Trong lòng Mục Chân Chân vốn bất an, cho rằng vì mình mỗi ngày đều đến trường bắn bắn tên nên làm liên lụy thiếu gia phạm quy, nghe thiếu gia nói như vậy, cô an tâm được phần nào, hỏi:
- Thiếu gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trương Nguyên dùng tay áo lau mưa trên mặt, nói:
- Tên ôn quan này và Đổng Kỳ Hưng có chút sâu xa, muốn hãm hại ta, cũng không biết ôn quan đó nói quân nô của Tương Chân quán là có ý gì, y bắt được nhân chứng nào, ta phải đi hỏi Lý Tuyết Y xem sao.
Mục Chân Chân nói:
- Thiếu gia có phải tới chỗ Tiêu tướng công trước để nói chuyện này?
Trương Nguyên gật đầu nói:
- Đúng phải mời thầy Tiêu phân xử cho ta chuyện này, chỉ có điều là bộ dạng chúng ta như thế này đi thì không được hay lắm.
Y phục của hai người gần như ướt hết, Trương Nguyên thì không nói làm gì, còn Mục Chân Chân thì giống như hôm mưa to đánh đổ Đổng thị vậy, ngực lớn eo nhỏ lộ ra mồn một. Tuy nhiên lúc này Mục Chân Chân cũng bất chấp thẹn thùng, chỉ lo lắng cho thiếu gia.
Mùng 5 tháng tám, mưa thu không ngớt, gió lạnh lùa thốc vào dưới cầu Trân Châu, Trương Nguyên và Mục Chân Chân đã bị nước mưa làm ướt hết quần áo, lúc này bị gió thổi qua, cả hai đều cảm thấy lạnh run người.
Trương Nguyên sờ sờ ngực áo, vẫn tốt, bao giấy dầu vẫn còn, thấy bộ dạng hai tay ôm ngực của Mục Chân, liền cười nói:
- Chân Chân, cô mau chạy về Thính Thiền Cư thay quần áo đi, ta tự đi tới Đạm Viên nhà thầy Tiêu.
Mục Chân Chân lắc đầu, nói:
- Đạm Viên cách đây những bốn, năm dặm đường.
Cô lo lắng thiếu gia gặp phải đám người Mao Giám thừa đó, đương nhiên lúc này cô phải đi theo thiếu gia rồi.
Trương Nguyên liền tới chợ bên cầu mướn một chiếc xe ngựa, cùng Mục Chân Chân đi tới Đạm Viên. Bánh xe lộc cộc lăn qua chướng ngại vật trên con đường mưa, bùn lầy bắn lên tung tóe. Thành Nam Kinh này từng là thủ đô của Đại Minh, giếng nước, cống ngầm nối nhau liên tiếp tạo thành hệ thống sông ngầm bốn phương thông suốt, hệ thống thoát nước hoàn thiện, dù gặp mưa to, mặt đường cũng không hề có nước đọng.
Mục Chân Chân ôm đầu gối ngồi ở một góc xe ngựa, nhìn mưa lạnh rơi ngoài cửa xe, trong lòng buồn rầu:
- Thiếu gia bị đuổi khỏi Quốc Tử Giám rồi, phải làm như thế nào đây? Ít ngày nữa lão gia nhà ta cũng sẽ đến đây, sẽ không quở trách thiếu gia chứ.
Trương Nguyên đặt tay lên đầu gối của Mục Chân Chân, nói:
- Chân Chân đừng lo, bất kể là Mao Lưỡng Phong hay Tống Ti Nghiệp, đều không phế bỏ được học tịch của ta, ta không phạm sai lầm gì, sao có tội được!
Mục Chân Chân chần chừ một chút, nói:
- Thiếu gia, người đã mắng tên quan kia, lại còn đánh người nữa.
Trương Nguyên "hừ" một tiếng:
- Ta muốn giáng ngay vào mặt tên ôn quan kia một côn, ngẫm lại vẫn là thôi, sợ khó mà nói lý. Còn về việc ta chửi mắng hắn, dù ta có không mắng thì tên ôn quan đó cũng sẽ vu cho ta mắng. Tên ôn quan đó là rắp tâm muốn hãm hại ta.
Hắn nắm tay Mục Chân Chân:
- Đừng lo, ta biết cách xử lý.
Mục Chân Chân gật đầu, thầm nghĩ thiếu gia sẽ có cách, thiếu gia là người quảng giao, đảo Diêu, đảo Đổng, thiếu gia đều có thể thành thạo, chắc sẽ không đến nỗi chịu thua ở Quốc Tử Giám này. Cô lại thấy cái tên Giám thừa họ Mao kia thật đáng ghét, muốn dùng gông xích hại thiếu gia, thiếu gia đương nhiên phải phản kháng.
Tiểu bàn long côn để bên thùng xe, lúc này đã khô, Trương Nguyên nói:
- Chân Chân cất côn đi. Không nên mang theo côn vào nhà thầy Tiêu.
Mục Chân Chân đỏ mặt đứng lên, xấu hổ nói:
- Không có đai buộc rồi.
Trương Nguyên chỉ "Ồ" một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Mục Chân Chân cũng cảm thấy không ổn, ngẫm nghĩ một chút, liền cởi đai áo ra, kiểu áo ống tay nhỏ này bình thường cô mặc không cần thắt đai, mà cô lại thích thắt eo cho thật chặt, lúc này liền tháo đai lưng ra.
Trương Nguyên không biết Mục Chân Chân làm thế nào mà giấu được nhị khúc côn trên người, lúc này đương nhiên phải nhìn kỹ một chút.
Mục Chân Chân xấu hổ liếc thiếu gia một cái, cúi đầu, kéo váy dài lên đến tận hông, dưới lớp váy xanh còn thấy quần màu hồng cánh sen, phần quần từ đầu gối trở xuống ướt hết cả, dính vào đùi, mỏng như cánh ve .
Mục Chân Chân nhanh nhẹn đem tiểu bàn long côn buộc ở phía ngoài đùi bên phải, sau đó vội vàng che váy xuống, không dám ngước mắt nhìn thiếu gia, mặt đỏ rần tới tận bên tai. Cho dù cô và thiếu gia có quan hệ xác thịt nhưng Mục Chân Chân vẫn rất thẹn thùng, không hề có ý nghĩ rằng dù sao thì thân thể của cô thiếu gia cũng thấy toàn bộ rồi nên cứ nhìn cho thoải mái.
Trương Nguyên hỏi:
- Chân Chân như vậy đi lại có bị vướng không?
Mục Chân Chân lắc đầu nói:
- Không ạ.
Trong lúc nói chuyện, xe ngựa đã tới trước cổng lớn Đạm Viên, Trương Nguyên và Mục Chân Chân xuống xe gõ cửa. Tiêu Nhuận Sinh thấy chủ tớ Trương Nguyên như vậy liền ngạc nhiên hỏi chuyện gì đã xảy ra?
Trương Nguyên kích động phẫn nộ nói:
- Nhuận Sinh huynh, Tống Ti Nghiệp sai tên Mao Giám thừa kia hãm hại đệ, muốn tước bỏ học tịch của đệ, lại còn dùng đến cả cùm gỗ khóa sắt, đệ chạy đến đây nhờ thầy phân xử cho đệ.
Tiêu Nhuận Sinh đã từng nhắc nhở Trương Nguyên phải lưu ý tên Tống Ti Nghiệp kia, ngoài ra phụ thân Tiêu Nhuận Sinh cũng từng nhờ cậy Nam Giám Tế Tửu Cố Khởi Nguyên chiếu cố tới Trương Nguyên một chút, không ngờ Trương Nguyên vẫn bị môn sinh của Đổng Kỳ Xương là Tống Thời Miễn trả đũa. Tống Thời Miễn quả là khinh người quá đáng!
Tiêu Nhuận Sinh sai bà vú già dẫn Mục Chân Chân đi thay quần áo, còn gã dẫn Trương Nguyên tới tàng thư lâu gặp phụ thân, cũng là muốn cho phụ thân thấy, Quốc Tử Giám Tống Ti Nghiệp lợi dụng việc công để trả thù riêng, ngược đãi Trương Nguyên chả ra sao.
Tiêu Thái sử đang cùng Tông Dực Thiện ở trên lầu biên thư mục, nhìn thấy Trương Nguyên toàn thân ướt đẫm quỳ gối dưới chân, không đợi Trương Nguyên mở miệng, Tiêu Nhuận Sinh liền căm giận nói:
- Phụ thân, Tống Thời Miến muốn tước bỏ học tịch của Trương Giới Tử, còn dùng tới cả gông xích chân, Giới Tử liền chạy đến đây.
Tiêu Thái sử râu tóc bạc trắng vẫn bình tĩnh, tháo kính trên sống mũi xuống, nói:
- Đứng lên, đứng lên, người không bị thương chứ, không bị thương là tốt rồi, lui xuống tắm rửa thay quần áo trước đi đã, chớ để bị nhiễm phong hàn.
Trương Nguyên tắm rửa xong mặc tạm y phục của Tiêu Nhuận Sinh, khi đi ra thấy Mục Chân Chân mặc quần vải tóc cài mộc trâm chờ ở bên ngoài, liền đem bao giấy dầu có bốn phong thư đưa cho Mục Chân Chân cất kỹ. Hắn đi gặp Tiêu Thái sử, trước tiên Trương Nguyên nói chuyện lần trước Mao Giám thừa vu hắn ăn trộm cung tiễn và đổi phòng số. Tiêu Thái sử khoát tay nói:
- Việc này ta đã biết, lần trước Cố Tế Tửu đã nói với ta, trò chỉ cần nói chuyện gì xảy ra hôm nay?
Trương Nguyên liền đem chuyện sáng sớm nay xung đột với Mao Giám thừa ở trường bắn báo cáo cho Tiêu Thái sử, cả chuyện đánh hai giám sai cũng nói.
Đôi long mày bạc trắng của Tiêu Thái sử khẽ động đậy, ông hỏi:
- Chuyện Tần Hoài kỹ viện là chuyện gì?
Trương Nguyên liền kể với Tiêu Thái sử chuyện Trần Mi Công nhờ ba huynh đệ hắn thuận đường cho Vương Vi đi nhờ thuyền đến Kim Lăng, hắn lại bổ sung:
- Mao Giám thừa kia nói rằng đã bắt được một quân nô của Tương Chân quán, nhưng Vương Vi lại không phải người của Tương Chân quán, đệ tử thật không hiểu bọn họ muốn hãm hại đệ tử thế nào. Ngày hai mươi mốt tháng sáu đệ tử nhập Quốc Tử Giám, chỉ xuất Giám một lần. Chính hôm đó gặp Hàng Châu Chung thái giám hồi kinh đi ngang qua nơi này, mời đệ tử tới hồ Huyền Vũ gặp, đệ tử tuân theo Giám quy, chiều tối đúng giờ quay về Giám.
Tiêu Thái sử gật gật đầu, ông biết Trương Nguyên và Chung thái giám có giao tình, ông còn nể tình Trương Nguyên viết cho Chung thái giám bản . Chung thái giám rời khỏi Hàng Châu, để lại một tòa dưỡng tế viện, cũng coi như làm phúc cho dân.
Tiêu Nhuận Sinh nói:
- Dù có là người tài đức mà suốt ngày bị soi mói khiêu khích, ắt rồi cũng có chuyện này chuyện kia. Giới Tử đệ mới là thiếu niên mười bảy tuổi đã nức tiếng tài danh. Hai tên Tống, Mao này thân là Học quan Quốc Tử Giám mà không hề biết quý trọng người tài, chỉ muốn vu oan vu cáo hãm hại. Phụ thân cần phải phân xử cho Giới Tử mới được.
Tiêu Thái sử đứng lên nói:
- Lão phu giờ sẽ đi gặp Cố Thái Sơ, có nhân chứng, vật chứng nào đều bắt Tống Thời Miễn bày ra hết.
Trương Nguyên nói:
- Thưa thầy, đệ tử nghe Mao Giám thừa nói, Cố Tế Tửu xuất giám đi công cán, phải năm ngày sau mới về. Tống Ti Nghiệp, Mao Giám thừa chính là nhân cơ hội này muốn xử lý đệ tử.
Tiêu Thái sư tức giận, vuốt nhẹ chòm râu bạc trắng, đáp:
- Thì ra là thế, vậy thì lão phu cũng không tới Quốc Tử Giám nữa, mà đi Lễ Bộ gặp Lý Thượng thư.
Quan trường đời Minh trọng nhất là quan hệ thầy trò, còn thân thiết hơn cả quan hệ hương đảng, đồng niên, thậm chí cả quan hệ thông gia. Thân làm thầy tận lực dẫn dắt môn sinh, mà môn sinh đó về sau hiển quý, thì nhất định phải chăm lo cho thầy, điều này tuy là xuất phát từ lợi ích, nhưng đều có tình nghĩa ở trong đó.
Trương Nguyên là học trò mà Tiêu Thái sử coi trọng nhất. Tông Dực Thiện kia tuy nói tài học không thua kém Trương Nguyên, nhưng do trở ngại xuất thân, nên không thể tham gia khoa cử. Mấy ngày trước Cố Khởi Nguyên đến Đạm Viên cùng Tiêu Thái sử đàm luận đạo học. Cố Khởi Nguyên trước mặt Trương Nguyên không muốn khen nhiều, sợ Trương Nguyên sinh kiêu ngạo.
yle='mso-special-character:line-break'>