Lẳng Lơ Tao Nhã

Thương Đạm Nhiên thấy Trương Nguyên đi tới, nửa thẹn nửa xấu hổ nói:

-Huynh to gan thật đấy.

Trương Nguyên nói:

-Vì thật sự tức không chịu nỗi, đừng nói chuyện mất vui đấy nữa, để
huynh cho các muội xem món bảo vật từ Tây quốc này, món đồ này là tam
huynh ta đã thuê người chuyển từ Macau về đây, nó gọi là Kính viễn vọng.

-Cũng có thể gọi là kính thiên lý, có thể nhìn xa trông rộng.

Nói xong Trương Nguyên liền ngồi xổm xuống đất, lấy kính viễn vọng từ
hộp gỗ ra, nhẹ nhàng xoay chuyển ống kính, kéo ra một ống, lại kéo thêm
một ống nhỏ ra, ống kính bỗng chốc dài ra gấp ba, hai chị em Cảnh Lan
Cảnh Huy bên cạnh chăm chú nhìn từng cử động của Trương Nguyên, Thương
Đạm Nhiên cũng nhìn chằm chằm vào chiếc kính, Trương Nguyên nhìn vào
kính nhắm cự ly xong quay qua hỏi:

-Ai thử trước đây?

Tiểu Cảnh Huy lập tức nhảy dựng lên nói:

-Tiểu Huy tiểu Huy trước cơ.

Trương Nguyên nói:

-Ngồi xuống đây, để Kính viễn vọng sát vào mắt tiểu Huy đi.

Trương Nguyên chỉ cô bé cách xem rồi chầm chậm xoay ống kính.

Tiểu Cảnh Huy nín thở, nhìn chăm chú không dám chớp mắt, bỗng cô bé kêu lên:

-Ha ha…thấy cầu Việt Vương rồi này!

Lấy kính viễn vọng ra, nhìn bình thường lại sao thấy xa dữ vậy, xem lại
trong kính, ơ sao lại gần thế kia, cô bé Cảnh Huy hơi khớp chậm rãi dời
ống kính sang hướng núi Bạch Mã, trông về phía Nam, kêu lên inh ỏi:

-Thấy nhà chúng ta rồi, đèn lồng trước nhà tiểu Huy cũng trông thấy cả này. Ha ha…

Thương Cảnh Lan thấy vậy chạy qua xem, quả nhiên thấy được nhà mình, ngay tức thì reo lên nói:

-Cô cô, cô cô, mau qua đây xem đi.

Thương Đạm Nhiên dậy chí tò mò, nhưng vẫn ra vẻ không quan tâm lắm nói:

-Có thật chơi vui vậy không?

Trương Nguyên đứng thẳng người dậy, ôm lấy kính viễn vọng nói:

-Nào, ta bày muội xem.

Nói rồi cậu ta đứng ra sau lưng Đạm Nhiên, nhỏ giọng thì thầm chỉ dẫn
bên tai, chưa bao giờ được gần Đạm Nhiên đến thế, có thể ngửi thấy cả
mùi hương trên cơ thể nàng, trông thấy làn da trắng trẻo ngọc ngà trên
cổ, mái tóc mềm mại đen huyền, hiển hiện ngay trước mắt.

Trương Nguyên đặt kính viễn vọng lên mắt phải Đạm Nhiên, nhưng Đạm Nhiên chẳng trông thấy gì, lúc này tim nàng đang đập liên hồi, Trương Nguyên
gần nàng quá đỗi, nàng còn cảm nhận được cả hơi thơ của chàng, cơ thể
nàng như bị đóng băng, giọng nàng run rẩy nói:

-Thôi được rồi, muội thấy rồi.

Nói xong bèn đứng cách ra một bước.

Trương Nguyên thấy hai má nàng và ngay cả sau gáy nàng đều ửng lên màu
đỏ của hoa hồng, yêu kiều vô cùng, trái tim thành thục của người sống
hai thế giới cùng với thân thể tuổi dậy thì 16 thiếu niên, cả hai đang
cùng lúc lay động, có cảm giác kích động muốn lao tới ôm nàng vào lòng
ngay bây giờ. Tiểu Cảnh Huy nói:

-Muội còn muốn xem nữa.

Cô bé cẩn thận cầm lấy kính viễn vọng nhìn ra xa, nhìn một hồi, lại đưa
cho tỷ tỷ xem, hai chị em em mải không chán, thích thú vô cùng.

Thương Chu Đức đi qua hỏi:

-Bảo vật hiếm có gì đấy, để ta xem xem nào.

Hai tỷ muội nhanh chóng làm hướng dẫn viên, chỉ cho thúc phụ cách xem, Thương Chu Đức vừa nhìn vào, liền kinh ngạc ra mặt nói:

-Đúng là bảo vật thần kỳ.

Nghe Trương Nguyên món đồ này đến từ nước Thái Tây, than vãn nói:

-Đã nghe danh nước Thái Tây kỹ thuật tinh xảo, quả nhiên danh bất hư truyền.

Lúc này đã là giờ Tuất, Trương Nguyên, Thương Chu Đức cùng đi bộ xuống
núi, chưa đầy nửa canh giờ họ đã ở ngay dưới chân núi, quay đầu lại nhìn lên núi, đèn lồng dần tắt ngúm, ánh trăng trên cao bắt đầu tỏa sáng rực rỡ, Long Sơn dưới sự chiếu rọi của ánh trăng trông càng huyền bí trang
nghiêm hơn, dường như người ta chỉ được phép nhìn ngắm mà không được đùa cợt.

Hai cổ xe ngựa của Thương Thị đậu ngay dưới chân núi Long Sơn cách đó
không xa, ngay lúc sắp bước lên xe, Trương Nguyên thấy tiểu Huy cứ mấy
chốc lại nghiêng đầu đưa mắt nhìn nhìn cái hộp gỗ trong tay Vũ Lăng.

Đôi mắt đen huyền kia đang muốn nói gì, Trương Nguyên nhìn là biết rõ, bèn nói với Tiểu Huy :

-Tiểu Huy à, Kính viễn vọng này là của tam huynh ca ca, ca ca không thể
tặng nó cho muội được, về sau huynh sẽ nhờ người chế tạo ra cái kính
viễn vọng khác đem tặng cho muội được chứ.

Thầm nghĩ:

-Thợ chế tác trong thời Minh rất giỏi, làm mô phỏng theo kính viễn vọng
này hẳn khó, hơn nữa trong cuộc chiến Tát Nhĩ Hử Vạn Lịch năm 47, chắc
chắn sẽ còn dùng nhiều đến nó.

Tiểu Cảnh Huy vui vẻ nói:

-Hay quá, Trương công tử ca ca đừng quên đó nhoa.

Trương Nguyên cười nói:

-Không quên đâu mà, yên tâm, lần sau ta đến Kinh Sư sẽ mang kính viễn vọng đến thăm muội được chưa?

Tiểu Cảnh Huy cũng đang rất muốn đến Kinh Thành, trẻ con luôn khao khát
được đi chơi đây đó, giờ nghe Trương nguyên nói sau này sẽ đến Kinh
thành, đương nhiên vui mừng khôn xiết.

Trương Nguyên, Vũ Lăng và Mục Chân Chân tiễn Thương Đạm Nhiên ra cầu
Việt Vương, Thương Chu Đức đến đây thì không cho bọn họ tiễn nữa, Trương Nguyên liền đứng ngay đầu cầu, thấy hai cổ xe của Thương Thị đi xa rồi, lúc này mới quay đầu trở về, chợt phát hiện ra có kiệu đang đến, kiệu
đi trước nhất có người mở rèm buông lời nói:

-Trương Nguyên….

Ơ…là Vương Tư Nhâm, Trương Nguyên vội vàng nghênh đón, chắp tay thi lễ nói:

-Thầy về muộn thế ạ?

Ba chiếc kiệu kia ngừng lại ở đầu cầu Việt Vương, Vương Tư Nhâm không xuống kiệu, chỉ cười nói:

-Trương Nguyên, rốt cục con có đánh Đổng Tổ Thường hay không?

Trương Nguyên cười cười nói:

-Bất cẩn đụng phải gã một cái, gã cũng đồng thời va vào con ạ.

Người ngồi trong kiệu giữa phì cười một tiếng, đó là tiếng cười của Vương Anh Tư.

Vương Tư Nhâm cười ha hả, nói:

-Là thắt lưng của gã va vào chân của ngươi chứ gì, ha ha ha…Trương Nguyên, con làm trạng sư đổi trắng thay đen được rồi đó.

Trương Nguyên nói:

-Gã Đổng công tử kia cứ luôn miệng nói gia phụ Đổng Huyền Tể, thật sự
rất ngông cuồng, lại hiếp người quá đáng, học trò cảm thấy nên cho gã
một bài học.

Vương Tư Nhâm gật đầu nói:

-Ta cũng nói đá hay lắm, tuy nhiên khúc mắc này giữa ngươi và Đổng công tử khó mà giải hòa được.

Trương Nguyên nói:

-Thế cũng không sao ạ, dù gì ta không thể cứ để mặc hắn ức hiếp, bẻ cong vương pháp, nhưng học trò không rõ Đổng Huyền Tể Đổng hàn lâm là người
thế nào ạ?

Vương Tư Nhâm cười nói:

-Vẫn có chút lo lắng phải không, để ta kể một câu chuyện cho con nghe,
Hàng Châu có một vị quan bình thường nho nhã hành thiện, rất hay cứu
giúp bá tánh, một hôm y đến chùa thỉnh giáo đại sư Liên Trì trong chùa
Vân Tê, hỏi thế gian ai gây nghiệt nhất?

-Liên Trì đại sư nói: “Như ngài đỗ sĩ với bảy khoa giáp là gây nghiệt
nhất.” Vị quan này mới bàng hoàng, tự hỏi bình sinh hành thiện vô kể,
nào có nghiệt chướng chi, dựa vào đâu mà nói những kẻ quan lại thi khoa
là gây nghiệt nhất chứ? Liên Trì đại sư quát nói: “Ai nói bản thân ngài
gây nghiệt, nhưng phàm kẻ ý thế hiếp người, trời đất không dung, nghiệt
chướng này là từ ngài mà ra.”

Trương Nguyên gật đầu nói:

-Học trò hiểu rồi, dù Đổng Hàn Lâm là kẻ sĩ nho nhã thanh tao, nhưng ngặt nổi con cháu quyền thế nên ý thế hiếp người.

Vương Tư Nhâm nói:

-Đổng công mặc dù thành danh trong sạch, nhưng nhà cửa bề thế, ruộng
vườn bạc ngàn, chẳng thua gì danh tiếng của ông ta, tài sản này do đâu
mà có đây? Hoàn toàn không phải do ông ta tự kiếm mà ra, phần do con
cháu trong nhà lấy danh tiếng ông ta để mua bán chuộc lợi, phần do
người hầu gia nô ý thế hoành hành, làm cho dân chúng chẳng được an lành, càng có tiểu dân vô lại, bán thân cầu cạnh, tác quai tác quái, khó mà
bài trừ hết. Tuy nhiên con không phải lo lắng, Đổng công sẽ không vì
chuyện này mà gây khó dễ cho con đâu, dù gì tộc thúc tổ của con cũng là
bạn tri âm với ông ta, hơn nữa, Chung thái giám kia lúc xuống núi còn
không ngớt lời khen ngợi con, ông ta nghe nói con đấu bát cổ với Diêu
Phục, liền luôn miệng tán dương con. Còn gã Đổng Tổ Thường thì ngu xuẩn
quấy rối, như vậy cho dù ông ấy hận con cũng chẳng làm gì được con.

Trương Nguyên khom người nói:

-Đa tạ Thầy đã chỉ dẫn.

Vương Tư Nhâm nói:

-Bớt gây chuyện đi, lo mà học hành, tháng sau đến kỳ thi huyện, nhất
định phải lấy được khăn vuông, có công danh rồi nói chuyện cũng có sức
hơn.

Trương Nguyên đáp nói:

-Vâng ạ.

Vương Tư Nhâm buông rèm kiệu xuống, khởi kiệu đi trước, kiệu của Vương
phu nhân cũng nối đuôi theo sau, chỉ còn chiếc kiệu của Vương Anh Tư là
vẫn đứng yên bất động, giọng nói của Vương Anh Tư truyền đến :

-Giới Tử huynh.

Trương Nguyên đến gần chắp tay nói:

-Đoạn Thục tiểu thư có điều chi căn dặn?

-Đừng gọi ta là Vương Đoan Thục, ta không thích nghe.

Vương Anh Tư trong kiệu lên tiếng nói:

-Phụ thân đặt cho ta cái tên này, giống như đeo vòng kim cô vào đầu ta vậy, khiến ta chẳng động đậy được.

Trương Nguyên phì cười một tiếng, lại hỏi:

-Anh Tư tiểu thư có điều chi căn dặn?

Vương Anh Tư hỏi:

-Lúc trên núi ta thấy ngươi cầm cái ống màu vàng xem qua xem lại, rốt cục là đang nhìn cái gì vậy?

Trương Nguyên nói:

-Anh Tư tiểu thư có phải lúc đó nàng đang trên đỉnh núi không, sao ta không trông thấy nàng.

Vương Anh Tư “hừ” một tiếng, không thèm nói.

Trương Nguyên đang muốn lấy kính viễn vọng ra cho Vương Anh Tư xem, tỳ nữ trước mặt lại kêu lên:

-Nhị tiểu thư, Thái thái bảo người mau lên ạ.

Vương Anh Tư liền vỗ vỗ vào kiệu, hai phu kiệu nâng kiêu lên tiến về phía trước, Vương Anh Tư nói:

-Ta sẽ đợi xem bát cổ của ngươi đó nha.

Trương Nguyên về tới nhà đã vào giờ Hợi, mẫu thân cậu ta đang đợi, chủ
yếu là muốn hỏi chuyện của Thương tiểu thư, Trương Nguyên ngẫm nghĩ một
hồi vẫn là nói luôn chuyện trên đỉnh núi Long Sơn cho mẹ biết, đương
nhiên, cậu ta cố gắng dùng lời lẽ hoa mỹ nhất để miêu tả sự việc, tránh
cho mẫu thân một phen tức giận, nào ngờ mẫu thân nghe rồi, vẫn nổi giận
đùng đùng, Trương mẫu Lã Thị hôm nay trông thấy Thương Đạm Nhiên, yêu
thích nàng ta vô cùng, vừa nghe có người muốn đoạt mất con dâu của mình, tức thì nổi trận lôi đình.

Trương Nguyên vội vàng khuyên nhủ nói:

-Mẫu thân đừng giận nữa, gã họ Đổng kia bị con đá cho một cái, lại bị Hầu huyện lệnh giải ra khỏi thành Sơn Âm nữa.

Trương mẫu Lã thị bớt giận một chút nói:

-Thương tiểu thư quả thật dung mạo xinh đẹp, sau này không nên lộ diện
nhiều thì tốt hơn, nếu không chắc chắn lại có kẻ háo sắc dòm ngó.

Trương Nguyên cười đáp:

-Dạ vâng, đêm nay chẳng phải có tên háo sắc đến dòm ngó rồi sao, vậy mà y cũng đã ngậm ngùi bỏ đi đó thôi. Mẫu thân đừng lo lắng nhiều.

Trương mẫu Lã Thị gật đầu lần nữa nói:

-Sắp canh ba rồi, con phải tranh thủ đi nghỉ ngơi đi.

Sau đêm hội đèn lồng, lễ mừng năm mới cũng mau chóng kết thúc, mọi người lại vùi đầu vào công việc, các thương buôn trên phố thập tử cũng đã
khai trương trở lại, các xã học Sơn Âm cũng lần lượt khai giảng, 22
tháng giêng, các xã học chính thức nhận được thông báo của huyện phủ,
vào mồng tám tháng hai sẽ cử hành kỳ thi huyện tại Sơn Âm, các thí sinh
đến đăng ký tại học thự hoặc nha môn huyện trước ngày 2 tháng 2, lúc ghi danh cần điền đầy đủ họ tên, năm sinh, quê quán cả cha lẫn mẹ, ông nội
bà ngoại, gia quyến bảo lãnh….ghi rõ tất tần tật…còn có một điều cần lưu ý, người bảo lãnh phải là lẫm sinh của huyện, lẫm sinh chính là tú tài
thi hạng nhất trong kỳ tuế khảo huyện học, các nho đồng đều phải tìm một lẫm sinh để ra mặt bảo lãnh cho, một nho đồng muốn tham gia thi, đều bị xét đủ các tư cách từ gia quyến, dòng họ, học vấn…nếu không phải hàng
giả, quê quán có thật, tên họ thật, không thi thay thì mới được tham gia thi cử.

Đương nhiên người bảo lãnh cho Trương Nguyên không ai khác ngoài Trương Đại đại huynh ở Tây Trương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui