Lẳng Lơ Tao Nhã

Hai chiếc thuyền mui trắng lợp ngói Tam Minh, một chiếc là thuyền của Tây Trương, chiếc kia là thuyền Trương Nguyên mượn nội huynh (anh vợ) Thương Chu Đức. Tháng ba năm trước Trương Nguyên đi Thanh Phổ cũng là ngồi con thuyền mui trắng lợp ngói Tam Minh này, vợ chồng người chèo thuyền cũng rất quen mặt rồi, Trương Nhược Hi và hai anh em Lý Thuần, Lý Khiết đã lên thuyền trước, do trời mưa to nên Trương mẫu Lã thị không ra đầu cầu đưa tiễn, người có tuổi rất sợ nhìn thấy những cảnh ly biệt, con gái cùng hai đứa cháu ngoại lần này rời Sơn Âm về Thanh Phổ, không biết khi nào mới có thể gặp lại đây?

Bộ Hộ Nam Kinh vào ngày 29 tháng 4 đã ban hành đến huyện Sơn Âm giấy phép Trương Ngạc quyên giám nộp tiền, Hầu Huyện lệnh lệnh cho thư lại đưa đến Trạng Nguyên đệ rồi giao cho Trương Nhữ Sương, Trương Nhữ Sương cho gọi Trương Đại, Trương Ngạc tới giáo huấn, lệnh cho hai người qua tết Đoan Ngọ khởi hành đến Nam Kinh Quốc Tử Giám học, Trương Ngạc vui vẻ nói:

- Vậy thì vừa hay có thể cùng đi với Giới Tử, Giới Tử cũng là sau Đoan Ngọ đưa tỷ tỷ Nhược Hi về Thanh Phổ.

Trương Nhữ Sương lại dặn dò Trương Ngạc ra ngoài không được gây chuyện thị phi, phải tuân thủ nghiêm nội quy Quốc Tử Giám, chăm chỉ học tập, Trương Ngạc đương nhiên là hứa ngay.

Chu Mặc Nông, Kỳ Dịch Viễn, Kỳ Bưu Giai, Diêu Giản thúc, Lỗ Vân Cốc, còn có đám môn khách của Tây Trương ra đầu cầu đưa tiễn, Chu Mặc Nông nói với Trương Đại:

- Tông Tử, Duyệt Vấn Thuỷ của Nam Kinh Đào Diệp Độ ngươi nhất định phải đến thăm hỏi, cứ nói là bạn thân của Chu Mặc Nông ta, nếu không Duyệt lão e sẽ không thèm để ý đến ngươi đâu.

Trương Đại cười nói:

- Duyệt lão giỏi hãm trà, ta lại giỏi bình phẩm, ta cùng với lão nhất định mới gặp như đã quen thân từ lâu.

Trương Ngạc nói:

- Cùng một lão già cổ hủ uống trà thì có ý nghĩa gì, đệ lần này đi cựu viện Nam Kinh, nhất định phải lưu được cái danh bạc tình ở thanh lâu, khiến cho đám danh kỹ ở đó phải thần hồn điên đảo vì Trương Yến khách đệ, ha ha.

Trương Đại khinh miệt nói:

- Đệ tưởng danh kỹ của Nam Kinh cựu viện là thổ kỹ ở Bách Hoa lầu Sơn Âm đó à, đệ thưởng được một, hai lượng bạc thì người ta sẽ cung phụng đệ bằng mọi giá ư?

Trương Ngạc nói:

- Mẹ thì thích đẹp, con thì yêu tiền, đệ vừa đẹp trai lại vừa có tiền. Đệ chẳng hề thua kém Phan Lư, Đặng Tiểu Nhàn tí nào, chẳng phải là bị họ yêu chết à.

Trương Đại lắc đầu cười:

- Có yêu đến chết ngươi thì chắc cũng đều là bọn son phấn dung tục, danh kỹ chân chính phải là cầm kỳ thư họa đều giỏi, nhất định phải dùng tài nghệ mới có thể khiến các nàng động lòng.

Trương Ngạc cười hì hì nói:

- Đệ cũng có tài, nhưng đệ không dùng tài học để cảm động các nàng, đệ dùng bạc cảm động các nàng. Đại huynh, chúng ta đánh cuộc, huynh cứ việc thể hiện tài năng của huynh, đệ dùng bạc của đệ, chúng ta xem ai có thể cảm động các nàng.

Gã hỏi Chu Mặc Nông:

- Chu huynh, danh kỹ Kim Lăng bây giờ ai là đứng đầu ?

Chu Mặc Nông cười đáp:

- Hẳn là Lý Tương Chân của cựu viện, tự là Tuyết Y, là con thứ mười nên còn gọi là Lý Thập Nương, ta chưa từng gặp qua, nhưng nghe nói dịu dàng thướt tha, da trắng như tuyết, hát hay đàn giỏi, tinh thông văn thơ, yêu văn nhân tài sĩ.

Trương Ngạc nói:

- Được, thế thì Lý Tuyết Y này đi, đệ cũng muốn xem nàng là yêu văn nhân tài tử hay là yêu bạc, Đại huynh, dám đánh cuộc cùng đệ không, huynh đóng giả thư sinh bần hàn mà có tài, đệ là con nhà giàu không học vấn không nghề nghiệp, xem Lý Tuyết y kia rốt cuộc yêu ai?

Trương Đại cười nói:

- Huynh cũng là người xài tiền như nước, đóng không được thư sinh nghèo đâu, đệ muốn đánh cuộc thì đánh cuộc với Giới Tử.

Trương Đại nghe Vương Khả Xan nói Trương Ngạc từng đánh cuộc với Trương Nguyên, Trương Ngạc thua rất thảm.

Trương Ngạc nghe nói đánh cuộc với Trương Nguyên thì hơi chần chừ, đánh cuộc với Trương Nguyên gã lo sợ phải nghĩ đi nghĩ lại, nhưng lần này không phải so tài nghệ so học thức, có gì phải sợ, liền xoay sang Trương Nguyên đang im lặng đứng một bên, nói:

- Giới Tử, dám cùng ta đánh cuộc không?

Trương Nguyên mỉm cười nói:

- Huynh đệ cùng nhà đánh cuộc gì mà đánh cuộc, chẳng lẽ vì một nữ tử thanh lâu mà trở mặt với nhau.

Trương Ngạc nói:

- Nhận thua cược sao lại trở mặt được, Giới Tử đánh cuộc không?

Trương Nguyên lắc đầu nói:

- Không.

Hắn hướng ra con thuyền mui trắng nói:

- Đừng có lớn tiếng mà nói danh kỹ thanh lâu, tỷ tỷ và cháu ngoại của ta cũng ở trên thuyền đó, lát nữa tỷ tỷ nhéo tai ta bây giờ.

Trương Đại, Trương Ngạc đều cười rộ lên, Trương Ngạc hạ giọng nói:

- Đợi đệ tới Nam Kinh rồi nói sau, ta nhất định phải đánh cược với đệ.

- Trương Ngạc không có kiên nhẫn, mấy hôm trước nhắc đến Hoa Đình Đổng thị còn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức đánh Đổng Tổ Thường, giờ đây từ thưởng trà nói lan đến cả danh kỹ, đột nhiên lại muốn đánh cuộc, trong lòng chỉ có tới chuyện này.

Người hầu đem hết hành lý lên thuyền, Trương Nguyên, Trương Đại, Trương Tôn cáo từ các bằng hữu và môn khách, lần lượt lên thuyền. Trương Đại, Trương Ngạc ngồi thuyền mui trắng rời khỏi cầu Bát Sĩ trước, theo hướng Thành Nam đi Đông Đại Trì ở Hội Kê. Người lái thuyền của Trương Nguyên hỏi Trương Nguyên có đi liền không? Vũ Lăng vội nói:

- Thiếu gia, Chân Chân tỷ và Mục thúc còn chưa tới.

Còn chưa dứt lời, đã thấy Mục Kính Nham đội một cái nón trúc rộng vành, Mục Chân Chân thì nón tre áo tơi, cha con hai người chạy nhanh trong màn mưa tầm tã, lên thuyền rồi, quần áo Mục Kính Nham đã ướt đẫm, chắp tay trước ngực nói:

- Thiếu gia xin đừng trách phạt, tiểu nhân đi lên mộ của ngoại tổ ở Trấp Sơn, cho nên tới trễ rồi.

Trương Nguyên nói:

- Không sao cả, Mục thúc mau đi thay quần áo đi.

Thuyền mui trắng chậm rãi rời khỏi cầu Bát Sĩ, Mục Chân Chân bỏ nón tre sũng nước xuống rồi bỗng nhiên nói:

- Thiếu gia mau nhìn kìa, phu nhân ở bên kia.

Trương Nguyên chăm chú nhìn, quả nhiên thấy mẫu thân cùng mấy người Y Đình, Thỏ Đình, Thúy Cô đang đứng dưới hiên một cửa hàng bên cầu Bát Sĩ, nhìn theo thuyền mui trắng chậm rãi rời khỏi đầu cầu, mẫu thân lúc trước nói sẽ không đi đưa tiễn nhưng cuối cùng vẫn tới.

Trương Nhược Hi nghe mẫu thân cũng tới, vội ra khoang thuyền xem, đường sông quanh co, đã không còn nhìn thấy mái hiên cửa hàng kia rồi, Trương Nhược Hi cố nén nước mắt, nói với Trương Nguyên:

- Mẫu thân thích con nít, đệ mau lấy vợ sinh con đi, như vậy mẫu thân sẽ không cô đơn nữa.

Trương Nguyên nói:

- Phải phải, mau cưới vợ, mau sinh con.

Trương Nhược Hi phì cười, lại nhìn cầu Bát Sĩ lần nữa, nhưng nó đã cách xa sau làn mưa trắng xoá, không thấy rõ nữa rồi.

Khi thuyền qua bến tàu ở hậu viên Thương thị ở Đông Đại Trì, bởi vì hôm qua Trương Nguyên đã tạm biệt Thương Chu Đức và Đạm Nhiên rồi, nên hôm nay không có ý định lên bờ, nhưng lại thấy dưới gốc cây đào trên bờ kia, Thương Đạm Nhiên đi cùng với tiểu tỳ Vân Cẩm, đang cầm dù vải màu xanh đứng đó, có lẽ đợi trong mưa rất lâu rồi. Lúc thuyền của Trương Đại và Trương Ngạc đi qua trước, Thương Đạm Nhiên tưởng là thuyền của Trương Nguyên nên vòng ra trước cây. Hai huynh đệ Trương Đại, Trương Ngạc liền thấy một tuyệt thế giai nhân dưới gốc cây đào, đoán là Thương Đạm Nhiên, Trương Ngạc còn thi lễ ở mui thuyền:

- Đệ muội, ngu huynh Trương Ngạc xin chào, Giới Tử ở thuyền phía sau kia.

Khiến choThương Đạm Nhiên xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.

Trương Đại lo lắng Trương Ngạc sẽ nói thêm những lời xằng bậy, liền kéo y vào khoang, Trương Ngạc trợn mắt nói:

- Đệ cũng đâu phải người hồ đồ, sẽ làm những chuyện không hiểu biết sao, chẳng lẽ còn đùa giỡn với người ta sao, chỉ chào hỏi thôi mà.

Rồi gã lại nói vẻ như rất mất mát:

- Lúc trước là đệ đi coi mặt, không ngờ lại thành chuyện hỉ của Giới Tử.

Trương Đại cười nói:

- Ai bảo đệ đi coi mặt mà không chịu bớt phóng túng lại một chút, ở Hãm Đào Viên còn đánh chửi người hầu, đây là duyên phận của Giới Tử, đệ cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa.

Trương Ngạc nói:

- Xem kìa, Giới Tử muốn lên bờ cầm tay từ biệt Thương thị nữ lang, dừng thuyền lại, dừng thuyền lại.

Hai người Trương Đại, Trương Ngạc ở trong cửa buồm nhìn Trương Nguyên và Thương thị kia gặp gỡ dưới gốc cây đào, thấy Trương Nguyên cầm tay Thương thị nữ lang, Trương Đại, Trương Ngạc rất hâm mộ, lần này hai người bởi vì phải đi học ở trường xa nhà, nên cũng đã đi từ biệt nhà vợ của mình, vị hôn thê của Trương Đại là Thuỷ Trừng Lưu thị nữ lang, vị hôn thê của Trương ngạc là Sơn Âm Kỳ thị nữ lang, đều là chưa từng gặp mặt, đâu giống Giới Tử ở đây cầm tay nhìn nhau, tình chàng ý thiếp khiến cho hai người thật sự ghen tị.

Mưa cứ rơi mãi, nước sông tràn đầy, hai bờ cỏ xanh dạt ra, dưới cây đào bên bờ sông, Trương Nguyên mặc khăn vuông áo đơn giơ ô che mưa cho Thương Đạm Nhiên, hai người nói chuyện dưới ô, tình cảnh giống như tranh vẽ vậy.

Trương Ngạc cười nói:

- Trông giống như Hứa Tiên và Bạch Nương Tử đoạn kiều gặp gỡ quá.

Trương Đại bật cười.

Trên thuyền của Trương Đại, Trương Ngạc ngoài hai người chèo thuyền, còn mười mấy người nữa. Trương Đại đem theo tỳ nữ Tố Chi, tiểu đồng Mính Yên và hai người hầu. Trương Ngạc thì mang theo tỳ nữ thân cận Lục Mai, tiểu Tư Phúc và hai người Năng Trụ, Phùng Hổ. Thuyền của Trương Nguyên thì có hai cha con Mục Kính Nham, Mục Chân Chân, còn có Vũ Lăng, ba mẹ con Trương Nhược Hi, vú Chu và hai tỳ nữ, cả hai thuyền đều có mười hai người.

Hai chiếc thuyền mui trắng lợp ngói Tam Minh đi trong màn mưa, Trương Nguyên nhớ tới năm trước cũng là ngồi chiếc thuyền này, phía trước là thuyền lớn lợp ngói Ngũ Minh của Thương Chu Đức, tiếng Thương Cảnh Huy trong trẻo gọi “Trương công tử ca ca”. Đã một năm không gặp Thương Cảnh Huy rồi, cô bé dễ thương năm nay đã tám tuổi rồi, nhớ lần đầu gặp mặt Tiểu Huy chỉ có sáu tuổi, đang đánh cờ với tỷ tỷ Cảnh Lan, Cảnh Lan chọc Cảnh Huy khóc, nhưng con bé nhất định không khóc, chớp mắt đã hai năm trôi qua, thời gian trôi nhanh như tên bay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui