Nghe được âm thanh cửa phòng tắm đóng lại, Lạc Gia ngồi trên ghế sa lon trong phòng, miệng nhấp một ngụm rượu brandy.
Sung sướng chống cằm, vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm về phía phòng tắm.
Xuyên qua cửa bằng kính, thân ảnh mơ hồ kia chậm rãi lắc lư. Ánh mắt Lạc Gia nhìn dọc theo cơ thể của tiểu tử kia, tuy không thấy rõ ràng, nhưng có khi còn hấp dẫn hơn so với chân thật chạm vào.
Nhìn nhìn, Lạc Gia liền cảm giác được một cổ dục vọng nóng bỏng từ dưới bụng chạy lên.
Lạc Gia choáng váng, sau đó là chống đầu cười khổ, cũng chỉ là nhìn hình ảnh của người nọ mà đã nổi lên phản ứng. Khả năng tự chủ trước đây càng ngày càng không chịu nổi một kích thích của tiểu gia hỏa kia.
Có chút đau đầu, xoa bóp cái trán, trong nội tâm suy nghĩ hiện tại đi vào trong ăn sạch sẽ Lăng Hề hay là chờ Lăng Hề tắm rửa xong đi ra rồi ăn.
Cuối cùng Lạc Gia vẫn là nhẫn nhịn thú tính muốn lập tức ăn sạch tiểu tử kia vào bụng lại. Một bên uống rượu, một bên kiên nhẫn chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, Lăng Hề, mặt đã bị hơi nước nóng làm cho ửng hồng, mới mở cửa phòng tắm ra, trước mặt nhìn thấy một thân ảnh cao và to lớn
Còn chưa kịp phản ứng. Eo đã bị ôm chặt, kéo tới một bên giường.
Mọi chuyện biến hóa quá nhanh, Lăng Hề chỉ kịp a một tiếng đã bị ngã vào đệm giường mềm mại. Trên giường Lạc Gia ôm Lăng Hề lăn một vòng, bàn tay to vuốt vòng eo mảnh khảnh của cậu, bất mãn nhíu mày, giống như là đang nói chuyện một mình, lẩm bẩm một câu: “Tại sao lại gầy như vậy?”
Lạc Gia tinh tế vuốt ve eo của Lăng Hề, đem đầu để sát vào mặt cậu, bắt đầu hạ xuống từng nụ hôn tinh tế, ngọt ngào.
“Ô…..” Lăng Hề vừa định kháng nghị, môi đã bị môi Lạc Gia áp xuống gắt gao phong bế.
Đối với người giống một tờ giấy trắng như Lăng Hề làm sao có thể là đối thủ của Lạc Gia. Không tới vài cái liền buông vũ khí đầu hàng, sau đó Lăng Hề cảm thấy dây lưng áo ngủ bị kéo ra, ***g ngực ẩm ướt, trơn bóng lộ ra, Lạc Gia nhìn nhìn, hơi thở dần dần ồ ồ.
Dục vọng chiếm ưu thế, tất cả mê loạn do dục vọng mang tới, thân thể Lăng Hề xụi lơ, lôi kéo Lạc Gia một hồi làm quần áo lộn xộn thành một nhúm.
Lạc Gia nhìn bộ dáng Lăng Hề lôi lôi kéo kéo quần áo của mình, cười nhẹ, dẫn dắt tay cậu đặt lên cơ thể cường tráng của mình, Lăng Hề tinh tế cảm thụ được da thịt dưới tay, thắt lưng của Lạc Gia rất căng, vô cùng mạnh mẽ, đường cong cơ thể cũng rất hoàn mỹ. Lăng Hề nhịn không được học bộ dáng của Lạc Gia tinh tế sờ sờ lên cơ thể hắn.
Cũng không nghĩ tới chỉ có như vậy mà Lạc Gia đã khàn khàn rên rỉ một tiếng.
“Sao….. Làm sao vậy?”
Lạc Gia lại đột nhiên nâng thẳng thắt lưng tiến tới gần mặt Lăng Hề, cho đến khi giữa hai người không còn khoảng cách, có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của đối phương, cúi đầu hôn hôn cằm cậu: “Nói yêu anh.”
“Em…..”
Ngón tay mập mờ của Lạc Gia ở trên môi Lăng Hề thong thả xoa nhẹ, tay kia kéo tay cậu đặt tại vị trí trái tim của hắn, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc: “Anh rất tham lam, nếu chỉ là thích anh sẽ không thỏa mãn. Anh…… muốn em yêu anh.”
Đôi mắt đen nhìn vào đôi mắt màu lam của Lạc Gia, trong lúc này khuôn mặt tràn ngập nghiêm túc.
Thình thịch……
Thình thịch……
Tiếng tim đập mạnh mẽ từ dưới tay truyền tới. Giống như tốc độ giống với nhịp tim trong ngực của Lăng Hề, cậu sững sờ nhìn nam nhân trên người, không thể thực hiện được bất kỳ phản ứng nào.
Cùng một chuyện, nếu ở cùng một chỗ với người mà mình không thương thì chỉ toàn là phẫn nộ, chán ghét, ghê tởm, nhưng nếu ở cùng một chỗ với người mình yêu, ngược lại là một loại cảm thụ khác biệt hoàn toàn, như trời với đất.
Tay kia của Lạc Gia thần không biết quỷ không hay chậm rãi giật giật chân của Lăng Hề, nơi bí ẩn lộ ra hoàn toàn trước mặt người khác làm cho cậu cảm thấy có chút không tốt.
Hé môi, hơi thở có chút hổn hển. Cũng không muốn nhìn vào đôi mắt tràn ngập phong tình của Lạc Gia.
“Ưm….. Đừng…..”
Dần dần trán Lăng Hề ướt đẫm mồ hôi, không thể khống chế tay, vô thức bắt lấy đầu của Lạc Gia đang chôn trước người mình.
Lạc Gia tiến sát vào bên tai Lăng Hề nhẹ giọng dụ dỗ: “Thả lỏng một chút, yên tâm đem chính mình giao cho anh…… Anh sẽ không làm em bị thương……”
Không biết có phải ngôn ngữ có hiệu quả trấn an hay không, thân thể Lăng Hề quả nhiên thả lỏng rất nhiều.
Nhân cơ hội này Lạc Gia không khách khí đem dục vọng căng trướng dưới thân xâm nhập vào giữa hai chân Lăng Hề.
“Nói yêu anh.” Vừa nói, vừa dùng tay vô cùng thuần thục, khéo léo bắt đầu khiêu khích dục vọng của Lăng Hề.
Lăng Hề không thể khống chế được, rên rỉ ra tiếng: “Em a a…… yêu… anh ưm a…… A…… Nhẹ…..”
Những lời này vừa mới ra khỏi miệng Lăng Hề, đột nhiên Lạc Gia nảy sinh độc ác, tiếp tục ức hiếp, dùng một phương thức gắt gao hôn giống như muốn hút hết không khí làm cậu hít thở không thông.
Nhịp điệu chuyển động ban đầu dưới cơ thể trở nên nhẹ nhàng hơn…….
……
Lăng Hề vẫn còn trong dư âm của tình cảm mãnh liệt, eo bụng bị xiết chặt, bị Lạc Gia ôm ôm vào trong lòng thật chặt chẽ.
Lưng có thể cảm nhận rõ ràng được ***g ngực nóng như lửa, ẩm ướt mồ hôi.
Ánh mặt trời rực rỡ trải lên đệm giường màu trắng, đầu Lăng Hề nghiêng qua, nhìn nhìn, Lạc Gia cũng dùng tư thế như vậy nhìn Lăng Hề.
Ánh mắt hai người giao nhau, trong ánh sáng màu đỏ, đôi mắt màu lam phát ra một loại ôn nhu giống như có thể dìm chết người khác.
Trên mặt Lăng Hề vẫn còn mang theo dục triều, ửng ửng một màu hồng nhạt, chôn đầu vào trong gối, Lạc Gia cũng không ép Lăng Hề, chỉ là đem đầu đặt lên đầu cậu, hai chân thon dài càng kẹp chặt lấy hai chân của cậu hơn, hình thành một loại tư thái bao bọc vô cùng vô cùng chặt chẽ.
Lạc Gia tinh tế nhìn Lăng Hề đang đem đôi mắt đen trong sáng vùi vào đệm giường màu trắng, không biết đang suy nghĩ gì.
Phần cổ tê rần, rốt cục Lăng Hề cũng hoàn hồn.
Quay đầu trừng mắt Lạc Gia.
Tay trên lưng đột nhiên trượt xuống dưới, nam nhân khẽ cắn tai cậu: “Em lại đang nghĩ lung tung cái gì?”
“Không có.” Lăng Hề một phát bắt được cái tay đang làm chuyện xấu của Lạc Gia. “Em chỉ là nghĩ, chính mình sao lại may mắn như thế. Thế giới lớn như vậy, em có thể gặp được anh hơn nữa còn yêu anh đồng thời cũng làm cho anh yêu em, cái này có thể xem như một loại duyên phận a.”
Lạc Gia ừ một tiếng, đem đầu vùi sâu vào vai cùng cổ Lăng Hề, hít một hơi thật sâu hương vị của cậu.
Tay cũng không có tiếp tục động tác, cầm lấy bàn tay của Lăng Hề, vuốt vuốt lòng bàn tay, nhìn cánh tay cậu gầy giống như chỉ còn da bọc xương, suy nghĩ phải làm như thế nào để nuôi cậu béo một chút.
“Làm sao vậy?” Lăng Hề cũng phát giác được động tác của Lạc Gia dừng lại.
“Hay là em tốt nghiệp sớm một chút a, để em một mình ở trường học anh rất không yên tâm.” Lạc Gia đột nhiên quay thân thể Lăng Hề lại, hai tay đặt tại bên đầu cậu, mắt nhìn cậu: “Hoặc là anh mời giáo sư dạy kèm tại nhà cho em.”
“Tại sao?”
“Để em ở trường học anh lo lắng, vạn nhất ngày nào đó em bị người khác đoạt đi mất thì phải làm sao bây giờ?”
Lăng Hề dở khóc dở cười: “Cho nên anh đây là đang ghen?”
Lạc Gia khẽ cắn bả vai Lăng Hề một ngụm, giống như một đứa trẻ lẩm bẩm: “Không có.”
Lăng Hề đẩy đẩy Lạc Gia: “Đúng rồi, anh cùng Tác Khắc Tư biết nhau?”
“Anh trai hắn cùng anh là đối thủ trên thương trường. Sao, em muốn hiểu rõ hắn.” Lời còn chưa nói hết, Lạc Gia đã trở mình leo lên trên người Lăng Hề, đôi mắt đột nhiên nheo lại nguy hiểm, hướng tới gần cậu.
Lăng Hề lập tức lắc đầu.
“Tại sao em phải hiểu rõ hắn, em lại không thích hắn.”
Lúc này biểu lộ trên khuôn mặt anh tuấn của Lạc Gia mới nhu hòa xuống.
“Anh yêu em, vĩnh…..” Chữ cuối cùng còn chưa nói ra miệng, Lăng Hề đã dùng ngón trỏ để ở môi của Lạc Gia ngăn hắn nói tiếp.
Nụ cười trên mặt Lăng Hề như bầu trời không có ánh nắng, nhưng sắc mặt lại vô cùng trong trẻo: “Đừng nói với em lời hứa hẹn vĩnh viễn. Mỗi một chuyện đều sẽ có ngày chấm dứt. Tình yêu cũng như thế, có lúc cũng sẽ tới giới hạn của nó. Vĩnh viễn, hai từ này không tồn tại. Phần tình yêu này, khi chúng ta đi tới cuối cuộc đời thì nó cũng sẽ chấm dứt.”
“Anh một mực yêu em, như vậy không tốt sao?”
“Anh có thể yêu em, em đương nhiên là hạnh phúc, nhưng nếu về sau dù cho anh không còn thương em nữa, em cũng sẽ không ép buộc và đòi hỏi anh a.”
“Đứa ngốc.” Lạc Gia nói ra hai chữ này, lẳng lặng dừng lại ở bên Lăng Hề, trên môi lộ ra một nụ cười vô cùng thỏa mãn.
Bộ dáng ôn nhu hơn người của Lạc Gia làm cho Lăng Hề có một loại cảm giác toàn bộ tâm linh đều được an ủi.