Lẳng Lơ Tao Nhã

Trương Nguyên là một chàng trai mười bảy cơ thể tràn đầy huyết khí, thiếu nữ Mục Chân Chân cũng như hoa cành khỏe mạnh như tiên diễm, càng có tình mầm đối với thiếu gia.

Hôm nay là ngày thứ tư tới Nam Kinh rồi, đêm nay trên khoang chỉ có hai người thiếu gia và nàng. Cũng không biết tại sao, Mục Chân Chân rất kinh hoảng, cô không phải rất thích thiếu gia sao? Trên đường này nàng không phải vẫn âm thầm mong mỏi sớm ngày tới Kim Lăng sao? Tại sao đêm nay khi chỉ có một mình ở với thiếu gia, trái tim lại đập loạn nhịp như vậy, chỉ muốn co chân trốn đi? Là nàng sợ thiếu gia sao? Hay là vì bên kia bình phong không có tiếng ngáy ngủ của Lai Phúc nữa?

Trương Nguyên nhìn khuôn mặt đỏ ửng và ánh mắt nao núng của Mục Chân Chân, sự thẹn thùng và khiếp sợ này mê người vô cùng, khiến hắn không kìm nổi những suy nghĩ bồng bột.

- Chân Chân.

- Ừm, thiếu gia?

- Ta rửa tay.

- Oh.

Mỗi lần luyện thư pháp, tay cho dù không dính mực, cũng chí có chút mùi mực, nước trong chậu gỗ Mục Chân Chân vừa rồi đã chuẩn bị xong, vội quá nên quên mang cho thiếu gia rửa tay, lúc này mới vội vàng bưng lên, cúi đầu không dám nhìn thiếu gia.

Nước trong chậu gỗ rất mát, vì cầm bút lâu nên tay nóng lên, ngâm trong nước vô cùng thoải mái. Mục Chân Chân đã lấy khăn vải chờ sẵn, lông mày và cặp lông mi vẫn buông xuống, trái tim nhảy loạn lên, không khí đêm nay không hề giống với trước đó.

Bấc đèn đã ngắn, ánh đèn nhỏ dần, trong khoang thuyền có chút mờ tối. Trương Nguyên rửa tay, rủ mười ngón xuống, giọt nước rớt xuống từ đầu ngón tay, ánh mắt lại nhìn lên mặt Mục Chân Chân. Mục Chân Chân lại nhìn giọt nước trên đầu ngón tay hắn, đêm rất yên tĩnh, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nước tóc tóc rơi xuống chậu, nước tí tách rơi, đôi lông mi của Mục Chân Chân chớp chớp, lông mi của Mục Chân Chân dày hơn những cô gái người Hán khác, đây là vì tiên tổ của nàng là người Cát La Lộc sao? Người Cát La Lộc sống chủ yếu là ở phía tây Thông Lĩnh, bên đó lạnh, bão cát lớn, lông mi dày có lợi cho việc bảo vệ đôi mắt, mà tới thời của Mục Chân Chân đều không biết đã qua bao nhiêu thời đại, hẳn không còn bao nhiêu huyết thống của Cát La Lộc, nhưng sắc tộc của Mục Chân Chân vẫn khá rõ, tóc dài hơi vàng, mắt hơi có màu ngọc bích, da trắng như tuyết.


- Tay thiếu gia cũng đã khô rồi, vẫn còn buông xuống như vậy sao, thiếu gia đang nghĩ gì vậy?

Mục Chân Chân thoáng giương mắt nhìn lên, đang đối ánh nhìn với Trương Nguyên. Trương Nguyên mỉm cười, chợt giơ tay xoa lên má nàng, nói:
- Chân Chân, mặt ngươi thật nóng.

Với sự nhanh nhẹn của Mục Chân Chân, vốn tránh được, nhưng trước mặt thiếu gia nàng trở nên ngốc xít, cảm nhận được hơi lạnh trên bàn tay của thiếu gia, còn mặt nàng cũng nóng rực lên trong nháy mắt, nói một câu không hiểu ra sao:
- Thiếu gia, đêm nay không mưa chứ?

Câu nói này có ý gì, là nói không mưa, trời nóng, mặt nàng mới nóng lên, hay là nói trời không mưa thì không thể có những cử động thân thiết?

Trương Nguyên dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên gò má của Mục Chân Chân, nhỏ giọng nói:
- Không mưa thì làm sao, có trăng.
Rồi quay đầu lại thổi tắt ngọn đèn.

Đêm trăng mười tám tháng sáu nhô lên muộn, đã là nửa đêm, ánh trăng còn chưa lên tới đỉnh, thuyền đu ba mái chèo đang hướng về phía bắc, ánh trăng chiếu vào cửa sổ mui thuyền, khi châm đèn không cảm thấy, lúc này đã dập đèn, ánh trăng như ôm trọn lấy khoang thuyền, ánh mắt có chút thích ứng, thì có thể phân biệt được đồ vật. Trương Nguyên bị cận thị, nhìn gần thì có thể nhìn rõ, thấy mặt Mục Chân Chân hiện rõ dưới ánh trăng, bộ ngực hở ra, eo nhỏ, đang ngồi chồm hỗm hở ra cái mông và đùi, không hề nhúc nhích như một bản điêu khắc xinh đẹp, nhìn kỹ, đôi môi rung lên trong đêm tối đẹp như hoa hồng, hình như có một chút yêu kiều tỏa ra.

Trương Nguyên đang định tiếp cận cái môi đó, lại nghe thấy thiếu nữ này hàm hồ nói:
- Thiếu gia, nước còn chưa đổ mà.


Trương Nguyên ngồi thẳng người, Mục Chân Chân vội mang chậu nước ra sông, “ào” một tiếng, qua một lúc, Mục Chân Chân quay lại, thấy thiếu gia đã cởi áo lót, chỉ thấy mặc một cái quần ngắn ngồi trên ghế, Mục Chân Chân căng thẳng hết mức, quay người trở lại cửa thuyền, chần chừ, quỳ ngồi xuống nói:
- Thiếu gia, nô tì phục vụ người nghỉ ngơi nhé.

Trương Nguyên nói:
- Chân Chân, cởi giầy ra, chúng ta nói chuyện.

Mục Chân Chân cúi đầu lên tiếng đồng ý, cởi giầy và váy dài, bên trong là chiếc áo vải bâu và cái quần vẻn vẹn chỉ tới đầu gối, Mục Chân Chân ngồi khép lại, hướng một bên, hỏi:
- Thiếu gia muốn nói gì?

Trương Nguyên rời tới gần một chút, cười nhẹ nói:
- Chân Chân muốn nói gì?

Mục Chân Chân dắt quần một góc, cúi đầu nói:
- Nô tì không có gì muốn nói.

Trương Nguyên nói:
- Vậy ta cũng không có gì để nói.


Mục Chân Chân không nhịn được cười lên một tiếng, nâng hàng mi nhìn thoáng qua thiếu gia, đôi mắt của thiếu gia sáng long lanh, kéo tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve, rồi tới gần hôn nàng, thân thiết giống như hai người hồi trước đây. Mục Chân Chân tuy tim đập rất nhanh, lại không hoảng loạn, thầm nghĩ:
- Khi chia tay, phụ thân dặn dò mình phải hầu hạ thiếu gia, sau này Thiếu nãi nãi quá môn, mình cũng phải cẩn thận hầu hạ, thiếu gia là người rất tốt, mình thích thiếu gia.

Mục Chân Chân giơ tay khoác lên vai thiếu gia, uyển chuyển xoay người, chợt thấy lưỡi đã vào miệng, trong lúc trêu chọc, thần hồn đều lay động, cơ thể bị thiếu gia nắm chặt, nằm sát trên ghế, thiếu nữ đọa dân này đã trở nên bối rối. Trước đây thiếu gia hôn nàng chỉ là lướt qua rồi dừng, lần này lại kiên quyết đòi lấy, khiến nàng không sao ứng phó nổi, hai tay nắm chặt lấy bả vai thiếu gia, lo lắng, hơi thở dồn dập. Tay thiếu gia lại cởi cúc áo của nàng, dáng vẻ rất nhanh nhẹn, lập tức một bàn tay che lên vú phải của nàng, tay của thiếu gia cũng rất nóng, trước nhẹ sau mạnh, hai bên đều không buông tha, nhào nặn nàng, xoa toàn cơ thể nàng khiến nó càng ngày càng nóng lên, dường như cả người đều giống như chiếc kẹo đường bị hòa tan dưới ánh nắng mặt trời.

Huyết mạch Trương Nguyên sôi lên sùng sục, sự mãnh liệt về tình dục trên cơ thể trẻ trung khiến tay hắn phát run, nảy người lên, nhìn Mục Chân Chân dưới thân mình, thiếu nữ đọa dân này môi khẽ nhếch lên, thở hổn hển, nội y bên vạt áo trái đã bị xốc ra từ bao giờ, lộ toàn bộ bộ ngực. Trong sắc nguyệt mờ ảo, giống như hai đợt trăng tròn ở đáy nước hiện lên, rất lớn, rất tròn, rất sáng, mà nở rộ…

Đêm trăng bên bờ sông Thải Thach, hẳn là ánh trắng như vậy mới khiến người ta thấy say mê vô cùng. Trương Nguyên yêu thích không buông tay, tiếp đó lấy môi lướt lên người thiếu nữ một lượt, còn hắn đã vững như đúc bằng sắt rồi.

Trương Nguyên khẽ nói:
- Chân Chân…

Hai tay Mục Chân Chân nắm trên vai thấm đẫm mồ hôi của hắn, giọng nói run rẩy:
- Thiếu gia.
Ánh mắt nhìn thiếu gia, thẹn thùng.

Trương Nguyên ghé vào lỗ tai nói một câu gì đó, Mục Chân Chân khẽ gật đầu, rồi khẽ “ừm” một tiếng, Trương Nguyên liền lật người lại, Mục Chân Chân hai tay đột nhiên tăng lực, còn may Mục Chân Chân chưa luyện tới Ưng trảo công, không thì xương bả vai của Trương Nguyên đã bị bóp nát rồi, nhưng cũng rất đau, giống như bị thúc giục, ra sức tiến lên, khi thịt va vào nhau, cảm thấy cơ thể đều đã đạt được khoái lạc, cơ thể trai tráng lần đầu tiên nhanh chóng được tiến thẳng lên đỉnh cao.


Ánh trăng lặng lẽ rời khỏi ngoài cửa buồm, nước dưới đáy thuyền của sông Tần Hoài vẫn chảy xuôi như trước, Trương Nguyên nằm ngửa mặt lên trời, Mục Chân Chân nghiêng người nằm trong lòng ngực của hắn, hai người nhỏ nhẹ nói chuyện, thiếu nữ này cảm nhận được Trương Nguyên ép chặt dưới cánh tay nàng, vội vàng tránh người nói:
- Nô tì đè lên thiếu gia rồi.


Trương Nguyên lại nghiêng người ôm lấy Mục Chân Chân, nói:
- Cứ như vậy mà ngủ đi.
Tay phải du ngoạn trên chiếc eo và mông cứng chắc của thiếu nữ, cặp vú của thiếu nữ đè chặt trên ngực hắn, hai hạt hoa lăn qua lăn lại rõ ràng, con sóng tình của hắn vừa lui lại sục sôi trỗi dậy.

Mục Chân Chân đã cảm nhận được, dùng đùi nhẹ nhàng đụng vào, xấu hổ nói:
- Thiếu gia, người lại muốn rồi hả?

Trương Nguyên hỏi:
- Được không?

Mục Chân Chân nghĩ đến sự đau đớn lúc ban đầu, chần chừ một chút, rồi liền xấu hổ “ừ” một tiếng, thiếu nữ này luôn ngoan ngoãn phục tùng thiếu gia.

Thuyền rất lớn, không đến mức vì một chút chấn động nhỏ đó mà lắc lư, lần này Trương Nguyên thong thả một chút, múa may rất lâu, Mục Chân Chân cũng cảm giác được sự khoái lạc. Hai người tận hứng, ôm nói chuyện một lúc, Trương Nguyên buồn ngủ, ngủ rất say, Mục Chân Chân nhất thời không ngủ được, trợn mắt nhìn dáng vẻ ngủ của thiếu gia, nhẹ nhàng đặt môi vào môi thiếu gia hôn một cái, rồi rụt cổ lại, cười không tiếng động, trước kia đều là thiếu gia hôn nàng, đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn thiếu gia.

Vừa không ngủ được, Mục Chân Chân liền nhẹ nhàng đứng dậy đi tắm, mặc quần áo vào, lại mượn ánh trăng bên ngoài lau sạch chiếu. Lúc này đã là canh ba, có chút lạnh lẽo, liền đắp chiếc thảm lên người thiếu gia đang ngủ say, lúc này mới nằm bên cạnh Trương Nguyên ngủ, trong lòng ngọt ngào, nhanh chóng ngủ thiếp đi.


Trời còn chưa sáng, bến tàu đã bắt đầu huyên náo, Mục Chân Chân ngủ muộn vẫn dậy sớm, Trương Nguyên cũng dậy rồi, cười hỏi nàng:
- Chân Chân vẫn tốt chứ?

Mục Chân Chân đỏ mặt, không biết thiếu gia chỉ tới cái gì, liền hàm hồ suy đoán rồi ừ một tiếng, vội vàng đi rửa mặt thu dọn đồ đạc. Đêm nay phải chuyển tới căn nhà thuê dưới chân núi Kê Minh, còn nữa, hôm nay là sinh nhật của thiếu gia, nàng phải làm mì trường thọ cho thiếu gia, việc không ít, thiếu nữ này tuy cơ thể có chút không khỏe, nhưng trong lòng tràn đầy niềm vui, cả người đều tràn đầy sức sống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận