Lang Hậu Truyền Kì


Ban đêm trong Hàm Diên Thất chẳng có nổi một ngọn nến, Mộ Hoan muốn tú hoa đều phải lôi ghế ra ngoài sân, tĩnh tâm học hỏi Tường Liên làm sao tú cho thật đẹp.

Thời gian này nàng nhàn rỗi đến phát hoảng, mỗi lần thổi nến đi ngủ liền nghe thấy tiếng kèn nhạc náo nhiệt ở đại sảnh.

Một hai lần đầu sẽ tủi thân mà phát khóc, về sau đối với chuyện này trở nên lạnh nhạt, đến mức không nghe thấy âm thanh náo nhiệt kia liền hoài nghi tai mình có vấn đề,
Hôm nay đại sảnh vẫn như cũ ồn ào, tất cả cơ thiếp đều được gọi đi dự yến chỉ có một mình Mộ Hoan là không được gọi đến.
“Chỗ này phải khít một chút.” Tường Liên chỉ vào cánh hoa được tú phân nửa, tận tâm nhắc nhở: “Chủ tử, màu nên sáng một chút, hải đường không có ảm đạm như vậy.”
“Hảo, lập tức đổi.”
“Không cần, chúng ta tú bức sau đổi cũng được.”
Mộ Hoan gật gù biểu thị đã nghe thấy, tiếp tục kiên trì tú cho xong bức [hải đường tửu mãn], hai mắt của nàng cũng sắp bị mấy sợi chỉ màu làm cho hoa hết cả lên.

Bất quá bây giờ ngoài tú hoa ra nàng cũng chẳng biết phải làm gì, cứ để gϊếŧ thời gian qua hết tao đoạn này rồi tính tiếp.
“Chủ tử tú tú càng lúc càng đẹp nha.” Hỉ Tâm choàng người quan sát mẫu thêu trên tay Mộ Hoan, nhịn không được tán dương: “So với lúc trước thêu mấy con gà, bây giờ đã trông giống hải đường hơn rồi.”
“Ý tứ gì?” Mộ Hoan giả vờ tức giận trừng trừng mắt: “Ta tú tú như vậy ngươi còn chê bai? Lợi hại thì đến đây tú tú, để xem ta tú đẹp hay ngươi tú đẹp?”
“Nô tỳ tay thô chân cứng chỉ có thể bưng vác mà thôi, mấy cái tú hoa này nô tỳ có học cả đời cũng làm không nổi.” 
Mộ Hoan khanh khách cười vang, vung tay vỗ vào vai Hỉ Tâm một cái: “Ngươi a!”
Thấy chủ tử cười vui vẻ như vậy Hỉ Tâm cũng vui mừng không kém, híp mắt cười cười: “Nô tỳ đã nói rồi, khi chủ tử cười là đẹp nhất, nữ thần Tây Dương cũng bì không kịp!”
“Ngươi chỉ biết nói mấy lời này dỗ dành ta, còn sợ người khác không biết ngươi mỗi tháng đều nhận bạc từ chỗ ta sao?”
“Nô tỳ dù cho không nhận bạc vẫn không thay đổi lời ban nãy.”
“Ngươi a!” Mộ Hoan vừa ngượng vừa buồn cười phát nhẹ vào cánh tay nàng: “Cô nương gả đi như ta rồi còn khen ngợi cái gì? Mau mau dọn dẹp ngọa phòng đi, tối nay chúng ta ngủ sớm.”
“Hảo ni.”
Đợi khi Hỉ Tâm đi khuất, Mộ Hoan mới xoay lại kéo tay Tường Liên: “Ngươi cũng sớm sớm đi ngủ, ta còn tú tú một lúc nữa.”
“Vậy nô tỳ bồi ngài tú?”
“Không cần, ta tự mình làm mới mau tiến bộ, ngươi nhắc nhở Hỉ Tâm đừng đắp quá kín kẻo ngộp.”
Tường Liên định nói tiếp nhưng thấy sắc mặt chủ tử không tốt nên đành thôi: “Ân, nô tỳ cáo lui.”
Hai người đều đi tự nhiên không khí xung quanh trở nên đặc biệt yên tĩnh, Mộ Hoan đè nén tiếng thở dài trong lòng, tiếp tục tú cho xong mẫu thêu trên tay.

Chưa bao lâu trong Hàm Diên Thất đã truyền đến tiếng xoay trở thân thể, tự khắc minh bạch Tường Liên và Hỉ Tâm nhập mộng ngủ say.

Một tháng nay hai người cùng nàng chịu không ít cực khổ, ăn không đủ no lại còn phải làm việc quần quật cả ngày, dù cho các nàng quen làm việc nặng nhọc cũng cảm thấy mệt mỏi.

Đến cả hai người còn chịu không nổi thì Mộ Hoan có thể trụ đến ngày hôm nay cũng xem như một loại kỳ tích.

Bình thường nàng ăn chẳng có bao nhiêu nhưng phải giặt đồ, nấu cơm, phụ giúp hai người các nàng một tay.

Ba người làm cả ngày cũng làm chẳng hết việc, vài ba hôm Hàm Diên Thất lại bị chuột đào vách phải tìm cách chắn lại, sau lại tới chó đào lỗ đào đến ngã sập giàn phơi quần áo.
Chỉ nhiêu đó việc cũng đủ lấy hết sức lực của ba người.
Đem hai chân duỗi thẳng ra, Mộ Hoan tiếp tục căng mắt thêu cho xong bức hải đường, nàng thậm chí sắp không phân biệt nổi đâu là lá đâu là cánh hoa.

Trời đêm nhập hạ không lạnh nhưng nhiều muỗi, ngồi có nửa canh giờ mà chân nàng đều bị đốt nát.

May mà trước khi nhập cung nàng được tỷ tỷ cho một nắm cỏ hương đuổi muỗi, nếu treo ở thắt lưng thì sẽ ít bị muỗi đốt hơn người khác.
Quá giờ hợi mới thêu xong, vừa vặn trăng cũng khuất sau quầng mây xám xịt.

Cảm giác mắt có điểm đau rát, Mộ Hoan lập tức tháo bỏ khung gỗ đặt xuống bàn, đem khăn lụa tỉ mỉ kiểm tra xem còn thiếu sót chỗ nào không.

Mặc dù kỹ thuật thêu còn kém xa Tường Liên, nhưng miễn cưỡng coi như có tiến bộ, Mộ Hoan vui mừng gấp gọn lại đặt trong tay áo.
Trời khuya sương lạnh bất quá lại chưa cảm thấy buồn ngủ, hôm nay đúng lúc trăng tròn, Mộ Hoan đặc biệt có tâm tình đi dạo một vòng.

Phía Ngạc vương hạ lệnh cấm người của Hàm Diên Thất đi quá một dặm, thường ngày nàng đều tuân thủ giam mình ở trong phế thất làm việc, chưa bao giờ dám quá phận làm càn.
Chỉ là hôm nay nàng ngủ không được, tự nhiên muốn đi thật xa để thông suốt mọi chuyện, quyết định bỏ ngoài tai lệnh cấm mà bước thẳng ra tiền viện.

Hôm nay Ngạc vương phủ tái thiết yến linh đình, hiện tại tiệc đã tàn, mọi người sớm mệt mỏi hồi thất hồi các nghỉ ngơi chẳng ai quan tâm nàng lang thang ở ngoài sân để làm gì.
Đi lòng vòng một lúc cảm thấy tâm tình càng thêm bất an, giống như có ai đó cố sức bóp chặt lấy lồng ngực nàng không buông.

Mộ Hoan đi vài bước bắt đầu thở dốc, ngồi sụp xuống mép bồn ôm ngực ho mãi không dứt.

Tiểu thân thể này của nàng vốn hư nhược nghiêm trọng, được thái y hảo hảo điều dưỡng mới khá lên một ít bây giờ lại chịu khổ mà tái phát mao bệnh.
Ho đến độ cổ họng cũng phản ứng, Mộ Hoan choàng người nôn vào bồn cây, tất cả những gì ăn vào bữa tối đều nôn hết ra ngoài.
“Khụ…”
Bình thường chỉ ăn chút cháo loãng dưa chua tất nhiên không thể khiến bệnh tình khá hơn, chỗ ngủ của nàng dù lau bao nhiêu lần vẫn bám đầy bụi.

Lâu dần không bệnh cũng thành có bệnh, chỉ sợ đúng như Tề La Na Tát Na từng nói, chưa tới một năm sẽ phải hương tiêu ngọc vẫn.

Tùy tiện dùng tay áo chà lau khóe miệng, Mộ Hoan đè nén cảm giác vừa đắng vừa chua trong khoan miệng, dùng sức chống tay xuống bồn cây đứng dậy.
Gió thổi nhành liễu lay lay, bách lý hương lẫn giữa muôn vàn hoa thảo mà lặng lẽ phô diễn mỹ mạo, khiến ai vô tình trông thấy cũng phải dừng chân ngắm nhìn thật kỹ.
Mộ Hoan ôm lấy hai vai lảo đảo bước đi, chẳng biết đi bao lâu lại đi đến trước Thư Lăng Các.

Bên trong tối om không lấy một điểm sáng xem chừng chó nhỏ đã mệt mỏi mà ngủ sớm, giờ này cũng chỉ có một mình nàng đủ tinh thần ngắm hoa hóng gió.
Gió vẫn thổi, nhẹ nhàng lướt qua mớ tóc mềm, lả lơi buông rũ hai bên đầu vai.
Một đôi hạnh hoa nhãn tĩnh lặng như hồ thu không chút gợn sóng, ngây người nhìn chằm chằm đại môn Thư Lăng Các đã đóng kín, chẳng biết có chuyện gì mà trông có vẻ phiền não.
Đứng yên trầm mặc rất lâu Mộ Hoan mới chịu nhấc tay lên lấy khăn thêu hải đường ra.

Hương hoa bám trên làn tóc xanh, bách lý hương ngả người đó gió, mơ hồ ca một khúc đồng dao quen thuộc.

Ký ức chậm rãi tràn về, như thật như hư, thoáng đó mà ngỡ như mười năm tương kiến.

Hữu duyên lại vô phận, thiên ý quả nhiên khó đoán, đi được đến hôm nay cũng coi như đã tận lực tuyệt không hối hận.
Lấy hết dũng khí bước đến vị trí đặt những chậu bạch cúc, Mộ Hoan cẩn dực đem khăn thêu hải đường đặt lên.
“Coi như hồi đáp lại ngài…”
Đưa mắt nhìn xung quanh một chốc, xác định không có ai lai vãng Mộ Hoan mới dám xoay người trở về Hàm Diên Thất, đem chuyện đêm nay quên đi triệt để.

Trời sáng đã bắt đầu cảm thấy nóng bức, Mộ Hoan trở mình liên tục vì mồ hôi dính dấp vào y phục, chẳng bao lâu thì xoay người ngồi dậy thay y phục.

Ngay cả Tường Liên và Hỉ Tâm đều chịu không nổi tranh giành tắm trước, hại Mộ Hoan phải đứng ra can ngăn phân lịch cho các nàng để sau này không tái tranh cãi.
Hiện tại vẫn còn rất sớm, Mộ Hoan buồn chán ngồi chờ Hỉ Tâm tắm rửa rồi mới đến lượt nàng, trong lúc chờ đợi thì bắt đầu đun nước phao trà.
“Chủ tử để nô tỳ làm là được rồi, ngài qua đó nghỉ ngơi đi.”
“Chỉ phao chút trà ta làm được mà.” Mộ Hoan khoát tay ngăn cản Tường Liên muốn giúp, tiện tay chỉ về phía y phục hỗn độn: “Ngươi gấp gọn bỏ vào rương đi, mấy kiện quần áo ấm này nhập hạ không cần dùng đến nữa.”
“Hảo.”
Tường Liên đành buông bỏ việc phao trà mà chuyển qua gấp y sam mùa đông, mấy kiện này giữ kỹ có thể dùng thêm ít nhất là một năm.
Nói đến Mộ Hoan, đương lúc phao trà lại ôm ngực ho không ngừng, giống như là muốn ho đến chết mới hài lòng.

Đúng lúc Hỉ Tâm bước ra, thấy nàng như vậy liền đưa tay đoạt đi chén trà, đem nàng kéo ra ngoài để hít thở không khí.
“Chủ tử ngài mệt mỏi đừng miễn cưỡng bản thân, hảo hảo nghỉ ngơi mới khỏi bệnh được chứ.”
“Chỉ là phao chút trà.”
“Ngài hơn tháng nay đâu phải chỉ mới lần đầu ho, nếu còn ho nữa sợ mạng cũng chẳng còn.” Hỉ Tâm ấn nàng ngồi xuống băng ghế dài, nghiêm giọng nhắc nhở: “Mọi chuyện cứ để nô tỳ làm lấy, chủ tử ngài ngồi ở đây nghỉ ngơi, tuyệt đối không được đi lung tung!”
“Hảo, hảo, đều nghe các ngươi.”
Lúc này Hỉ Tâm mới miễn cưỡng hài lòng đi phao trà, cứ hai ba phút lại ngoái đầu nhìn ra xem chủ tử có ngồi yên ở đó không.

Mộ Hoan bất đắc dĩ phải ngồi trên băng ghế, cố hít từng ngụm không khí mong có thể giảm đau đớn trong lồng ngực.
Đúng lúc bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân tất tất tốt tốt, thoáng thấy bóng dáng của các ma ma, Mộ Hoan lập tức đứng dậy nghênh đón.
“Chủ tử vạn an.”
Mộ Hoan thụ sủng nhược kinh, hoài nghi nhìn chằm chằm Tào ma ma: “Không biết các vị đến đây là có việc gì?”
“Phía trên căn dặn, nói rằng chủ tử thân thể hư nhược mệt mỏi quá độ phải được bồi bổ nghỉ ngơi.

Cho nên nô tỳ mới sai hạ nhân đến trù phòng tìm vài món đến, trong này có hai con cá chép to nhất ngon nhất.

Phía bên kia thì có bốn cân thịt lợn, sáu cân thịt bò, rau quả mỗi thử hai cân, bào ngư hai lạng, tổ yến hai lạng.

Nếu chủ tử cảm thấy không đủ dùng thì có thể sai hai vị cô nương đi lấy thêm, sáng ngày mai nô tỳ lại cho người mang thêm một ít đến cho chủ tử.”
“Cái này…” Mộ Hoan hoảng hốt đưa mắt nhìn thức ăn được đưa tới, không giấu được lo lắng mà hỏi: “Có nhầm lẫn hay không a? Chỗ này, chỗ này là Hàm Diên Thất, không phải Ngọc Lộ Các của trắc phi, nếu các ngươi có sơ suất khó lòng ăn nói với phía trên.”
“Nô tỳ tuy già nhưng tai vẫn còn rất thính, nghe rõ ràng là mang đến Hàm Diên Thất của Mộ chủ tử.” Tào ma ma liếc mắt nhìn hai ma ma phía sau, chỉ vào đồ vật trên tay hai người: “Ở đây có sáu mươi nén vàng, bảy cây lụa, sáu cây vải mặc vào mùa hè, nô tỳ cũng sai người may thêm y phục mới cho chủ tử.

Bây giờ thỉnh chủ tử lựa chọn màu sắc, nô tỳ lập tức cho người đến lấy số đo rồi sáng mai sẽ mang y phục đến.”
“Phía trên thật sự nói như vậy?”
“Nô tỳ chỉ là hạ nhân nhận mệnh làm việc mà thôi.”
Mộ Hoan hít một ngụm lãnh khí, vội lấy bạc trong tay áo dúi vào tay của Tào ma ma: “Đa tạ ma ma, chút lòng thành mong ngài nhận cho.”
“Chủ tử không cần khách khí, việc nên làm thôi.”
Tuy miệng nói thế nhưng Tào ma ma vẫn cho bạc vào tay áo cất cẩn thận.
“Cái kia y phục, Tào ma ma tùy ý chọn màu, bản thân ta cũng khá gầy may nhỏ lại là được.

A, đúng rồi, may cho hai cô nương bên trong, xem dáng dấp của các nàng cũng tương đương các nữ nô trong phủ, cứ nhờ bọn họ lấy số đo là được.”
“Vâng, nô tỳ lập tức bảo người may y phục mới, chủ tử hảo hảo tịnh dưỡng.”
Mộ Hoan tùy tiện gật đầu, nhanh chóng tiễn các ma ma rời khỏi Hàm Diên Thất.
Hai người Tường Liên và Hỉ Tâm nghe động tĩnh cũng chạy ra xem thử, hồ đồ nhìn đống lễ vật và thức ăn ở trên bàn, đây không phải là gϊếŧ gà dọa khỉ chứ?
“Chủ tử cái này phải làm sao a?”
“Không tự nhiên chuyện tốt lại từ trên trời rơi xuống, chỗ này đều không nên động vào, sáng sớm mai ma ma có mang đến cũng không được phép lấy thứ gì.” Mộ Hoan nhướn nhướn mày nghĩ ngợi, nói tiếp: “Ta tự tìm cách dò hỏi, các ngươi cứ làm việc đi.”
“Vâng, chủ tử.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui