Lăng Không Tam Kiếm

Lôi Vân vừa nghĩ vừa liếc mắt nhìn thấy thiếu niên họ Đoàn mặt lộ vẻ lo âu, mồm mấp máy như muốn nói lại thôi.

Chàng động lòng hoài nghi nhưng vẫn không quên để ý cử chỉ của người nọ và miệng thì khẽ hỏi lại thiếu niên đẹp trai rằng :

- Còn gì nữa? Đoàn huynh cứ nói đi? Có tôi ở đây huynh khỏi sợ ai cả.

Thiếu niên họ Đoàn vẫn hoảng sợ khẽ gật đầu nói tiếp :

- Y là đại đồ đệ của Khô Cốt Thần Quân biệt hiệu là Thiết Tiên Thần Sát họ Dương tên là Ngọc Hy. Võ công của y...

Chàng ta mới nói tới đó phía trước mặt đã có tiếng cười nhạt và tiếng nói vọng lại :

- Đã biết tên tuổi của ta rồi còn không mau...

Thiết Tiên Thần Sát Dương Ngọc Hy với giọng nói rất kiêu ngạo, mặt thì vênh lên, nhưng không hiểu tại sao y mới nói tới đó bỗng ngắt lời ngay. Thì ra y đã phát giác Lôi Vân đang trợn trừng đôi mắt hổ nhìn mình. Đôi mắt đối phương quá oai vệ cho nên y mới hãi sợ mà không dám nói tiếp là thế.

Thấy Ngọc Hy sợ mình mà quay mặt đi, Lôi Vân liền cười nhạt và xen lời nói :

- Mau báo danh cho ta hay. Nếu ngươi cho ta biết hiện giờ Khô Cốt Thần Quân ở đâu ta sẽ tha chết cho ngươi liền.

Ngọc Hy mặt liền biến sắc, đột nhiên cười khẩy mấy tiếng hậm hực nói :

- Tiểu tử này ngông cuồng thật! Ta chưa hỏi ngươi mà ngươi đã hỏi ta trước rồi! Hừ! Thần Quân đã mất tích năm năm, hiện giờ do ta tạm chủ trì Khô Cốc môn!

Lôi Vân đảo ngược đôi ngươi một vòng cười vẻ khinh thị và nói tiếp :

- Ta không cần biết những trò ấy của ngươi! Mục đích của ta là đang cần tìm kiếm Tam tuyệt Nhị quân. Chứ với bọn tầm thường các ngươi ta không coi vào đâu hết!

Ngọc Hy nghe nói cả giận, tóc dựng ngược, mắt trợn tròn, bỗng phi thân lại giơ hữu chưởng lên sử dụng thế Di Sơn Đỉnh Phong nhằm ngực Lôi Vân tấn công luôn.

Lôi Vân chỉ cười nhạt một tiếng khẽ quay người một cái, thân hình của chàng đã lướt ra ngoài hơn ba trượng liền.

Ngọc Hy thấy thế cả kinh, y lại múa song chưởng nhằm ba nơi ngực, vai và bụng của Lôi Vân liên tiếp tấn công luôn ba chưởng vừa nhanh vừa mạnh khôn tả.

Lôi Vân đã nổi giận thật sự, nhưng thấy thế công của Ngọc Hy lợi hại như vậy cũng phải kinh hãi thầm. Ý nghĩ khinh địch đã thâu lượm khá nhiều cho nên chàng trầm chưởng ngưng thần vận công vào hai bàn tay chờ thế công của đối phương tấn công tới, thấy miếng gỡ miếng ngay...

Trong lúc kịch chiến, Lôi Vân sực nghĩ bụng :

- “Cuốn sách da người đó là của Tam tuyệt Nhị quân để lại có miếng vải vàng cài ở trên góc trái chắc là của Khô Cốt Thần Quân mà bọn người này tôn thờ cũng nên? Nhưng... sao chúng lại hỏi thăm ta như thế? Chẳng lẽ chính bọn chúng cũng không biết Khô Cốt Thần Quân ở đâu chăng?”

Nghĩ tới đó chàng liền giở ngay thế Tam Chỉ Trấn Thiên ra phản công.

Đấu hơn được mười hiệp, Lôi Vân mặt lộ vẻ giận dữ dồn hết kình lực vào song chưởng nhằm mặt của Ngọc Hy đẩy luôn ra một thế nhanh như điện chớp.

Ngọc Hy mặt biến sắc vội nhảy qua một bên tránh né. Nhờ có thân hình rất nhanh nhẹn y mới tránh thoát được thế chưởng mạnh như vũ bão của Lôi Vân.

Thấy đối phương tránh được thế chưởng ấy của mình, Lôi Vân càng tức giận thêm, thét lên một tiếng giơ song chưởng lên cùng tấn công một lúc :

hữu chưởng sử dụng thế “Hoành Phách Nhu Tảo” (bổ ngang quét mềm), tả chưởng sử dụng thế “Nhập Hoài Thám Vật” (thò tay vào lòng xem có vật gì bên trong). Hai thế công này của chàng nhanh như điện chớp, mạnh như vũ bão quả thật lợi hại vô cùng.

Ngọc Hy thấy thế mặt liền biến sắc, mắt lộ vẻ hoài nghi không kém kinh hoàng, vì y thấy chưởng thế của đối phương chưa tấn công tới nơi bỗng co hai ngón tay cái và út lại, còn ba ngón kia thì bỗng tia ra ba luồng cương khí kêu “sì sì” hoài nên y kinh hãi vô cùng vội lui về phía sau hai bước và nghĩ bụng :

- “Chả lẽ Ngô Gia nói đúng? Ân sư đã truyền thụ Tam Chỉ Trấn Thiên cho tên này thật chăng? Không có lẽ... Ân sư và Tam Tuyệt Nhất Quân kia đã mất tích từ năm năm về trước...”

Y chưa nghĩ xong bỗng thấy Lôi Vân tiến lên một bước, ba ngón tay rung động hoài, như vô số cây kích nhằm ngực mình đâm tới một lúc vậy.

Ngọc Hy vội lui về phía sau tránh né, định thần nhìn kỹ quả thấy thế võ của đối phương quả đúng là môn Tam Chỉ Trấn Thiên của Khô Cốt Thần Quân đã lừng lẫy khắp giang hồ và chưa hề gặp địch thủ bao giờ.

Y còn nhớ năm xưa khi Khô Cốt Thần Quân dạy bảo tới oai lực huyền kỳ, đã biểu diễn pho thần công này một lần cho y xem, y đã yêu cầu Thần Quân truyền thụ cho pho Tam Chỉ Trấn Thiên ấy nhưng Thấn Quân cứ lắc đầu không chịu dạy.

Bây giờ thấy môn tuyệt nghệ ấy xuất hiện ở tay của Lôi Vân, thử hỏi y không tức giận sao được?

Nhất thời Ngọc Hy vừa hoài nghi vừa ghen tức nhưng vẫn không quên nhanh nhẹn tránh né thế công của Lôi Vân và miệng thì quát bảo :

- Ngừng tay lại!

Chờ Lôi Vân ngừng tay lại rồi y nói tiếp :

- Pho Tam Chỉ Trấn Thiên của ngươi vừa sử dụng nếu quả thật là của Thần Quân đã truyền thụ cho thì ngươi quả thật là kẻ đại nghịch dám giết hại kẻ đồng môn của Khô Cốt như vậy. Nếu quả thật không phải do Thần Quân cho mà hôm nay ngươi không nói rõ ràng thì đừng hòng sống sót rời khỏi đây nửa bước.

Nói xong y trợn tròn đôi mắt lên chú ý đến hành động của Lôi Vân.

Không ngờ y vừa nói dứt lời thì Lôi Vân vẫn không phản ứng gì cả nên y càng tức giận thêm thét tiếp :

- Lời nói của ta ngươi có nghe thấy không?

Như không nghe thấy gì cả, Lôi Vân vẫn thản nhiên ngơ ngác như một kẻ mất thần, đôi lông mày cau lại rồi bỗng dùng mũi kêu “hừ” một tiếng và đáp :

- Câm miệng! Để ta nghĩ ngợi đã...

Tuy nói như vậy mà chàng không thèm nhìn ngó Ngọc Hy, và vẫn cúi đầu suy nghĩ và bụng bảo dạ rằng :

- “Cuốn sách da người ấy do Tam tuyệt Nhị quân để lại thì quyết không sai rồi. Nhưng Tam tuyệt Nhị quân đã biến đi đâu mất mà cả môn hạ của chúng cũng đều không hay biết...”

Ngọc Hy bỗng trợn trừng đôi mắt lên để tay phải vào ngang lưng ấn mạnh một cái, liền có tiếng kêu “xẹt” một tiếng rất khẽ.

Lôi Vân vội ngửng đầu nhìn mới hay tay của đối phương có thêm một cây roi dài đen nhánh vừa nhỏ vừa mềm, chàng vẫn dửng dưng nghĩ tiếp :

- “Chắc về môn tiêu pháp này của y như thế nào cũng có tài ba gì hơn người?

Bằng không sao người ta lại gọi y là Thiết Tiên Thần Sát?

Nghĩ tới đó chàng đã thấy tay phải của Ngọc Hy rung động và hất lên một cái, cây roi dài hơn năm thước và đen nhánh ấy bỗng cuốn ngược trở lại. Chàng cả kinh vội đưa tay về phía sau rút trường kiếm ra kêu đến vút một tiếng, thân hình của chàng bỗng tung mình nhảy lên như con chim lượn ở trên không, miệng thì rú kêu thật dài.

Tiếng rú của chàng chưa dứt, tay chàng rung động thanh kiếm một cái đã giở luôn ba thế “Ngân Thúy Phiêu Hoa” (hoa bay trong sợi bạc) , “Rường Hồng Đảo Quá” (cầu vòng dài treo ngược) và “Ô Vân Cái Thiên” (mây đen che trời) trong pho Vân Lai tuyệt kiếm ra. Chỉ thấy những bông hoa kiếm từ nhỏ biến thành to dần dần như một đám mây vậy mà mũi kiếm tấn công về phía nào quá kỳ ảo cho nên không ai có thể biết trước được. Ngọc Hy thấy thế cả kinh, tai y chỉ nghe thấy tiếng kêu vang động như tiếng sấm sét, mắt chỉ trông thấy cầu vòng xanh biếc, lúc trên, lúc dưới, lúc đông, lúc tây. Rõ ràng trông thấy mũi kiếm tấn công về phía trái nhưng thân kiếm vừa đi tới nửa đường lại đột nhiên xoay sang phía phải, thế kiếm vừa nhanh vừa mạnh như vậy y không sợ hãi sao được? Nên y vội giở “Trúc Thanh Thần Kiếm”, tuyệt kỹ của Khô Cốt ra. Tuy y cầm trường tiên nhưng lại sử dụng như kiếm pháp. Y biết Lôi Vân lợi hại nên không dám coi thường vội vận hết công lực vào cánh tay nên thế công nào của y cũng mạnh khôn tả.

Lôi Vân thấy y dùng roi mà sử dụng như kiếm pháp cũng phải kinh hãi thầm vì roi vừa dài vừa mềm vừa nhỏ, nếu nội lực không đủ và cơ trí không khôn ngoan thì không sao vận dụng được nhẹ nhàng và tự nhiên như thế, đủ thấy tài ba của y cao siêu hơn người.

Nghĩ tới đó chàng liền thay đổi pho kiếm khác. Chàng đã quyết tâm giở toàn lực ra đối phó nên lần đầu tiên chàng sử dụng Lăng Không Tam Kiếm, tuyệt nghệ của sư môn mình là Trung Nhạc Chi Chủ.

Lúc ấy trường tiên của Ngọc Hy như một con trường xà nhằm ngực trước của Lôi Vân tấn công mà roi của đối phương lại cuộn vào sau lưng, chàng liền nhún vai nhảy lên trên cao tránh né.

Hình như Ngọc Hy biết trước thế nào chàng cũng nhảy lên tránh né như vậy cho nên y vội hất cánh tay một cái, cây roi từ dưới phi ngược lên nhằm người chàng cuộn luôn.

Lôi Vân đang ở trên không thấy vậy rú lên một tiếng thật dài, ngấm ngầm vận chân khí dồn vào tứ chi đột nhiên sử dụng thế “Tương Điêu Triển Dực” (chim điêu duỗi cánh) trong Lăng Không Tam Kiếm ra. Chỉ thấy người chàng như mũi tên vọt lên trên cao hơn hai trượng, rồi bỗng thấy có một làn thanh quang che lấp hết thân hình của chàng.

Làn thanh quang đó là do chàng múa kiếm quá nhanh mà thành, rồi tựa như một đám mây từ từ đè xuống bên dưới tốc độ rất chậm chạp.

Ngọc Hy thấy thế cả kinh, làn thanh quang giáng xuống rất chậm nhưng sự thật lại nhanh vô cùng, chỉ thoáng chốc đã đè xuống đỉnh đầu y rồi. Y cảm thấy kiếm pháp này của Lôi Vân có thể theo được thân hình của địch mà tùy ý chuyển biến. Y lại ngước mắt nhìn lên, thấy làn thanh quang còn cách đầu mình không đầy nửa trượng và vẫn từ từ đè xuống tiếp. Y sợ hãi vô cùng, vội quất roi lên trên chống đỡ, người thì nhảy ra ngoài xa ba thước tránh né.

Ngờ đâu y chưa đứng yên bên tay đã có tiếng “vo vo” nổi lên. Y liếc mắt nhìn lên, mặt biến sắc, người run lẩy bẩy vì làn thanh quang vẫn còn ở trên đỉnh đầu, và lúc này chỉ còn cách đầu mình hai thước thôi.

Ngọc Hy kinh hãi vô cùng vội xoay người lướt sang phía bên trái nhanh như Điện chớp, ngờ đâu tai vẫn nghe tiếng “vo vo” như cũ. Y hãi sợ đến toát mồ hôi lạnh ra và cứ chạy loanh quanh, lúc nhảy sang đông, lúc lướt sang tây để tránh né lưỡi kiếm của Lôi Vân đè xuống.

“Vo vo... vo... bùng bùng”, lúc này Ngọc Hy nghe tiếng kêu đó không cần phải ngẩng đầu lên xem nữa, đã biết mình chạy quanh như vậy mà vẫn không sao thoát được kiếm quang của đối thủ, không những không tránh khỏi mà có lẽ đã đè xuống đến đỉnh đầu rồi nên y thất thanh kêu la luôn...

Bọn người áo vàng thấy Thiết Tiên Thần Sát bị nguy hiểm như vậy mà không ai dám ra tay cứu giúp hết. Chúng chỉ kêu “ối chà” hoài để tỏ rõ chúng vẫn quan tâm đến Ngọc Hy thôi.

Lôi Vân mặt lộ sát khí, thân hình đảo ngược và lơ lửng ở trên không. Nếu hạ thấp xuống tí nữa là chỉ có: “giết”.

Ngọc Hy rầu rĩ vô cùng, tự biết không sao tránh khỏi làn kiếm quang. Đau lòng vô cùng, liền nhắm nghiền hai mắt để chờ chết, chứ không chạy loanh quanh như trước nữa.

Làn kiếm quang vẫn từ từ đè xuống đầu, Ngọc Hy buông xuôi tay, cây trường tiên rơi xuống đất, sắc mặt nhợt nhạt như xác chết trông không khác gì một xác chết.

Lôi Vân vẫn do dự chưa quyết định hẳn, nhưng kiếm quang của chàng vẫn từ từ đè xuống tiếp. Chỉ còn một thước... nửa thước, Ngọc Hy cảm thấy đỉnh đầu lạnh buốt, y cũng như mọi người kêu la một tiếng rất thảm khốc bởi tiềm ý thức mà nên.

Trong đầu óc đột nhiên nổi lên một thảm kịch, Lôi Vân lại thấy người ông kính mến nhất của mình đang treo lơ lửng ở trên cành cây thông, mắt lòi ra ngoài, lưỡi thè ra thật dài. Lửa giận nổi lên đùng đùng, không do dự nữa liền trầm kiếm thế xuống.

Đang lúc Ngọc Hy sắp bị đầu rời khỏi thân, máu vãi khắp sân thì đột nhiên thiếu niên đẹp trai họ Đoàn bỗng buột miệng khẽ kêu :

- Ừ! Đây là Lăng Không Tam Kiếm của Trung Nhạc Chi Chủ đấy!

Lôi Vân nghe nói rùng mình thót một cái, bỗng hất trường kiếm lên, người như một con chim ưng lớn bay lượn trên cao rồi nhẹ nhàng nhảy xuống trước mặt thiếu niên họ Đoàn, mặt lộ vẻ hoài nghi, hai mắt nhìn thẳng vào vị thiếu niên kia.

Bọn người áo vàng thấy Ngọc Hy kêu la thảm khốc như vậy tưởng y đã bị Lôi Vân hạ độc thủ rồi, nhưng thấy Lôi Vân thâu kiếm nhảy xuống trước mặt thiếu niên họ Đoàn đứng yên, còn Ngọc Hy vẻ mặt ngơ ngác đứng như tượng gỗ ở đó, cái khăn “anh hùng” trên đầu y cả một mảng tóc đã rời khỏi đầu rơi xuống đất trông thật tang thương. Nhưng bọn áo vàng thở hắt ra một cái, mặt lộ vẻ hân hoan vì thấy y thoát chết, mớ tóc quí sao bằng được tánh mạng, dù có bị chém đứt cũng không sao.

Lôi Vân bỗng tươi cười và hỏi thiếu niên họ Đoàn rằng :

- Đoàn huynh vẫn chưa cho đệ biết quý danh là gì?

Thiếu niên họ Đoàn nhìn chàng ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp :

- Tiểu đệ họ Đoàn, tên là Hóa Minh!

Hình như Lôi Vân có vẻ hài lòng, cười khì một tiếng rồi đột nhiên biến sắc mặt quay lại quát bảo Ngọc Hy với bọn áo vàng rằng :

- Các ngươi có bước mau không? Chả lẽ còn chờ ta tiễn các ngươi hay sao?

Bọn đại hán áo vàng thấy chàng thét như thế chân đã run như lò xo, còn Ngọc Hy thì như người nằm mơ mới thức tỉnh, hạ ý thức đưa tay lên sờ cổ một cái coi đầu mình có rời khỏi cổ chưa, mặt lộ vẻ kinh ngạc ngay. Có lẽ y thấy đầu mình vẫn còn nguyên, mình vẫn chưa chết nên mới có vẻ mặt như vậy. Thế rồi bộ mặt rầu rĩ và nản chí của y đã dần dần khôi phục như thường, nhưng điều mà y trông thấy trước tiên là mình đã bị sỉ nhục vô cùng, vì mái tóc trên đầu đang nằm ở trên mặt đất. Lúc này y mới hiểu rõ tại sao vừa rồi đầu mình lại thấy lạnh buốt. Đồng thời y còn cảm thấy nhát kiếm của Lôi Vân đã khiến y suốt đời không còn hy vọng ngóc đầu lên nữa. Ít nhất tóc chưa mọc dài như cũ thì đừng có hòng tái xuất hiện giang hồ xưng hùng xưng bá, dù võ công có luyện tới mức thượng thừa.

Nghĩ tới đó mặt y bỗng tái mét, vừa tức giận vừa hổ thẹn suýt tí nữa thì không sao giữ được thăng bằng. Vì sự sỉ nhục này, đã là một người có tên tuổi trong võ lâm, thì làm sao chịu nhịn nổi?

Qúi vị nên rõ, ngày xưa người ta rất coi trọng mái tóc. Mái tóc là của cha mẹ ban cho, không bao giờ dám để nó bị tổn thương nên người xưa không bao giờ cạo đầu hết, trừ phi đi tu sang một thế giới khác. Bằng không sẽ bị coi như một đứa con bất hiếu ngay.

Lôi Vân lại trợn tròn đôi mắt lên quát bảo tiếp :

- Họ Dương kia! Ta khuyên ngươi nên mau đào tẩu đi. Ngươi cứ trố mắt lên như vậy không giết nổi người đâu. Hì! Nếu ba tháng sau, nếu Tam tuyệt Nhị quân còn không xuất hiện, ta sẽ quay lại kiếm ngươi.

Ngọc Hy rầu rỉ đưa tay lên rờ đầu hổ thẹn quá hóa tức giận thét lớn :

- Được! Quân tử nhất ngôn. Nếu ba tháng sau Thần Quân còn chưa xuất hiện thì họ Dương này sẽ đợi chờ đại giá ở dưới núi Trung Nhạc để trả thù nhát kiếm này.

Nói xong y cũng không gọi bọn người áo vàng mà xoay người bỏ đi luôn.

Bọn đại hán áo vàng đã định bỏ đi từ sớm nên không đợi Lôi Vân quát bảo, chúng đã bỏ đi hết. Nhưng trước khi đi, chúng cũng không quên lườm Lôi Vân một cái, tỏ vẻ không chịu phục.

Lôi Vân không thèm chấp nhất chúng, chỉ cười khì một tiếng rồi quay mặt lại nhìn Đoàn Hóa Minh một hồi rồi mới nói tiếp :

- Tại sao Đoàn huynh lại biết Lăng Không Tam Kiếm của tại hạ như vậy?

Thì ra lúc Trung Nhạc Chi Chủ Âu Dương Tử truyền thụ Lăng Không Tam Kiếm cho Lôi Vân có nói: “Pho kiếm này tuy chỉ có ba thế kiếm thôi, nhưng gần đây ông mới sáng tạo ra, chưa xuất hiện giang hồ bao giờ”, cho nên bây giờ Lôi Vân nghe Hóa Minh nói toạc ra như vậy, cho nên chàng mới ngừng tay như thế.

Hóa Minh thấy chàng hỏi như vậy liền tủm tỉm cười hỏi rằng :

- Lôi huynh có phải là môn hạ của Trung Nhạc Chi Chủ không?

Lôi Vân ngạc nhiên đáp :

- Phải! Đoàn huynh tới Trung Nhạc có phải là tìm kiếm gia sư đấy không?

Mặt bỗng đỏ bừng, Hóa Minh vừa cười vừa đáp :

- Gia phụ là bạn thân lâu năm của Trung Nhạc Chi Chủ. Tiểu đệ đến Trung Nhạc là thừa lệnh gia phụ đem thư đến cho Âu Dương tiền bối.

Lôi Vân cả kinh, sực nghĩ tới mình không từ biệt mà rời khỏi núi như vậy, nếu Hóa Minh nhìn thấy, thế nào cũng nói cho ân sư biết tình hình vừa rồi nên chàng sực nghĩ ra một kế, rồi nói tiếp :

- Nếu như vậy huynh cứ đưa thư cho tiểu đệ để tiểu đệ chuyển giao cho.

Hóa Minh lộ vẻ do dự, một lát sau mới đáp :

- Xin huynh lượng thứ cho, gia phụ đã dặn phải đích thân trao cho lệnh sư.

Lôi Vân nghe nói trong lòng hơi kinh hãi, suy nghĩ giây lát rồi trong lòng nghĩ bụng :

- “Ta không thể để cho ân sư biết chuyện ta tìm kiếm Tam tuyệt Nhị quân để trả thù như vậy. Nếu để chàng nọ gặp ân sư như vậy có phải là...”

Chàng vừa nghĩ tới đó, Hóa Minh lại hỏi tiếp :

- Lôi huynh có thể chỉ cho đệ biết chỗ ẩn cư của Âu Dương tiền bối không?

Lôi Vân lo âu vô cùng buột miệng đáp :

- Lúc này ân sư của tiểu đệ không có ở trên núi. Một tháng trước đã vân du đi xa rồi.

Hóa Minh nghe chàng nói như vậy nóng lòng sốt ruột thêm, nhìn Lôi Vân nghĩ bụng :

- “Biết làm sao bây giờ đây? Cha đã dặn trong vòng nửa tháng thế nào cũng phải đưa thư này tận tay Âu Dương thúc thúc”.

Chàng vừa nghĩ vừa thò tay vào túi rờ lá thư ấy, miệng thì nói :

- Nếu không đưa tới cha sẽ nóng lòng lo âu chết đi được.

Chàng lại nghĩ tới lời của người cha dặn dò lúc mình lên đường :

- “Hoa nhi! Con thế nào cũng phải đem lá thư này tới nơi tới chốn. Nếu trong một tháng mà Âu Dương thúc thúc của con không tới cứu giúp cha thì hậu quả không thể tưởng tượng được...”

Nghĩ tới đó chàng lo âu đến ứa lệ và cứ nhỏ dòng xuống hai má.

Lôi Vân thấy thế cả kinh nghĩ bụng :

- “Sao đàn ông gì mà hơi tí lại khóc như thế? Thực là kém...”

Nghĩ tói đó chàng ngẩng mặt lên nhìn Hóa Minh thấy chàng ta vừa lo âu, vừa rầu rĩ nên chàng không nỡ nói dối nữa, vội an ủi rằng :

- Đoàn huynh muốn kiếm gia sư có việc gì thế? Xin huynh cứ nói ra cho đệ hay, chưa biết chừng đệ có thể thay sư phụ giúp huynh được phần nào cũng nên.

Hóa Minh đưa mắt nhìn chàng một cái nghĩ bụng :

- “Võ công của chàng ta cao siêu như vậy, chắc chừng có thể giải nguy cho cha ta cũng nên!”

Nghĩ tới đó, chàng móc túi lấy lá thư ra đưa cho Lôi Vân, nhưng không hiểu tại sao chàng rụt tay lại và nghĩ tiếp :

- “Chả cần cho chàng ta xem. Vả lại cha đã dặn phải trao tận tay Trung Nhạc Chi Chủ mới được. Nếu bây giờ...kiếm không thấy Âu Dương thúc thúc thì ta chỉ nhờ chàng ta giúp...”

Chàng vừa suy nghĩ vừa ngắm nhìn Lôi Vân, giây lát mới dùng giọng hết sức nhu mì hỏi :

- Đệ có một việc này muốn nhờ và không biết huynh có vui lòng giúp cho không?

Lôi Vân hơi ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười hỏi lại :

- Việc gì thế? Xin huynh cứ nói!

Chàng vừa hỏi, vừa hổ thẹn thầm nghĩ bụng :

- “Nếu chàng ta kiếm ân sư có việc gì rất quan trọng thì nguy tai...”

Hóa Minh u oán đáp :

- Ngoài thành Khai Phong, tỉnh Sơn Tây Hồ Bắc, có một sơn trang tên là Thúy Trúc trang, cảnh sắc rất đẹp. Nếu Lôi huynh có rãnh nên đi đến đó du ngoạn một phen...

Lôi Vân ngẩn người ra nghĩ bụng :

- “Mời ta đi đến đó du ngoạn chắc không phải chỉ để cho ta thưởng thức ngắm phong cảnh đẹp đâu?”

Tuy bụng nghĩ như vậy, nhưng chàng vẫn nhận lời ngay. Hóa Minh thấy chàng nhận lời như vậy cả mừng, mặt lộ vẻ đẹp một cách nhu mì.

Lôi Vân thấy chàng nọ hớn hở tươi cười, trong lòng mình cũng cởi mở khá nhiều. Chàng ngẩng đầu lên nhìn trời thấy mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi. Lúc này đã là chính ngọ, Lôi Vân liền cười và hỏi :

- Thế nào! Bây giờ đi chứ?

Hóa Minh vội vàng bỏ lá thư vào túi, nhặt thanh trường kiếm lên, rồi cùng nhau đi trên đường cái quan, tiến thẳng về tỉnh Hồ Bắc.

Lôi Vân theo sau, hai người tới thị trấn mua ngựa tốt rồi phóng thẳng về phía Khai Phong...

Sáng ngày hôm sau, Lôi Vân đã thấy trước mặt có một tảng đá lớn cao đến vai người trên có khắc chữ “Thúy Trúc trang” thật lớn, mới hay đã tới nơi rồi.

Hóa Minh chỉ về phía trước vừa cười vừa nói :

- Đã tới nơi rồi đấy Lôi huynh à!

Chưa nói xong mặt chàng ta bỗng rầu rĩ và có vẻ rất lo âu...

Thấy nét mặt của Hóa Minh khác lạ, nhưng Lôi Vân nhận thấy mình với chàng ta mới hiểu biết nhau lần đầu không tiện hỏi nguyên nhân, liền nhìn về phía Tay chàng nọ chỉ, thấy chỗ cách mình chàng khoảng nửa dặm, có một dãy nhà đều đặn và rất có qui mô. Xung quanh lại trồng nhiều cây kiểng rất đẹp. Chàng liền gò cương ngựa lại, nhìn Hóa Minh vừa cười vừa hỏi :

- Thế nào? Chúng ta phóng ngựa vào trong sơn trang hay đi bộ vào?

Hóa Minh gượng cười nhưng không trả lời mà vội nhảy xuống ngựa trong lòng rất cảm khái và nghĩ bụng :

- “Thiết nghĩ năm xưa ai cũng coi Thúy Trúc trang này là nơi thánh địa của võ lâm. Không cho phép ai cưỡi ngựa, bước một bước vào trong phạm vi của sơn trang. Sau khi ông chết, bây giờ cha phải cầu tới người khác đến cứu viện. Còn ba ngày nữa... theo cha nói thì trong nửa tháng thế nào ta cũng phải về tới nơi, nhưng trong khi đi đường lại gặp Linh Điện đạo trưởng, đã làm trễ mất mấy ngày của ta, mà lại không tìm thấy người mà ta tìm kiếm...”

Nghĩ tới đó, chàng liếc mắt nhìn trộm Lôi Vân một hồi rồi lại nghĩ bụng :

- “Chàng có thể chế phục được Khô Cốt môn, có lẽ chàng cũng tạm giải nguy được cho cha ta...”

Lúc ấy Lôi Vân cũng xuống ngựa theo Hóa Minh tiến về phía trước. Chỉ trong nháy mắt đã tới dãy nhà lớn luôn. Đi đến một căn nhà to lớn đồ sộ nhất, Lôi Vân thấy cửa nhà này sơn đỏ, trên có hai cái vòng bằng đồng rất lớn nhưng bên trong lại im lặng như tờ, lạnh lùng và trầm tịch như một căn nhà mồ vậy. Chàng ngạc nhiên nghĩ bụng :

- “Sao tòa nhà đồ sộ như thế mà bên trong lại không có người...”

Hóa Minh cau mày lại, chần chờ giây lát rồi mới đưa tay gõ cửa. Không ngờ tay chàng vừa đụng vào cánh cửa lớn đã nghe thấy tiếng kêu “kẹt”, và cánh cửa nọ đã từ từ mở ra luôn, mới hay cửa này chỉ khép hờ...

Chàng bỗng biến sắc mặt, trong lòng vô cùng lo âu vội phi thân vào trong liền.

Lôi Vân cũng thấy tình hình hơi khác lạ, chỉ sợ Hóa Minh thất thế nên vào theo tức thì. Chàng thấy mình đang ở trong một đại sảnh rộng lớn. Nhưng lạ nhất là đại sảnh đó rộng lớn nhưng lại không có đồ đạc gì cả, trên vách ở phía trước mặt có dán một tờ giấy nhỏ. Mắt chàng rất sắc bén, vội nhảy tới gần xem thấy trên giấy có viết hai hàng chữ nhỏ như sau :

“Cáo thị Phù Dung Lang Quân Phong Tề Giao”

Chàng định đọc tiếp thì bỗng nghe thấy phía sau có tiếng kêu “lách cách”, chàng giật mình kinh hãi, vội quay mình lại phi thân đến bên Hóa Minh để chuẩn bị. Chàng thấy bên trái có một cái cửa nhỏ chỉ vừa một người đi đã mở toang, bên trong có mấy người lần lượt bước ra.

Trông thấy bọn người ấy, Hóa Minh mới thở nhẹ quay đầu lại Lôi Vân vừa cười vừa nói :

- Lôi Vân chúng ta đi vào đi!

Lôi Vân hãy còn nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy năm người vừa bước ra đó, người đi đầu là một đại hán trung niên, tuổi trạc tứ tuần, mặt hồng hào, râu lún phún nhưng trông rất oai vệ. Người đó vừa cười vừa hỏi :

- Hóa Minh! Con đã về đấy à?

Hóa Minh mặt đỏ bừng, liếc nhìn Lôi Vân lộ vẻ bẽn lẽn một cách rất nhu mì, nhưng chỉ thoáng cái thôi chàng ta vội trấn tĩnh được ngay.

Vội tiến đến vị đại hán trung niên đó với vẻ mặt nghi ngờ hỏi :

- Cha! Sao khách sảnh này lại bỏ trống như thế?

Người trung niên ấy cười sang sảng ngắm nhìn Lôi Vân một hồi rồi mới trả lời Hóa Minh rằng :

- Hóa Nhi! Tội nghiệp cho con phải vất vả như vậy. Bây giờ cha không còn sợ gì nữa, con mau vào bên trong xem ai đã tới.

Nói tới đó, ông ta bỗng xầm nét mặt lại và lộ vẻ oán hận rồi ngẩng đầu nói tiếp :

- Hừ! Phù Dung Lang Quân Phong Tề Giao nếu còn dám tới đây...

Lôi Vân nghe nói cả kinh nghĩ bụng :

- “Trong khách sảnh chả có tờ yết thị của Phù Dung Lang Quân Phong Tề Giao là gì... nếu vậy Đoàn huynh đi Tung Sơn tìm kiếm gia sư có việc cần, nhỡ việc này có sự gì thất thế thì lời nói dối của ta chả...”

Hóa Minh thấy cha mình cười tươi như vậy càng ngạc nhiên hỏi tiếp :

- Cha bảo ai đã tới thế?

Nghe lời nói của Hóa Minh, Lôi Vân đã biết người trung niên trông rất oai võ này chính là Thúy Trúc trang chủ Đoàn Hữu Minh mà tiếng tăm đã lừng lẫy khắp thiên hạ....

Khi Lôi Vân còn ở trên núi, đã nghe sư phụ của chàng là Trung Nhạc Chi Chủ đã nói đến cái tên Thúy Trúc trang rồi. Nhưng thật sự chàng không biết Thúy Trúc trang chủ Kim Ty Nhân Đoàn Kỳ Suyễn tiếng tăm lừng lẫy khắp thiên hạ lại là phụ thân của người trung niên này, mà không phải là Thiết Ty Nhân Đoàn Hữu Minh đang đứng ở trước mặt đâu.

Lôi Vân lại lầm tưởng Thiết Ty Nhân là Kim Ty Nhân, liền tiến lên vái chào và nói :

- Tiểu bối Lôi Vân tham kiến Đoàn tiền bối!

Hóa Minh vội đến bên cạnh Đoàn Hữu Minh, với giọng rất dịu dàng và nói :

- Cha! Lôi huynh là đồ đệ của Trung Nhạc Chi Chủ Âu Dương thúc thúc đấy!

Đoàn Hữu Minh khẽ kêu “ồ”, trợn tròn đôi mắt lên ngắm nhìn Lôi Vân một hồi, rồi mới cười lớn tiếng và nói :

- Trung Nhạc Chi Chủ có người đồ đệ tốt thật...

Ông ta chưa nói hết lời thì bên trong có một tiếng ho khàn vọng ra và một người ăn mày quần áo lam lũ, đầu tóc rối bù ở trong cửa nhỏ vừa ra tới bên ngoài đã lớn tiếng nói :

- Thảo nào Đoàn lão đệ bỏ chạy ra ngoài này không tiếp kẻ ăn mày ta. Hừ!

Tưởng là ai, té ra là đồ đệ của Trung Nhạc Chi Chủ thì lạ lùng cái quái gì?

Lôi Vân hơi tức giận, ngẩng đầu lên nhìn, liền rùng mình một cái. Chàng thấy người ăn mày ấy râu ria và đầu tóc bù rối cao kín cả đầu và mắt, chỉ hở có hai con mắt long lanh ra thôi. Mới trông thấy đã biết đối phương là người võ công rất cao siêu rồi. Chàng liền nghĩ bụng :

- “Người này ăn nói kiêu ngạo thế nào cũng là người có tên tuổi và địa vị rất cao. Hay là y là một người trong Giang Hồ Tân Kỳ cùng với sư phụ ta chăng?”

Đoàn Hữu Minh vừa cười vừa nói :

- Lại đây Vân lão đệ. Để lão giới thiệu cho, vị này là Giang Nam Hiệp Cái đấy!

Lôi Vân vội chắp tay chào, đang định lên tiếng thì Giang Nam Hiệp Cái đã xua tay và khịt mũi một hồi, rồi mới cất giọng quái dị nói tiếp :

- Đừng có đắc chí vội. Chưa chắc đệ tử của lão già Âu Dương hơn được đệ tử của mỗ. Lại đây, chúng ta vào bên trong để ngươi xem đồ đệ của ta.

Hiệp Cái nói như vậy khiến Lôi Vân dở khóc dở cười, mà cứ đứng đờ người ra đó.

Đoàn hữu Minh vịn vai Hóa Minh và nói tiếp :

- Hoa nhi! Chúng ta vào bên trong đi, đại sảnh này bỏ trống là để chờ Phù Dung Lang Quân tới đấy!

Lôi Vân ngạc nhiên nghĩ bụng :

- “Y tự xưng là Đoàn Hóa Minh, nhưng sao cha y lại gọi y là Hoa nhi như thế?”

Nghĩ tới đó chàng nổi giận và phát giác, thiếu niên đẹp trai nọ đã đùa giỡn với mình, liền nghĩ tiếp :

- “Được! Đoàn Hóa Minh. Hừ! Ta thật xấu hổ quá, Hóa Minh và Hoa danh chỉ khác nhau có một chữ kim đứng bên cạnh mà thôi...”

Đoàn Hữu Minh quay đầu lại nói với Lôi Vân :

- Lôi lão đệ! Mời vào bên trong luôn một thể!

Lôi Vân bị Hiệp Cái nói kháy cho vài câu và lại phát giác Hóa minh không phải là tên thật trong lòng đã bực tức rồi, nhưng đối với Đoàn Hữu Minh chàng vẫn không dám thất lễ, liền đi theo vào cái cửa nhỏ bên trái luôn.

Xuyên qua một cái hành lang rất dài, đột nhiên Giang Nam Hiệp Cái lớn tiếng gọi :

- Vân nhi! Có mau lăn ra đây không?

Lôi Vân nghe nói trong lòng hơi nổi giận, định nổi khùng thì bỗng nghe thấy tiếng kêu “dạ” rất trong trẻo và một bóng người nho nhỏ phi thân tới. Chàng định thần nhìn kỹ thì mới hay bên cạnh Hiệp Cái đã có một thiếu nữ tuyệt sắc. Nàng ta cất giọng nũng nịu nói :

- Sư phụ! Pho Tựu Địa Thập Bát Cổn Vân nhi mới học được hai phần, người vẫn còn kém hỏa hầu nên không sao lăn ra được.

Thoạt tiên Lôi Vân nghe Hiệp Cái gọi Vân nhi lại tưởng là gọi mình, nhưng bây giờ thấy thiếu nữ áo xanh này tên Vân nhi chàng mới nguôi cơn giận. Chàng đưa mắt nhìn chung quanh thấy mình đã vào tới một khách sảnh nho nhỏ, giữa khách sảnh có bày sẵn một mâm cơm. Hiệp Cái Lục Triệu Ký bỗng vênh mặt lên nói :

- Chưa học thuộc, sư phụ không để yên cho đâu. Thôi được con thử lăn ngay ở đây cho sư phụ xem thử coi nào?

Ông ta vừa nói vừa giận dữ làm như là thật vậy.

Thiếu nữ áo xanh tên là Vân Nhi liếc mắt nhìn Lôi Vân một cái, hiểu ngay dụng ý của sư phụ liền cười nũng nịu đáp :

- Sư phụ bảo con nhảy thì con nhảy luôn nhé.

Nói xong nàng liền nhún chân nhảy luôn lên trên cao hai trượng, đầu sắp va đụng vào mái nhà. Lôi Vân thấy hai thầy trò của Hiệp Cái như vậy suýt tí nữa thì bật cười thành tiếng, trong bụng chàng nghĩ :

- “Đôi sư đồ này kỳ lạ thật. Một người ăn mày ăn mặc rách rưới và nhơ bẩn như thế lại thu nhận được một đồ đệ xinh đẹp như vậy”

Vừa nghĩ tới đó mặt chàng đã biến sắc, vì chàng thấy khi thiếu nữ đó nhảy lên trên không không có vẻ gì là kỳ lạ hết, nhưng khi nhảy xuống đất lại rất kinh người, chỉ thấy áo nàng phấp phới. Lúc giáng xuống tốc độ chậm lạ lùng. Chàng thầm nghĩ :

- “Nếu nàng học biết Lăng Không Tam Kiếm mà lại có môn khinh công này thì sẽ lợi hại biết bao.”

Thì ra khi hạ chân xuống, thiếu nữ nín hơi lấy sức làm cho mình nàng rất nhẹ nên nàng mới giáng xuống từ từ như thế được. Tốc độ xuống của nàng càng chậm bao nhiêu thì tỏ ra công lực nàng cao bấy nhiêu.

Hiệp Cái thấy vậy, mặt lộ vẻ đắc ý nhìn Lôi Vân cả cười, hình như có ý muốn nói: “Ngươi xem thế nào? Đồ đệ của ta có giỏi không?”. Và bảo đồ đệ biểu diễn võ công như thế, hình như là có ý muốn khiêu chiến với chàng vậy.

Lôi Vân hơi bực mình đồng thời tính hiếu thắng lại nổi lên liền nghĩ ngay ra một kế, chàng buột miệng nói :

- Đáng tiếc thật!

Hiệp Cái biến sắc mặt quát hỏi :

- Đáng tiếc cái gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui