Lẳng Lơ Tao Nhã

Đây là lần đầu tiên Thương Đạm Nhiên gọi Trương Nguyên là “ Trương lang “ . Tuy không dễ nghe lắm nhưng Trương Nguyên vẫn vô cùng vui mừng, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay mềm mại, nói:

- Đêm mồng bảy tới gặp nàng, được không?

Thương Đạm Nhiên đáp:

- Vâng.

Trương Nguyên nói:

- Đêm mồng bảy gặp, mong là nàng có thể đáp ứng một tâm nguyện của ta.

Thương Đạm Nhiên tim đập thình thịch, hỏi nhỏ:

- Là gì ạ?

Trương Nguyên nói:

- Để ta hôn nàng một cái.

Nói xong, hắn nhìn thấy trên phần gãy trắng nõn của nàng đều nổi đỏ như hoa hồng, thật là mê người, thật muốn đêm nay là đêm động phòng hoa chúc. Haizz, chỉ là nghĩ như thế mà thôi, mười sáu tuổi, mười sáu tuổi, sao mình mới mười sáu tuổi cơ chứ?

Thương Đạm Nhiên mím môi, không lên tiếng, khẽ nâng vạt áo cúi đầu lặng lẽ đi. Thế là nàng ngầm đồng ý rồi. Tính cách của Thương Đạm Nhiên là như vậy. Nếu như những chuyện nàng không đồng ý thì nàng sẽ nói rõ từ chối. Đã đến căn nhà tranh ở lưng chừng núi, Thương Đạm Nhiên giúp Trương Nguyên thu dọn quần áo và sách vở. Trương Nguyên mang theo về bức tranh “Bạch Mã sơn cư đồ” mà Thương Đạm Nhiên vẽ. Cả đoàn người về tới dinh thự Thương thị,Thương Chu Đức muốn giữ Trương Nguyên lại dùng bữa tối, nhưng Trương Nguyên từ chối khéo, nói:

- Nhị huynh, đệ phải quay về ngay, có bạn văn từ Thanh Phổ xa xôi tới, không tiện chậm trễ.

Thương Chu Đức không giữ hắn nữa, phái xe ngựa đến đưa Trương Nguyên trở về, còn tặng theo xe một giỏ nho lớn và mấy quả dưa hấu lớn.

Trương Nguyên trở lại dinh thự Đông Trương, trời đã tối, đèn dầu mới được thắp lên, thấy trong phòng có tam huynh Trương Ngạc đang tiếp chuyện Dương Thạch Hương và Kim Bá Tông. Trương Ngạc lúc chập tối liên tục chạy sang xem Trương Nguyên đã về chưa, thấy có khách thì liền thay Trương Nguyên tiếp khách.

Trương Nguyên đi nhanh lên sảnh, liên tục chắp tay thi lễ nói:

- Dương huynh, Kim huynh, tiểu đệ biết được hai vị hiền huynh tới hận không thể mọc cánh để bay trở về. Trời nóng, bằng hữu tới thăm thật là vui sướng vô cùng.

Dương Thạch Hương, Kim Bá Tông thấy Trương Nguyên vội về, cũng rất vui mừng. Dương Thạch Hương cười nói:

- Tin của Trương huynh, ta đã sớm nhận được. Vốn định tháng trước tới nhưng lại chậm trễ. Phạm huynh của phòng xã núi Phất Thủy vẫn chưa đến chứ?

Trương Nguyên nói:

- Ta chỉ viết thư cho Dương huynh. Phòng xã núi Phất Thủy quá xa. Bây giờ trời nóng bức thế này, Phạm huynh dù muốn tới, cũng phải đợi đến lúc trời thu mát mẻ.

Trương Ngạc nói:

- Giới Tử, có bằng hữu từ phương xa tới, đệ nên tới Bách Hoa lầu bày tiệc rượu tẩy hết phong trần cho Dương huynh, Kim huynh.

Rồi quay ra nói với người hầu Vũ Lăng ở bên:

- Tiểu Vũ cũng đi, Tiểu Vũ gặp tiểu Vũ, rất thú vị đó.

Dương Thạch Hương vội hỏi:

- Hôm nay không uống được rượu, ăn nhẹ nhàng thanh đạm một chút thì tốt. Lúc trước lão phu nhân sai người tới hỏi, ta đã nói tốt nhất là cháo đậu xanh giải nhiệt. Giới Tử huynh, hai người chúng ta đến bái kiến lệnh đường, có được không?

Trương Nguyên nói:

- Không cần đa lễ, không cần đa lễ.

Dương Thạch Hương nói:

- Hai người bọn ta tới đây, chắc là có phần quấy rầy, Giới Tử huynh và hai người chúng ta thân như huynh đệ, phải bái kiến lão phu nhân mới được.

Trương Nguyên liền vào mời mẫu thân đi ra. Hai người Dương Thạch Hương, Kim Bá Tông bái kiến Trương mẫu Lã thị, nói vài câu xong, Trương mẫu Lã thị liền đi vào, dặn dò con trai nồng hậu khoản đãi khách.

Lục Thao nhờ Dương Thạch Hương mang đến cho Nhược Hi một phong thư và năm con ngựa, năm tấm vải, trong thư báo bình an với thê tử và chúc mừng em vợ Trương Nguyên đã đỗ đầu trung học phủ Thiệu Hưng, ngoài chuyện đó ra Lục Thao cũng không nói tới chuyện nào khác, Trương Nhược Hi bảo Trương Nguyên hỏi thăm Dương Thạch tình hình của Thanh Phổ Lục thị thế nào.

Không đi tới Bách hoa lâu uống rượu hoa được, Trương Ngạc cũng ở lại cùng Trương Nguyên, Dương Thạch Hương, Kim Bá Tông ăn cháo đậu xanh, Thúy cô ướp gia vị những món điểm tâm thật ngon miệng, còn có bánh tráng, bánh chưng, đều rất hợp khẩu vị.

Nhắc tới đại hạn ở Giang Nam, Dương Thạch Hương nói:

- Ở Tùng Giang chưa bao giờ gặp hạn hán, đi qua Gia Hưng, là thấy đất đai chỗ nào cũng khô nứt, ở Chiết Giang có mười một phủ thì có tới một nửa gặp hạn, Giang Nam vốn là vùng đất trồng lương thực lớn, gặp phải tai họa lần này, ảnh hưởng quá lớn.

Vẻ mặt Trương Ngạc lại hưng phấn nói:

- Qua hai ngày “ thủy hử” nữa, sẽ có cả đoàn hơn trăm người đi du hành cầu mưa, nhất định có thể cảm động trời xanh, ban thưởng trời mưa.

Trương Nguyên hỏi:

- Tam huynh, bọn quỷ tóc đỏ Lưu Đường, Nhất Trượng Thanh Hộ tam nương đã tìm thấy chưa?

Trương Ngạc vội hỏi:

- Đệ đã biết rồi à?

Trương Nguyên nhạc nhiên nói:

- Đệ biết cái gì?

Trương Ngạc cười to nói:

- Vậy xem ra là ý trời, đệ vừa mở miệng đã hỏi quỷ tóc đỏ Lưu Đường và Nhất Trượng Thanh Hộ tam nương, chắc đệ đã biết hai người họ là do ai diễn?

Trương Nguyên trong lòng như hiểu ra điều gì đó, chau mày nói:

- Huynh muốn cha con Mục Kính Nham diễn vai hai người này ư?.

Trương Ngạc nói:

- Đúng vậy, Giới Tử lần này đệ nhất định phải đồng ý, nếu không ba mươi sáu thiên cương bảy mươi hai địa sát không tập hợp đủ, để tìm được đủ người, những gia nô đã chạy tới nhừ chân, hôm đó ta ở trên cây cầu đá nhìn thấy hai cha con Mục Kính Nham cưỡi la mới nghĩ ra để cho Mục Kính Nham đóng giả Lưu Đường, Mục Chân Chân đóng giả Nhất Trượng Thanh là quá ổn.

Trương Nguyên nói:

- Cũng đâu có giống nhau.

Trương Ngạc nói:

- Mục Kính Nham vốn là râu vàng, nhuộm râu thành màu đỏ là được, dáng Mục Chân Chân cũng không phải cao lắm, đi thêm đôi giày cao gót miễn cưỡng cũng cao thêm, hay nhất là Mục Chân Chân có võ nghệ, để Mục Chân Chân cầm theo nhật nguyệt song đao là quá giống rồi. Chuyện này vẫn cần người phải đi tới nói với cha con họ một câu, trước ta có hứa đưa cho hai cha con năm lượng bạc mà họ cũng không chịu.

Thiên tai khó lường, không nghĩ ra cách gì lại bày trò náo nhiệt bậy bạ, Trương Nguyên lắc đầu cười, nói:

- Vậy cũng được, đợi lát đệ sẽ nói chuyện với hai người.

Trương Ngạc sốt ruột nói:

- Ngay bây giờ gọi họ tới nói đi.

Trương Nguyên bèn sai Vũ Lăng gọi Mục Kính Nham và Mục Chân Chân tới, trong chốc lát, cha con hai người đã đi tới.

Trương Ngạc nói với hai cha con:

- Thiếu gia nhà ngươi đã đồng ý rồi, ngày mai hai người hãy tới Tây Trương hóa trang, ngày kia sẽ bắt đầu du hành cầu mưa.

Trương Nguyên thấy Mục Chân Chân có vẻ không muốn, liền nói:

- Chân Chân, chuyện cầu mưa lần này cũng xem là việc lớn của bổn huyện, ngươi tham gia một chút cũng tốt.

Lại nghe Mục Chân Chân nói:

- Thiếu gia, Nhất Trượng Thanh Hộ tam nương này có chồng rồi.

Trương Ngạc dậm chân cười to, nói:

- Ngươi đang nói tới Vương Ải Hổ sao, ha ha ha, đâu có bảo ngươi phải gả cho hắn, cho dù ngươi chịu, thì Giới Tử cũng không chịu đâu.

Mục Chân Chân vội vàng lắc đầu:

- Tỳ nữ không chịu.

Trương Nguyên cười nói với Mục Chân Chân:

- Chân Chân, nếu tên Vương Ải Hổ kia dám tới gần ngươi, ngươi hãy cho hắn một cước bay ra xa.

Mục Chân Chân cúi đầu không nói lời nào.

Trương Nguyên thấy Mục Chân Chân không đồng ý, liền nói với Trương Ngạc:

- Thôi bỏ đi, Chân Chân không muốn thì đừng ép nữa, người đàn bà đẹp có dáng cao cũng dễ tìm, Chân Chân tuổi còn nhỏ, cũng khó đóng giả cho giống.

Trương Ngạc rất không hài lòng, nói

- Giới Tử, đệ ngay cả người hầu nhà mình cũng không sai được, phụ nữ mà nuông chiều như vậy sao được!

Mục Chân Chân vội vàng nói:

- Tam công tử, tiểu tỳ đồng ý, vừa nãy tiểu tỳ chỉ là lo lắng đi giày cao gót đi lại khó khăn mà thôi.

Trương Ngạc lại lập tức cười, nói:

- Ngươi đâu phải bó chân, lo cái gì, được rồi, vậy cứ quyết như vậy đi.

Lại nói với ba người Trương Nguyên, Dương Thạch Hương, Kim Bá Tông:

- Ngày mai mời mọi người tới xem thủy hử quần hùng thịnh hội.

Trương Ngạc đi rồi, Trương Nguyên cùng Dương Thạch Hương, Kim Bá Tông tới vườn sau bên sông Đầu Lao tản bộ nói chuyện, sông Đầu Lao đã không còn nước, lòng sông mọc những bụi cỏ dại, căn lầu gỗ hai tầng ở hậu viên đã xây lên tầng, vẫn chưa làm nóc.

Dương Thạch Hương không mấy để ý tới dòng sông khô cạn, nói:

- Giới Tử huynh, đệ lần này đem tới năm trăm cuốn chế nghệ của chư sinh ba huyện Thanh Phổ, Hoa Đình, Thượng Hải, mời Giới Tử huynh chọn ra một trăm hai mươi cuốn để bình, tại hạ đã mang tới một trăm năm mươi lạng bạc là thù lao.

Lại nói tiếp:

- Giới Tử huynh cũng đừng nên khách sáo, tại hạ mở tiệm sách, mời người chọn văn trả tiền là chuyện đương nhiên, tình bằng hữu thì vẫn là bằng hữu, số bạc này huynh nhất định phải nhận lấy. Bạc đệ đã mang tới rồi.

Lần trước ở Thanh Phổ Dương Thạch Hương nói lấy một trăm lượng bạc là thù lao, giờ đã tăng lên tới một trăm năm mươi lượng tiền nhuận bút rồi, đây đương nhiên là do chuyện Trương Nguyên đã đỗ đầu cuộc thi phủ Thiệu Hưng. Danh đồng nghĩa với lợi mà.

Đảng xã thời Vãn Minh là lợi ích tập thể, không nói tới lợi ích sao có thể thành chuyện, người Vãn Minh không thanh cao như đời trước, người làm ăn buốn bán nơi nào cũng có, Trương Nguyên nói:

- Vậy cũng được, tại hạ nhất định sẽ viết lời bình thật hay, không để cho số vốn Dương huynh đưa ra bị thua lỗ.

Dương Thạch Hương cười lớn:

- Giới Tử huynh đỗ đầu huyện, có cái uy danh của cuộc thi, những tuyển tập này nhất định sẽ bán chạy, không nói tới hai huyện Hoa Đình, Thượng Hải, ngay cả Thanh Phổ ta cũng đã có hơn ba ngàn học trò, hơn vạn nho đồng, chỉ cần mười người có một người mua sách thì cũng đã có lời lớn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui