- A..á..à, xin..xin chào! - Gật đâu một cái, do hơi bất ngờ nên có ngập ngừng một chút.
- Ể? Hai người quen nhau à? - Tuyết Tiên Nhan hỏi.
- Không có! Chỉ gặp một lần thôi! Biết mặt nhưng không quen! - Lam Vũ thành thực.
- A! Đúng vậy, Cửu ca là người mà tỷ hay kể với muội ấy. - Nháy mắt với Tuyết Tiên Nhan.
- Hả? Cái này..cái này..à không, sao tỷ lại gọi huynh ca là Cửu ca? Huynh ấy bằng tuổi muội mà? Có gọi cũng nên gọi là Cửu đệ mới đúng. - Tuyết Tiên Nhan giải thích.
Ngay khi nghe như vậy, cô gái kia ngại ngùng đỏ mặt lén nhìn Lam Vũ, ý nàng có lẽ là xác nhận xem Tuyết Tiên Nhan nói đúng không? Nhưng mà không dám mở lời, cố nhìn biểu hiện cảm xúc để phán đoán. Lam Vũ cười xòa:
- Haha, Thiên Thiên cô nương đừng để bụng, thích gọi sao cũng được, nhưng mà ta vẫn thích cô gọi là Cửu ca hơn. - Ca lớn hơn các ngươi, xưng ca là đúng rồi còn gì mà kêu réo.
- Không được! Sao có thể rối loạn tôn ti như vậy được! Huynh nhỏ tuổi hơn tỷ ấy, đừng nói là hai người... - Một cái nhìn ám muội từ Tuyết Tiên Nhan.
- Không phải(Không phải)! Nói bậy(nói bậy)! - Không ngờ Lam Vũ và cô gái tên Thiên Thiên kia cùng đồng thanh, sau đó cả hai nhìn nhau, cô nàng chạm ánh mắt Lam Vũ phát liền ngại quá, quay đi chỗ khác, Lam Vũ thì vẫn bình thường, anh chả có tí suy nghĩ gì không đúng với cô nàng cả nên không việc gì phải ngại.
- Hahaha! Xem ra là duyên phận rồi, sao hai người không thử tiến tới xem nào! Hahaha. - Tuyết Tiên Nhan ôm bụng cười, xem ra cô nhóc này vẫn là trẻ con chán.
Đúng lúc đó đột nhiên có giọng Quỳnh Vô Ưu chen ngang:
- Ai? Ai tiến tới với nhau vậy hả? Duyên phận gì vậy? - Anh ta mang một bộ y phục màu trắng, tóc cài gọn gàng, tay cầm một cây sáo, dáng đi nho nhã phong độ mà phóng khoáng, không còn bộ dáng vô tư thoải mái như ở nhà nữa, điều này làm hình tượng của anh chàng ngày càng "soái" hơn, nãy giờ có rất nhiều cô gái để ý anh ta.
- Đại caaaaa! Ngươi lại đây ta kể cái này hay lắm nè! Mau lại đây! - Tiên Nhan vẫy gọi.
- Đại ca đây! Chuyện gì các ngươi vui vẻ vậy! - Vừa vào trong phòng thấy không có người là anh ta lại một bộ dáng hoạt bát như cũ.
Tuyết Tiên Nhan kéo Quỳnh Vô Ưu lại bắt đầu kể, sau đó lại ôm bụng cười tiếp. Lam Vũ thì nhìn Tuyết Tiên Nhan đang cười rất thoải mái, còn Quỳnh Vô Ưu thì lại chỉ nhìn cô gái tên Thiên Thiên kia, cả hai đồng thời lắc đầu. Sau đó lại nhìn thấy hành động của đối phương, cả hai cũng bật cười:
- Haha! Đúng là huynh đệ đồng tâm, không ai hiểu ta bằng đệ!
- Huynh cũng hiểu ta! Haha! - Nhưng trong lòng Lam Vũ thầm xin lỗi, đại ca à, ta sẽ không ở đây vui đùa cùng các ngươi mãi được, thật đáng tiếc, thằng đáng buồn.
- Này này, hai người cười cái gì thế. - Tuyết Tiên Nhan quạo.
Quỳnh Vô Ưu xoa đầu cô nhóc:
- Haha, chỉ cho phép muội cười, không cho phép chúng ta cười sao.
Thiên Thiên ở ngoài cuộc nhìn anh em họ vui đùa, cô nàng có cảm giác hơi cô đơn, muốn chen vào nói vài câu mà không đủ can đảm, tuy rằng cô là lâu chủ của một tửu lâu chuyên dành cho văn nhân, tài hoa trác tuyệt, giao tiếp với người ngoài cũng không tệ nhưng đối với những thứ quan hệ thân thiết thì rất nhút nhát, nghĩ này nghĩ kia sợ người ta không thích. Lam Vũ nhìn thấy đôi mắt đang do dự của Thiên Thiên thì hiểu ra ngay:
- Thiên Thiên tiểu thư cứ tự nhiên, coi chúng ta như người nhà là được, đừng ngại.
Thiên Thiên ngẩn người ra, như đang suy nghĩ về vấn đề gì đó, lẩm bẩm:
- Người nhà..người nhà..người nhà...
- Để tiểu thử chê cười rồi, thật ngại quá! Ááááááá!!!!!!! - Lam Vũ kêu lên một tiếng. Giật cánh tay nhỏ nhắn đang đặt ở hông mình ra:
- Tiểu tam, muội làm gì thế! Đau đấy! - Lam Vũ giờ mạnh mẽ nhưng vẫn là người, vẫn còn cảm xúc, bị nhéo hông tất nhiên đau rồi.
- Thiên Thiên tỷ là tỷ muội tốt của muội đương nhiên là người nhà rồi, huynh nói thừa! Huynh còn nhớ lời của mình không? Là người một nhà thì không có lý do gì phải khách khí với nhau cả, không được buông những lời khách sáo, nhớ chứ?
- Nhớ! Điều ta nói đương nhiên ta phải nhớ rồi! - Lam Vũ gật gù, đúng là lúc trước con nhóc này cứ hay bày biện, lễ phép cố lấy lòng mình để mình dạy cô nàng vẽ vài bức tranh, mình thấy nếu đã là huynh đệ kết nghĩa thì nên xưng hô tự nhiên một chút, không cần bày vẽ phức tạp, dẹp hết mấy cái vàng bạc châu báu hay quà tặng đi, thích thì nói một tiếng, cái gì ca cũng cho.
- Vậy sao huynh nói tỷ ấy coi chúng ta là người một nhà mà huynh cứ một câu tiểu thư, hai câu tiểu thư. Có phải là tự tát vào mặt mình không hả?
- Ể!! - Lam Vũ chợt nhận ra vấn đề, quay quà nhìn cô nàng Thiên Thiên thì nàng vội đáp:
- Đa tạ Cửu ca, huynh có gọi theo cách nào huynh thích là được, không có vấn đề gì. - Cô nàng cúi đầu, mắt long lanh gần khóc rồi. Trước giờ nàng là một cô gái xinh đẹp, lại tài giỏi, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, trai trong Hoàng Thành theo nàng vô số, nhưng vì một số lý do mà nàng chưa từng để ai vào trong mắt cả, mãi hôm nay mới để ý một người, nghe người ta nói coi mình là người một nhà, nàng vui lắm, mà tự dưng Tuyết Tiên Nhan nói một câu làm nàng như trèo cao ngã đau, tủi thân, cố gắng nói vài câu vớt vát mặt mũi.
Lam Vũ và Quỳnh Vô Ưu đương nhiên nhận ra cô nàng đang ứa nước mắt, mặc dù cuối đầu nhưng cả 2 người đều không phải là người bình thường, Lam Vũ lấy tay gãi đầu, cười khổ, quay qua nhìn Quỳnh Vô Ưu cầu cứu, thế nhưng anh ta chỉ nhún vai, coi như việc không liên quan tới mình chỉ búng tay không cái hàm ý bảo dứt khoát đi. Tuyết Tiên Nhan đứng bên cạnh không hiểu mô tê gì hết, hai vị ca ca đang làm gì đó, nàng tuy rất rất thông minh, nhưng chỉ giỏi trong tư duy tính toán, học tập, còn vụ tư duy tình cảm, cảm xúc này nàng cứ như một trang giấy trắng vậy. Lam Vũ mới bước tới đặt tay lên vai Thiên Thiên:
- Muội tử! Đừng thích ca, người thích ca sẽ không có kết quả tốt đẹp. Người thích ca sẽ rất đau khổ, mặc dù trước giờ ca rất cố gắng để người thích ca được hạnh phúc nhưng ca vẫn không làm được, ca rất vô dụng. Ca không muốn muội tử vì thích ca mà phải suy nghĩ nhiều, chúng ta sẽ là người một nhà nhé, là huynh muội một nhà. - Chém ra một đoạn nhẹ nhàng, ngôn tình chút cho nhỏ đỡ sốc, nói đùa, được gái xinh thích Lam Vũ cũng vui lắm, nhưng mà mình đã có người yêu, nếu người yêu mình là người thế giới này thì không sao, có thể chấp nhận một chồng mà 2 3 vợ, nhưng mà Mỹ Hương là người ở Trái Đất, cô ấy chắc chắn sẽ không đồng ý, thêm vào Lam Vũ cũng là người Trái Đất mặc dù đã tiếp xúc và thừa nhận nhưng vẫn chưa thích ứng với cái chế độ vợ chồng nơi này lắm, thêm nữa mình còn sắp rời đi, chẳng lẽ để người ta ở lại đây ngóng chờ à hay gần đi rồi chia tay, Lam Vũ không phải loại người như thế, biết trước kết cục không tốt thì đừng bắt đầu.
Cả Quỳnh Vô Ưu và Tuyết Tiên Nhan đều bất ngờ, không ngờ Lam Vũ nói thẳng ra như thế, người ta còn chưa biểu hiện mà đã nói người ta thích mình, đó không phải là quá ảo tưởng sao, ít nhất để người ta thừa nhận cái đã chứ, làm vậy sao được, chắc chắn người ta sẽ không thừa nhận. Đúng như mọi người nghĩ, Thiên Thiên tự dưng nổi đóa:
- Này! Nể ngươi cứu ta một lần, ngươi là nhị ca của muội muội thân thiết của ta nên ta mới cố gắng thân thiện với ngươi! Không ngờ ngươi ảo tưởng, tự cho mình là đúng, ai thèm thích ngươi chứ! Đúng là đồ mặt dày, ta ghét ngươi, không muốn thấy mặt ngươi nữa, cút đi! Cút! - Cô nàng phản ứng dữ dội, miệng đuổi Lam Vũ đi nhưng vừa nói xong đã tự mình đá cửa chạy đi mất.
Còn 3 huynh muội ở trong phòng ngơ ngác, dữ dội thật, Tuyết Tiên Nhan lại nhéo Lam Vũ:
- Nhị caaaaaa! Ngươi nói nhăng nói cuội gì thế, còn không mau đuổi đi xin lỗi Thiên Thiên tỷ đi, từ lúc đại tỷ ta đi mất thì ta chỉ còn một vị tỷ tỷ này nữa thôi! Người... - Cô nhóc cũng khóc, nàng sợ người tỷ tỷ này vì Lam Vũ mà xa lánh mình. Đang gào thì Quỳnh Vô Ưu giữ nàng lại:
- Muội đừng lo! Không có chuyện gì đâu! Còn đệ, làm thế ổn chứ? Có thể bị ghét đấy.
- Bị ghét càng tốt! Đệ không muốn có lỗi với cô ấy, cũng không muốn làm tổn thương Thiên Thiên! Dù sao mọi thứ cũng chưa bắt đầu, đệ nghĩ cô ấy chỉ nhất thời cảm động thôi. - Định nói là do mình cứu cô nàng một lần nên có thể cô nàng say nắng từ lúc ấy, mà nhận ra mình không thể nói như vậy được, mình đã nói với đại ca là chưa bao giờ học võ công, mình cứu cô nàng ra bằng gì? Chẳng lẽ khai ra dùng tiên thuật đánh à. Mình không muốn lừa dối đại ca, mình cũng không muốn vì một lý do ất ơ mà anh em nghi ngờ lẫn nhau.
- Cũng được! Aizz, thật đáng tiếc, Thiên Thiên cô nương là một cô gái tốt, lại xinh đẹp giỏi giang...Đệ mau đuổi theo đi, cô ấy mà có chuyện gì thì ta và tam muội không tha cho đệ đâu. - Đây là giang hồ, không giống như Trái Đất có luật pháp bảo vệ, nơi đây chẳng có luật pháp gì cả, trừ môn quy của các môn phái và học viện thôi, để một cô gái chân yếu tay mềm lại đang hoảng loạn chạy một mình ngoài đường là rất nguy hiểm.
- Được! - Lam Vũ chạy theo, ban đầu chạy với tốc độ của người bình thường, sau khi ra khỏi căn phòng 20m, Lam Vũ kích hoạt do dung hợp với nên giờ nó có cả khả năng phóng thích tinh thần ra khắp nơi, bao quanh mình bán kính 50km. Mọi vật nằm trong bán kính đó đều trong tầm nhìn của Lam Vũ.
Sau khi Lam Vũ chạy đi, Quỳnh Vô Ưu mới trấn định Tuyết Tiên Nhan:
- Muội đừng lo! Thiên Thiên tỷ của muội nhất định an toàn, vài ngày nữa cô nàng cũng trở lại bình thường thôi! Nhị đệ cũng có lý do của đệ ấy, muội không nên nghĩ nhiều. - Được Quỳnh Vô Ưu ôm vào lòng an ủi, Tuyết Tiên Nhan tự nhiên không thấy buồn nữa.
Chỉ một giây Lam Vũ đã xác định được vị trí của Thiên Thiên, cô nàng hình như đang chạy không có phương hướng gì cả, cứ cắm đầu mà phóng. Lam Vũ nghĩ một phát, quyết định tìm một chỗ nào đó khuất người chuyển lại trạng thái 1, chính là con người thật của Lam Vũ. Dù sao mình cũng là nguyên nhân, không thể cứ để cái mái tóc trắng với khuôn mặt này đuổi theo được, như vậy dễ gây cho Thiên Thiên hiểu lầm, không khéo cô nàng cho là mình cũng thích cô nàng, khiến cô nàng có hi vọng thì toi. Đây là lần đầu tiên Lam Vũ vận dụng trong thực tế, anh hít một hơi thật sâu, rồi theo pháp quyết vận chuyển không gian xung quanh mình tạo nên một vùng hư vô tối tăm mờ ảo nâng đỡ thân mình lên cao và bắt đầu bayyyy. Tốc độ rất nhanh, chỉ 3 giây là ở trên đầu Thiên Thiên rồi, mà Lam Vũ chỉ mới bay lần đầu nên không dám dùng hết tốc độ, chỉ lưng chừng thôi mà đã thế rồi. Cảm giác bay lượn giữa bầu trời thật thích, cảm giác nắm giữ sức mạnh thật thích, mãi đắm chìm trong cảm giác bay lượn Lam Vũ bay mòng mòng trên trời, lượn lên 9 tầng mây rồi lại rơi tự do xuống, cách mặt đất 30m thì lại bay lên, chơi thật vui, phải chi ngày xưa bạn bè mình cũng có trò chơi thế này nhỉ, nhắc tới bạn bè lại thấy lòng nặng trĩu rồi, tuy rằng ở nơi đây Lam Vũ có anh em, nhưng đó không phải là bạn bè đúng nghĩa như ngày Lam Vũ đi học, cả bọn tụ tập quán nét, gào thét la ó, đuổi bắt, kéo nhau đi tia gái, mặc dù bây giờ nghĩ lại thấy trẻ trâu vãi ra, nhưng lúc đó mới chính là lúc mình vui nhất, thoải mái nhất, hoàn toàn không để tâm chuyện gì cả, có lẽ khi hết thời học sinh thì những sự vô tư, vô ưu ấy cũng qua theo, niềm vui của con người ngày càng không được như xưa.
Bây giờ tuy là anh em tin tưởng lẫn nhau, cái gì cũng có thể chia sẽ nhưng ai nấy đều có bí mật trong lòng mình và người nơi đây ai cũng tập làm người lớn từ nhỏ, không thể chơi đùa với nhau như những đứa trẻ được, họ chỉ có thể uống rượu nói chuyện nhân sinh, nào là thi thố, nào là giang hồ, thật là chán ngắt. Trẻ con nơi này cũng sớm được gia đình tiêm nhiễm tư tưởng đội trời đạp đất từ nhỏ, con gái thì được dạy dỗ nghiêm ngặt, nào là khuê phòng, nào là học tập, nào là tam tòng tứ đức, không được quyền làm những điều quá cao thượng, chúng chỉ dành cho con trai. Thế nên Tuyết Tiên Nhan thì từ nhỏ đã được gia đình hướng đạo cho đi học những cái yểu điệu thục nữ, học đàn, học họa, học nấu ăn..v.v. còn vụ giả trai để ra oai thì do cô nàng muốn bắt trước chị mình thôi, nghe nói chị cô nàng từ nhỏ thông minh tuyệt đỉnh, quyết không cam lòng chịu thua bất cứ ai, lúc nào cũng nung nấu tư tưởng nắm cả thiên hạ vào tay, một mình làm chủ, không có một chút nữ nhi yếu đuối nào cả. Đang mãi mê bay lượn nhưng Lam Vũ vẫn để tinh thần của mình quan sát Thiên Thiên, nghe được cô nàng thầm khóc:
- Huhu, lạc đường rồi! Hức, tên khốn kiếp, ai cần ngươi nói thẳng như vậy chứ, không thể nói riêng với ta hay sao? Giờ mặt mũi đâu mà về gặp mọi người nữa, sao hắn biết được nhỉ, hay do Tiên Nhan kể cho hắn. Hắn là nhị ca kết nghĩa của Tiên Nhan, mình không muốn gặp lại hắn nữa chẳng lẽ không gặp Tiên Nhan nữa sao? huhu... - Khóc đã rồi lại than lạc đường, cô gái này thật là, cắm đầu chạy đến nổi giờ không biết mình đang ở đâu. Lam Vũ ở trên không vẫn theo dõi, nhưng không xuống giúp, để cô nàng chịu khổ tí đã, để cho chừa lần sau có giận ai cũng không nên chạy điên cuồng như vậy chứ, lần này may mắn có mình lần sau thì có ai?
..... Huhu, đói quá! Mọi người ơi....ta biết lỗi rồi....huhu, tối quá...huhu, lạnh quá.....huhu, tối thui à, có ai không........ Tới trời tối khuya hẳn, cô nàng than khóc không biết bao nhiêu lần, Lam Vũ ở trên không cười rất khoái chí, xem ra đây là lần đầu tiên cô nàng chịu khổ a, con gái có những mặt yếu đuối rất dễ thương đấy! Mặc dù không yêu nhưng ai cấm không được làm bạn đúng không, Lam Vũ mới không nhỏ nhen như vậy. Lam Vũ ngừng cười, tìm trong bán kính tinh thần của mình, dùng lực tinh thần mê hoặc một con thỏ trắng để nó vô thức chạy tới chỗ Thiên Thiên, cô nàng đang than đói, mình đành tiễn cho bữa ăn tới vậy. Con thỏ trắng chạy tới Thiên Thiên, nhưng trong tối nên cô nàng không nhìn thấy vật gì đang sột soạt chạy về hướng mình, nhất thời hoảng sợ quá bỏ chạy, Lam Vũ lấy tay đập mặt:
- Vậy cũng được sao trời? Lỗi quá, lỗi quá, đành kiên trì vậy, chỉ cần chạy lại gần cô nàng thấy rõ rồi làm thịt nó là được. - Thế là Lam Vũ tiếp tục điều khiển con thỏ đuổi theo Thiên Thiên.
Thiên Thiên nghe thấy con vật kia vẫn đuổi theo mình, sợ quá khóc lên:
- Đừng, đừng đuổi theo ta nữa mà, ta ăn không ngon đâu, ta toàn xương thôi, không có thịt đâu,á á á. Ai cứu với, cứu ta với, oaaaa.....oaaa. - Hình như lại càng sợ hơn, có lẽ lúc nhỏ cô nàng hay được mẹ kể trong rừng sâu có rất nhiều thú dữ, thích ăn thịt người.
Quá bất lực, hình như lúc hoảng sợ cô nàng này chạy còn nhanh hơn thỏ, Lam Vũ đành dùng tinh thần lực nắm lấy con thỏ, ném vào cô nàng luôn cho mau. Đang chạy tự nhiên thấy con vật kia đã bay trúng lưng mình cô nàng sợ quá, tưởng nó vồ trúng mình nên té ngã, Lam Vũ ngay lập tức để con thỏ rơi xuống trước Thiên Thiên, để nó đỡ cho cô nàng luôn. *Chít* một tiếng, con thỏ kêu đau, may mắn Thiên Thiên rất nhẹ, cao chừng 1m6 mà chỉ có 45kg, nên con thỏ không chết hay chấn thương được, chỉ đau thôi. Cô nàng thấy có cái gì đó mềm mềm đỡ mình thì ôm lên mới biết đó là một con thỏ trắng, hết luôn cả sợ hãi, Lam Vũ mới gật đầu thở phào, cũng bật cười. Tưởng đâu cô nàng sẽ làm thịt con thỏ ăn cho đỡ đói ai ngờ, nàng ôm con thỏ vào lòng:
- Xin lỗi ngươi, là do tỷ tỷ không tốt, tỷ tỷ sợ, tỷ tỷ tưởng có dã thú đuổi theo nên mới làm ngươi đau, đừng sợ đừng sợ, sau này đi theo tỷ tỷ, tỷ tỷ cho ngươi ăn cho ngươi mặc nhé, đáng yêu quá. - Nâng niu con thỏ trắng.
Lam Vũ suýt nữa té từ trên không xuống:
- Cái gì? Không ăn sao? Dễ thương nữa chứ. Ôi thiên tính của con gái, yêu thích động vật nhỏ bé đáng yêu, sao mình lại quên mất điều này nhỉ, ngày xưa ở nhà má mình cũng có nuôi mấy con mèo con, ba thấy nó ỉa bậy ghét quá muốn quăng nó đi thì má lại không cho, hai người cãi nhau, cuối cùng cũng do Lam Vũ với em anh ủng hộ ba thắng, vì hai anh em cũng không có sở thích nuôi thú vật tí nào, nhưng má không quăng con mèo đi mà cho người khác, đủ để thấy họ không nỡ làm tổn thương những con vật bé nhỏ cute thế này. Thế là Lam Vũ đành phải kiếm một con khác, lần này là một con gà xấu xí, ai ngờ màn đuổi chạy tiếp tục xảy ra, lần này là một con gà trụi lông đuổi một cô gái và con thỏ. Lam Vũ đang muốn kết thúc màn này thì chợt thấy buồn cười quá nên thôi, cứ để nàng chạy cho khiếp, công nhận chọc con gái thích thật, nhất là mấy đứa con gái dễ thương, giờ anh mới hiểu vì sao lúc trước đi học cấp 3 thỉnh thoảng mấy thằng lớp kéo bè nhau chọc ghẹo mấy đứa con gái trong lớp, lúc đấy mình không tham gia nên thấy nó nhảm với lại hơi lầy, giờ chơi rồi mới biết vui nha, trong cả khu rừng rậm này mình nắm trong lòng bàn tay rồi, cô nàng sẽ không bị bất cứ tổn thương nào cả, vậy sao không chơi một phen, mình sẽ tập cho cô nàng dũng cảm hơn, kiên định hơn, thích nghi tốt hơn quan trọng là xua đi những ấm ức, tủi lòng mà cô nàng đang mang. Đang vui vẻ tự sướng thì tự dưng con gà của mình chết queo, nằm thẳng cẳng, vui mừng vì tưởng đâu cô nàng đã có đủ can đảm giết gà làm thịt ăn ai ngờ tự dưng đâu ra một đám dân giang hồ xuất hiện, đao kiếm đầy đủ. Lam Vũ thấy bọn nó đang tiếp cận Thiên Thiên đang sợ núp sau gốc cây thì nở một nụ cười hiểm:
- Đây rồi, cơ hội để ta gỡ lại tiếc nuối 2 năm trước. - Lam Vũ không nói gì nữa, xung quanh anh xuất hiện một làn khói đen rồi một số nhanh chóng tụ họp lên mặt Lam Vũ, tạo thành một chiếc mặt nạ cười đen thui, số còn lại bao phủ quanh người Lam Vũ tạo thành một chiếc áo choàng đen rách nát. Đây là Lam Vũ cố ý để nó rách nát như vậy để thể hiện tính hoài cổ, già đời một chút, nhìn nó tang thương, phong trần hơn, người ngoài nhìn vào liền cho rằng đây là một người có thể vượt qua mọi khó khăn.
Nghe thấy động vật đang tiến về biết nói, ra là con người, nên Thiên Thiên mới thở phào một hơi rồi chạy ra chào hỏi:
- Chào các vị! Ta buổi chiều đi hái thuốc chẳng may bị lạc trong rừng, quý vị có thể giúp ta về Hoàng Thành không? Ta là Phương Thanh Thiên, chủ nhân của Thi Âm Lâu, nếu trở về được ta nhất định hậu ta chư vị.
Định lại hỏi chuyện thì nghe đối phương báo danh, toán người giang hồ này liền thì thầm với nhau trao đổi cái gì đó, sau đó cười xòa:
- Được, cô đi theo chúng ta! Nhất định phải hậu tạ đấy! - Một người đại diện nói.
- Được, ngàn lượng hoàng kim nhé. - Cô nàng ra giá trước.
- Tốt, mời. - Chúng trả lời.
Mặc dù chúng trả lời rất bình thường nhưng Lam Vũ nghe được tiếng tim bọn hắn đập nhanh hơn, nhìn thấy đôi mắt chúng có dao động tham lam, biểu cảm thì vui mừng, nhưng mà không có vẻ gì là vì một ngàn lượng vàng kia cả, hẳn là vì một thứ khác. Thiên Thiên định ôm thỏ trắng bước theo bọn chúng thì Lam Vũ tự dưng xuất hiện trước mặt cô, trở về lại giọng gốc của mình năm xưa:
- Cô nương tránh qua một bên, ta muốn chơi một tí...