Lặng Lẽ Không Lời

Tôn Nam ghi hận trong lòng, cách ba bốn hôm lại tìm Triệu Đông gây sự; hắn ta còn đặt ra một điều kiện vô cùng khó hiểu: chỉ cần Triệu Đông bắt nạt Tiền Tây, hắn ta sẽ dừng. Triệu Đông thấy phiền phức vô cùng nhưng ngoài mặt không biểu hiện gì, trong lòng thầm gào to: Hết chuyện làm rồi sao? Nhàm chán!

Tất cả vẫn còn là trẻ con, bắt nạt ai đó rốt cuộc chỉ đảo qua đảo lại mấy trò mắng chửi người khác hay ném đáp thứ gì đó. Triệu Đông chẳng tỏ thái độ gì, Tôn Nam chửi hắn, hắn vào tai nọ ra tai kia; nói với hắn, hắn không thèm nhìn thẳng. Muốn lén đánh hắn thì Tiền Tây cứ như con mèo vờn quanh rồi lĩnh đòn thay; làm khó cậu thế nào cũng được nhưng đụng tới Triệu Đông thì không có khả năng. Mỗi ngày Tôn Nam nổi giận đùng đùng, mỗi ngày Tiền Tây vô cùng thê thảm, lại còn gầy đi một chút.

Tôn Nam chơi xấu không đạt mục đích không chịu bỏ qua; không đánh bại được Triệu Đông khiến hắn ta gần như thức trắng cả đêm, rốt cuộc không chịu nổi nữa bèn quyết định tìm Triệu Đông đánh nhau.

Hắn ta hẹn Triệu Đông ở một góc khuất trong trường, rốt cuộc đợi tới ót bốc khói cũng không thấy người.

Đầu tháng Ba thi, Triệu Đông nào có lòng dạ so đo với hắn ta, căn bản hắn ta đang bị bệnh mà.

Tôn Nam tức ói máu, càng trở nên hung dữ hơn; hôm sau vừa thấy Triệu Đông, không nói hai lời liền xông lên đánh, không chú ý Triệu Đông đứng ở mép cầu thang sắp ngã xuống. Tiền Tây nhìn thấy, đáng tiếc cậu to xác nhưng hành động chậm chạp, biết không giữ nổi nên ôm Triệu Đông lăn ùng ục xuống dưới.

Triệu Đông ngã xuống cảm thấy hơi choáng váng nhưng liền tỉnh lại ngay, cảm thấy dưới mình ấm ấm mềm mềm, biết là Tiền Tây làm đệm thịt, trong lòng vừa thấy may mắn vừa cảm động. Hắn nghĩ: Cũng may, may quá, dù sao thịt Tiền Tây cũng dày.

Nhưng vừa liếc mắt liền thấy mặt mũi Tiền Tây toàn là máu, Triệu Đông hít sâu một hơi rồi ngã xuống đất ngất lịm đi.

Xung quanh thét chói tai, giáo viên gọi 120. Xe cứu thương mang hai người đi; Tôn Nam đứng yên tại chỗ như người mất hồn, đây không phải kết quả hắn ta muốn. Tôn Nam hoàn toàn choáng váng và sợ hãi.

Triệu Đông chỉ bị thương nhẹ, Tiền Tây phải khâu vài mũi, vết thương trên trán tuy nhìn rất sợ nhưng không quá nghiêm trọng. Chẳng qua bên phải đập vào chỗ sắc nhọn nên để lại vết sẹo rất khó coi khiến khuôn mặt đã không ưa nhìn càng tăng thêm phần dữ tợn, làm cho người khác không muốn đến gần.

Theo lý thuyết, Tôn Nam nhất định sẽ bị xử phạt rất nặng nhưng gia đình của tên tiểu bá vương này cũng khá giỏi giang. Cha mẹ Tôn Nam chi trả toàn bộ tiền thuốc thang, còn bồi thường người bị hại không ít tiền. Triệu Đông kiên quyết không nhận bồi thường, chỉ hận Tôn Nam không bị đuổi học ngay lập tức. Nhưng cha mẹ Tôn đi lại trong trường vài lần, chuyện này cũng coi như chuyện ngoài ý muốn, không giải quyết được gì. Ban đêm Triệu Đông có thể giận tới mức đang ngủ cũng chảy nước mắt nhưng hắn không thể làm gì được. Tiền Tây khá may, tức giận cũng có nhưng cậu lo lắng cho vết sẹo kia nhiều hơn.

“Bác sĩ nói sẽ để lại sẹo đó, Triệu Đông.”

“…”

“Tôi vốn xấu xí, lần này…”

“Shit!” Ít khi Triệu Đông chửi thề nên hơi lúng túng, suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Tôi thích là đủ rồi!”

Tiền Tây lập tức vui vẻ cười trở lại. Thật ra hai người không suy nghĩ nhiều về lời nói này.

“Triệu Đông, giáo viên nói Tôn Nam bị chuyển xuống lớp hai rồi, lại còn bị cấm túc ở nhà một tháng nữa đấy.”

“Ừ.” Triệu Đông buồn buồn hừ một tiếng.

“Mấy ngày nữa thi rồi, một tháng chậm không ít đâu.”

“Ừ.” Tiếng hừ này tỏ vẻ khó chịu cực kỳ. Cậu bị ngã tới ngu người luôn rồi hả? Còn ngồi đó mà lo lắng cho người ta nữa sao?

“Triệu Đông!” Tiền Tây lấy lòng đẩy hắn, cánh tay béo mũm mĩm đặt lên bả vai Triệu Đông bị hắn tát ‘đét’ một cái buông xuống. “Triệu Đông, phụ tôi học đi mà; năm hai Trung học tôi còn muốn ở cùng lớp với cậu, được không?”

Triệu Đông nhỏ giọng lẩm bẩm câu gì đó.

Tiền Tây không nghe thấy, cậu đảo cặp mắt tròn vo nói: “Năm hai Trung học tôi cũng có thể chia thịt cho cậu ăn, giặt quần áo, làm vệ sinh, bọc sách cho cậu… A!”

Triệu Đông đập một cái lên ót cậu, làm như giận dữ rống to: “Mang sách tới đây!”



Mấy ngày sau Tôn Nam đi học trở lại, hắn ta sai người chuyển cho Triệu Đông và Tiền Tây một tờ giấy, bên trên viết: Thật xin lỗi! Tiền Tây chưa nói gì, Triệu Đông xé tan tờ giấy kia thành từng mảnh.

Không còn mấy ngày nữa sẽ diễn ra kỳ thi tốt nghiệp Trung học, các lớp năm nhất phải nhường phòng học làm phòng thi nên học sinh dọn dẹp. Tiền Tây bị giữ lại quét dọn vệ sinh, Triệu Đông đương nhiên không đợi cậu mà đi trước một mình. Triệu Đông đi đường tắt, muốn về phòng ngủ nhanh một chút; đột nhiên có người thình lình lao ra đụng trúng khiến hắn lảo đảo. Gần đây thật xui xẻo, Triệu Đông thầm cắn răng, lạnh mắt nhìn người trước mặt.

Người này cũng mặc đồng phục của trường nhưng có vẻ hơn tuổi Triệu Đông, tầm mười bảy mười tám, dáng người cao lớn, tóc nhuộm, nhìn có vẻ rất bất lương.

“Ô, thật xin lỗi! Cậu là học sinh trường này à? Tôi cũng thế, tôi lớp mười hai…”

Không đợi gã nói xong, Triệu Đông đã bước đi nhưng bị người nọ kéo lại.

“Đừng vội đi như vậy! Có thể xin cậu giúp tôi một chuyện không? Sẽ có người đuổi tới đây bây giờ, làm phiền cậu chỉ cho bọn họ hướng tôi chạy là khu phòng học được không?”

“Không được.” Triệu Đông lạnh mặt hất gã ra.

Người nọ cũng đổi sắc mặt, thấp giọng uy hiếp Triệu Đông. “Không giúp cẩn thận tôi sẽ tính sổ, giúp thì coi như Lý Bắc tôi thiếu cậu một cái ơn.” Nói xong liền chạy vút đi như làn khói về phía ký túc xá.

Triệu Đông đứng ngẩn người tại chỗ, quả nhiên lập tức có hai người đàn ông mặc đồ Tây chạy tới, lễ phép hỏi thăm Triệu Đông.

Triệu Đông giơ tay lên chỉ về hướng khu phòng học.

Tới lúc Triệu Đông về ký túc xá quả nhiên nhìn thấy Lý Bắc, người nọ cười với hắn. “Anh bạn nhỏ này, cám ơn nhiều nhá.”

Triệu Đông nhíu mày một cái, ai là anh bạn nhỏ của anh. “Còn ơn của tôi!”

Lần này đến phiên Lý Bắc ngẩn người, người tốt đấy, thật mau lẹ mà!

Nói đến Lý Bắc, ngay cả Triệu Đông là người không quan tâm những chuyện xung quanh cũng biết sơ sơ. Hình như ba gã là người trong giới xã hội đen, thế lực gia đình rất lớn. Gã không ngừng gây chuyện trong trường, cũng có thể coi là một nửa người nổi tiếng. Trường học đã đau đầu với gã từ lâu. Không biết sao một người trong ban lãnh đạo nhà trường lại là cô ruột của gã, chỉ có thể mong mau tới ngày tốt nghiệp, mấy ngày nữa kỳ thi tốt nghiệp Trung học kết thúc coi như tiễn đi được một ông trời con.

Lý Bắc này rất đặc biệt. Nhìn cà lơ phất phơ nhưng thật ra thành tích học tập rất cao, thích nhạc cổ điển, thổi sáo đã qua cấp mười. Lòng dạ có nhiều chỗ không tốt nhưng tính khí khá ôn hòa. Nhìn qua có vẻ độc ác nhưng thực chất hơn phân nửa chỉ là đùa giỡn.

Hiện tại gã đang cùng Tôn Nam mắt to trừng mắt nhỏ, thấy thế nào cũng quái dị.

“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Tôn Nam cảm thấy tức giận nhưng không dám bộc phát sự tức giận đó. Hắn ta chẳng xa lạ gì với Lý Bắc, thậm chí còn biết cặn kẽ hơn những người khác một chút. Bởi ba hắn ta làm trong viện Kiểm soát tỉnh, thỉnh thoảng nghe ông nói đôi ba câu, cộng thêm việc thấy nhiều mấy vụ lùm xùm ở Hương Cảng, hắn ta liền cho rằng Lý Bắc cũng như vậy. Bây giờ thấy Lý Bắc kéo hắn ta tới khu rừng vắng vẻ này, chỉ sợ tình huống giết người phân thây với máu tanh bay mù mịt cách mình chẳng bao xa nữa.

“Không thấy sao, ức hiếp cậu đó!”

“Anh! Vậy anh đã ức hiếp tôi rồi, mau thả tôi ra! Nếu không ba tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”

Tôi cũng muốn thả cậu đi lắm, ai thèm đụng vào bãi phân thối cậu làm gì, Lý Bắc than thở trong lòng. Đã đồng ý với Triệu Đông sẽ cho tên nhóc này một bài học nhưng tới khi tìm được người lại thấy cu cậu này cũng không xấu xa lắm, chỉ hơi ích kỷ chút thôi. Lý Bắc vốn muốn hù dọa hắn ta cho xong việc nhưng tên nhóc này không hiểu sao không biết phối hợp, chẳng bị dọa sợ tí nào cả.

“Sao thế, bình thường cậu cũng ỷ thế hiếp người như vậy phải không?”

“Anh thì ỷ lớn hiếp nhỏ, có tư cách gì nói tôi chứ!” Tôn Nam tuy mạnh miệng nhưng trong lòng lại đang phát hoảng, không biết thế nào còn chen thêm câu: “Anh có biết người chưa thành niên sẽ được pháp luật bảo vệ không hả?”

Lý Bắc phì cười. Tên nhóc này thật đáng yêu. “Nào dám, tôi hai tháng nữa mời tròn mười tám đây.”

“Anh…!” Tôn Nam đỏ mặt, quay lưng muốn chạy.

Lý Bắc bị hắn ta chọc cười, nhào tới như hổ đói vồ mồi.

“A!” Tôn Nam bị dọa sợ run lên một cái, khàn giọng kêu thảm thiết; “Giết người a! Á!!!!!!!!!!!!” Hắn ta không thở nổi, cười nói đứt quãng: “Chớ… cù… chớ cù nách…”

Lý Bắc làm như không nghe thấy, chờ Tôn Nam gần như kiệt sức mới tươi cười nói: “Có phục hay không?”

Tôn Nam chưa hồi sức lại, vừa rồi cười mà nước mắt chảy ròng ròng, quần áo trong lúc giãy giụa và né tránh đã không còn chỉnh tề nữa, nửa bên áo đồng phục bị xổ, lộ ra một mảng ngực lớn.

“Tên nhóc cậu thật trắng, dáng người cũng không tệ lắm.” Lý Bắc cười xấu xa thò tay vào bóp hạt đậu nhỏ của Tôn Nam.

“Anh, đồ lưu manh!”

Lúc này Tôn Nam mới như tỉnh mộng, trực giác muốn dùng hai tay ôm ngực nhưng đột nhiên nhớ tới tư thế này không đàn ông chút nào, lại tổn hại thể diện nên liền bật dậy, tư thế rất giống Ultraman.

“Tôi chính là lưu manh, còn là tổ truyền nữa đấy. Thế nào, cậu muốn lườm chết tôi sao?”

Tôn Nam giận dữ, không suy nghĩ được nhiều, cắm đầu đánh túi bụi vào người Lý Bắc, chẳng quản thể hình hay tuổi tác mà cứ thế liều mạng với gã.

“Còn nhớ nhung tôi sao? Không muốn như vậy à?”

Khó gặp phải người thú vị như vậy, Lý Bắc vui vẻ siết chặt Tôn Nam vào ngực, một tay khác sờ loạn trên người hắn ta. Tôn Nam điên cuồng giãy giụa, Lý Bắc đưa tay về vùng dưới của hắn ta, dùng sức bóp một cái.

Chiêu này quá hèn hạ, không còn nòi giống rồi!

Hốc mắt Tôn Nam ngấn lệ, đau đớn quá!

“Sorry, sorry~”

Tâm tình Lý Bắc rất tốt, nhìn Tôn Nam co tròn người lại, sờ đầu hắn ta một cái, thân thiết bỏ lại một câu: “Tôi sẽ lại tới tìm cậu chơi.”

Like Loading…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui