Độ hot của Sơn Hà Lệnh lan rộng, Cung Tuấn dựa theo an bài của người đại diện, nên kinh doanh thế nào thì kinh doanh thế đó.
Người ngoài căn bản không đoán được mối quan hệ giữa các minh tinh, người xem thấy trong phim hai người trêu chọc nhau vui vẻ, sao có thể ngờ được trong hiện thực hai người đã như người xa lạ, không còn liên lạc nữa.
Sao có thể đoán được bọn họ từng ở chung ngọt ngào hơn trong phim, thậm chí đến mức khiến người khác rén giùm.
Người có ID "Cung hỉ phát tài" cho Cung Tuấn một cảm giác rất kỳ quái, tự xưng là người đại diện của một minh tinh trong giới giải trí, cô ấy thật sự giống như chỉ muốn tâm sự với người lạ, không ngừng lải nhải các loại giác ngộ nhân sinh với Cung Tuấn.
Cung Tuấn hầu như không trả lời, cậu cài đặt tin nhắn cho người xa lạ kia không làm phiền, tri kỷ làm một hốc cây nghe chuyện không liên quan đến mình.
Cho đến một ngày cậu rảnh rỗi, liếc sơ sơ hơn trăm tin nhắn, vừa nhìn liền không thể dừng.
— Anh có muốn trở thành minh tinh không?
...!
— Người trong cái giới này có rất nhiều lúc thân bất do kỷ, tôi gặp quá nhiều người trẻ tuổi vốn dĩ trong sạch đã hoàn toàn thay đổi khi bước vào cái giới này.
...!
— Không được làm chuyện mình muốn làm, thậm chí vì bạo hồng mà đánh mất tất cả.
...!
— minh tinh sau khi nổi tiếng đa phần đều không sạch sẽ, ý tôi nói là tâm hồn..
...!
— vòng giải trí đã giải thích đầy đủ nguyên tắc "Cầu người không bằng cầu mình"
...!
— Tôi quen một người, cậu ta rất ngốc, tôi đều...!Nói như thế nào đây, cậu ta ngốc đến mức tôi không biết tại sao cậu ta muốn tới giới giải trí, có thể là nghĩ nghề nghiệp này nhanh kiếm ra tiền đi.
...!
— Tôi dẫn dắt cậu ta một thời gian, cái gì cũng không hiểu, sau đó tôi rời đi, tôi không ngờ tới về sau cậu ta lại nổi tiếng, cậu ta có người đại diện, có trợ lý riêng, tôi và cậu ta đã hơn một năm không liên lạc, vậy mà cậu ta đang lúc nổi tiếng cả một góc trời lại chạy đến hỏi tôi...! sau này cậu ta nên làm gì, cậu ta ngốc đến mức đã là minh tinh đỉnh lưu còn cảm thấy tương lai mờ mịt.
Tin nhắn đến đây thì hết, thời gian là hơn 11h tối hôm qua.
Cung Tuấn cảm thấy lồng ngực có chút khó chịu, cậu mím chặt môi thở dốc, đọc đi đọc lại tin nhắn mười mấy lần.
Mấy lời này giống như nói hết những gì cậu đã gặp phải
Cậu mở khung chat, nhập: Khi nào thì cô quay về bên cậu ta?
Đối diện không trả lời.
Người đại diện mà luôn rất bận rộn, Cung Tuấn cũng chú ý tới người này mỗi lần đều là sau 11h đêm mới gửi tin cho cậu.
Hôm nay cũng vậy, khi Cung Tuấn hoàn thành đại ngôn, nửa đêm trở về nhà thì mới nhận được tin của đối phương.
— Thay vì dựa vào một người anh không rõ người ta nghĩ gì, còn không bằng dựa vào chính mình.
— Nổi tiếng nhất trong giới giải trí chính là sự tàn nhẫn của người trong giới, tiền đề để thích ứng với sự tàn nhẫn của người khác là tàn nhẫn với chính mình
— Giấu đi sự ngốc nghếch của mình, nổi tiếng nên có dáng vẻ của người nổi tiếng, sợ gì chứ, mình là đỉnh lưu mình sợ ai chứ!
— Không phải nói không nên ngốc, bản thân phải bảo vệ tốt sự ngốc nghếch đó, chỉ lộ ra trước mặt người đáng tin nhất...!là được rồi.
Ước chừng 10' sau, đối phương mới gửi thêm một tin.
— Hiện tại đã rất lâu tôi không tiếp xúc với tên ngốc kia, cậu ta giờ rất tốt, cậu ta đã xử lý thành thạo chuyện trong giới giải trí, nhưng tôi hy vọng cậu ta không đánh mất sự ngốc nghếch ban đầu kia.
Cung Tuấn nghĩ rằng người xa lạ kia cũng sẽ không ngờ được một đoạn dốc lòng tâm sự của mình lại khiến người đọc được đỏ mắt.
Làm cho một thanh niên thất tình vốn định buông tay, trong nháy mắt sinh ra kích động muốn gặp bạn trai cũ hung hăng ôm lấy anh ta.
Lần đầu tiên trong gần 30 năm cuộc đời, Cung Tuấn cảm thấy mình cuối cùng cũng có một lần gặp may, người xa lạ này giống như nước cam lộ mà ông trời thấy cậu đáng thương nên ban cho cậu.
Làm dịu nội tâm khô cạn bấy lâu của cậu.
Cuộc trò chuyện của họ dường như kết thúc ở đây, có thể người xa lạ này đã tìm được một hốc cây khác, nên tâm trạng mấy ngày nay mới tốt lên một chút.
Nhưng đêm đó khi Cung Tuấn ngồi trên giường xem Sơn Hà Lệnh, do mấy ngày qua vì phiền lòng nên không xem, ánh mắt cậu đuổi theo Chu Tử Thư trong phim, hồi tưởng lại từng chuyện trong đoàn phim.
Cậu biết, tạm thời nên buông lỏng tay, chờ thời cơ đến, cậu sẽ xuyên qua tầng lớp sương mù dày đặc bắt được ánh sáng từng thuộc về cậu..