"Diệt, cậu khi nào cũng mang cùng tư tưởng với mấy lão già cổ hủ!"
Giọng khinh miệt truyền tới, người tới chính là Cảnh Tình.
Lang bà lại hóa thân thành gấu Kaola, bâu lấy người Cảnh Tình.
Vừa ôm vừa hôn, Cảnh Tình cười khan hai tiếng, bất đắc dĩ nhìn về một bên, đối với vị trưởng bối này quả thực hết cách.
"Đại tiểu thư, cô về rồi, về là tốt rồi, được cứu rồi, bệ hạ bọn họ!"
Cảnh Diệt bộ dạng xem kịch vui một bên, ngồi xuống.
"Tình, ai bảo phong thái cậu luôn vậy, ở Lang tộc trai gái đều ăn, không phân biệt già trẻ, tuổi tác."
"Diệt, học trêu chọc tôi rồi hả? Nhắc đến thì, lần này tôi về cứ cảm thấy cậu có chút thay đổi!"
Rốt cuộc, Cảnh Tình dùng tay gạt ra, mới làm cho Lang bà tuột xuống được, ngồi vào bên cạnh Cảnh Diệt.
Cảnh Diệt chuyển mắt, Cảnh Tình tự nhiên hiểu ý.
"Cô nhóc, là cô nương nhà nào đã làm thay đổi cậu, nga, không đúng, nên nói cậu làm tù bình cho ai rồi!"
Cảnh Tình trêu chọc, làm như Cảnh Diệt là tội phạm, ép phải khai ra.
"Cậu cứ thích trêu ghẹo tôi, làm gì có chuyện đó!"
Cảnh Diệt tằng hắng, dáng vẻ trịnh trọng.
"Nói chính sự với cậu, tình huống bệ hạ cũng không phải đơn giản như vậy."
"Tôi biết chứ, chuyện phụ vương mẫu hậu, mười phần là do hoàng thúc giở trò."
Cảnh Tình bình tĩnh nói.
"Sợ rằng sẽ không đơn giản như vậy, thánh thảo của Shura giới đã mất tích!"
Cảnh Diệt có ý ám chỉ.
Chuyện này quả thực khiến Cảnh Tình lấy làm kinh hãi, cô biết thánh thảo đã xuất hiện từ khi Shura giới được lập nên, nghe nói đó là lúc Thiên giới đại chiến cùng Shura giới, Shura vương đã lấy trộm trên trời, mang về cất giữ ở Shura giới.
Thánh thảo thất tuyệt hoa, có vẻ là một loại hoa, nhưng chưa từng có ai nhìn thấy hình dạng của nó, cũng không biết nó có công dụng như thế nào.
"Chuyện xảy ra bao lâu vậy!" Cảnh Tình lập tức vội hỏi.
"Chính là lúc tôi nhận nhiệm vụ ở Shura giới, cho nên mới nhanh chóng trở lại!"
"Cậu hoài nghi là hoàng thúc đã lấy trộm?" Cảnh Tình hỏi.
"Chính xác, nhưng sau đó tôi ngẫm lại, Cảnh Lưu không có bản lĩnh đó, rất có thể nội bộ Shura giới đã giở trò quỷ, có điều, bệ hạ bọn họ đã bị nhiễm phải loại bệnh lạ, khiến tôi cảm thấy trong chuyện này có sự liên quan."
Cảnh Diệt nói ra suy đoán của mình.
"Công ty hoàng thúc mặt ngoài là công ty dược, thực ra đang lén lút giở thủ đoạn không muốn ai hay biết, từng một lần, tôi đã phái người vào trong thăm dò, đáng tiếc bị mất tích."
Trên gương mặt Cảnh Tình ngưng trọng, tỉ mỉ đắn đo.
"Mặc kệ nói thế nào, việc cấp thiết trước mắt là phải nhanh chóng cứu chữa cho bệ hạ, bây giờ Cảnh Lưu đang muốn khơi mào mâu thuẫn giữa nhân giới và yêu giới, tôi sợ hậu quả sẽ không thể lường được."
"Hừm! Lá gan hoàng thúc ngày càng lớn hơn rồi! Được rồi, tôi liền trêu chọc cậu chút thôi.
Diệt, thời gian này nhờ cậu gia tăng lưu ý an toàn bên trong hoàng cung, không cho người ngoài tiếp cận, còn có hạ lệnh ai cũng không được phép tiến vào tẩm cung của phụ vương mẫu hậu, ngay cả hoàng thúc cũng không được.
Tôi đã cho người đi mời người của Tư Đồ!" Cảnh Tình ra lệnh.
"Ầy, Tư Đồ? Tình, lẽ nào chúng ta nhất định phải cầu cạnh tới loài người sao?"
Cảnh Diệt không cam lòng, dựa trên lòng kiêu hãnh của Lang tộc, cô làm sao cũng không thể cúi người cầu xin loài người được.
Về điểm này, Cảnh Tình ngược lại lại lơ đễnh, người Lang tộc tính tình cao ngạo, tất nhiên sẽ không tùy tiện cầu xin loài người, nhưng Cảnh Tình lại cho rằng nếu được cô muốn thúc đẩy quan hệ giữa Lang tộc với loài người thậm chí là giữa loài người với yêu giới, chung sống hòa bình, xét về lâu về dài đó chưa chắc đã là một việc không tốt.
Tính cao ngạo của cậu ấy không thể dùng vào việc này, dù sao cô luôn dùng lý trí để quyết định mỗi một sự việc, cũng là từ kinh nghiệm làm lãnh đạo nhiều năm của một công ty lớn, với lại nhà Tư Đồ khác biệt với ba gia tộc còn lại.
"Diệt, cậu thống lĩnh cấm quân, vũ dũng là để dùng trên chiến trường, còn nhà Tư Đồ với yêu giới mà nói, nên là bạn.
Tổ tiên nhà Tư Đồ có mối quan hệ sâu xa với yêu giới, từ khi bốn đại gia tộc thành lập, vẫn luôn thúc đẩy cho yêu giới và loài người tiến thêm một bước quan hệ mới.
Huống hồ họ còn là gia tộc tinh thông y đạo!"
"Điều này tôi biết, Âu Dương và Lưu Nguyệt là hai thái cực, Thượng Quan lại là chuyên "săn thần", chỉ có Tư Đồ là không nhất trí ý kiến với ba nhà còn lại.
Hơn nữa người thừa kế nhà Tư Đồ quanh năm quy ẩn, hầu như không lộ diện!"
"Đó là lời đồn đãi, huyết thống nhà Tư Đồ có một nửa là yêu, cũng chỉ là tin đồn, cũng chưa có ai chứng thực, mà thôi, cậu lui xuống sắp xếp trước đi, tôi đi thăm phụ vương mẫu hậu!"
Cảnh Tình vừa nói vừa đứng dậy, liền muốn rời đi.
Lang bà tự nhiên đi theo.
"Sao hả, thấy cậu về đây mà không mang vị kia theo à?"
Cảnh Diệt dường như không muốn bỏ qua cho Cảnh Tình, nhất là trong chuyện này.
"Diệt, từ lúc cậu bát quái quá vậy, xem ra tôi đoán không sai rồi, nhất định có người đã làm cậu thay đổi, không bằng cậu mang vị kia tới đây, tôi liền mang theo Tiểu đà điểu đến cho cậu xem mặt!"
Cảnh Tình thật tốt đáp trả Cảnh Diệt.
"Tiểu đà điểu? Tôi ngày càng muốn gặp mặt vị kia nhà cậu một lần rồi đó!"
Cảnh Diệt lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm.
Trước khi đi, Cảnh Tình bỏ rơi một câu, hoàn toàn để cho Cảnh Diệt cứng miệng.
"Xem ra cậu cơ bản không mời nổi vị tôn đại thần nhà cậu rồi!"
Buổi tối ở Lang tộc, bầu trời vĩnh viễn luôn đầy sao.
Cảnh Diệt rời khỏi hoàng cung, một mình lang thang trong thành.
Suy nghĩ đi đâu làm một ly, lúc trước mỗi lần làm xong nhiệm vụ, hoặc lúc nghỉ ngơi, cô đều thích đi quán rượu.
Ở phía xa xa, có một cô gái đâm tới, vừa vặn thấy Cảnh Diệt liền nở nụ cười xinh đẹp nhất, vẫy vẫy tay với Cảnh Diệt, cô gái đó chính là Cảnh Kỳ đang choàng lớp áo lụa.
Cảnh Diệt xoay đầu, vốn định tránh đi, nhưng cuối cùng vẫn là tiến lên.
Cung kính nói: "Tham kiến vương phi!"
Giọng lạnh như băng.
"Diệt, có phải Tình đã trở về, chị đang định đi thăm cô ấy!"
"Ừm, đúng vậy, vậy không làm phiền vương phi, thuộc hạ xin phép cáo lui trước!"
Con ngươi màu xám tro lóe lên, né tránh ánh mắt đối phương.
"Diệt! Không muốn gặp chị sao?"
Cảnh Kỳ vẫn mỉm cười, thế nhưng nụ cười này có chút gượng gạo, càng nhiều hơn là khổ sở.
"Vương phi, xin người tự trọng, nếu để truyền vào tai vương gia, sẽ sinh nhiều rắc rối!"
Không muốn cùng đồng thời xuất hiện quá nhiều, Cảnh Diệt sượt qua vai Cảnh Kỳ rời đi, không ngờ, Cảnh Kỳ nóng lòng muốn ngăn cô lại, thì "lạch cạch" một tiếng, từ trong ống tay áo rơi ra một vật.
Là một cái gương đồng có một mặt rất xinh xắn, khá là phổ thông, nhưng cũng không bị rớt vỡ.
Đầu tiên Cảnh Diệt cả kinh, sau đó nhặt gương lên, giao lại cho Cảnh Kỳ.
"Cô còn giữ..." vừa nhàn nhạt nói.
Cảnh Kỳ cầm lấy cái gương, giống như trân bảo vậy, nhẹ nhàng lau chùi.
"Lúc nào chị cũng mang nó theo, bởi vì đó là món đồ duy nhất em để lại cho chị."
Đôi mắt xanh của Cảnh Kỳ lóe lên, nhìn về phía Cảnh Diệt.
"Vương phi, chuyện đã qua hãy để cho nó trở thành quá khứ, theo thời gian biến mất..."
Giống như đang kể lại chuyện người khác vậy, trong lòng Cảnh Diệt có chẳng qua cũng chỉ thương cảm, không còn gì khác.
Cảnh Kỳ nức nở nói.
"Diệt nhi, em là đang trách chị! Hay trong lòng em đã có người khác."
"Vương phi quá lo lắng, cho tới nay tôi chưa từng trách người.
Tương tư như sáp nến khô, chỉ là lúc đó quá ưu sầu."
Cảnh Diệt lưu lại câu này, liền không nhiều lời thêm.
Cảnh Kỳ nắm chặt gương đồng.
"Diệt, giữa chúng ta đành chấm dứt như vậy ư..."
Uống vào chút rượu, Cảnh Diệt ngẩng lên nhìn bầu trời sao.
Trong đầu thoáng hiện lên lời nói của người nọ.
"Hồi ức giống như những đốm sao trên bầu trời, sẽ không biến mất, cũng không cần cố gắng quên đi, bởi vì mỗi khi đêm về cô cảm thấy cô đơn một mình, chỉ cần ngẩng đầu lên, nó sẽ liền ở đó.".