Lăng Hề

Lạc Gia ba bước thành hai bước đi về phía Lăng Hề.

Lăng Hề giãy dụa nhưng không thể đẩy ra được, quay đầu trừng Tác Khắc Tư: “Buông ra.”

Trên trán Tác Khắc Tư nổi lên gân xanh, lạnh lùng nhìn nam nhân đang tới gần.

Lạc Gia mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, lạnh lùng nói: “Tác thiếu gia, phiền cậu thả Lăng Hề của tôi ra.” Giọng điệu đe dọa vô cùng mạnh mẽ.

Hử? Bọn họ biết nhau? Lăng Hề nhìn Tác Khắc Tư rồi lại nhìn Lạc Gia, không có chú ý tới lời nói của Lạc Gia.

Sắc mặt Tác Khắc Tư trầm xuống, cười hừ một tiếng, vừa định nói chuyện. Lại phát hiện cổ tay tê rần. Cúi đầu mới phát hiện bị tiểu bất điểm trong ngực cắn một cái.

Không thể ngờ con mèo nhỏ ôn thuần này cũng biết cắn người.

Lăng Hề thừa lúc Tát Khắc Tư buông tay ra, trong nháy mắt nhảy tới bên người Lạc Gia. Lạc Gia cũng không nói hai lời, xoay người, thoải mái ôm lấy cậu, trước khi đi, Lạc Gia có liếc nhìn Tác Khắc Tư một cái. Ánh mắt đó mang hàm ý gì, Lăng Hề thật sự là không biết.

“Chúng ta đi đâu? Không…..”

Lạc Gia không nói một lời nhét Lăng Hề vào xe. Hắn cũng ngồi vào. Ngồi vào trong xe ánh mắt của Lạc Gia trầm xuống. Thậm chí nhìn cũng chưa có nhìn Lăng Hề một cái, trực tiếp kêu người lái xe đi, sau đó quay mặt ra phía cửa sổ, cậu không thể nhìn thấy mặt hắn.

Lăng Hề có chút lo lắng, kéo kéo tay áo Lạc Gia, hắn cũng không để ý. Đột nhiên có một loại hoảng hốt không nói nên lời, lại duỗi hai tay ra kéo tay áo Lạc Gia, lần này dùng lực mạnh hơn.

Lần này Lạc Gia có nhúc nhích, nhưng mà vẫn giống như trước mặt không biểu tình.

“Anh đang tức giận sao?” Lăng Hề thử hỏi hắn.

Mặt Lạc Gia không biểu tình, cũng không nói lời nào, làm cho Lăng Hề có chút sợ hãi, đây là lần đầu tiên nam nhân này lạnh lùng đối với cậu như vậy.

Lăng Hề đưa tay lên cầm lấy tay cầm của cửa xe, giọng nói mang theo một cảm giác vô cùng hoảng sợ: “Nếu như không muốn nói gì….. Tôi đi trước.”

Lạc Gia sững sờ, phản ứng kịp thời, ngăn cản Lăng Hề rời đi.

Lạnh lùng trong mắt dần dần biến mất, thay vào đó là một chút ôn nhu. Không nói gì, chỉ thở dài một tiếng, ôm tiểu tử kia vào ngực, cũng cẩn thận tránh đi miệng vết thương của Lăng Hề. Lạc Gia xoa bóp cánh tay gầy giống như da bọc xương của Lăng Hề, vừa tức giận lại vừa đau lòng, không gặp một thời gian, sao có thể gầy như vậy? Lạc Gia thật vất vả mới nuôi được chút ít thịt, bây giờ cơ thể này lại gầy không thua khúc củi là mấy.

Điều này sao có thể khiến Lạc Gia không tức giận được. Người này nsao lại không quan tâm đến bản thân như vậy?

Đưa tay chạm vào băng gạc màu trắng trên trán của Lăng Hề, nhíu mày: “Tại sao lại không cẩn thận như vậy?”

Lăng Hê kêu lên một tiếng.

Lạc Gia lập tức rời tay ra: “Vẫn còn rất đau sao?”

Lăng Hề nhìn Lạc Gia, lắc đầu. Chủ động đem mọi chuyện kể cho Lạc Gia nghe.

Nghe xong, Lạc Gia đau lòng, vỗ nhẹ gò má cậu: “Không được tự tra tấn mình như vậy. Anh sẽ rất đau lòng.”

Lăng Hề a một tiếng.

Tay đột nhiên được bàn tay ấm áp của đối phương nắm lấy, Lăng Hề kinh ngạc ngẩng đầu, không có cảnh giác thì đã bị hôn rồi.

Lăng Hề trừng lớn con mắt, cái này…. Cái này là sao a?

Lạc Gia cũng không có hôn quá sâu, đầu lưỡi liếm một vòng trên môi Lăng Hề, khẽ cắn thoáng đôi môi mềm mại của cậu một chút rồi thả ra.

Cái cằm bị nắm lấy, nâng lên ngang mặt Lạc Gia.

“Ngu ngốc, em căn bản không cần liều mạng như vậy, ở bên cạnh anh, anh có thể cho em mọi thứ, chỉ cần là thứ em muốn anh cũng đều có thể cho em.”

Lăng Hề đột nhiên nói không nên lời, không biết nên nói cái gì.

“Anh có đủ khả năng và thủ đoạn để buộc em không thể rời khỏi anh, nhưng anh lại càng không muốn làm em tổn thương, nhìn thấy người khác làm tổn thương em anh cũng rất đau lòng. Cho nên…..”

“Hãy dựa vào anh đi, ở trên thế giới này, anh sẽ cố gắng hết mình để cho em tất cả những thứ em muốn.”

“Dựa vào anh đi.” Bốn chữ này thật sự có thể làm cho người khác cảm động, mà Lăng Hề thật sự là vô cùng cảm động. Nhớ tới bình thường nam nhân này đối với hắn thật là tốt, khoảng thời gian ngắn ở chung xẹt qua trong đầu. Lăng Hề đột nhiên nói không nên lời.

Lăng Hề không có trả lời, cũng không có nói ra lời cự tuyệt.

Lạc Gia mấp máy môi, muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ có thể than nhẹ, ôm Lăng Hề vào trong ngực, bất đắc dĩ nói một câu: “Được rồi, anh không ép em.”

Lăng Hề cúi đầu, vẫn một mực trầm tư.

Trên đường cũng không có nói thêm gì nữa.

Rất nhanh đã đến biệt thự.

Lúc xuống xe, Lăng Hề cũng không để bất kì ai giúp mở cửa xe, cậu tự mở, bởi vì chân bị thương, đi bộ có chút khó khăn. Lạc Gia xuống xe, lo lắng gọi Lăng Hề lại.

Lăng Hề không quay đầu lại, đứng ngược chiều gió, trên mặt mỉm cười thản nhiên: “Nói không chừng chúng ta có thể thử xem.”

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, bị người từ sau dùng sức xoay cơ thể lại, bả vai bị lực mạnh nắm lấy: “Em đang nói đùa sao.”

Lăng Hề mấp máy môi dưới, con ngươi đen vẫn không nhúc nhích nhìn Lạc Gia, hiển nhiên không phải là vui đùa.

Bàn tay Lạc Gia nắm chặt.

“Ý của em là…..”

“Lạc Gia, em không thích nam nhân, nhưng em thích anh a.” Lăng Hề nhìn vào đôi mắt màu lam nhạt của Lạc Gia, tiếp tục nói: “Lạc Gia, em không phải là người dũng cảm, cho nên có đôi khi em cũng sẽ sợ hãi rụt rè. Nhưng mà em…. không muốn rời khỏi anh, cũng không muốn cùng anh tách ra, em…. muốn ở cùng một chỗ với anh.”

Lạc Gia vẫn còn đang đắm chìm trong câu nói “Em không thích nam nhân, nhưng em thích anh” Hoàn hồn lại, biểu tình trên mặt hắn mềm mại kì lạ, không có cách nào để điều khiển được, tự động dùng sức đem đầu Lăng Hề đặt trước ngực của hắn: “Anh rất vui vẻ khi em có thể nói với anh những lời này.”

Sau khi nói xong, Lăng Hề liền cảm giác thân thể nhẹ đi, thì ra là bị Lạc Gia bế lên.

“Thả em xuống….. Thả em xuống đây đi, tự em có thể chậm rãi đi, có thể, em….”

Lạc Gia mỉm cười, cắt đứt lời của Lăng Hề: “Đi thôi, anh ôm em đi vào.”

…..

Lạc Gia một đường ôm Lăng Hề đến phòng ngủ của mình. Bởi vì bị thương, hành động bất tiện, Lăng Hề giống như người tàn phế ngồi ở trên giường, tay phải bị thương, cho nên bữa tối là do Lạc Gia giúp Lăng Hề ăn. Ăn xong cơm tối, Lạc Gia sợ Lăng Hề nhàm chán tìm cho cậu rất nhiều loại sách thú vị. Thậm chí còn đem chuyển máy tính trong thư phòng qua, cùng ngồi một chỗ với Lăng Hề, bọn họ một người đọc sách, một người xử lý công việc. Ai cũng không quấy rầy đến ai.

Không biết qua bao lâu, trời càng lúc càng tối đen, Lăng Hề xoa xoa con mắt, thật sự rất mỏi. Cổ ngứa, muốn uống nước.

Nghiêng đầu nhìn nhìn Lạc Gia ở một bên, có nên nhờ hắn không?

Quên đi, không cần quấy rầy hắn. Đang muốn xoay người đứng dậy, lại bị một đôi tay ngăn cản.

Lạc Gia luôn là một bên làm việc, một bên chú ý nhất cử nhất động của Lăng Hề, cho nên Lăng Hề vừa động hắn đã nhận ra.

“Làm sao vậy?

“Em muốn uống nước.”

Lạc Gia đứng dậy giúp Lăng Hề rót một li nước, Lăng Hề bưng li nước, ngửa đầu nhìn hắn.

Lạc Gia yêu thương, sờ sờ đầu Lăng Hề: “Hiện tại tay phải của em không thể cử động, cho nên mỗi ngày ăn cơm, tắm rửa … những chuyện này giao cho anh.”

“Ah, tắm rửa?”

Lạc Gia gật đầu tỏ vẻ đương nhiên nhìn Lăng Hề, trong nội tâm cười thầm. Đây chính là một cơ hội khó có được nha.

Lăng Hề có chút bất đắc dĩ nhìn chân cùng tay của mình bọc dày đặc băng gạc. Suy nghĩ một chút cảnh tượng tắm rửa, lập tức da đầu có chút run lên.

“Nhưng mà….em còn có tay trái…..”

“Chân em cũng bị thương, nhỡ đâu trong phòng tắm trượt chân lại bị thương nữa thì làm sao bây giờ?”

Sau đó, Lạc Gia đột nhiên để sát mặt vào, Lăng Hề giật mình, tựa lưng vào cột giường phía sau, có chút không biết phải làm sao.

“Nhìn cái gì?”

“Em đang suy nghĩ cái gì? Hay là em thấy thẹn thùng?”

“Không phải…..”

“Hay là em không muốn tắm rửa?”

“Không phải.”

“Nếu có chuyện gì xảy ra em có thể la lên.”

“…..”

Về phương diện ngôn ngữ Lăng Hề vĩnh viễn không phải là đối thủ của Lạc Gia. Cuối cùng Lạc Gia đạt được mục đích của mình ôm tiểu tử kia vào phòng tắm.

Lăng Hề bị đôi mắt màu xanh lam của Lạc Gia nhìn nhìn, toàn thân có chút không được tự nhiên. Mè nheo nửa ngày mới đem áo cởi ra, lúc này trong phòng tắm đã tràn ngập hơi nước, Lạc Gia tựa hồ là không còn kiên nhẫn, nắm lấy Lăng Hề, kéo đến trong lòng ngực của hắn, hai ba phát đã cởi quần lửng rộng thùng thình của Lăng Hề ra.

Cố gắng ngồi sát Lăng Hề, Lạc Gia một bên dùng tay xoa xoa trên người Lăng Hề, một bên lấy sữa tắm xoa lên, biểu tình trên mặt vô cùng bình thường. Tay Lăng Hề nắm chặt lấy cạnh của bồn tắm, cơ thể cứng ngắc.

Lạc Gia cũng nhận ra phản ứng của Lăng Hề, ở phía sau lộ ra một cái nụ cười nhàn nhạt, chuyển hướng tấn công đến vị trí vùng eo và bụng mẫn cảm của cậu.

Lăng Hề dù có chút trì độn nhưng cũng không phải là ngu ngốc, Lạc Gia rõ ràng đang khiêu khích. Cậu cũng không phải là không có cảm giác a.

Quay đầu lại trừng mắt liếc Lạc Gia một cái.

“Được rồi, có thể…. có thể ….. A…. Rất ngứa…. Đừng cù ha ha…. Không cần phải….. Lấy ra.”

Lúc này Lạc Gia mới thu tay lại, không trêu chọc Lăng Hề nữa, kế tiếp chính là như cũ ngồi sát bên cạnh, giúp Lăng Hề làm sạch bọt sữa tắm trên người, dùng một cái khăn tắm lớn bao lấy cả người Hắn, ôm trở về phòng ngủ.

Cái mông vừa dính vào giường, cái cằm đã bị nâng lên, giọng nói của Lạc Gia trầm thấp, mang theo ý tứ câu dẫn: “Đêm nay anh có thể ngủ cùng với em không?”

Lăng Hề kinh ngạc nhìn Lạc Gia. Dường như là thấy được sự nghi ngờ trong mắt cậu, Lạc Gia lập tức nói: “Anh cam đoan không làm gì hết.”

Lăng Hề giống như ý thức được việc gì đó, tai đỏ lên, cúi đầu xuống, im lặng vài giây, cuối cùng vẫn là chậm rãi gật đầu.

Lạc Gia thỏa mãn mỉm cười, xoay người đi vào phòng tắm, Lăng Hề mới nhớ tới Lạc Gia vừa giúp cậu tắm rửa, chính mình còn chưa có tắm rửa.

……

Lăng Hề ngồi ở trên giường của Lạc Gia, không yên lòng xem sách. Lạc Gia đã sớm tắm rửa xong, ngồi ở phía bên kia giường, cong chân lên, chống cằm, ý vị sâu xa nhìn Lăng Hề.

Lăng Hề bị Lạc Gia nhìn như vậy toàn thân không được tự nhiên. Qua loa lật vài tờ, cuối cùng không nói lời nào, đơn giản để sách qua một bên, định đi ngủ.

Gần như là vừa nằm xuống, đã bị Lạc Gia ôm vào trong ngực. Lấy chăn đắp lên, bọc hai người lại rất chặt chẽ.

“Buông ra a. Như vậy….. thật kỳ quái.” Lăng Hề có chút không thích ứng được, kháng nghị.

“Đừng, để cho anh ôm một cái đi.” Lạc Gia lẩm bẩm một tiếng, tính khí trẻ con đem đầu vùi vào phần gáy của Lăng Hề.

Lăng Hề nghe được tim mình đập nhanh như tiếng trống. Mở mắt thật to nhìn vào bóng tối. Lúc đầu thân thể của Lăng Hề còn có chút cứng ngắc, về sau phát hiện Lạc Gia thực sự không có làm tiếp bất kì một động tác dư thừa nào thì dần dần thả lỏng.

“Trước kia em có phát sinh quan hệ cùng nữ nhân không?”

Lăng Hề sửng sốt nửa ngày mới hiểu Lạc Gia nói cái gì. Nghiêng đầu cẩn thận nghĩ nghĩ, lắc đầu. Đệ đệ cậu đã từng vài lần đưa cậu tới cái nơi gọi là kỹ viện, bất quá vừa bước vào cửa cậu đã sợ tới mức phải bỏ chạy ra ngoài, việc này sau khi trở về cậu còn bị đệ đệ lấy ra làm trò cười cười nhạo một trận.

Lạc Gia bỗng nhiên cao hứng, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài mặt. Thật sự là nhặt được bảo bối a. Trong nội tâm đang suy nghĩ xem phải làm như thế nào để dụ dỗ tiểu tử kia ngoan ngoãn giao lần đầu tiên cho mình.

Trong bóng đêm Lăng Hề nháy mắt một cái, trong đêm yên tĩnh dường như cậu có thể nghe rõ ràng được tiếng tim đập của Lạc Gia: “Làm sao vậy? Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”

“Không có gì.” Lạc Gia hôn hôn tóc mai của Lăng Hề, khẽ vuốt cái trán bị thương: “Ngủ đi.”

Tiếng nói trầm thấp quanh quẩn bên tai Lăng Hề, ngay cả không khí cũng tràn ngập một loại cảm giác làm người ta yên tâm.

Che ở trên trán Lăng Hề là một cái tay rất lớn, lại vô cùng ấm áp. Sau lưng, ***g ngực cũng cực kỳ ấm áp, mệt mỏi nhiều ngày như vậy, Lăng Hề chống đỡ không nổi dần dần nhắm mắt lại…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui