Bỗng nhiên toàn bộ thế giới trở nên trắng xóa, một nhúm sắc trời yếu ớt xuất hiện, Lăng Hề chậm rãi bước đi, dưới chân là con đường đá màu xanh, cảnh vật trước mắt dần dần trở nên quen thuộc…….
Phòng ốc cũ kỹ mang sắc thái cổ xưa, thậm chí trong không khí cũng là một cảm giác quen thuộc, rất thoải mái và vui sướng.
Chẳng biết từ lúc nào, một nam nhân đi tới bên cạnh Lăng Hề, đôi mắt ẩm ướt và ôn nhu. Lẳng lặng nhìn cậu, sóng vai cùng cậu, bước đi cùng nhau.
Tên của nam nhân rất sinh động, Lăng Hề kéo dài khóe môi, kêu tên của nam nhân.
Lạc Gia……
Lạc Gia……
Vương đô xinh đẹp, tường thành loang lổ. Ánh mặt trời mềm mại nhẵn nhụi. Hết thảy đều vô cùng quen thuộc và đẹp hoàn hảo.
Thậm chí Lăng Hề còn nhìn thấy Nhị ca, bên cạnh Nhị ca có một nam nhân ngoại tộc ăn mặc lạ lẫm, đang cúi đầu cười ôn nhu với Nhị ca. Lăng Hề cũng cười, như nhiều năm trước, lúc bọn họ vẫn còn là trẻ con, một nụ cười đơn thuần. Mặc kệ bên cạnh là nam là nữ, chỉ cần người đó thật tâm đối tốt với ngươi, ngươi cũng thực sự yêu người đó, như vậy là đủ rồi.
Người bên cạnh từ đầu tới đuôi đều không nói một câu, chỉ là mỉm cười cùng Lăng Hề đi dạo Vương đô. Tuy bọn họ một câu cũng không nói, chỉ là yên lặng làm bạn, nhưng so với bất kì cuộc nói chuyện nào cũng ấm áp hơn.
Không biết qua bao lâu, đôi mắt Lăng Hề chậm rãi mở ra, trong cảnh mơ giống như chỉ có mỗi đôi mắt màu lam ôn nhu. Sống và chết thực sự là gần nhau trong gang tấc.
Nhìn vào một điểm trong khoảng không, Lăng Hề mỉm cười. Có lẽ Phụ hoàng bọn họ cũng không tin cậu sẽ chọn ở chung một chỗ cùng một nam nhân a.
Nghiêng đầu, nhìn nam nhân bên cạnh vẫn nhắm mắt ngủ say như trước, đôi mắt đen khẽ cong, Lăng Hề ngồi thẳng lên, tiến đến bên tai Lạc Gia, nhẹ nhàng nói:
“Em yêu anh…….”
Giương mắt lên thì bất ngờ nhìn thấy một đôi mắt màu lam như mặt nước, rất giống với cảnh trong giấc mơ vừa nãy.
Lăng Hề giật mình, không có đoán được là đối phương đã tỉnh.
Lạc Gia ôm eo của Lăng Hề, ôm vào trong ngực, không biết có phải là vì mới vừa tỉnh ngủ hay không, thanh âm của Lạc Gia khàn khàn đến đáng sợ: “Vừa rồi em nói cái gì?”
Lăng Hề lập tức tránh khỏi Lạc Gia, đem chăn trùm kín, nằm ở phía bên kia của giường, cả người chui vào trong chăn. Chỉ lộ ra đôi mắt to đen bóng nhìn Lạc Gia: “Em không nói cái gì cả, anh nghe lầm rồi.”
“Ồ. Anh nghe lầm sao?” Lạc Gia cảm thấy cực kì thú vị, trêu chọc Lăng Hề, vốn là đang ngủ, nhưng Lăng Hề vừa tỉnh thì hắn cũng tỉnh theo.
Hắn chỉ là nằm yên, mặt không biểu tình để xem Lăng Hề làm cái gì, không ngờ có thể nghe được Lăng Hề nói yêu hắn, điều này sao có thể không làm cho hắn kinh ngạc được?
Lạc Gia kéo Lăng Hề từ trong chăn ra, dùng hết sức mạnh ôm lấy làm Lăng Hề hít thở không thông, tiến đến bên tai cậu: “Anh nghe được, em vừa mới nói…… yêu anh.”
Lăng Hề giống như đà điểu, nhắm hai mắt lại, không nhìn hắn.
Lỗ tai bị cắn truyền đến một hồi cảm giác tê dại, giọng nói của nam nhân lại khàn khàn thêm vài phần: “Vừa rồi anh không có nghe rõ, nói lại lần nữa đi.”
“Mới không thèm.”
“Không nói cũng không sao.” Lạc Gia chậm rãi nở nụ cười, lại có một loại cảm giác mê hoặc làm người khác hồn xiêu phách lạc: “Để đáp lại lời thổ lộ của em, đêm nay anh sẽ không nghỉ ngơi, thân thể của anh suốt cả đêm đều thuộc về em.”
Lăng Hề trố mắt nhìn Lạc Gia.
Nhưng mà Lạc Gia đã bắt đầu triển khai tấn công mạnh mẽ đối với Lăng Hề.
Con báo nhỏ dưới người Lạc Gia tức giận buồn bã ô ô vài tiếng, cuối cùng vẫn là buông vũ khí đầu hàng. Lạc Gia cực kỳ thuần thục khéo léo vuốt ve, cơ thể Lăng Hề dần dần thả lỏng, hoàn toàn tin tưởng đem chính mình giao phó cho đối phương.
Cảnh mơ hoàn hảo tuyệt đẹp lúc trước lại hiện lên.
Khóe miệng Lăng Hề không ngừng được kéo lên.
Tương lai cho dù có như thế nào đi nữa, phần tình yêu này sẽ đi tới giới hạn ra sao, cậu cũng sẽ không suy nghĩ nữa.
Chỉ cần ở cùng một chỗ với Lạc Gia, mỗi một phút mỗi một giây đều vui vẻ, vậy thì Lăng Hề đã vô cùng hài lòng rồi.
TOÀN VĂN HOÀN.