Lẳng Lơ Tao Nhã

Hầu Chi Hàn thấy Diêu tú tài tỏ ra vô lễ với Vương Tư Nhâm, đang định lên tiếng thì bị Vương Tư Nhâm ngăn lại. Trương Nguyên lại quay sang Hầu Huyện lệnh nói mấy câu gì đó, Hầu Huyện lệnh bèn lệnh cho sai nha đến nhà Trương Nguyên truyền nhân chứng tới.

Diêu tú tài không biết mặt Trương Nguyên. Còn hai cha con Trương Đại Xuân, Trương Thái sớm đã nhận ra hắn, trong lòng run như cầy sấy.Trương Thái là bị đau thật, nhưng giờ y đã sợ tới mức quên cả kêu đau.

Đúng lúc này, Phạm Trân lại dẫn Tạ Kỳ Phó cùng ba tên tá điền tới công đường huyện nha. Trương Đại Xuân kinh hoàng hết sức, không thốt lên được tiếng nào. Diêu tú tài thấy bước vào công đường có bốn tên, trong đó có ba tên mặt mũi đen thui, nhất định không phải là Trương Nguyên. Tên còn lại mặc dù cũng có tướng mạo của kẻ đọc sách nhưng xem chừng cũng phải 49 50 tuổi rồi, mà Trương Nguyên kia mới chỉ có 15 thôi.

Diêu tú tài vội kêu lên:
- Huyện tôn, bị cáo Trương Nguyên vì sao không đến? Hay là sợ tội nên đã cao chạy xa bay rồi?

Hầu Chi Hàn điềm tĩnh đáp:
- Diêu tú tài, ngươi cũng thấy rồi đó. Trương Nguyên nãy giờ vẫn đứng ngay cạnh bổn huyện đây. Ban nãy ngươi nói giờ Mùi ba khắc hôm nay hắn đã đánh gãy chân gia nô Trương Thái. Tất cả chỉ là vu cáo. Khi đó Trương Nguyên đang ở dinh Tây Trương Trạng nguyên nghe đàn, làm sao mà chạy về đánh người được?

Diêu tú tài cả kinh, quay sang nhìn cậu thiếu niên đang đứng cạnh Hầu Chi Hàn kia. Trong lòng thầm nhủ, hóa ra kia chính là Trương Nguyên. Trương Nguyên tới cùng với gã trung niên dáng người cao gầy kia, vậy gã đó là tới để biện hộ cho hắn sao?

Diêu tú tài cười lạnh:

- Huyện tôn là người thẩm án mà kẻ biện hộ cho bị cáo lại ngồi bên cạnh, thế này thì nỗi oan khuất của tiểu dân làm sao có thể giải được đây? Huyện tôn, phủ nha chỉ cách đây chưa tới mấy trăm bước, nếu huyện tôn ngài không làm chủ cho tiểu dân thì thành Thiệu Hưng này cũng không thiếu chỗ cho tiểu dân đến kêu oan đâu.

Hầu Chi Hàn nghe tên thầy cãi Diêu Phục này dám lớn tiếng đe dọa mình thì vô cùng tức giận, quát:
- Diêu Phục, nhà ngươi coi thường nha môn, khinh miệt bổn quan, dám thay kẻ khác kiện cáo lung tung để vụ lợi.
- Lẽ nào bổn huyện ta không dám báo cho Đề Học đại nhân để ông ta tước bỏ công danh của ngươi hay sao?

Diêu tú tài thấy Hầu Huyện lệnh đã quyết tâm bảo vệ cho Trương Nguyên bằng được, y không hề tự trách mình bịa đặt vu cáo hãm hại người khác, mà lại hận người khác bao che biện hộ cho kẻ kia, trong lòng tự biết vụ này không thể thắng được, cố gắng chống chọi tiếp cũng không vộ vị, chỉ còn cách đợi gã huyện lệnh sau này chẳng may có sơ sẩy gì mà trả thù thôi.

Diêu tú tài khom người:
- Huyện tôn đã có ý che chở cho Trương Nguyên, trị sinh cũng chẳng còn gì để nói.Trị sinh xin được cáo lui.
- Rồi quay đầu bước đi.

Trương Đại Xuân chạy theo bóng Diêu tú tài, bất lực kêu lên:
- Diêu tiên sinh, Diêu tiên sinh....

Diêu tú tài không nói không rằng, rảo bước đi thẳng.

Vụ án đã rất rõ ràng. Có ba tá điền làm chứng, Trương Đại Xuân dù có gian xảo đến đâu cũng không thể chối tội. Lão lại là lần đầu tiên gặp quan, nếu không có Diêu tú tài đứng ra làm chủ cho thì lão như rắn mất đầu, bị huyện lệnh tra hỏi vài câu đã cúi đầu xin khai, hỏi là chân của Trương Thái bị ai đánh gãy? Liền nói là do người nhà của Diêu tú tài đánh gãy, một gậy đập xuống hai phát, chân lập tức gãy, mà gậy cũng gãy...

Hầu Huyện lệnh lắc đầu, quay sang Vương Tư Nhâm nói:
- Thầy xem tên nô ngu xuẩn này, chỉ vì muốn bòn rút chút tài sản của gia chủ mà đang tâm để người ta đánh gãy chân con trai mình....

Trương Thái nằm trên cáng, biết cái chân mình bị gãy công toi rồi, liền bật khóc nức nở.

Trương Đại Xuân biết vu cáo hãm hại gia chủ là đại tội, cuống quít dập đầu nói:

- Tiểu nhân vô tri ngu muội, tiểu nhân vô tri ngu muội, cúi xin huyện tôn đại lão gia khai ân... thiếu gia, thiếu gia, xin thiếu gia tha cho lão nô, lão nô nguyện đem hoàn trả lại tất cả.

Hầu Huyện lệnh phán:
- Gia nô ngầm chiếm tài sản của gia chủ, lại còn vu cáo cho gia chủ nữa, hai tội đều phải bị trừng trị đích đáng. Chỗ tài sản bị bòn rút kia trả về cho gia chủ, còn hai cha con ngươi thì bị lưu đày đi Kim Sơn.

Trương Đại Xuân nước mắt nước mũi giàn giụa, dập đầu tới chảy cả máu. Trương Thái cũng trở mình lật xuống khỏi nạng, quỳ xuống xin huyện Tôn lão gia và Trương thiếu gia khai ân.

Cô nữ nhạc sư ngồi cạnh Trương Nguyên thấy vậy thì không đành lòng, giật giật ống tay áo Trương Nguyên, hạ giọng nói:
- Cậu...hay là tha cho họ đi mà...

Hầu Chi Hàn cũng nhìn Trương Nguyên, đợi hắn mở lời. Cha con Trương Đại Xuân dù sao cũng là gia nô của hắn, nếu Trương Nguyên đã chịu mở lòng từ bi thì Hầu huyện lệnh cũng sẽ khai ân cho chúng.

Trương Nguyên cau mày.Việc Trương Đại Xuân ngấm ngầm bòn rút điền tô quả thực rất đáng ghét. Đã vậy lại còn nghe lời xúi giục của Diêu tú tài đánh gãy chân con trai mình nữa, việc này lại càng đáng hận hơn. Đám người này không thể giữ lại trong nhà mình thêm nữa, nhưng nếu cứ thấy khóc lóc xin tha mà mềm lòng thì không được. Nghĩ rồi Trương Nguyên quay sang nói với Hầu huyện lệnh:
- Khởi bẩm Huyện tôn, mẫu thân con có tấm lòng từ bi. Bà nói chỉ cần Trương Đại Xuân chịu hoàn trả lại số điền tô đã bòn rút ba năm nay thì sẽ không truy cứu nữa. Vậy mà cha con lão vẫn không biết hối cải, phạm hết tội này đến tội khác. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Tội đầu tiên cứ làm theo lời thân mẫu đã nói đi, còn tội thứ hai tiểu dân cũng không dám định đoạt. Tội gia nô vu cáo gia chủ trong vương pháp đã ghi rõ, mời huyện lệnh đại nhân phán quyết.

Hầu Huyện lệnh gật gật đầu, bàn bạc gì đó với Trương Nguyên rồi phán: Trương Đại Xuân phải hoàn trả cho gia chủ 150 lượng bạc. Cha con lão bị sung quân tới Kim Sơn.

Cha con Trương Đại Xuân khóc lóc thảm thiết, bị nha dịch lôi ra ngoài. Vị thiếu niên họ Vương kia “hừ” một tiếng, cho rằng Trương Nguyên đúng tâm địa cứng rắn, người ta đã dập đầu tới chảy cả máu rồi mà vẫn không chịu tha cho.


Trương Nguyên không thèm nhìn thiếu niên họ Vương kia mà quay sang nói với Hầu Chi Hàn:
- Huyện tôn, Trương Thái kia bị gãy chân âu cũng là do y tự chuốc họa vào thân, nhưng cứ để cho đại phu tới chữa trị cho cái chân của y, tránh sau này khỏi bị tàn tật hay di chứng gì thì hơn.

Hầu Chi Hàn gật đầu đồng ý.

Trương Nguyên nói tiếp:
- Gia nô Trương Đại Xuân tuy rằng đáng hận thật, nhưng tên Diêu tú tài kia xúi giục lão cho người đánh gãy chân con trai lão, tội cũng không nhỏ. Nếu Huyện tôn chỉ trừng phạt cha con Trương Đại Xuân, để Diêu Phục vẫn ngang nhiên ngoài vòng pháp luật thì e rằng khó lòng thuyết phục được bách tính.

Hầu Chi Hàn nói:
- Ta lập tức cho người gửi công văn tới chỗ Đề Học đại nhân, đề nghị ông ấy tước bỏ danh tú tài của Diêu Phục ngay. Xem gã từ sau còn dám tác oai tác quái nữa không...Phải rồi, gã còn thu của Trương Đại Xuân 20 lượng nữa, ngày mai nha dịch sẽ đem tới trả cho cậu.

Vương Tư Nhâm đứng một bên quan sát nãy giờ, sắc mặt đã có chút nghiêm trang. Cậu thiếu niên 15 tuổi này hết lần này đến lần khác làm ông không khỏi kinh ngạc. Bình thường một thiếu niên ở trong tình cảnh như cậu, một là nghiến răng nghiến lợi báo thù gấp bội, hai là vừa thấy người ta cúi đầu khóc lóc xin tha thì lập tức mềm lòng ngay.
Vậy mà Trương Nguyên trước sau tỏ ra vô cùng lãnh đạm, không hề bị tình cảm chi phối chút nào. Việc gì nên làm vẫn phải làm, lý ra lý tình ra tình, không hề lẫn lộn. Điều này chứng tỏ cậu ta có tố chất làm đại sự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận