Edit: NN
Beta: AT
Đương nhiên là Văn Tuế hiểu ra được ý trêu chọc trong lời nói của người đàn ông, vì thế cô có chút ngượng ngùng mà cúi đầu xuống, nhưng lại cảm thấy hơi mất mặt nên đã thỏ thẻ phản biện lại: “Em có hơi kén ăn, nhưng vẫn còn tốt chán.”
Người đàn ông nhìn vào ánh mắt cô rồi từ từ nở nụ cười.
Anh thoáng gật đầu, lặp lại theo Văn Tuế một lần nữa: “Đúng vậy, Tuế Tuế đâu có kén ăn đâu.”
Tuy nói như thế nhưng ý giễu cợt trong mắt anh lại chẳng giảm đi chút nào.
Lời nói giống như đang trêu đùa lấy lệ với một đứa con nít vậy.
“…”
Bị trêu chọc như vậy, lòng tự trọng của Văn Tuế không thể chịu đựng nổi, sự xấu hổ ngại ngùng ban nãy đã hoàn toàn biến thành bực dọc.
Chợt nhớ lại chuyện gì đó.
Cô như bắt được nhược điểm của người đó, lập tức hừ nói: “Nhưng chẳng phải anh cũng kén ăn đó sao.”
Chu Dã nhướng mày, từ từ hỏi lại: “Chú kén ăn á?”
Văn Tuế ngẩn người, không chút yếu thế mà nói: “Đúng vậy, hôm trước ở trên bàn cơm em còn nhìn thấy anh không ăn thịt bò.”
Bỗng nhớ ra điều gì đấy.
Cô nhanh mắt liếc Chu Dã một cái, dừng lại tầm hai giây rồi ánh mắt lặng lẽ rời đi, trong giọng nói vương chút thăm dò không dễ phát hiện.
Rồi lại ra vẻ tự nhiên.
Cô chậm rãi nói khẽ: “Đến cả thịt bò anh còn không ăn, chắc chắn… chắc chắn là còn có rất nhiều món khác mà anh không thích.”
“Em không tin anh chỉ không ăn được mỗi thịt bò đâu.”
Đột nhiên Chu Dã bật cười, anh xoay người, tìm kiếm sữa vải trong tủ lạnh, cũng thong thả mà “ừ” một tiếng: “Đúng là không chỉ có nhiêu đó.”
Văn Tuế một chút sững sờ, cô không ngờ người đàn ông này lại trung thực đến như vậy.
Cô siết chặt ngón tay, giọng nói có vẻ bình thản mà “ồ” lên: “Vậy anh còn không thích ăn cái gì nữa?”
Giọng điệu bình thản, như thể cô chỉ thuận miệng nên mới hỏi thêm.
Nhưng ánh nhìn chằm chằm và sáng ngời của cô vẫn vạch trần nội tâm khao khát muốn tìm tòi xem người đàn ông này yêu thích những cái gì.
Muốn hiểu thêm về anh, nhưng lại không dám lộ liễu quá mức.
Cô cảm thấy mình giống như một tên trộm thông minh.
Ngụy trang, lén lút, dỗ dành.
Để trộm được thứ mà bản thân muốn có.
Vô cùng chột dạ và cực kỳ hoảng hốt.
Nhưng may mắn thay, chỉ có trái tim của cô biết được điều này.
Chu Dã cúi người, ánh sáng trắng trong tủ lạnh hắt vào mặt anh, khiến cho đường nét trên mặt anh càng thêm sắc sảo, những gì hiện ra trước mắt điều tựa như điêu khắc.
Anh hừ cười, kéo dài giọng nói: “Thứ chú không ăn à… Khá nhiều đấy.”
Bàn tay của Văn Tuế nắm lấy góc áo: “Hả?”
Người đàn ông bỗng nhiên quay đầu lại.
Nghênh đón sự đối mắt với Chu Dã, trái tim Văn Tuế bỗng chốc run lên, cô vội vàng nhìn sang hướng khác.
Văn Tuế có phần chột dạ nên thành ra giấu đầu lòi đuôi, nói năng cũng vì thế mà trở nên lung tung: “Em chỉ muốn xem thử coi có phải anh còn kén ăn hơn cả em hay không thôi.”
Chu Dã dùng tay đẩy cánh cửa làm cho tủ lạnh đóng lại.
Lời anh nói ra rất nhẹ, giọng nói không hề phập phồng: “Chú không ăn thịt heo, cừu, bò và đồ ăn đã qua chế biến.”
Ban đầu Văn Tuế cho rằng mấy thứ anh không thích sẽ rất vặt vãnh và tạp nham giống như mình, nào ngờ lại ngắn gọn như vậy, cô bèn à một tiếng.
Chu Dã tưởng cô không hiểu ý của cụm từ “đồ ăn đã qua chế biến”, lập tức lên tiếng giải thích: “Chính là mấy món như thịt nướng BBQ, giăm bông, thịt hộp ấy.”
Văn Tuế ậm ừ hai tiếng, cô ngước mắt nhìn người đàn ông từ trên xuống dưới.
…Nhưng tại sao đều cùng là người kén ăn mà cảm giác lại khác hẳn cô vậy?
“Thế mà anh vẫn rất khoẻ mạnh.” Cô mím môi, lại cảm thấy hơi kỳ lạ: “Nhưng sao anh không ăn thịt heo, bò với cừu?”
Chu Dã vặn nắp chai nước sau đó uống vào, thấy cô nghiêm túc hỏi, anh nhướng mày, bắt đầu dừng chọc ghẹo cô, anh nói: “Không phải, chỉ là không ăn ở bên ngoài thôi.”
Văn Tuế chần chừ: “Ý của anh là sao?”
Thỉnh thoảng ngón tay của Chu Dã gõ vào thành chai, biểu cảm đứng đắn hiếm thấy, anh giải thích: “Thịt ở bên ngoài không an toàn, năm nào vận động viên bọn chú cũng đều phải kiểm tra chất kích thích, kiểm tra doping rất dễ xảy ra vấn đề.”
Văn Tuế sững sờ.
Cô nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân, có thể là dị ứng, hoặc chỉ đơn giản là không thích ăn, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới nguyên nhân này.
Tuy có hơi ngạc nhiên nhưng lại vô cùng hợp lý.
Khi Văn Tuế ngước mắt lên lần nữa, cô nhìn vào ánh mắt của người đàn ông, vẫn không tránh khỏi xuất hiện những cảm xúc đặc biệt.
Cô chu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vậy chẳng phải có rất nhiều đồ ăn ngon anh đều không ăn được sao.”
Chu Dã: “Đi ăn cơm bên ngoài mới cần chú ý, thịt ở trong đội vẫn ăn được.”
Văn Tuế chậm rì gật đầu.
Anh nâng cằm, tiếp tục cất lời: “Không có sữa vị vải, trong đó chỉ có vị dâu tây thôi.”
Đề tài được xoay chuyển quá nhanh, Văn Tuế nhất thời không phản ứng kịp, chỉ “à” một tiếng cho qua.
Sau khi định thần lại, vội vàng “hả”, cô cụp mi: “Thế… em chỉ uống nước thôi.”
“Được.”
Người đàn ông thản nhiên đáp, lắc lắc ly nước đá trong tay, anh cất bước vừa đi vừa nói: “Chú đi vào phòng đây.”
Văn Tuế ừ một tiếng.
Cô nhìn chăm chú vào người đàn ông đang dần tiến lại gần mình, mùi hương sạch sẽ mát mẻ lúc mới tắm xong cũng ngày càng rõ ràng.
Cho đến khi anh bước ngang qua người cô.
Tay cô bỗng dưng cuộn tròn lại trong vô thức.
…….
Ngày hôm sau là cuối tuần, Văn Tuế ngủ tới lúc tự thức dậy.
Khi tỉnh giấc đã không thấy Chu Chanh Chanh ở trong phòng nữa, cô nhanh chóng rời giường đi đến nhà vệ sinh rửa mặt, thay quần áo, sau đó bước ra ngoài.
Lúc đi tới hướng phòng khách, sau lưng cô bỗng nhiên vang lên một tiếng động.
Văn Tuế khựng người.
Cô cũng không biết từ khi nào mà bản thân lại có thính giác và khả năng cảm nhận phương hướng nhạy bén đến như vậy, trong đầu cô chỉ dựa vào tiếng vang rất nhỏ này đã xác định được đó là phòng của ai gần như là ngay lập tức.
Dừng khoảng chừng hai giây, cô quay đầu lại nhìn.
Nhìn thấy người đàn ông với bộ đồ ngủ màu đen lỏng lẻo, sống lưng đơn bạc thon gầy, cơ thể vừa gầy lại vừa dài, anh hơi cúi người, thuận tay đóng cánh cửa.
Phần tóc mái ngắn hơi ướt trông khá lộn xộn, có vài ngọn phản nghịch chỉa ra ngoài, đôi mắt phượng cụp xuống một nửa, tràn đầy sự ngáy ngủ lúc mới tỉnh giấc.
Sau khi đóng cửa kỹ càng, Chu Dã xoay người, vừa nhấc mắt lên đã nhìn thấy Văn Tuế.
Anh nhướng mày, giọng nói uể oải cộng thêm chút khàn: “Cháu dậy rồi à?”
Văn Tuế gật đầu: “Vâng.”
Chu Chanh Chanh ngồi trên sô pha nghe thấy giọng nói của hai người, quay đầu sang, nói: “Hai người dậy sớm dễ sợ, vừa đúng lúc tớ mới xem xong năm tập phim Hàn nè.”
Chu Dã liếc cô ấy một cái, anh khịa lại: “Cũng đúng, các cháu sắp tới kỳ kiểm tra tháng rồi đúng không? Nếu chú là cháu, chú cũng không ngủ được.”
Chu Chanh Chanh: “…”
Chu Dã lười nói nhiều với cô ấy, anh lướt xung quanh một vòng: “Chị dâu đâu rồi? Chẳng phải hôm nay chị ấy được nghỉ à?”
Chu Chanh Chanh trả lời: “Mẹ đi dạo phố với dì Lâm rồi, bữa sáng vừa được hâm nóng trong nồi hấp ấy ạ.”
Chu Dã ừ một tiếng, anh đi vào phòng bếp rồi mở nồi hấp ra, nhìn những chiếc bánh bao đậu đỏ xinh xắn mềm xốp ở bên trong: “Cháu ăn không?”
Chu Chanh Chanh: “Cháu ăn từ sớm rồi, chú với Tuế Tuế ăn đi.”
Sau khi Văn Tuế rửa tay sạch sẽ, cô đi ra ngoài thì bánh đậu đỏ, trứng luộc và cháo trắng đã được bày sẵn ở trên bàn cơm rồi.
Cô liếc nhìn vị trí mà chén cháo được đặt – vừa khéo ngay đối diện.
Văn Tuế mím môi.
Biết là người đàn ông này đặt nó một cách ngẫu nhiên nhưng cô lại vô cớ cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Luồng hơi nóng hổi từ thức ăn bốc lên nghi ngút, khiến cả gian phòng đều tràn ngập mùi hương ngọt lịm của cháo.
Bánh bao đậu đỏ rất nhỏ, chỉ mới cắn hai miếng mà đã hết một, sau khi Văn Tuế ăn xong hai cái bánh, cô duỗi tay lấy trứng gà.
Trứng gà vẫn còn nóng, có vẻ hơi khó lột, cô chỉ có thể dùng đầu ngón tay cậy ra từng chút một.
Thế nhưng chẳng bao lâu sau Văn Tuế chẳng còn kiên nhẫn nữa, cô lăn quả trứng gà trên mặt bàn rồi để nó sang bên cạnh, định chờ nó lạnh lại rồi lột tiếp.
Đang muỗng được muỗng không mà khuấy cháo, bỗng có một thứ màu trắng xuất hiện ngay trước mắt cô.
Cô ngẩng đầu.
Chu Dã dựa lưng vào ghế, anh uể oải ngáp một cái, đưa quả trứng đã được lột sẵn trong tay mình cho cô: “Quả tiếp theo.”
Văn Tuế sững sờ: “Hả?”
Ánh mắt của Chu Dã nhẹ nhàng xẹt qua quả trứng trong tầm tay Văn Tuế, ý bảo: “Cái này đã được lột xong rồi.”
Văn Tuế vội vàng lắc đầu: “Không cần, không cần.
Tại nó nóng quá lột hơi khó nên em mới để qua một bên rồi đợi tí xíu thôi.”
Chu Dã quan sát cô từ trên xuống dưới, khoé miệng vẫn luôn cong thành một nụ cười khẽ.
Anh thong thả rút tờ khăn giấy, sau đó đặt quả trứng gà được lột xong xuôi ở trên đấy.
“Được rồi.” Bàn tay to lớn của người đàn ông đẩy nhẹ, khăn giấy lẫn trứng gà đều được chuyển đến trước mặt Văn Tuế, nụ cười vừa biếng nhác vừa bỉ ổi.
“Chăm sóc cháu gái là điều một người chú nên làm.”
…..
Ăn xong bữa sáng, Văn Tuế và Chu Chanh Chanh cùng nhau chơi một chút rồi đi làm bài tập.
Đến tận giữa trưa vẫn chưa thấy Diệp Thiện Linh trở về, ba người họ liền cùng nhau xuống một quán dưới lầu để ăn trưa.
Đúng là giờ cơm có khác, trong quán ăn trở tấp nập đông đảo.
Bọn họ chọn ngồi ở một chiếc bàn phía trong cùng, Chu Chanh Chanh rất tự nhiên cầm lấy tờ thực đơn rồi gọi món.
Sau khi cô ấy chọn xong, Chu Dã không thèm nhìn mà đưa luôn cho Văn Tuế: “Cháu nhìn xem còn muốn ăn cái gì nữa không?”
Văn Tuế nhận lấy tờ thực đơn, cô liếc qua các món ăn mà Chu Chanh Chanh đã gọi, là bốn món mặn và một canh.
Cô nhìn chằm chằm món cá hấp và canh gà trong tờ giấy đó hai giây, sau đó nhanh chóng liếc nhìn người đàn ông đối diện mình, anh gật đầu: “Có thể.”
Đều là những món rau xào thường ngày của gia đình, không tính là xuất sắc nhưng cũng xem như là ngon miệng.
Thanh toán bữa cơm xong xuôi, ba người cùng nhau đi vào khu chung cư.
Được nửa đường thì người đàn ông đi phía trước chợt dừng lại.
Văn Tuế cũng vô thức thả chậm bước chân: “Làm sao vậy?”
Bây giờ là cuối đông đầu xuân, ánh mặt trời ấm áp ban trưa vừa khéo chiếu lên người anh, khi ngẩng đầu nhìn chỉ thấy một vùng sáng rực rỡ nhưng lại không đến nỗi loá mắt.
Rất nhanh một tờ tiền giấy màu đỏ xuất hiện ở trước mặt.
Chu Dã lấy tiền ra từ trong bóp rồi đưa cho Văn Tuế, anh chỉ về siêu thị ở phía trước: “Cháu đi mua sữa về đi.”
Văn Tuế đờ người ra trong phút chốc: “Cái gì cơ?”
Chu Dã nhướng mày: “Hả? Không phải tối hôm qua cháu muốn uống sao?”
Lúc này Văn Tuế mới phản ứng lại: “À ừ.”
“Cái gì thế?” Chu Chanh Chanh nói: “Cháu cũng muốn uống!”
Chu Dã khẽ liếc nhìn cô ấy một cái, chế giễu: “Cái gì cũng muốn, Tuế Tuế thi được tận hạng năm trong lớp, sao cháu không làm được?”
Chu Chanh Chanh: “…”
Nói thì nói như vậy nhưng tay thì vẫn đưa Chu Chanh Chanh một tờ khác.
Anh duỗi tay móc hộp kẹo ra: “Chú chờ bọn cháu ở bên ngoài.”
Văn Tuế chỉ lấy hai hộp sữa bò vị vải, đồ ăn vặt Diệp Thiện Linh mua hai hôm trước vẫn còn rất nhiều, Chu Chanh Chanh thì lấy một chút trái cây khô.
Văn Tuế xách túi mua hàng đi ra bên ngoài nhìn ngó khắp nơi.
Xung quanh có rất nhiều người đến người đi, anh chọn một nơi có bóng mát để đứng, đầu hơi cúi nghịch điện thoại.
Ngoại hình của anh quá mức tuấn tú nên thường xuyên có người ngoái đầu nhìn lại.
Cô đi qua đó: “Xin chào.”
Bây giờ nghe thấy giọng nói của cô Chu Dã mới ngẩng đầu lên: “Nhanh vậy.”
Anh liếc mắt sang túi mua hàng rồi cất điện thoại vào trong túi: “Để chú xách cho.”
Văn Tuế cúi đầu nhìn theo: “Không sao, không…”
Từ “nặng” còn chưa được phát ra thì cô đã cảm nhận được một làn hương bạc hà mát lạnh.
Cánh tay anh khẽ cọ xát qua lớp quần áo dày dặn.
Một cái lạnh nhẹ nhàng vô tình được đầu ngón tay truyền đến.
Rất nhanh, còn chưa tới nửa giây.
Văn Tuế đờ đẫn, cô nhìn bàn tay trống vắng của mình, ngón tay không thể khống chế được mà run nhẹ.
Tựa như bị điện giật.
Sau đó dòng điện tiếp tục chạy qua cánh tay truyền đến chỗ sâu hơn, nơi con tim bị giật điên cuồng.
“…”
Buổi chiều về nhà Văn Tuế xem phim một lát, đến tận lúc ăn cơm tối xong cô mới chịu đi làm bài tập tiếp.
Chu Chanh Chanh chơi bời cả ngày, cuối cùng sau giờ cơm cô ấy đành phải miễn cưỡng ngồi xuống bàn học dưới sự thúc giục không ngừng của Diệp Thiện Linh.
Cô ấy nhớ tới cái gì đó, vừa uống sữa vừa lẩm bẩm: “Ôi, sắp tới kỳ thi tháng rồi sao?”
Văn Tuế hoảng hốt trả lời lại: “Cái gì cơ?”
Chu Chanh Chanh: “Thì ban ngày chú Chu Dã có nói ấy, kỳ thi tháng sắp tới rồi…”
Văn Tuế suy nghĩ về thời gian thi: “Hình như là thế.”
Chu Chanh Chanh cau mày: “Cạn lời, sao lại tớ không biết vậy.”
Văn Tuế: “…”
Văn Tuế thu hồi ánh mắt: “Xem ngày thì sẽ biết thôi.”
Vừa dứt lời, trong đầu cô bỗng chốc lóe lên hình bóng của một người.
Cô sửng sốt, lại ngẩng đầu nhìn về phía Chu Chanh Chanh.
Ngừng lại một khắc.
Đột nhiên cô nhận ra rằng… tên của Chu Dã là do Chu Chanh Chanh đã nói cho cô biết.
Vậy hồi sáng ở văn phòng cô hoảng loạn vì cái gì cơ chứ.
Văn Tuế: “…”
Chu Chanh Chanh nhìn vào những chỗ trống trong bài tập rồi thở một hơi thật dài: “Phiền quá đi mất, mấy bài này tớ còn không làm được thì thi kiểu gì đây.”
Tròng mắt cô ấy đảo qua đảo lại, bất chợt thở ra một hơi rồi cười rộ lên: “Cậu nói xem, cậu có muốn để Tạ Hoài giúp tớ… Thôi quên đi, chắc chắn cậu ấy sẽ không đáp lại tớ đâu.”
“… Nhưng chắc là giúp bạn cùng lớp hai câu hỏi thì được nhỉ?”
Văn Tuế định thần, cô nhìn về phía Chu Chanh Chanh, mấp máy chiếc môi.
Cô vén mớ tóc mái loà xoà trước mắt, chậm rãi hỏi: “Cậu thích cậu ấy lắm à?”
Chu Chanh Chanh ôm má, đôi mắt ngây thơ xinh đẹp trông rất thanh thuần: “Cũng bình thường, chỉ cần nghĩ đến cậu ấy là tớ đã thấy vui vẻ hơn rồi.”
Văn Tuế chớp mắt.
Trong đầu hiện ra một thân hình cao ráo.
Bài tập được trải trên mặt bàn, nữ sinh hơi cúi người, cô cầm cây bút trong tay, ánh mắt dán chặt vào mặt vở.
Không biết do đề khó quá hay là như thế nào mà rất lâu sau đó cô cũng chẳng hề động bút.
“…”
Hơn 9 giờ, Văn Tuế làm xong bài tập, cô lôi cuốn sổ nhật ký trong túi ra như thường lệ.
Nhờ sự đốc thúc từ bé của Thác Thư Tuệ nên cô đã có thói quen ghi nhật ký.
Ghi chép của hôm nay đều là những điều vụn vặt hằng ngày và cảm xúc sau khi xem phim.
Khi đang muốn khép cuốn sổ lại, không cô biết đã nghĩ đến điều gì mà chợt dừng tay lại.
Cô nhanh chóng liếc mắt sang chỗ ngồi trống trãi bên cạnh – Chu Chanh Chanh đã đi tắm.
Sau một lúc lâu.
Cô chầm chậm lật những trang giấy của cuốn sổ nhật ký về phía trước.
Một trang, hai trang, ba trang.
Cô dừng động tác, nhìn vào đó, ánh mắt dừng ngay câu đầu tiên trong trang.
“Ngày 6 tháng 3 năm 2018, thời tiết hôm nay rất bình thường.”
Má Văn Tuế dần dần phồng lên, cô dùng bút đỏ viết thêm một dòng chữ ở phía sau.
Nét chữ tinh xảo thanh tú, cực kỳ rõ ràng.
“Nhưng tôi đã gặp được người tôi thích.”.