Lặng Lẽ Không Lời

Tiền Tây trở lại nhưng cuộc sống mất cân bằng, chuyện bà ngoại Triệu Đông về – cậu không hỏi nhiều hại Triệu Đông uổng phí công sức luyện tập lời giải thích mấy ngày nay để thẳng thắn nói với cậu.

Triệu Đông bị lạnh nhạt, khó tránh khỏi lên cơn ghen.

“Cái xưởng chết tiệt của em sao lại xảy ra nhiều chuyện vậy hả? Mấy giờ em về?”

“Cái gì? Em không nghe rõ!” Đầu bên kia điện thoại, Tiền Tây đang lớn tiếng chỉ huy gì đó, bên đó rất huyên náo, Triệu Đông không thể làm gì khác hơn là khản cổ gào hỏi một lần nữa nhưng Tiền Tây vẫn không nghe thấy. “Alo? Anh nói cái gì?”

Triệu Đông tức giận cúp điện thoại.

Đợi nửa ngày không thấy Tiền Tây gọi lại, Triệu Đông thực sự buồn bực, trước kia làm gì có chuyện thế này chứ.

Kể từ khi xưởng cơ khí làm ăn càng ngày càng tốt, Tiền Tây cũng càng ngày càng bận, thời gian hai người bên nhau theo đó mà càng ngày càng ít. Từ trước tới nay Triệu Đông không phải người hay đòi hỏi, anh cảm thấy ít thì nhất định là rất ít.

Mãi khuya Tiền Tây mới về nhà, mấy ngày trước Triệu Đông cũng phải đi làm nên ngủ trước, nghĩ thấy như vậy không phải biện pháp hay, hôm nay uống tận hai ly cà phê để duy trì sự tỉnh táo, chờ Tiền Tây về nhà sẽ trò chuyện thân mật với cậu.

Tiền Tây về nhà thấy Triệu Đông chưa ngủ, cao hứng hôn anh một cái, em đi tắm cái đã.

Triệu Đông cầm một cuốn sách đuổi con sâu ngủ đi, vẫy đuôi chờ đợi, tới khi Tiền Tây bước ra thấy vậy liền kinh ngạc nói:

“Sao anh chưa ngủ?”

“…”

“Đừng xem sách muộn quá, hôm nay em mệt, ngủ trước nhé.”

Nói xong Tiền Tây liền quay người ngủ, Triệu Đông tức không ngủ nổi.



Triệu Đông không phải người rảnh rỗi, em bận rộn anh cũng chẳng khá hơn. Anh giận dỗi lao đầu vào công việc, không mấy tháng liền trực tiếp lên chức Tổng. Trước kia khi anh được thăng chức, Tiền Tây luôn tổ chức ăn mừng một bữa, còn lần này cậu lại chỉ chúc mừng anh một câu rồi coi như xong chuyện, Triệu Đông đau lòng vô cùng.

Nhưng giận thì giận, Triệu Đông vẫn rất xót Tiền Tây, nhìn cậu càng ngày càng gầy liền liên tục nấu canh cho cậu uống. Tiền Tây chọc anh, thật hạnh phúc khi cưới được người vợ hiền như anh. Triệu Đông hỏi một câu dịu dàng đầy nguy hiểm, có muốn kiếm thêm không?

Sau khi làm xong, hai người hết sức mệt mỏi. Tiền Tây nói, hai ngày nữa em phải đích thân đi xa một chuyến để nhập một lượng hàng cơ khí về, ước chừng ba tới năm ngày mới có thể về nhà. Triệu Đông suy nghĩ một lát rồi nói, được, đi xe cẩn thận một chút. Tiền Tây đáp, anh cũng vậy.

Đây không phải lần đầu tiên Tiền Tây đi xa, trong nửa năm trở lại đây cậu đi rất nhiều lần, Triệu Đông đã sớm quen. Mỗi lần Tiền Tây ra khỏi nhà cũng chính là thời gian Triệu Đông về quê thăm bà ngoại sói, điều này Tiền Tây biết. Hai người phân chia rất phù hợp, mỗi người hành động riêng.

Sau khi Tiền Tây đi khỏi, Triệu Đông liền gọi điện cho ‘diễn viên’, hai người cùng nhau lên đường. Lần này Triệu Đông trở về đúng lúc bệnh của bà ngoại tái phát, gặp được bà lần cuối cùng. Bà ngoại nói, đáng tiếc bà không thể tới dự hôn lễ của các con, không được thấy đứa chắt trai bụ bẫm rồi. Trong lòng Triệu Đông khó chịu, nói bọn họ sẽ lập tức kết hôn, trong bụng cô gái kia cũng đã mang giọt máu của anh, chuẩn bị lên xe hoa. Bà ngoại cười ha ha, cười xong liền tắt thở. Triệu Đông khó chịu lắm, không ở lại tham dự lễ tang mà vội vã trở lại thành phố.

Cô ‘diễn viên’ kia kiên quyết muốn đưa Triệu Đông về khiến anh dở khóc dở cười. Nghĩ rằng sau khi hoàn thành vở kịch này sẽ chẳng liên quan tới nhau nữa, Triệu Đông đồng ý. Đứng dưới lầu, cô gái kia rất tự giác nói tôi không lên đâu, nói xong liền ôm Triệu Đông một cái thật chặt, đừng đau buồn quá, hẹn gặp lại.

Trong lòng Triệu Đông ấm áp, hơi cười một cái, anh cười rất quyến rũ. Anh không hay cười nhưng một khi cười thì trên mặt sẽ xuất hiện những đường cong dịu dàng, có một cảm giác rất khác.

Lên lầu vào cửa, anh phát hiện Tiền Tây đã về. Tiền Tây hiếm khi rảnh rỗi nằm trên ghế salon xem ti vi, thấy Triệu Đông về cậu chỉ thuận miệng đáp một tiếng. Từ lúc nào trong nhà lại trở nên nặng nề như vậy? Triệu Đông buồn phiền, nếu là Tiền Tây trước kia thì cậu sẽ giúp anh làm sẵn thức ăn, sẽ quan tâm hỏi han, anh cũng có thể dễ dàng nói với cậu rằng bà ngoại đã mất, trong lòng mình rất khó chịu. Từ khi nào Tiền Tây không hề chủ động hỏi han anh nữa? Từ khi nào những cuộc nói chuyện giữa bọn họ càng ngày càng ít?

Một trận gió lạnh thổi qua, Triệu Đông lúc này mới thấy cửa sổ không đóng. Anh đi qua đóng lại, rồi phát hiện cửa sổ đối diện cầu thang đang mở. Triệu Đông lập tức bừng tỉnh. “Có phải em biết rồi không?”

Những lời này quá quen thuộc, Triệu Đông nghĩ, hai lần trước là Tiền Tây hỏi anh, lần này đổi thành anh hỏi cậu.

“Ừm. Bà ngoại anh ở đây nên em cũng biết chuyện của anh cùng cô gái đó.”

Bà ngoại biến thành bà ngoại anh, Triệu Đông im lặng suy nghĩ, dù sao cũng đã mất, chẳng sao cả.

“Em biết anh thường xuyên gặp cô ta rồi cùng nhau về thăm bà ngoại.” Tiền Tây ngơ ngác nhìn Triệu Đông.

Triệu Đông không phải chưa từng nghĩ tới phản ứng của Tiền Tây sau khi biết chuyện, từ há miệng mắng lớn cho tới đau khổ khóc thút thít đều có, duy chỉ không nghĩ tới cậu sẽ bình thản như thế.

“Triệu Đông, anh thay lòng sao?”

Triệu Đông bị lời này làm sợ hết hồn, làm gì có chuyện này được chứ, anh lắc đầu lia lịa. Tiền Tây cười, khó coi hơn cả khóc. “Vậy anh thích em không?”

Hai người ở bên nhau gần bảy năm, đây là lần thứ ba Tiền Tây hỏi vấn đề này.

Triệu Đông trầm mặc một chút, nói khát nước rồi vào phòng bếp nấu nước. Anh nhìn chằm chằm ngọn lửa màu lam cháy bùng trên bếp mà ngẩn người. Tiền Tây đi theo, ôm lấy anh từ phía sau.

Anh chờ Tiền Tây nói chuyện, lúc lâu sau nước sôi nhưng Tiền Tây vẫn không lên tiếng. Khí nóng từ trong bình nước bốc ra, đụng phải còi khí liền kêu ầm lên, hai người vẫn không động đậy.

Hơi nước nóng hổi lan khắp phòng bếp nho nhỏ giống như sương mù dày đặc đang bao phủ.

Khi Triệu Đông cảm thấy trước mắt mơ hồ, sau lưng vang lên giọng nói buồn buồn. “Triệu Đông, em biết anh thích em.”

“Nhưng em mệt mỏi rồi.”

Lòng Triệu Đông lập tức thắt lại, em nói vậy là có ý gì? Em hối hận sao? Em buông tay sao? Em không muốn anh, chỉ muốn cái xưởng chết tiệt kia có phải không? Triệu Đông cảm thấy cổ tắc nghẹn, phẫn hận, không cam lòng.

“Anh không thích em!” Triệu Đông hét lớn. “Con mẹ nó, trước giờ anh chưa từng thích em!”

Anh đẩy mạnh Tiền Tây một cái. “Em thì biết cái quái gì! Ông đây còn phải kết hôn, có biết không hả?”

Tiền Tây ngã ngồi xuống đất, nửa người Triệu Đông đều chìm trong sương mù, cậu không thấy rõ mặt anh. Cho nên Triệu Đông cũng không nhìn thấy cậu.

“Em cút đi!”

Like Loading…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui