Lang Hổ Chi Niên

Tuy rằng kiểu ở chung của Diêu Diệu và Diêu Ức Khải khá là giống bạn bè, nhưng hình tượng của y trong lòng con trai vẫn luôn rất cao lớn, mà vào giờ phút này bạn nhỏ Diêu Ức Khải một lần nữa nhìn kỹ ba đột nhiên phát hiện, đây rõ ràng chính là… Ừm, đối với một thằng nhóc mới vừa lên trung học cơ sở thì chung quy vẫn không tìm được từ nào thích hợp, chỉ là nó cảm thấy nếu chẳng may sau này mình có mấy vấn đề yêu sớm này nọ, ba nhất định sẽ có thể hiểu cho nó.

Hôm nay Diêu Diệu đến một chút ý định vòng vo cũng không có, chỉ còn lại cao hứng: “Tiểu Thiên Nhi, em có muốn đi tắm rồi thay bộ quần áo khác không? Lát nữa một nhà ba người chúng ta cùng ra ngoài ăn bữa cơm.”

“Con muốn ăn Hải Để Lao (1)!” Diêu Ức Khải trực tiếp bỏ qua bức tranh một nhà ba người có vẻ không đúng lắm này, nắm lấy trọng điểm ra tay trước.

(1) Hải Để Lao (nôm na là mò dưới đáy biển), nguyên văn  海底捞, là m ột chuỗi nhà hàng lẩu Tứ Xuyên, thành lập năm 1994, viết tắt của Công ty TNHH Sichuan Haidilao (Hải Để Lao Tứ Xuyên).

“Không thành vấn đề, hôm nay cho con ăn tới bến luôn (*).” Diêu Diệu xoa xoa đầu con trai, sau đó hai người cùng nhau chờ đợi Cát Tiểu Thiên gật đầu.

(*) Chỗ này là “Hôm nay cho con ăn túc lao”; ‘túc’ là chân hoặc là nhiều, đáng kể; còn ‘lao’ là mò, vớt nên tớ chém thế…

Cát Tiểu Thiên thật sự không ngờ hai ba con nhà này lại có năng lực thích ứng mạnh như vậy, “Em không đi có sao không? Dù sao thì chỗ anh cũng không có quần áo của em.” Bộ quần áo đã trải qua một đêm dằn vặt mà Cát Tiểu Thiên đang mặc trên người thật sự không thích hợp để bước vào cửa Hải Để Lao của người ta cho lắm.

Diêu Diệu tiến tới đứng cạnh Cát Tiểu Thiên, giơ tay ước lượng chiều cao của hai người, không kém quá hai, ba phân, chỉ là Tiểu Thiên Nhi có vẻ gầy hơn một chút, “Em có thể mặc quần áo hồi trước của anh.”

Cát Tiểu Thiên vô cùng bất đắc dĩ nhìn Diêu Diệu, ý tứ bao hàm bên trong ánh mắt kia chính là: Anh là không hiểu thật hay đang giả ngu thế hả?

Diêu Diệu mặc kệ, quay người vào nhà mở tủ quần áo ra lục lọi, lúc đi ra thì ôm theo một đống, đẩy Cát Tiểu Thiên về phía nhà tắm.

“Diêu Diệu!” Cát Tiểu Thiên đè giọng xuống, nói thế nào đi nữa thì mình cũng là người lớn, lại đang bị đẩy đi ngay trước mặt con trai nhà người ta, nhưng cũng bởi những việc mà y đang làm ngay trước mặt thằng nhóc khiến hắn tự hỏi không biết ngày đó bọn họ sống với nhau kiểu gì nhỉ.

Lúc này con trai Diêu Diệu tức Diêu Ức Khải đã nhìn ra, thoải mái lôi kéo quần áo Cát Tiểu Thiên: “Anh Tiểu Thiên, tốt nhất là anh đi cùng ba con em đi, không thì khẳng định ba sẽ bị phân tâm đó.”

Diêu Diệu nhanh chóng gật đầu, “Con trai nói đúng.”

Cát Tiểu Thiên mạnh mẽ trừng Diêu Diệu một cái, đoạt lấy quần áo tiến vào nhà tắm, Diêu Diệu đưa tay về phía Diêu Ức Khải, Diêu Ức Khải không tiếng động thở dài, đập tay với ba nó một phát.

Tuy rằng hiện tại chỉ số thông minh của Diêu Diệu đang tụt dốc, nhưng y vẫn chưa đến mức thật sự cảm thấy việc con trai có thể tiếp thu một cách khoan tâm như vậy là chuyện đương nhiên, lập tức kéo Diêu Ức Khải ngồi lên ghế sô pha, còn mình thì ngồi xổm trước mặt nó nhỏ giọng hỏi: “Tiểu tử thối, con thật sự có thể chấp nhận hả?”

“Tại sao lại không thể?” Thật ra suy nghĩ của Diêu Ức Khải đơn giản lắm, dù sao thì ba mẹ vẫn là ba mẹ, tuy rằng bọn họ đã ly hôn, nhưng quan hệ giữa mình và bọn họ vẫn như trước không hề có bất kỳ thay đổi nào, hơn nữa nếu mẹ có thể tìm đến một chú thì tại sao ba lại không thể tìm đến một anh chứ?

“Vậy, con thích cậu ấy không?” Diêu Diệu chỉ chỉ về phía nhà tắm.

“Không ghét, nhưng bọn con vừa mới biết nhau mà.” Diêu Ức Khải ăn ngay nói thật, hai người còn chưa nói tử tế với nhau câu nào thì làm sao có thể xác định là có thích hay không chứ, quen chú đó của mẹ hơn một năm rồi mà cũng cùng lắm chỉ là không thấy đáng ghét, nhưng lại cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều.

Diêu Diệu cảm thấy câu trả lời này của con trai rất chân thực, vì vậy cũng ngồi lên ghế sô pha, “Cứ từ từ tiếp xúc đi, ba cảm giác con sẽ thích cậu ấy.”

Diêu Ức Khải trở mình một cái nằm nhoài lên chỗ dựa lưng của ghế sô pha, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng: “Ba, buổi chiều ba người chúng ta đi chơi bóng rổ được không? Vừa vặn có thể cùng người khác 3V3!”

“Đi.” Tuy rằng Diêu Diệu không chắc chắn Cát Tiểu Thiên có biết chơi hay không, nhưng đây không phải là trọng điểm, quan trọng là phải cấp tốc tạo cơ hội cho mọi người trở nên quen thuộc đã.

Lúc này Cát Tiểu Thiên cũng đã tắm xong đi ra ngoài, trong đống Diêu Diệu đưa cho thì hắn chọn một bộ quần áo tương đối nhàn nhã, quần bò và áo sơ mi kẻ ca rô, xác thực là vô cùng vừa vặn.

Diêu Ức Khải cảm thấy mắt thẩm mỹ của ba nó cũng không tệ lắm, chỉ là…”Ba, anh Tiểu Thiên nhỏ hơn ba nhiều nhỉ?” Nó tiến đến bên tai y nhỏ giọng hỏi, một vẻ ba thực sự là trâu già gặm cỏ non nha.

Diêu Diệu vốn đang muốn gọi Cát Tiểu Thiên một tiếng, nhưng lại bởi vì câu hỏi của con trai mà thiếu chút nữa khiến mình sặc nước bọt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui