Lăng Hề

Cửa vừa đóng, Lăng Hề chưa có thời gian để phản ứng, đã bị Lạc Gia hung hăng hôn xuống.

Lăng Hề muốn đẩy ra nhưng không được, chưa tới vài giây đã ngoan ngoãn buông vũ khí đầu hàng.

Lạc Gia bắt được thân thể mềm nhũn của Lăng Hề, ôm cậu đặt lên trên giường ở phòng nghỉ bên cạnh.

Nâng chân Lăng Hề lên, in lên một hôn dấu tại đầu gối của cậu, nói khẽ: “Thật sự không đau?”

Lăng Hề trừng: “Lừa anh làm gì.”

“Tại sao lại không nói trước cho anh biết?” Đây thật sự là một kinh ngạc ngoài ý muốn mà.

“A, em…. Chỉ là không muốn gây thêm phiền toái cho anh mà thôi.”

Lạc Gia lắc đầu, nhẹ nhàng xoa xoa vết sẹo trên trán của Lăng Hề: “Lúc em tới đây, đã có rất nhiều người nhìn thấy em đúng không?”

Lăng Hề gật đầu, đây là chuyện đương nhiên nha.

Đột nhiên Lạc Gia để tay lên eo của Lăng Hề, dùng sức một chút, lẩm bẩm: “Thật muốn nhốt em lại, chỉ có mình anh mới có thể nhìn thấy.”

Lăng Hề buồn cười, đẩy đẩy đầu Lạc Gia: “Đừng có nói những lời ngu ngốc, buông ra a. Tài liệu đã đưa tới, em phải đi về thôi, không quấy rầy anh làm việc.”

Lạc Gia ôm lấy eo của Lăng Hề, trên giường lăn một vòng, biến thành tư thế Lăng Hề ở trên Lạc Gia ở dưới, nhìn đôi mắt trong veo như thủy tinh kia nói: “Đã đến đây, anh sẽ không cho phép em trở về. Ở đây với anh cho đến khi tan tầm.”

Lăng Hề vô thức nắm góc áo: “Nhưng mà….. Thật sự không sao? Em sợ ảnh hưởng đến anh.”

Lạc Gia dùng sức xoa xoa tóc Lăng Hề: “Đương nhiên. Sẽ không ảnh hưởng, yên tâm.”

Sau đó, quả nhiên Lăng Hề vẫn là ngoan ngoãn ở lại.

Trời buổi tối mát mẻ.

Lăng Hề cầm một ly nước trái cây trong tay, cắn ống hút, ngồi ngẩn người ở lan can trên mái nhà, hai chân lắc lư giữa không trung, Lăng Hề cố gắng không làm ảnh hưởng đến Lạc Gia đang làm việc. Không biết rằng, chỉ cần Lăng Hề tồn tại trong không gian thì đã ảnh hưởng tới Lạc Gia rồi.

Gió thổi qua mái tóc của Lăng Hề, làm rối vài sợi tóc, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo.

Lăng Hề rủ mắt xuống, nhìn những ngọn đèn sáng trưng trong thành phố ở dưới chân.

Cứ như vậy….. Cùng nam nhân bên nhau cả đời?

Cả đời…..

Cái từ này làm cho thân thể Lăng Hề cứng đờ, lập tức ý thức được mình vừa rồi đang suy nghĩ cái gì. Tại sao lại nghĩ đến cả đời xa xôi như vậy gì? Cậu đang tham luyến cái gì?

“Sao lại ngẩn người?” Đột nhiên xuất hiện một giọng nói cắt đứt suy nghĩ của Lăng Hề, tiếp theo là một đôi tay mạnh vững chắc ôm lấy cậu.

Không biết là cố ý hay là vô tình, hơi thở ấm áp của Lạc Gia phả lên phần gáy mẫn cảm của Lăng Hề.

Lăng Hề nghiêng đầu, khó có khi chủ động ôm lấy Lạc Gia: “Làm việc xong rồi sao?”

“Ừ.”

Lăng Hề chần chờ một chút, nhẹ giọng: “Lạc Gia.”

“Hử?”

“Anh muốn cái gì?”

“Cái gì?”

“Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của anh a, anh muốn cái gì?”

“Không cần.” Thì ra tiểu tử kia để ý chuyện này, thật sự làm Lạc Gia rất vui vẻ nha.

Tay Lăng Hề vô thức nắm chặt trước ngực áo của Lạc Gia, con mắt cụp xuống lúng túng: “Nếu như chỉ là một mình anh phải trả giá thì không công bằng. Thứ em có thể cho anh không nhiều lắm, nhưng em vẫn muốn đối với anh thật tốt.”

Lạc Gia nhìn ngón tay Lăng Hề vì nắm lấy áo của hắn mà trắng nhợt đi, nâng cái cằm nhọn của Lăng Hề lên, chăm chú nói: “Anh không cần cái gì mà công bằng, anh chỉ muốn em yêu anh là tốt rồi, em cái gì cũng không cần làm.”

“Chính là em….. muốn nhìn thấy bộ dáng anh thật sự vui vẻ.” Lăng Hề ngửa đầu chăm chú nhìn Lạc Gia, đầu ngón tay dừng lại ở trên khuôn mặt cương nghị: “Lạc Gia, từ rất lâu em đã muốn nói, có đôi khi, em không biết mình ở cái thế giới này là có ý nghĩa gì, em thậm chí không biết tại sao mình lại sống ở đây, vì sao em lại ở thế giới này. Em không muốn lừa dối anh, em sợ có một ngày em tư dưng biến mất. Nhưng mà em không muốn biến mất….. Bởi vì nếu như biến mất….. Em…… sẽ không còn được nhìn thấy anh nữa….” Giống như việc cậu đột nhiên đi tới đây, Lăng Hề sợ có một ngày cậu lại tự nhiên biến mất…..

Lạc Gia nhìn sắc mặt bi thương của Lăng Hề, cảm giác tim giống như bị đâm một nhát, vô cùng đau lòng, tay lại nắm chặt tay Lăng Hề thêm một chút.

Tuy không hiểu rõ tất cả những điều Lăng Hề nói, nhưng vẫn lên tiếng an ủi: “Sẽ không, có anh ở đây, em sẽ không biến mất.”

Nội tâm Lăng Hề thống khổ nhưng không thể trực tiếp cho nói Lạc Gia được.

Cậu là người của thế giới khác, bí mật này đến chết cậu cũng sẽ không nói ra. Cậu thật sự thích, có khi còn nhiều hơn, cậu yêu nam nhân này, cho nên hiện tại cậu tuyệt đối không thể chịu được thống khổ khi nhìn Lạc Gia rời đi, như vậy không nói cho Lạc Gia biết chính là biện pháp duy nhất.

Lạc Gia say đắm xoa xoa tóc đen của Lăng Hề, không muốn cho cậu suy nghĩ miên man, lập tức nói sang chuyện khác:

“Đói bụng không?” Một bên ôm Lăng Hề từ trên lan can xuống.

Lăng Hề lắc đầu.

Lạc Gia vỗ vỗ đầu Lăng Hề: “Đi thôi! Anh mang em đi ra ngoài ăn. Em muốn ăn cái gì?”

…..

____________________________

“Hôm nay em đừng đi được không?”

Lăng Hề duỗi chân ra, vẻ mặt kinh ngạc, đáy mắt lập tức nổi lên một tia bi thương, rủ đôi mắt xuống nhìn dưới mặt đất: “Tại sao? Em không thể đi sao?”

Lạc Gia thở dài một tiếng, nâng cằm Lăng Hề lên nhìn nhìn:: “Không phải, anh là sợ em không ứng phó được những tình huống ở đó.”

“Sẽ không.” Lăng Hề bướng bỉnh.

Lạc Gia xoa bóp cái trán, vẫn không chống đỡ được cặp mắt to đen bóng tràn ngập ủy khuất kia, gật đầu nhẹ một cái.

Cuối cùng Lăng Hề cũng được đi cùng Lạc Gia như mong muốn.

Đó là một biệt thự tư nhân cũng không quá lớn nhưng tuyệt đối không phải là nhỏ.

Lăng Hề ở trong xe không khỏi cảm thán, nam nhân này thật sự có rất nhiều tiền, nếu như có thể, cậu muốn Lạc Gia nghèo một chút. Như vậy, chênh lệch giữa bọn họ cũng sẽ không quá lớn.

Lúc bữa tiệc bắt đầu, Lăng Hề rất nghe lời ngồi vào một góc của ghế sôpha, Lạc Gia lấy cho Lăng Hề một đĩa bánh ngọt vô cùng hấp dẫn.

Vốn là đang say sưa ăn, không ngờ lại có vài vị khách không mời mà đến. Mấy nam nhân cứ nhìn chằm chằm rất thô lỗ, cậu đã không nói gì. Đã vậy còn có hai nam nhân trực tiếp ngồi xuống chỗ của cậu.

Khoa Nhĩ Phu tấm tắc khen hai tiếng, tay nhấc lên để trên bả vai Lăng Hề, trong giọng nói tràn đầy ghen tị mà tán thưởng: “Phúc khí Lạc Gia thật tốt nha.”

Mét Tư cũng thuận tay để lên vai Lăng Hề. Hai người một trái một phải kẹp Lăng Hề ở giữa.

Khải Sắt ngồi ở một bên, mỉm cười không nói, nhìn hai người bọn họ trêu chọc Lăng Hề. Ôm nữ nhân của hắn trong lòng ngực, không coi ai ra gì mà hôn môi.

Lăng Hề gỡ tay của Khoa Nhĩ Phu cùng Mét Tư ra, từ ở giữa hai người mà đi ra ngoài. Lăng Hề ôm lấy đĩa bánh ngọt hấp dẫn, sắc mặt không vui, ngồi vào ghế sa lon ở phía bên kia.

Liếc mắt, trừng bọn họ một chút. Sau đó lại đem bánh ngọt nhét vào trong miệng.

Lăng Hề có chút hối hận khi không nghe Lạc Gia khuyên can mà lại đòi tới đây, bị người ở đây xem như khỉ nhìn chằm chằm. Từ khi đến cái hội trường này thì ánh mắt từ bốn phương tám hướng tập trung hết lên người Lăng Hề. Những người này cho mình là ai chứ?

Lạc Gia cũng ngồi vào vị trí bên cạnh Lăng Hề. Liếc nhìn Khoa Nhĩ Phu cảnh cáo bọn họ: “Chú ý tới lời nói và hành động của các cậu, nếu không đừng trách tôi trở mặt.”

Khoa Nhĩ Phu cơ hồ muốn nhảy dựng lên: “Đây là cậu nghiêm túc sao?”

Con mắt Mét Tư cũng giống như muốn rớt ra: “Không phải đâu…..”

Lạc Gia mặc kệ bọn họ.

Cúi đầu nhìn bên miệng tiểu tử còn dính bơ mà vẫn tiếp tục chiến đấu với đĩa bánh ngọt. Kéo tay Lăng Hề nắm trong lòng bàn tay mình.

“Ăn ngon không?”

Lăng Hề khẽ cong đôi mắt: “Ngon.”

Khoa Nhĩ Phu than thở trong chốc lát, ném hộp quà tới, Lạc Gia chuẩn xác bắt được.

Đầu ngón tay của Lạc Gia sờ nhẹ trên mặt hộp một chút, quả nhiên nhìn cũng không nhìn liền để vào khay của người phục vụ đứng bên cạnh.

Khoa Nhĩ Phu cong cong khóe môi một cái: “Rất hạnh phúc!”

Lăng Hề đem những này động tác để ở trong mắt. Đột nhiên nhớ đến.

Đây là Lạc Gia mở tiệc sinh nhật, tất cả những người kia đều là nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh. Quà tặng nhận được nhất định là không nhỏ. Lăng Hề nhớ tới mình chỉ mua một món phần quà sinh nhật rẻ tiền lại có chút muốn lùi bước.

Hay là không cần phải lấy ra.

“Tiểu bất điểm….. Tiểu bất điểm.”

Đối phương kêu hai tiếng, Lăng Hề mới hồi phục tinh thần lại, đối phương là đang gọi cậu.

“A……” Ai là tiểu bất điểm? Lăng Hề hung hăng liếc mắt trừng một cái.

“Cậu tặng quà gì a?”

“A”

“Cậu tặng quà gì cho Lạc?”

Lăng Hề vô thức nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Gia: “Anh….. muốn cái gì?” Lăng Hề cũng đã từng hỏi qua Lạc Gia, đều bị Lạc Gia né tránh không trả lời, giống như không không muốn nói cho Lăng Hề biết.

Lạc Gia ôm thân thể tiểu tử kia lên trên người, ghé vào bên tai Lăng Hề nhỏ giọng nói: “Quà? Nếu anh nói anh chỉ muốn em thì sao? Em….. chịu cho không?”

Tai Lăng Hề dần dần đỏ lên. Nhưng không có giãy dụa, chỉ là mở to đôi mắt trong sáng nhìn Lạc Gia.

Âm thanh ồn ào vang lên bên tai.

Nghiêng đầu lại phát hiện mấy người Khoa Nhĩ Phu, Mét Tư đang nhìn hai người bọn họ cười đến mập mờ, mặt Lăng Hề lập tức đỏ ửng.

Lại nhìn vẻ mặt mong chờ câu trả lời của Lạc Gia.

“Anh…..Em…. Anh nói cái gì?” Lần đầu tiên phát hiện mình có khi cũng sẽ nói lắp.

Lạc Gia ghé vào bên tai Lăng Hề, nhẹ giọng nói một lần: “Đêm nay…..có thể chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui