Lẳng Lơ Tao Nhã

Hắn bước nhanh đến tiền viện đã thấy một đám người vui sướng hớn hở. Trong đó có một người thổi kèn đã tới nhiều lần, ra sức diễn tấu. Sáu, bảy người thợ thủ công nhanh nhẹn gỡ hàng rào trúc đi. Những vật liệu để xây cổng tường như ván ngang, cành trúc, đinh thiếc, hoa tre v.v… đã bày ra một bên, tay chân nhanh nhẹn làm cho người ta phải xuýt xoa.

Lại nhìn trước cửa còn dựng thẳng một cột cờ, trên cờ có chữ viết rằng:

- Tin thắng lợi, Trương Nguyên thiếu gia của quí phủ, liên tiếp đỗ đầu thi đạo, thi hương năm Vạn Lịch thứ 42.

Trương Ngạc vui vẻ nói:

- Giới Tử, đúng là đầu bảng rồi, tiểu Tam Nguyên, hay lắm, ba huynh đệ chúng ta có thể cùng đi Nam Kinh- Quốc Tử Giám rồi, ha ha.

Trương mẫu Lã thị và Trương Nhược Hi còn có Lý Thuần, Lý Khiết cũng đi ra. Đám thợ lúc này tới dập đầu thi lễ với Trương mẫu Lã thị và Trương Nguyên, nói hôm nay xây tường này không lấy một xu, sau này vĩnh viễn coi Trương gia là khách hàng chính. Nhà Trương Nguyên xây nhà, đặt mua dụng cụ gia đình, những người thợ này sẽ ưu tiên, những người thợ khác không được đến tranh, đây cũng là một loại qui củ đã được ước định.

Trương mẫu Lã thị mặt mày hớn hở, nói:

- Mới vừa rồi Thạch Đại Đầu nói là đập cửa, đúng là hù lão thân một vố, không biết hoạ từ đâu ra.

Những tên thợ này nịnh nọt nói:

- Phu nhân, đây là chuyện đại hỉ, Trương thiếu gia Tam nguyên án thủ, ắt hẳn thi hương thi hội liên tiếp, cần thiết phải thay đổi môn đình, bằng không thể hiện khí thế quí phủ thế nào.

Lý Thuần, Lý Khiết vô cùng vui vẻ, nói:

- Nhạc công đến thật, tốt, tốt lắm, lần này nhất định phải thổi lâu một chút.

Tiếng bước chân dồn dập, Năng Trụ dẫn theo hơn mười đầy tớ Tây Trương, trong tay cầm côn bổng chạy thật nhanh tới, thấy thợ đang xây tường cửa, nhạc công đang diễn tấu. Năng Trụ và đám người Phùng Hổ không biết làm sao, lớn tiếng kêu:

- Tam thiếu gia, tam thiếu gia.

Trương Ngạc cười lớn, đi đến nói:

- Không sao, Giới Tử đỗ đầu tú tài trung học, đây là người đến báo tin vui.

Đám người Năng Trụ liền bỏ gậy đi, lần lượt chúc mừng Trương Nguyên, đang nhao nhao thì nghe có tiếng gọi:

- Đại lão gia đến rồi, đại lão gia đến rồi.

Trương Nguyên nhìn lên, đúng là tộc thúc tổ- Trương Nhữ Sương đến, liền nhanh chóng tiến lên chắp tay trước ngực thi lễ, đưa thúc tổ đến chính sảnh ngồi. Trương mẫu Lã thị và Trương Nhược Hi cũng đến bái kiến Trương Nhữ Sương. Trương Nhữ Sương cười ha hả nói:

- Thuỵ Dương có con như thế quả là đáng mừng. Trương Nguyên mười bảy tuổi đã có thể thay đổi môn đình, đây là ân trạch tổ tiên họ Trương ta. Ngày mai đi tổ đường tế tổ báo tin vui.

Rồi lại dặn dò:

- Trương Nguyên, mau đi đặt may áo sinh đồ, khăn nho, hài thao, mua vải đỏ, ngày mai sau khi tế tổ để cho nhóm kịch Khả Xan đến diễn một ngày trước cửa, ăn mừng một phen.

Ngày hôm đó, khách đến chúc mừng đông như đèn cù vậy, mãi cho đến đêm, vẫn còn có người đến thăm. Bây giờ Trương Nguyên vẫn chỉ là một tú tài mà đã có người đến tận cửa đòi bán thân làm nô, còn có người đem con gái lớn như Thỏ Đình đến Trương gia làm tỳ nữ. Trương Nguyên đều một mực cự tuyệt. Nghe thấy trống báo canh hai, nghĩ rằng chắc không còn ai đến nữa thì lại thấy một người đàn ông bề ngoài vẻ khờ khạo, lưng vác một cái túi nặng phong trần, đi một cách mệt mỏi, quì xuống bậc cửa dập đầu thi lễ với Trương Nguyên, nằng nặc đòi ở lại nhà Trương Nguyên làm nô bộc, Trương Nguyên không nhận, người này cứ quì không đứng dậy, nói:

- Thiếu gia, tiểu nhân là Lai Phúc, xin người nhận tiểu nhân đi, tiểu nhân là Lai Phúc đây, Lai Phúc.

Trương Nguyên bận rộn cả ngày, thấy người đàn ông kia vô cớ gây rối, không nhịn được, thầm nghĩ:

- Lai Phúc là ai, ta không quen, chả thèm bận tâm ngươi có phải Lai Phúc hay không. Đây đều là đồ nịnh nọt, nếu ta nhận về, sau này tất ỷ thế hiếp người, gây chuyện thị phi. Vậy ta và Tùng Giang Đổng thị kia khác gì nhau.

Nói rồi hắn bảo Mục Kính Nham đưa tên tự xưng là Lai Phúc này ra ngoài.

Tên Lai Phúc này đau khổ cầu xin, kêu mình là “Lai Phúc”, xin Trương Nguyên thu nhận mình. “bịch” một tiếng, cửa lớn đóng lại, Lai Phúc rất thê thảm.

Những người thợ mộc ở cổng trước làm cả đêm không nghỉ. Tới hôm sau cũng chính là sáng sớm ngày hai tư tháng tư, tường cửa của toà nhà trước đã xây xong. Bốn phiến tường cửa, lấy gỗ làm cốt, gọt trúc dựng thẳng, ở giữa dùng ván ngang, hoa nhỏ bằng tre, từng hàng đinh thiếc, vô cùng hoa mỹ, đúng là cách biệt một trời một vực so với hàng rào trúc hôm trước. Hai huynh đệ Đại Thạch Đầu và Tiểu Thạch Đầu đứng ở ngoài tường cửa nhìn ngó xung quanh, vô cùng vui sướng, cảm thấy cửa như thế này mới có khí thế, làm gác cổng cũng oai.

Sáng sớm ngày hôm đó Trương Nguyên đi đến từ đường của Trương thị để làm lễ tế tổ. Nam đinh trưởng thành của Tây Trương và Đông Trương đều đến tham gia. Bên Đông Trương đã ba mươi năm rồi không xuất hiện tú tài, đương nhiên phải tế cáo tổ tiên, để thể hiện Đông Trương, Tây Trương gần gũi gắn bó. Trương Nhữ Sương chủ trì đại lễ tế tổ, khen ngợi Trương Nguyên, lại muốn con cháu bổn tộc lấy Trương Nguyên làm gương, hiếu học tiến tới, nổi danh khoa cử.

Sau giờ Ngọ, thanh kĩ của nhóm Khả Xan diễn vở kịch “ Hoán sa ký “ trước cửa nhà Trương Nguyên. Trương Nguyên không rảnh thưởng thức, hắn đưa Thạch Song và Vũ Lăng tới phủ Vương Tư Nhâm- Hội Kê. Thạch Song gánh hai đàn rượu đậu, Vũ Lăng xách một cái đầu dê, đây gọi là rượu dê, lễ đính hôn và lễ tạ ơn thầy đều dùng rượu dê. Thầy Vương tuy không ở Hội Kê nhưng nhập học quan trọng nhất là tạ ơn thầy, vì vậy Trương Nguyên đến tạ ơn người nhà thầy Vương trước.

Vương Bính Lân đưa Trương Nguyên vào trong sảnh ngồi, Trương Nguyên liên tiếp trúng tiểu Tam Nguyên, Vương Bính Lân cũng cảm thấy nở mày nở mặt, Trương Nguyên là môn sinh tâm đắc của phụ thân gã là Vương Tư Nhâm.

Trương Nguyên nói:

- Thầy đã đi kinh thành, đệ muốn dập đầu tạ ơn sư mẫu có được không?

Vương Bính Lân nói:

- Được, để ta đi nói.

Rồi gã đi vào nội viện, không lâu sau đi ra nói:

- Thân mẫu ta đến rồi đây.

Trương Nguyên vội đứng dậy cúi khom người, đã thấy Vương phu nhân được Vương Anh Tư dìu đến ngồi ở sảnh . Trương Nguyên đi lên trước, quì lạy bái kiến. Vương phu nhân nhanh chóng bảo con trai- Vương Bính Lân đỡ Trương Nguyên dậy, cười nói:

- Trương công tử vừa mới mười bảy tuổi đã nhập học, thật đáng mừng. Thầy của con bây giờ chắc vẫn đang trên đường đi kinh thành. Nếu biết con thi đậu án thủ thi đạo chắc chắn rất vui mừng.

Bà dặn dò Vương Bính Lân khoản đãi thật tốt Trương Nguyên, giữ Trương Nguyên ở lại dùng cơm, nói xong liền đứng dậy về nội viện. Vương Anh Tư vẫn cứ đứng nhìn Trương Nguyên, lúc ra khỏi sảnh cũng cứ ngoái đầu lại nhìn, Vương phu nhân kéo tay con gái không buông.

Vương Bính Lân lệnh cho người nhà bếp thịt dê, mổ cá, làm các loại rau tươi ngon, để ngồi uống rượu với Trương Nguyên. Hôm nay vô cùng hào hứng, Vương Bính Lân uống có chút quá đà, tới đầu giờ Tuất, lúc Trương Nguyên cáo từ, Vương Bính Lân đã quá say rồi, không thể tiễn được.

Trương Nguyên và Thạch Song, Vũ Lăng ra khỏi phủ Vương Tư Nhâm, nhìn trời vẫn chưa quá muộn, muốn đi Thành Bắc bái kiến Thương Chu Đức và thăm hỏi Thương Đạm Nhiên. Vì ngày mai Vương Đề Học muốn tiếp kiến chư sinh mới nhập học, còn phải du phán, sợ là không rảnh đi Hội Kê gặp Thương Chu Đức.

- Giới Tử sư huynh.

Giọng của Vương Anh Tư truyền tới từ bên trong tường cửa, Trương Nguyên quay đầu lại thì thấy một cái bóng người thật dài hắt ra trước, bóng ở đằng trước, Vương Anh Tư ở phía sau. Vương Anh Tư không cải trang nam tử, chỉ là ăn vận kiểu khuê nữ, có một tiểu tì đi theo sau, đi hướng về tường trái vài bước, người ở trong chỗ tối, nói:

- Giới Tử sư huynh, muội nói với huynh vài lời.

Trương Nguyên “ừ” một tiếng, cúi đầu đi qua đó, chờ Vương Anh Tư nói. Vương Anh Tư hồi lâu không lên tiếng. Lúc này là đầu giờ Tuất, còn lâu mới tới lúc trăng khuyết mọc lên, trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn, sao cũng mờ nhạt khó phân biệt. Ngọn đèn vàng trong tường cửa chiếu rọi ra, mờ xa giống như nước chảy thấm vào mặt đất vậy.

Vương Anh Tư không lên tiếng, Trương Nguyên cũng không vội hỏi nàng có chuyện gì, chỉ cùng nàng đứng lặng trong đêm tối.

Vũ Lăng lặng lẽ kéo ống tay áo Thạch Song, hai người đi xa một chút, Thạch Song nói nhỏ:

- Tiểu Vũ, Vương nhị tiểu thư này làm sao thế, tìm thiếu gia có chuyện rồi lại không nói lời nào.

Vũ Lăng chợt thông minh đột xuất, nói:

- Lúc này không nói còn hơn cả nói.

Vừa nói ra câu này, Vũ Lăng thầm đắc ý, thầm nghĩ không hổ mình là thư đồng của tiểu Tam Nguyên, xuất khẩu thành thơ mà lại chuẩn xác như vậy.

Thạch Song không rõ Vũ Lăng nói gì, chỉ “ồ” một tiếng, cũng không hỏi nhiều.

Bên kia, Vương Anh Tư cuối cùng cũng mở miệng:

- Chúc mừng sư huynh đỗ tiểu Tam Nguyên.

Trương Nguyên nhìn sắc đêm buông xuống, khuôn mặt Vương Anh Tư dịu dàng mà mơ hồ, nói:

- Cái này phải đa tạ sư muội đã giới thiệu cho ta không ít điển tích “ Xuân thu “ , bát cổ Ngũ Kinh thì Số Lễ và Xuân Thu là thi khó nhất.

Vương Anh Tư lại trầm xuống một lúc, hỏi:

- Sư huynh sắp đi Nam Kinh Quốc Tử Giám học sao?

Trương Nguyên nói:

- Ta phải đưa tỷ tỷ về Thanh Phổ trước, khi nào đến Nam Kinh Quốc Tử Giám vẫn chưa xác định. Vừa nghe Bính Lân huynh nói Quốc Tử Giám giám qui nghiêm ngặt, ăn cơm mặc quần áo đều có lệ cấm, người vi phạm bị xử phạt dữ lắm, làm ta sợ, có chút không dám đi nữa.

Vương Anh Tư cười khẽ, nói:

- Huynh muội nói chuyện có chút khoa trương, huynh ấy nói là Quốc Tử Giám một trăm năm trước, lúc đó nghiêm, bây giờ muội nghĩ chắc không giống trước rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui