Lại chen chúc với Tát Nhĩ một đêm, trời vừa sáng, Tiêu Vân liền chạy như bay ra bờ sông kiểm tra hố giá đỗ của mình.
Lần này cái thế giới đáng ghét này rốt cuộc cũng không chơi xỏ hắn nữa, bề mặt bùn của hố giá đỗ đã khô gần hết, không bị nứt nẻ cũng không bị rơi vụn.
Tiêu Vân cảm thấy nên đợi bề mặt bùn khô hẳn, bèn không vội vàng bỏ đậu, đổ nước, trước tiên lôi kéo Ngưu Giác, lao động dễ dụ dỗ hơn đám Dương Mao, đi làm gạch bùn.
Trộn đất sét vàng với cỏ lau khô và nước sạch, cho vào khuôn gỗ tạo hình, phơi trên nền đất bằng phẳng ven sông cho khô ráo, Tiêu Vân dùng kiến thức toán học thời trung học cơ sở gần như đã quên hết của mình để tính toán diện tích căn nhà gạch bùn và số lượng gạch bùn cần thiết, dựa trên nguyên tắc thà thừa còn hơn thiếu (không sai), cố gắng làm càng nhiều gạch bùn càng tốt.
Số gạch dư ra còn có thể xây bếp lò, xây giường đất, hoặc là thử làm một cái lò nung nhỏ để nung đồ gốm, nung gạch xanh gì đó, dù sao cũng sẽ không lãng phí.
Bận rộn suốt hai ngày, đợi đến khi bề mặt bùn của hố giá đỗ khô hẳn, tưới nước lên không thấy thấm nữa, Tiêu Vân rốt cuộc cũng bắt đầu đại nghiệp ủ giá đỗ của mình.
Nói ra cũng thật chua xót, không có dụng cụ ngâm đậu, Tiêu Vân chỉ có thể trực tiếp rải đậu đen xuống đáy hố giá đỗ, tiến hành đồng thời quá trình ngâm và ủ ở cùng một chỗ.
Lần ngâm ủ đầu tiên, Tiêu Vân tương đối thận trọng, sau khi chặn mương thoát nước lại, rải khoảng mười cân đậu đen (hoàn toàn dựa vào cảm giác) trong hố giá đỗ dài một mét, rộng nửa mét, đổ vào hai thùng nước đã đun sôi để nguội (tuy rằng ngâm bằng nước tự nhiên cũng được, nhưng Tiêu Vân luôn lo lắng nước có quá nhiều vi khuẩn sẽ ảnh hưởng đến giá đỗ), sau đó đậy nắp đan bằng cỏ lau khô lên là xong.
Vì đậu đen không phải là giống đậu đã được thuần hóa hoàn toàn trên Trái đất, vẫn còn nhược điểm vỏ dày, hạt nhỏ của đậu dại, Tiêu Vân ước chừng quá trình ngâm không thể giống như ủ giá đỗ xanh, ngâm khoảng mười tiếng là được, quyết định ngày mai lại thay nước.
Lại một ngày làm nghĩa vụ cho bộ lạc.
Ngày hôm sau, Tiêu Vân sờ soạng trong bóng tối chạy ra bờ sông trước khi trời sáng để quan sát giá đỗ của mình, hơi nhấc nắp cỏ lau khô lên, đưa tay vào trong sờ thử.
Ừm, sau khi ngâm hơn hai mươi tư tiếng, vỏ đậu đen đã nứt hết, nhú mầm rồi.
Đào lỗ thoát nước ra, đợi nước bên trong chảy hết, cũng không chặn lại, mà nhét một nắm rơm khô vo tròn vào bên trong lỗ thoát nước.
Đảm bảo sẽ không có côn trùng chui vào, đồng thời duy trì chức năng thoát nước, thông gió nhất định.
(Nếu nước tích tụ bên trong sẽ khiến giá đỗ bị thối, hỏng).
Tiếp theo, chính là ấn nắp cỏ lau khô vốn được đặt trên hố giá đỗ xuống, tốt nhất là ấn đến lớp đậu đen, sau đó đắp thêm hai lớp da thú lên trên nắp rơm.
Ấn xuống một cách thích hợp có thể khiến giá đỗ mọc cao hơn, da thú đã qua xử lý sơ bộ có trọng lượng nhất định, còn có thể giữ nhiệt độ và độ ẩm bên trong hố giá đỗ.
Hoàn toàn không cần lo lắng việc ấn hỏng giá đỗ, giá đỗ mọc lên có thể đội được cả tượng Phật nặng trăm cân lên khỏi mặt đất.
"Nếu có chum, vại sành lớn thì không cần phải phiền phức như vậy."
Hoàn thành công việc ngâm ủ cơ bản nhất, tiếp theo chỉ cần mỗi ngày tưới hai lần vào sáng sớm và tối muộn là được, trọng tâm công việc của Tiêu Vân lại chuyển sang căn nhà gạch bùn khiến tộc nhân "kinh ngạc" mà hắn ngày đêm mong nhớ.
"Chiều cao trung bình của người Tuyết Lang trưởng thành ở hình dạng người là hai mét hai, cho dù chỉ xây một tầng đi nữa, thì chiều cao ngôi nhà cũng phải khoảng ba mét, nếu không sẽ quá ngột ngạt.
Mái nhà không thể xây bằng phẳng, nếu không mùa đông sẽ có nguy cơ bị tuyết đè sập, cứ trực tiếp mô phỏng nhà đất ở nông thôn, xây tường nhà thành mái dốc, phía trước cao phía sau thấp là được.
Về phần xà nhà, dùng cỏ lau khô làm mái nhà thì không yêu cầu quá cao về vật liệu xà ngang, nhưng mà cũng phải tìm mấy cây gỗ thích hợp mới được, ừm, phải chặt cây trước để hong khô bớt hơi nước."
Tiêu Vân không mong đợi xây một căn nhà gạch bùn có thể tồn tại mười năm hai mươi năm, nhưng ở được hai ba năm không sập, không xảy ra vấn đề gì lớn là yêu cầu cơ bản nhất, sau khi lôi kéo Ngưu Giác làm một dãy gạch bùn phơi khô ven sông, Tiêu Vân liền kéo Ngưu Giác bắt đầu quá trình tìm gỗ như ruồi mất đầu.
Nói như vậy một chút cũng không khoa trương, cây cối trên thảo nguyên đều mọc tự nhiên, đủ loại hình thù kỳ quái, chỉ có điều thân cây thẳng thì không có mấy cây.
Cành cây thẳng, có độ dài như Tiêu Vân mong muốn thì một cây cũng không thấy!
Dẫn Tiêu Vân chạy long nhong gần nửa buổi sáng mà vẫn chưa tìm được mục tiêu thích hợp, Ngưu Giác cũng thấy phiền, dứt khoát dẫn hắn chạy thẳng đến khu rừng nguyên sinh phía Tây bộ lạc.
Đương nhiên Ngưu Giác sẽ không ngu ngốc đến mức dẫn sói con vào sâu trong rừng, nhưng số lượng cây cối ở vùng ven cũng đủ kinh người rồi.
Đây có lẽ là lần thứ hai Tiêu Vân nhìn thấy phong cảnh cách xa khu vực an toàn của bộ lạc sau khi đến thế giới này, đi thẳng về phía Tây bộ lạc nửa ngày (tính theo vị trí di chuyển của mặt trời thì ít nhất cũng phải hơn ba tiếng), Tiêu Vân rốt cuộc cũng nhìn thấy dãy núi khác với những ngọn đồi cao chưa đến trăm mét so với mực nước biển mà hắn nhìn thấy ở khắp nơi trên thảo nguyên.
Nhìn sang là dãy núi trùng điệp vô tận, so với thảo nguyên bằng phẳng, giống như là không biết bao nhiêu vạn năm trước, mặt đất bị một bàn tay vô hình nào đó nhào nặn kịch liệt, tạo thành những nếp gấp vô tận.
Cái gọi là vọng sơn chạy chết ngựa (nhìn núi thì gần nhưng chạy đến thì xa), có thể nhìn thấy dãy núi không có nghĩa là hai người đã vào đến phạm vi dãy núi, nhưng mà điều này quả thật cũng đã đủ rồi.
Rừng nguyên sinh không người khai thác, trải qua vô số năm tháng bành trướng tùy ý, khi có thể nhìn thấy dãy núi, cây cối trước mắt cũng nhiều hơn, so với số lượng ít ỏi trên thảo nguyên, gọi là rừng cũng không quá đáng.