Ni ghé mặt nhìn vào, nhịn không được châm chọc: “Đông Hinh ngươi xem nương nương nhà chúng ta là ai vậy a? Nàng chính là trắc phi của Ngạc vương, đôi hoa tai rẻ tiền này của ngươi làm sao tỷ tỷ có thể đeo lên đây?”
“Nếu đã là quà muội muội tặng, người làm tỷ tỷ như ta tất nhiên phải nhận lấy đeo lên.”
Đằng Liễu vừa nói vừa cầm từng chiếc hoa tai đeo lên, sau mới với tay nắm lấy bàn tay của Đông Hinh: “Tỷ muội chúng ta ở trong Ngạc vương phủ đều không có chỗ dựa, phải tự dựa vào sức mình để có thể sống tiếp.
Đông Hinh, Trần Nhược Ni, tỷ muội chúng ta hảo hảo đối tốt với nhau, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, được không?”
“Như thế thì còn gì bằng a!”
Khóe môi Đằng Liễu hơi nhấc lên, cười không có ý vị.
===============
“Lý nào lại giảm!?”
Tường Liên nhìn thức ăn của hôm nay, hận muốn bóp chết nữ nô mang đồ đến, vội giữ chặt nàng ta nhất quyết không chịu buông.
“Các ngươi nói đi! Các ngươi còn muốn chủ tử của bọn ta sống hay không? Hả?! Hơn nửa tháng qua chủ tử không có cơm để ăn, ngày ngày đều húp nước cháo loãng.
Còn các ngươi thì sao? Sơn hào hải vị cái gì cũng có đủ, yến tiệc linh đình mở thâu đêm không gọi chủ tử bọn ta đi không nói làm gì, đằng này lại còn cắt giảm một nửa!? Rốt cuộc các ngươi muốn thế nào mới chịu buông tha cho chủ tử bọn ta hả?”
“Nô tỳ chỉ là người mang thức ăn đến, thật sự cái gì cũng không biết a.”
Mộ Hoan đẩy cửa bước ra, thấy nữ nô kia sắp khóc đến nơi liền nói: “Tường Liên, tha cho nàng đi, nàng cũng chỉ nhận mệnh mà làm thôi.”
“Nhưng mà chủ tử…”
Nhân lúc Tường Liên không chú ý, nữ nô kia lập tức lách người bỏ chạy, tốc độ còn nhanh hơn sóc leo cây.
“Uy! Ngươi đứng lại!!”
“Được rồi, được rồi.”
Mộ Hoan nhìn nửa bát gạo trong tay Tường Liên, đây là thứ cho chủ nô các nàng dùng trong nửa tháng tới, xem chừng qua tháng sau lại còn cắt giảm nữa.
“Ngươi mang gạo vào trong, chúng ta ăn như cũ, còn dư để lại tháng sau dùng.”
“Chủ tử, tại sao chúng ta phải chịu khổ như vậy a?” Tường Liên đem bát gạo đặt lại trên bàn, chua xót nhìn Mộ Hoan mà không dám khóc: “Ngài chỉ gả đi có nửa tháng mà đã gầy hơn hai vòng rồi, nếu còn chịu khổ như vậy e là chưa đến nửa năm đã hương tiêu ngọc vẫn.”
“Còn có ăn là tốt rồi, chúng ta cũng không thể oán trách được ai.
Hỉ Tâm còn đang giặt y phục bên dưới, ngươi xuống đó giúp nàng một tay, còn ta sẽ đi nấu ít cháo loãng.
“Nhưng…”
“Mau đi đi.”
Tường Liên bất đắc dĩ phải nghe theo, nghẹn một bụng lửa giận xoay người đi ra hậu viện giúp Hỉ Tâm giặt y phục.
Mộ Hoan đưa mắt nhìn đồ đạc bày ở trước cửa, tránh không khỏi trút tiếng thở dài.
Dù cho Ngạc có muốn cũng không dám để nàng hương tiêu ngọc vẫn, chỉ cần qua được tao đoạn này, mọi thứ nhất định sẽ quay trở về quỹ đạo.
Cổ họng đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy, Mộ Hoan vội đưa tay che miệng ho mấy tiếng, loay hoay tìm cách mang đồ đạc vào trong phòng.
Bây giờ đã là nhập hạ, than củi không phát thì không thành vấn đề, nhưng đến cả băng lạnh cũng không phát thì khó lòng chịu đựng qua mùa hạ.
Chỉ đứng một chút mà mồ hôi đã túa ra ròng ròng, Mộ Hoan đi vài bước phải ngồi lại nghỉ chân cho đỡ chóng mặt.
Chẳng thể trách nàng, thân thể omega vốn dĩ đã yếu ớt, miễn cưỡng chống đỡ hơn nửa tháng đã là kỳ tích rồi.
Chính ngọ, lúc mọi người cùng nhau dùng thiện lại nghe thấy tiếng bước chân kèm theo tiếng mắng chửi của omega vang vọng.
Tề La Na Tát Na hùng hổ xông thẳng vào Hàm Diên Thất, lôi kéo Mộ Hoan ra ngoài nói chuyện, từ xa đã cảm nhận được lửa giận ngùn ngụt.
“Ngươi ban đầu nói với bản quận chúa thế nào? Hả? Sao bây giờ Hân vương lại… lại…” Phần còn lại Tề La Na Tát Na tất nhiên không dám nói ra, trừng trừng mắt quát khẽ: “Hôm nay ngươi không cho ta câu trả lời, ta lập tức lôi ngươi ra phạt bản tử!”
Mộ Hoan bị siết đau lại không dám giãy dụa hay la hét, miễn cưỡng lấy hết sức lực mà mở miệng: “Những gì cần nói nô tỳ cũng đã nói rồi, có trách là trách tú nữ bọn họ đều một dạng yêu kiều diễm lệ, Hân vương vốn phong lưu đa tình tất nhiên sẽ bị bọn họ thu hút.
Quận chúa, chuyện này lẽ ra ngài cũng phải hiểu rõ, dù có lôi ta ra phạt bản tử vô pháp thay đổi được gì.”
“Nhưng ngươi đã nói Hân vương cũng có ý với ta!”
“Có ý với ngài thì làm sao? Thân phận ngài như vậy cao quý, cho dù là trưởng đích tử của hoàng thượng cũng chẳng dám nạp ngài vào phủ.
Hân vương một phần vì bị kiều noãn dụ dỗ, một phần vì kiên nể thân phận của ngài, nếu không tin ngài cứ đến hỏi thẳng Hân vương là được.”
Tề La Na Tát Na suy sụp buông cánh tay của Mộ Hoan ra, hai mắt từ khi nào hoen đỏ: “Ta cũng chỉ muốn gả cho nàng, như vậy không được sao?”
“Quận chúa thân phận tôn quý, muốn bao nhiêu alpha cao môn mà chẳng có? Dù sao ngài cùng với Hân vương quan hệ tương đối thân cận, nếu thật sự gả vào vương phủ sinh con chưa chắc đã khỏe mạnh như những đứa trẻ khác.” Mộ Hoan chậm rãi dìu Tề La Na Tát Na ngồi xuống ghế đầu, nhỏ nhẹ nói tiếp: “Đợi qua một thời gian nữa mọi chuyện lắng xuống, Tề Thái bá tước cũng sẽ giúp ngài tuyển chọn phu gia.
Trên đời này không phải chỉ có mình Hân vương là alpha, nô tỳ nghĩ sớm thôi ngài sẽ quên được điện hạ.”
Cảm thấy lời Mộ Hoan nói rất có lý, nhưng tình đầu có cô nương nào nói quên là quên được, chán nản trút liền mấy tiếng thở dài.
“Ngươi nói đúng, dù cho ta muốn gả thì hoàng thượng cũng không chuẩn Hân vương nạp ta vào phủ…” Tề La Na Tát Na khai mở lòng bàn tay, yếu ớt lẩm bẩm: “Chỉ trách tại sao ta lại là đường muội của nàng, quanh đi quẩn lại vẫn chẳng nắm giữ được gì.”
“Quận chúa không nên quá thương tâm, rồi sẽ có người thật sự phù hợp dành cho ngài.”
Tề La Na Tát Na ngẩng đầu lên, lần đầu đối Mộ Hoan tươi cười: “Cảm ơn ngươi.”
Mộ Hoan cũng yếu ớt cười đáp lại: “Quận chúa thông suốt là tốt.”
“Bất quá, ta cảm thấy có gì đó không đúng.”
Tề La Na Tát Na từ trên ghế đứng dậy, kéo Mộ Hoan sang một góc sáng sủa để quan sát rồi lại ghé đầu nhìn vào trong Hàm Diên Thất.
Sau khi xác nhận rõ địa phương này là phế thất ẩm thấp, thức ăn trên bàn vốn không dành cho quyền quý cô nương hưởng dụng liền lập tức minh bạch.
“Ngươi thất sủng sao?”
“Nô tỳ mệnh bạc, chỉ đến như vậy thôi.”
“Không phải chứ!?” Tề La Na Tát Na không dám tin vào mắt mình, chỉ vào trong Hàm Diên Thất tồi tàn mà nói: “Khi ngươi còn là Mộ Tần, Tịnh Hoa Thất ngươi lưu lại còn lớn gấp bốn năm lần địa phương này.
Bình thường không ăn tổ yến cũng được dùng bào ngư, vậy mà bây giờ chỉ có chút cháo loãng dưa chua, ngươi làm sao chịu cho nổi a?”
Mộ Hoan chỉ mỉm cười, không có hồi đáp.
“Đi, chúng ta đi gặp Thái hậu! Ngươi vốn là Mộ Tần được ngài nâng niu như trân bảo, tỷ tỷ ngươi bụng to sắp sinh tiểu công gia đến nơi, vậy mà ngươi phải chịu thiệt thòi như vậy hay sao?”
“Quận chúa nghe ta nói đã.” Mộ Hoan dùng sức ghì chặt cánh tay của Tề La Na Tát Na: “Quận chúa quan tâm nô tỳ chính là phần phúc của nô tỳ tích được ở kiếp trước.
Thật ra sủng hạnh chỉ là nhất thời, thân phận có cao đi chăng nữa nô tỳ cũng chỉ là một omega loài người, có ca ngợi lên đến trời xanh vẫn chỉ là nô.
Hôm nay có được sự cảm thông của quận chúa, nô tỳ đã quá viên mãn rồi, nào dám đèo bồng nghĩ xa hơn?”
“Nhưng mà… ây da! Bản quận chúa mặc dù ngang ngược là thật nhưng mà làm sao có thể nhìn ngươi khổ sở như vậy? Chắc là ngươi cũng chưa nói cho phía tỷ tỷ ngươi biết đi?”
Mộ Hoan trầm mặc rất lâu mới chịu gật đầu.
“Tam tỷ và thái hậu cũng vậy?”
“Ân.”
“Nếu chỉ có bản quận chúa biết thì không thể làm ngơ nữa rồi.” Tề La Na Tát Na lấy vội trong tay áo một ít bạc vụn, đồng thời kéo luôn trang sức trên búi tóc dúi vào tay nàng: “Cái này ngươi hảo hảo giữ lấy, ghi nhớ, quẩn bách thì cứ bán đi vượt qua thời gian này mới tốt.
Còn về việc ngươi thất sủng, cái này bản quận chúa giúp không được, nhưng bản quận chúa khuyên ngươi hảo hảo nắm giữ lại Ngạc.
Hiện tại nàng chưa có chính phi, nếu ngươi còn rụt rè không tranh thủ thì chính phi chi vị sẽ thuộc về người khác, khi đó ngươi còn khó sống hơn bây giờ.”
Mộ Hoan đem tất cả nữ trang đẩy ngược về phía Tề La Na Tát Na, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ bây giờ vẫn chưa thật sự cần, nếu để người khác biết nô tỳ giữ trang vật của quận chúa thì càng dễ bị người ta vịn cớ hãm hại.”
“Ngươi nói cũng đúng, chi bằng giữ bạc vụn phòng thân vậy.”
Lấy hết bạc trên người đã đành, Tề La Na Tát Na còn lấy hết trên người của nữ nô theo hầu, lén lén lút lút nhét vào tay áo của nàng.
“Giữ lấy, ngươi hảo hảo suy nghĩ, nếu cần gì thì cứ cho người truyền tin.”
“Nô tỳ tạ quận chúa hậu ái.”
“Hảo, hảo, cũng trễ rồi ta phải lập tức hồi bá tước phủ.”
Tề La Na Tát Na trước khi đi không quên nhắc nhở ma ma để ý đến Hàm Diên Thất, ám chỉ đủ điều tránh để hạ nhân thấy chủ tử thất sủng mà lên mặt làm càn.
Sớm biết đại danh của ngang ngược quận chúa phủ Tề Thái bá tước, ma ma cũng chỉ đành vâng dạ nhận mệnh, tránh đụng phải vẩy ngược mà rước họa từ hai bên.