Lãng Khách Vô Danh

*Keeng* Lại một lần nữa trên màng bảo vệ của Thiên Thương Thiên xuất hiện vỡ nứt, tuy rằng Lam Vũ không thể lập tức phá đi ngọc bài bảo vệ của hắn nhưng hắn không hề có chút yên tâm nào, vì hắn cảm nhận được năng lượng trên ngọc bài đang yếu dần đi. Điều đó cho thấy hắn quả thật không phải là đối thủ của tên kia, nhưng mà qua chuyện này hắn cũng nhận ra rằng đối phương cũng không phải cao thủ Thiên Linh cảnh! Chỉ cần là như thế thì đều có thể giết được, hắn có được cha ban cho một cấm khí, cấm khí kia là hàng Thiên bảo, tuy chỉ sài được 1 lần nhưng là mang theo một kích mạnh nhất của lão tổ nhà hắn. Nhưng cấm khí cần thời gian kích hoạt, bởi vậy mới đi kèm với cái ngọc bài bảo hộ, nhưng vì để an toàn hắn hét lớn:

- Tất cả các ngươi, ai gây được thương tích cho hắn thưởng 1 vạn linh ngọc, trọng thương thưởng 10 vạn, giết chết thường 100 vạn! Ngoài ra được tiến vào Thiên gia trung tâm quyền lực. - Đến lúc này cái gì mặt mũi đều là quăng cho chó ăn, chỉ cần giết địch mới là vương đạo, lịch sử là do kẻ thắng viết, kẻ bại luôn là tội đồ. Chưa có kẻ thắng nào bị phỉ nhổ cả.

Dưới trọng thưởng tất có dũng phu, người chết vì tiền tài, chim chết vì thức ăn! Đây là quy luật muôn thủa! Nghe bảo số tiền thưởng là đám thuộc hạ vốn đang lo lắng mạng mình thì 2 mắt sáng lên, cái gì gọi là nguy hiểm đều ném ra phía sau, phú quý cầu trong nguy hiểm, một chữ thôi: "Lênnnnnnnnnn!" Mấy chục con người bất kể đao kiếm hay phù lục đều liên tục phóng ra như mưa, đổi lại là một Địa Linh cảnh đỉnh phong bình thường không chết cũng lột một lớp da.. Nhưng đấy là với điều kiện skill phải trúng, không trúng thì thôi!

Nào là hỏa cầu, băng nhọn, sấm sét, gạch đá đao quang kiếm chiêu từ 4 phương 8 hướng bay về phía Lam Vũ. Nếu mà có một vị đạo diễn phim kiếm hiệp tiên hiệp, thần thoại đứng đây thì nhất định sẽ vỗ tay hét lớn:" Tràng cảnh tuyệt đẹp". Nhưng mà Lam Vũ vốn là mục tiêu lại biến mất, những thứ kia liền oanh tạc lên vòng bảo vệ của Thiên Thương Thiên, làm hắn tiêu hao thêm cả đống năng lượng duy trì, nhất thời tức giận hét lớn:

- Ta bảo các ngươi giết hắn không phải là đánh ta! Lũ phế vật. - Quát xong liền tập trung năng lượng, linh lực truyền vào cấm khí.

Trong lúc hỗn loạn thì Lam Vũ lại xuất hiện sau lưng 1 tên cao to mặt sẹo cầm đại đao, anh đá một cước cực mạnh ngang hông, sút hắn làm đôi, đồng thời cùi trỏ nhanh chóng thẳng hướng tên bên cạnh. Nhưng tên này phản ứng nhanh, ngay khi thấy máu của đồng đội liền ngay lập tức tế ra bảo vật phòng thủ của mình, đó là một tấm khiên lớn màu vàng. *Crack* tiếng tan vỡ vang lên, tấm khiên chia làm 7, hắn thì văng đi một khoảng khá xa, phun ra một ngụm máu tươi, cả người đau đớn, tuy nhiên vẫn chưa chết, hắn dùng hết sức rống lớn:

- Các huynh đệ, hắn là thể tu Võ Chiến Đạo, đừng ai cận chiến với hắn... - Nói xong liền cố đứng dậy nhảy ra xa khỏi chiến trường chuẩn bị chữa thương.

Nghe vậy đám người liền nhanh chóng gia tăng khoảng cách. Nhưng anh em biết rồi đấy, tất cả đều là vô dụng. Một trường thảm sát xảy ra, thế giới này vốn chẳng tôn đúng sai đạo lý, chỉ thờ tu vi lực lượng, vì có được tu vi cao hơn để lấy địa vị lớn hơn, bọn họ chấp nhận làm mọi thứ, kể cả phải chết nhưng nếu có cơ hội thành công, cái chết chưa bao giờ là đáng sợ cả. Ngay lúc người cuối cùng ngã xuống thì Thiên Thương Thiên cười lớn:

- Hahaha, ngươi quả nhiên là một thiên tài, thiên tư của ngươi có lẽ khiến ta phải ghen tị, tuy rằng Thương Thiên Hỏa Thể của ta nâng chiến lực của ta gần như vô địch trong cùng cảnh giới nhưng ta chỉ mới Địa Linh cảnh trung kỳ, ta cũng nhận ra ngươi là Địa Linh cảnh hậu kỳ trở lên hoặc đỉnh phong, ngươi có cơ hội giết ta nhưng ngươi một mực bỏ qua, ngươi chuyển qua chém giết đám phế vật. Ngươi biết cái gì đây không, đây là Thiên Linh Cấm, nó chứa một đòn toàn lực của ông tổ ta, là Thiên Linh cường giả, ngươi chết chắc rồi. Thiên Linh Cấm với tu vi của ta cần nhiều thời gian để tích tụ năng lượng, vốn không thể nào đủ thời gian, ngươi đã ở thế thắng, thế nhưng lại đi cắn nhau với đám phế vật, cuối cùng ta đã gần thành công, cho dù giờ ngươi muốn phá cũng phải trước tiên phá vỡ Hộ Thần Bài, nhưng lúc ấy khẳng định ta đã tích tụ xong rồi, thế nào, hối hận không? Đáng tiếc, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hahaha. - Hắn nói dài dòng mục đích cũng chỉ là để xem bộ dạng tuyệt vọng và hối hận của đối phương, đó vốn là thú vui của hắn mà.

Nhưng mà điều hắn mong đợi lại không xảy ra, đối phương vẫn lạnh lùng nhìn hắn, không một chút biểu cảm, theo hắn thấy có lẽ đối phương sợ mất hồn vía luôn rồi. Lam Vũ thốt một câu:

- Ngu ngốc. - Anh đưa 2 tay lên trời, nhiệt độ xung quanh bỗng dưng hạ thấp xuống cực điểm.

Nhìn lên trời cao Thiên Thương Thiên thấy linh khí đang rất nhanh chóng tụ hợp vào một điểm, điểm đó càng ngày càng to, chỉ trong chốc lát mà nó từ một quả cầu băng đã thành một ngọn núi băng đen huyền lơ lững trên không trung. Ngay cả hắn đang ở trong Hộ Thần Bài mà vẫn cảm giác được cái lạnh lẽo thấu xương đó. Hắn bỗng dưng có dự cảm không may... Hai cánh tay Lam Vũ hạ xuống, theo đó là núi băng khổng lồ vốn đang lơ lững trên không trung rơi xuống, với diện rộng công kích skill thì né tránh đã là vô dụng. Núi băng đen đẹp như pha lê lại lạnh lẽo tiếp xúc với vòng bảo hộ...

*Crack* *Crack*! Tiếng nứt vỡ lại càng trở nên rõ ràng và liên tục, cả một vòng bảo vệ trong suốt như tấm kính được tạo ra từ Hộ Thần Bài càng sứt mẻ, bản thân Hộ Thần Bài cũng tan vỡ thành 5 mảnh, đồng thời ngọn huyền băng sơn cũng vỡ làm hàng trăm ngàn mảnh băng nhỏ, sẵn sàng găm bất cứ thứ gì chúng nó gặp trên đường bay thành nhím. Vẻ ngông cuồng và kiêu ngạo trên mặt Thiên Thương Thiên đã không còn, hắn chết lặng, cái này Hộ Thần Bài có thể ngăn chặn 1 đòn của Thiên Linh kỳ cường giả cơ mà?? Tuy nói rằng nhiều Địa Linh kỳ công kích đi chăng nữa cũng không thể phá vỡ được Hộ Thần Bài cho tới khi nó hết năng lượng, lẽ nào đòn vừa rồi đã chạm mốc Thiên Linh cảnh?? Quá đáng sợ...

Lam Vũ triệt tiêu hẳn khỏi trạng thái Ma Băng, thở dốc vài hơi, tuy nói rằng mọi công kích của anh đều có sát thương ngang nhau, nhưng chiêu vừa rồi là một tuyệt chiêu trong Ma Băng Quyết, nó là thành quả của việc sử dụng kỹ xảo và nén ép năng lượng, gấp bội sát thương, chiêu này tên là Huyền Băng Sơn. Băng được tạo nên từ lý thuyết vận hành trong Ma Băng Quyết sẽ có màu đen huyền bí, không phải trong suốt hay xanh lam như băng thường, đặc điểm của nó là cứng hơn, lạnh hơn nhiều so với băng khác.

Đến lúc này Lam Vũ mới có thể thể hiện cảm xúc của bản thân mình, anh mỉm cười tiến tới chỗ Thiên Thương Thiên:

- Hình như tới lúc này ngươi hối hận đi? Từ ngày chịu đủ loại nhẫn nhịn ta đã tự hứa với bản thân mình rằng bất kỳ kẻ nào dám ăn hiếp ta và bạn ta đều phải trả giá tương xứng! Nghĩ mà xem, ngươi muốn giết ta, lại muốn bắt bạn ta? Cái giá tương xứng là gì??? Hì hì.

Nhắc tới cũng tội cho Thiên Thương Thiên, đối thủ mạnh hơn hắn quá nhiều khiến rất nhiều thủ đoạn của hắn như Thương Thiên Hỏa Thể, các kiểu pháp bảo công pháp đều không có chỗ sử dụng.

- A! Ngươi..ngươi đừng tới đây! Chuyện này là ta sai lầm, mắt chó không thấy thái sơn! Ta chân thành cáo lỗi, ngươi muốn thứ gì cứ nói, ta đều có thể cho ngươi được, bỏ qua cho ta thế nào? Cha ta là gia chủ Thiên gia, ông tổ ta là Thiên gia lão tổ, có tu vi Thiên Linh trung kỳ, ngươi cân nhấc thật kỹ đi, thả ta sẽ có lợi cho ngươi hơn. - Hắn tới bây giờ còn chưa quên các ưu thế của mình, không phản đối rằng ưu thế của hắn cũng rất lớn, không nói tới gia tộc bá chủ Thánh Hoàng Vực, riêng 4 chữ Thiên Linh cường giả đã đủ mang lại ưu thế tuyệt đối cho hắn ở Thánh Hoàng Vực này, cho dù là người thượng vực cũng phải cân nhấc một chút, vì một Địa Linh cảnh như hắn đắc tội Thiên Linh Kỳ cường giả có đáng hay không? Nhưng mà hắn nhầm rồi, đối với Lam Vũ, những ưu thế của hắn chẳng là gì hay nói một cách khác anh không quan tâm tới điều đó, anh còn đang một có cường giả tới để anh thăng cấp đây này, vì anh không thể tu luyện ở thế giới này mà...

========= Đến kho tàng Kim Tiên Lục...

- Haha các vị, cấm chế đã mở, như đã thương lượng bằng vào bản lãnh của bản thân mình tranh đoạt thôi. - Hư Không Môn một vị đệ tử hào hứng nói.

- Sao ta cứ có cảm giác là lạ! Nơi này quá nóng, ánh sáng lại chói chang dị thường, có khi nào là bẫy rập không? - Một nữ đệ tử Thanh Hoa Thiên có chút sợ hãi nghi hoặc. Nàng cùng các sư huynh đệ đi tham gia không ít di tích, chưa thấy di tích nào kỳ lạ như thế này, dù nào chẳng tìm ra được điểm nào không đúng.

- Liễu sư muội nhạy cảm quá rồi, có lẽ người ta là một luyện khí sư cao cấp, muốn một chút màu mè trong bảo tàng của mình cũng không có gì sai chứ? - Hoa công tử phe phẩy cái quạt tươi cười giải thích, hắn tuy cũng đi qua không ít di tích nhưng hắn làm một công tử thích hưởng thụ cho rằng lão già thợ rèn này cũng như hắn, làm cái bảo tàng thêm chút huy hoàng để coi cho đẹp mà thôi.

- Haha, Hoa công tử nói đúng, cấm chế đã phá rồi, không lẽ chúng ta không dám vào? Sau 10 giây mạnh ai nấy xông vào cướp, tay nhanh là được, haha. - Luận tốc độ Hư Không Môn bọn hắn không phải là nhanh nhất thiên hạ, nhưng rút ngắn khoảng cách đúng là nhanh nhất thiên hạ, có câu người tới trước thì ăn thịt, tới sau cùng lắm là húp chút canh.

Đám Duyên Thủy Thiên cùng Thanh Hoa Thiên đều đã có chuẩn bị, sớm mượn bảo bối của trưởng lão trong phái tới, mục đích là cạnh tranh với Hư Không Môn. Không nói nhiều, 10 giây qua đi, Duyên Thủy Thiên như tung ra một cái trận pháp gì đó khiên tất cả môn nhân biến thành một dòng nước với tốc độ khó tin tiến vào trong di tích, Thanh Hoa Thiên cũng không yếu kém, hóa thành một đạo thanh qua bay vào, Hư Không Môn nhân tuy chậm 1 nhịp so với 2 phái nhưng họ không hoảng hốt mà đều cười lạnh, cả đám trực tiếp hư không tiêu biến.

Vào tới bên trong, bọn họ 2 mắt đều sáng lên, trong này quả là bảo tàng của một vị luyện khí sư, vũ khí chiến giáp, pháp bảo, tài liệu rất nhiều. Trong đó thậm chí còn có vài loại tài liệu trân quý ngoại giới đã gần tuyệt tích, thu hoạch lần này bọn họ rất hài lòng. Đa số bảo vật chia khá đều, nhưng chính xác thì Hư Không Môn được 5 phần tài nguyên, Thanh Hoa Thiên được 3, Duyên Thủy Thiên được 2. Lý do đơn giản, bọn họ đang ở Kim Tiên Lục, Hư Không Môn là chủ nhà, lại thêm đặc thù công pháp hệ hư không, tranh đoạt còn không dễ hơn sao!! Thanh Hoa Thiên là có chuẩn bị kỹ càng mà đến thu hoạch tuy ít hơn đội chủ nhà nhưng vẫn hơn Duyên Thủy Thiên, đám người tôn thờ duyên phận, cho rằng cái gì có duyên với bọn họ mới thành của bọn họ, nên họ không tận lực tranh đoạt.

Đại khái phân chia xong, nhưng bọn họ chưa rời đi, bọn họ còn muốn dừng lại tìm kiếm cái gì đó. Sau một hồi không có kết quả, bọn lại tiếp tục thương lượng. Đại sư huynh Hư Không Môn thất vọng nói:

- Vẫn chưa tìm được thứ kia! Các ngươi có manh mối gì không? Tới lúc này ta không dấu bài nữa, ta đoán tình báo của các ngươi không tệ thì chắc cũng biết năm xưa Nguyên Thánh Sư từng đoạt được một tài liệu siêu kim loại, do lịch sử quá lâu vẫn chưa rõ là loại nào nhưng khẳng định có, tài liệu này là chủ tài để rèn tiên khí. Đây là tin tức đã qua xác nhận, như vậy không có khả năng không có.

- Đúng vậy! Ta đã tìm khắp nơi nhưng không có, như vậy chỉ có thể là ở bên trong màn sáng cùng với mặt trời nhỏ kia mà thôi. - Hoa Vô Tình lạnh lẽo đáp, các nàng đã tìm tòi kỹ càng, chỉ riêng mặt trời nhỏ trong kia thì chưa có tìm, một phần là càng lại gần thì nhiệt độ càng cao, thêm nữa ánh sáng càng chói lóa căn bản là chẳng nhìn thấy gì nên không ai dám vọng động. Thêm vào có một cái màn sáng gì đó, có khả năng là một đạo cấm chế khác, ngăn cản bước đi của bọn họ.

- Chỉ còn chỗ đó mà thôi! Nhưng mà cấm chế này có vẻ khó nhằn. Ta có biện pháp nhưng không chắc chắn lắm! - Thu Thủy Nhu Nhu nhẹ nhàng đáp.

- Vậy làm phiền Thu Thủy cô nương rồi. - Hai team kia đều nguyện ý ngồi mát ăn bát vàng.

- Không thể! Không dám chắc 10 phần ta không dám sử dụng! Chắc các ngươi cũng biết Phá Linh Thu Thủy Ấn chứ? Vật này là lão tổ Thu Thủy gia chúng ta đưa cho ta. Bảo trong lúc cần thiết thì dùng, nhưng số lượng cũng chỉ có một cái, dùng 1 lần là hết. Tuy nàng là lão tổ nhà ta nhưng mà ta cả đời này chỉ may mắn gặp này một lần, các ngươi cũng hiểu. Lỡ như trong đó không có gì, ta chẳng phải lỗ nặng sao?

Nghe nàng nói thế thì cả ba đội đều sững sờ, thậm chí có người sợ hãi kiêng kị, có người thì ngưỡng mộ. Trước giờ Ngũ Hành Tiên Lục đệ tử chỉ biết Thu Thủy Nhu Nhu là đại sư tỷ của Duyên Thủy Thiên, thiên phú cao tuyệt, đời này còn được lão tổ Duyên Thủy Thiên đoán mệnh rằng duyên số thông thiên, duyên chưa tới thì là nhất đại thiên tài, duyên tới một bước lên trời. Hiện tại nàng vẫn chưa gặp được duyên của mình, nên chỉ mới là đại sư tỷ của Duyên Thủy Thiên, tuy nhiên chức đại sư tỷ này là do lão tổ Duyên Thủy Thiên phong cho nàng, nàng chiến lực yếu hơn một bậc so với các đại đệ tử của Ngũ Hành Thiên khác. Tính cách khá hiền lành không cạnh tranh phù hợp với đạo pháp của Duyên Thủy Thiên nên ít đắc tội người... Đó là tất cả những gì người Ngũ Hành Thiên biết. Nhưng mà Phá Linh Thu Thủy Ấn là gì? Đó là đại ấn phá trận, phá cấm chế, phá chiêu thức đỉnh đỉnh đại danh ở Tam Thiên Giới, tuy không có năng lực giết người, nhưng phàm là những thứ cấu thành từ linh lực đều bị nó phá. Đó còn là chiêu bài đặc trưng, là danh tiếng của Thu Thủy Tiên Tử, một trong Ngũ Đại Tiên Nhân của Ngũ Hành Thiên mà. Thu Thủy Nhu Nhu nói là lão tổ cho nàng chẳng phải nói lão tổ Thu Thủy nhà nàng là Thu Thủy Tiên Tử sao? Có trưởng bối trong nhà là một tiên nhân, thế gian này mấy ai dám chọc nàng?

Hư Không Môn đại sư huynh càng đen mặt, hắn cố gắng khắc chế vẻ không cam lòng, hắn đi chuyến này đã hứa với môn chủ là sẽ hốt tiên kim về, mà đối phương dành dật với mình lại là hậu bối của tiên nhân, dù là một hậu bối không được ưu ái đi chăng nữa, hắn cũng không dám chọc. Chẳng lẽ lần này tay không mà về, chợt hắn nghĩ ra một vấn đề:

- Thu Thủy cô nương! Ngươi là họ Thu Thủy hay họ Triệu? - Hắn nhớ Thu Thủy Tiên Tử là họ Triệu.

- Đúng, gia tổ họ Triệu, Thu Thủy gia của ta vốn cũng họ Triệu, nhưng vì tôn sùng vinh quang của gia tổ nên đa số các chi đổi họ thành Thu Thủy, chi của ta cũng ở trong đó.

- Tại hạ thất kính rồi! Thì ra Thu Thủy cô nương là hậu nhân của Thủy Tiên đại nhân! Liệu cô nương có thể bỏ qua thứ yêu thích, tại hạ đã lỡ hứa với trưởng bối trong môn là nhất định mang tiên kim về tặng.

- Hư công tử chớ khách khí! Ta là Duyên Thủy môn nhân, tin vào duyên số, các ngươi chỉ cần cho ta một số tài nguyên để ta bù đắp Phá Linh Thu Thủy Ấn thôi! Còn về phần tiên kim thì như đã nói, duyên đến thì tất được, nếu không phải của ta, ta không cưỡng cầu.

Hai team kia nghe vậy liền sáng mắt lên, tâm tình ủ rũ đã biến thành hưng phấn, chỉ cần không phải tay không trở về liền ok! Nhao nhao lấy ra đủ loại tài nguyên từ tu luyện cho tới những thu hoạch vừa rồi trong động. Thu Thủy Nhu Nhu cũng dễ tính, ai đưa gì cũng lấy, không khách khí, càu nhàu. Sau một lúc thì cũng xong, Thu Thủy Nhu Nhu lấy rồi một chiếc ấn màu xanh nước biển, nàng niệm một pháp quyết bí ẩn gì đó, khiến cho quả ấn nhỏ hóa thành vô số giọt nước hướng lên không trung tạo thành một chữ "Thủy". Chữ kia nhanh chóng lao thẳng về hướng màn sáng đang bao bọc mặt trời nhỏ. Màn sáng gặp chữ thủy thì phát ra âm thanh xèo xèo, một lúc thì vô số vết nứt li ti xuất hiện, rồi nó vỡ tan như tinh thể vậy. Ngay lúc màn sáng tan vỡ thì ánh sáng từ mặt trời nhỏ kia như lũ tràn bờ, nhất thời mọi người chưa thích ứng được với cường độ ánh sáng này, mắt không nhìn thấy gì, bọn họ càng không ngờ là linh khí tựa như biến đâu mất rồi, bọn họ không hấp thu được nữa, thần thức cũng tạm thời bị cản trở, phạm vi quan sát cũng thu hẹp vô cùng, chừng còn 5m quanh bản thân. ( Giống Thần Điện Bóng Tối nhỉ, một cái tối thui chẳng thấy gì, một cái sáng quá, một màu trắng vàng, cũng chả thấy gì).

Hoa công tử cùng Giang công tử liền biết đây là cơ hội tốt nhất trên đời, lúc này mọi người khẳng định mù lòa như bản thân mình, thần thức chỉ còn quan sát được mơ hồ trong 5m. May mắn bọn họ theo sát Mỹ Hương nên không lời mà hành động ngay, qua rồi sợ khó. Bọn họ liền áp sát tới Mỹ Hương, một người dùng pháp bảo dây thừng trói nàng lại một người bịt miệng, nháy mắt xuất hiện cái quan tài, thu nàng lại. Nàng biến mất mà không kịp ú ớ. Hai người xong việc thì thở phào.Bỗng dưng có một tiếng cười dài đầy sảng khoái:

- Hahahahahahahaha! Ra rồi, ta tưởng còn phải mất mấy năm trung hòa phong ấn. - Theo tiếng cười thì ánh sáng cũng dần yếu đi. Lộ ra một thân ảnh nam tử cao lớn anh tuấn tóc đỏ nhạt mang một bộ đồ kì quái ngang hông treo kiếm, khiến tất cả mọi người của 3 team đang chuẩn bị tinh thần tranh đoạt tiên kim sửng sốt, chẳng lẽ cái mặt trời nhỏ kia là thằng này.

Không hổ là đại đệ tử Hư Không Môn, hắn liền lạnh giọng phủ đầu:

- Các hạ là ai? Tại sao lại bị nhốt trong này, tiên kim ở đâu? Nếu giao ra tiên kim chúng ta sẽ thả ngươi an toàn trở ra.

- Tiên kim gì chứ! Ta hỏi một cái được chứ? Nãy ai phá phong ấn này giúp ta vậy?

- Là ta. - Lúc này Thu Thủy Nhu Nhu mới nhỏ nhẹ lên tiếng. Nàng cũng bất ngờ, tốn một cái linh ấn trân quý đổi lại được một nam tử sao?

- Thật là một cô gái xinh đẹp! Ta vốn phải tốn mấy năm đến 10 năm nữa mới có thể ra ngoài được, nàng lại giúp ta một đại ân, nàng muốn báo đáp thế này đây? Haha- Không kiềm chế được vui sướng trong lòng.

- Ngươi có thể báo đáp cái gì?

Hư Không Môn đại đệ tử tức nổ phổi, hắn lại dám bơ mình? Nhưng thấy đối phương đang nói chuyện với Thu Thủy Nhu Nhu hắn không dám phát tác.

- Bất cứ thứ gì nàng muốn, ta đều tin tưởng ta có đủ khả năng cho nàng. Suy nghĩ kỹ rồi hẳn nói? Nàng có thể không tin, ta không miễn cưỡng, nhưng có thể nàng sẽ mất đi cơ duyên trân quý nhất đời mình. - Hắn trước giờ luôn kiêu ngạo như vậy, tự của hắn thậm chí còn hơn Lam Vũ.

Nghe lời này thì đám người ở dưới phì mũi coi thường, cho rằng hắn đang khoác lác. Thu Thủy Nhu Nhu cũng tâm tình bất định, nàng cũng có chút đắn đo, hắn đang nói khoác sao? Nhưng chợt nghĩ tới duyên mà mình đang chờ? Lẽ nào là hắn? Nàng không dám xác định, duyên số này là thứ nàng theo đuổi và chờ đợi cả đời, nàng không dám đánh cược. Nàng hỏi:

- Vậy ngươi tên gì? Ta có thể có thời gian cân nhắc chăng?

- Ngươi có thể cân nhắc! Ta có rất nhiều cái tên, Dung Vĩnh Hằng, Kimura Toraka.v.v! Nhưng nếu thấy phiền hà thì cứ gọi là Hổ ca! - Chính xác, tên này chính là Kimura, bị Bất Diệt Kim Tiên phong ấn, vốn chờ chục năm để dùng tính chất của Tiên Thiên Ngũ Hành Phong Lôi hòa tan phong ấn, ai ngờ cô gái Thu Thủy kia vác hàng của Thủy Tiên đến phá Kim Tiên phong ấn, giúp hắn mãn hạn "tù" sớm.

Đúng lúc đám người còn đang chú ý về phía Kimura thì Hoa Vô Tình chợt hét lớn:

- Nguyễn sư muội! Nguyễn sư muội! Nguyễn sư muội đâu rồi?? - Nguyễn sư muội là báu vật của Thanh Hoa Thiên, tương lai là bình hp di động của tông môn, không thể nào trong lúc nàng dẫn đội thí luyện xảy ra chuyện được.

Kimura nghe thế thì cười:

- Haha! Ngươi nói là tiểu cô nương bị 2 tên biến thái kia bắt hả? - Nói xong hắn chỉ vào Hoa Thanh Hà và Giang Chiến đang hưng phấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui