Lẳng Lơ Cho Anh Xem


Trong phòng ngủ, Du Duyệt Duyệt rón ra rón rén tới gần giường.
“Mẹ” Cô nhỏ giọng kêu một tiếng, thấy bà không có đáp lại liền tiến đến gần hơn một chút.
Mẹ Du còn đang ngủ say, có thể nhìn thấy rõ dấu vết của năm tháng trên khuôn mặt bà nhưng nhìn bà vẫn rất xinh đẹp.
Dung mạo của Du Duyệt Duyệt chính là được thừa hưởng từ mẹ, chẳng qua là do trước kia cô rất béo nên không ai phát hiện ra điểm này.
Mà cũng không thể nói là không ai phát hiện ra, Quý Lâm là người duy nhất thích cô trước khi cô gầy đi.

Du Duyệt Duyệt nhìn xung quanh phòng, cô đi tới trước gương trang điểm, cầm lấy cây lược chải tóc rồi cọ cọ nó lên mặt mẹ Du, rất nhanh bà liền trở mình.

Cô lại nổi hứng trêu ghẹo, tiếp tục đổi bên để chọc bà.
Cứ như vậy làm sao có thể ngủ nổi nữa, cuối cùng mẹ Du cũng tỉnh.
“Lão Du, ông đừng có quấy rầy giấc ngủ của tôi.” Tuy rằng bà đã tỉnh nhưng không chịu mở mắt, còn cho là chồng đang chọc mình.


Du Duyệt Duyệt hắng giọng, "Mẹ là còn nè!"
Mẹ Du nghe được giọng nói quen thuộc, cuối cùng cũng chịu mở mắt ra.

“Duyệt Duyệt?”
“Là con, con ghé qua thăm ba mẹ.

Chẳng lẽ mẹ quên hôm nay là sinh nhật mẹ sao?”
Mẹ Du lập tức tỉnh ngủ hẳn, “Duyệt Duyệt? Lại đây cho mẹ xem con gái yêu của mình có gầy đi không?!”
Du Duyệt Duyệt cúi người xuống để mẹ Du nhìn rõ hơn.

Bà đưa tay nhéo nhẹ lên mặt cô.
“Mặt có mấy miếng thịt, chẳng còn đáng yêu như hồi nhỏ nữa.

Gần đây con có ăn uống đầy đủ không đó?”
“Mẹ không cần lo, gần đây con ăn uống rất được, bằng không mẹ cho rằng mấy miếng thịt trên mặt con từ đâu ra? Còn nữa, hôm nay con đến mừng sinh nhật mẹ, sao mẹ cứ nói con.”
Mẹ Du liếc mắt nhìn Du Duyệt Duyệt, “Mẹ mày chỉ có một đứa con gái là mày, không quan tâm mày thì quan tâm ai? Gần nhất có quen ai chưa? Tiểu Lý nhà kế bên sắp kết hôn rồi đó.”
Hiện tại Du Duyệt Duyệt không còn sợ hãi mỗi khi người trong nhà nhắc đến chuyện kết hôn nữa, cô tự tin trả lời, "Đương nhiên là có rồi, hôm nay con còn mang bạn trai theo, anh ấy đang uống trà ở ngoài với ba đó."
Mẹ Du nghe xong thì rất kinh ngạc, "Con đừng có gạt mẹ đó, cả bốn năm đại học không yêu đương với ai, mẹ còn tưởng là con muốn làm ni cô suốt cả đời chứ.”
Du Duyệt Duyệt thân mật ôm lấy cánh tay bà, làm nũng nói: “Mẹ, mẹ nói bậy gì vậy~ Cả đời này con sẽ không bao giờ làm ni cô đâu.


Mẹ mau dậy đi, con ra ngoài chờ mẹ.”
Mẹ Du dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán cô, “Lớn rồi còn nhõng nhẽo.”
Du Duyệt Duyệt hừ một tiếng, sau đó chạy ra khỏi phòng ngủ, vừa ra liền thấy Quý Lâm đang nói chuyện với ba cô, có vẻ như hai người khá hợp nhau.

“Mẹ vừa dậy rồi, giờ đang thay quần áo.” Du Duyệt Duyệt nói xong liền đi tới ngồi cạnh Quý Lâm.
Ba Du buồn rầu nhìn con gái cưng và con rể tương lai, trong lòng thầm thở dài một tiếng.

Thời gian thật sự trôi qua quá nhanh, mới chớp mắt mà con gái đã lớn rồi.
“Để ba đi xem mẹ con đã thay đồ xong chưa.” Ba Du nói xong liền đứng dậy.
Chờ ông vào phòng ngủ, Du Duyệt Duyệt lập tức dựa vào người Quý Lâm.
“Anh cảm thấy ấn tượng của ba em về anh thế nào?”
“Tạm được.”
Cô cười đến cong mắt, “Tự tin gớm nhỉ?”
Quý Lâm bị Du Duyệt Duyệt trêu chọc nhiều rồi nên không còn bị động như lần đầu, anh nắm lấy bàn tay cô đang sờ loạn ở bên hông mình rồi, “Không phải là tự tin, mà là tin tưởng.


Còn nữa, đây không phải là lúc để em nghịch ngợm xằng bậy đâu.”
Du Duyệt Duyệt rút tay về, ngồi thẳng dậy, kiêu ngạo hừ một tiếng, “Nói cứ như em thèm khát lắm vậy.

Còn không biết lúc nãy ai mới là người suýt không kìm được? Hình như là cái người tên Quý Lâm thì phải.”
Quý Lâm hoàn toàn bất lực trước Du Duyệt Duyệt.
“Đừng náo.”
Cô giả vờ khó hiểu hỏi lại: “Hả? Anh vừa mới nói gì đó? Em không nghe rõ.”
Quý Lâm cúi người qua sát bên tai cô, lặp lại một lần nữa.
Du Duyệt Duyệt ngứa ngáy rụt cổ lại rồi cười khanh khách.
“Anh mới là người đừng náo đó, ngứa chết em.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận