Lẳng Lơ Tao Nhã

Vương Vi xấu hổ vô cùng, nàng vốn định bảo Tiết Đồng mang con Hắc Vũ Bát Ca kia về U Lan Quán, nhưng nàng không nghĩ Trương Nguyên đến đây nhanh vậy. Mới đây nàng bị Lý Khấu Nhi giễu cợt, lúc này lại nghe con Hắc Vũ Bát Ca lớn tiếng kêu những gì đã học vẹt được, chẳng khác nào phơi bày nội tâm của nàng cho mọi người biết nên nàng xấu hổ vô cùng, miễn cưỡng nói:
- Con Bát Ca kia lại gây ồn ào nữa rồi, Vấn lão mời vào, ba vị Trương tướng công mời vào.
Trương Ngạc cười lên một tiếng " Haaa", con vẹt Bát Ca làm sao mà tự biết nói như thế được, Trương Ngạc biết rõ ràng là nó học vẹt, cười nói:
- Chim này sao có thể nói một câu dài đến như vậy, xin chào Vi Cô tìm quân cờ.

Trương Ngạc liên tưởng không tệ liền nói ngay:
- Không phải tìm quân cờ, có phải là xin chào Vi Cô tìm Trương Giới Tử không?
Mặt Vi Cô đỏ bừng bừng, Trương Ngạc biết mình đoán đúng nên cười to nói:
- Vương Tu Vi cùng ba huynh đệ chúng ta lên thuyền đi xa, lại chỉ yêu thương đệ đệ Trương Giới Tử của ta, thực làm ta vô cùng ghen tỵ đấy.

Vương Vi mặt đỏ đến mang tai, sẵng giọng nói:
- Yến Khách tướng công, chớ nên nói năng lung tung.

Uông Nhữ Khiêm đang nhìn Trương Nguyên từ trên xuống dưới, chắp tay nói:
- Vị này chính là người đã làm cho Hoa Đình Đổng Hàn Lâm thân bại danh liệt Trương Giới Tử đấy ư?

Trương Nguyên nghe giọng điệu của vị Huy Châu danh sỹ này có điểm không bình thường, nói:
- Tại hạ thì có tài cán gì mà khiến cho Đổng Hàn Lâm thân bại danh liệt chứ. Tại hạ vừa ở Đạm Viên nghe Tiêu Thái Sử nói một câu rất hay: “ỷ thế hiếp đáp người, như áng mây che lấp mặt trời, không bao lâu ánh sáng mặt trời sẽ lộ ra", nếu Đổng Hàn Lâm là người hiền sĩ trong sạch thì dù có bị phỉ báng cũng nên tự hiểu .. Mây làm sao che khuất mặt trời, Uông tiên sinh nghĩ có đúng không?

Uông Nhữ Khiêm trong lòng cười lạnh, gật đầu nói:
- Trương Công tử nói rất đúng, mây bay làm sao có thể che lấp mặt trời.

Vương Vi cảm thấy không ổn... Nàng biết Uông Nhữ Khiêm và Đổng Huyền Tể có giao tình rất tốt. Nàng thấy lúc này y đang nhìn Trương Nguyên như châm chọc khiêu khích, vội hỏi:
- Uông tiên sinh, Vương Vi mời Giới Tử tướng công đến là có chuyện muốn nhờ, các vị không nên nói chuyện khác.... Hãy nghĩ ra biện pháp giúp tiểu nữ vượt qua cửa ải khó khăn này, mời vào trong an tọa.

Trương Nguyên nghe Vương Vi nói vậy trong lòng cảm thấy không vui, hóa ra tên Uông Nhữ Khiêm này cũng được Vương Vi mời đến giúp. Nếu Vương Vi có thể mời được Huy Châu đại danh sĩ giúp nàng hóa giải phiền toái thì còn mời Trương Nguyên đến làm gì. Nhìn vào mặt của đại danh sĩ Huy Châu liền nói:
- Tu Vi cô nương đã có Uông tiên sinh tương trợ....Vậy không cần tại hạ cống hiến sức lực rồi, chúng ta nên cáo từ, Đại huynh, Tam huynh chúng ta đi thôi.
Không phải Trương Nguyên giận dỗi gì mà hắn cảm thấy Vương Vi đã có người trợ giúp thì hắn sẽ không nhúng tay vào. Hắn không có nhiều thời giờ rỗi đến vậy.

Lập tức hai hàng nước mắt Vương Vi rơi lã chã, nàng bật thốt lên:
- Huynh, huynh còn nói với Tuyết Y tỷ tỷ rằng mình không phải là người hẹp hòi.
Lời nói vừa thốt ra liền cảm thấy mình nói sai rồi, sợ Trương Nguyên hiểu lầm mình, trong lòng vừa tức vừa vội. Nàng cảm thấy trước mặt Trương Nguyên nàng như đần độn, phập phồng không yên, luôn háo hức như muốn thổ lộ.

Lý Tuyết Y vội nói:
- Giới Tử tướng công. Tu Vi tạm lánh nạn ở chỗ ta, cả ngày phập phồng lo sợ, sợ tên Tôn thất bị phế truất kia lại đến quấy rầy. Giới Tử tướng công nhất định phải giúp đỡ nàng ấy, vị này là Uông tiên sinh cũng mới vừa đến sau giờ ngọ, trước khi đến đây không biết Tu Vi gặp nạn này.
Tuyết Y đã sớm nhận ra Trương Ngạc có chút mê muội đối với mình, liền năn nỉ Trương Ngạc:
- Yến Khách tướng công.
Lời nói nhẹ nhàng uyển chuyển.

Nếu bình thường gặp chuyện như thế này, Trương Ngạc sẽ căm giận la hét, giận dữ bỏ đi. Nhưng lúc này y như bị Lý Tuyết Y hút hồn bởi ánh mắt đa tình, giọng nói mềm mại của nàng khiến cho kẻ ăn chơi trác táng như y cũng mê đắm như điên như dại. Y căn bản là không chú ý gì đến giọng điệu mà Uông Nhữ Khiêm dùng để nói với Trương Nguyên, làm cho Trương Nguyên không vui, mà khuyên Trương Nguyên:
- Giới Tử, đệ là nam tử hán đại trượng phu sao lại hơn thua với nàng Vương Vi yếu đuối được, nàng ấy gặp nhiều phiền toái lắm rồi nên mới nhờ đệ giúp đỡ, chuyện này đâu có gì kỳ lạ, chẳng lẽ phải van xin Trương Giới Tử đệ mới hài lòng sao.

Trương Nguyên không còn gì để nói, nhìn Tam huynh đang
“lấy tay bắt cá”, lắc đầu cười nói:
- Tuyết Y cô nương thật lợi hại, chỉ với ánh mắt và vài lời nói đã khiến cho Tam huynh của ta thủ phục dưới chân, huynh đệ nhà mình cũng bán rẻ luôn.

Trương Ngạc kêu lên:
- Nói bậy, Huynh bán đứng đệ khi nào, ta hoàn toàn vì đệ và Vương Tu Vi thôi.

- Trương CôngTử nổi tiếng với việc Đảo Đổng đã đến, Tu Vi cô nương có chuyện gì phiền toái cũng có thể dễ dàng giải quyết rồi, tại hạ ở lại cũng chỉ là diễn viên quần chúng thôi, tại hạ sẽ mở mắt ngóng chờ xem Trương Công Tử đấu với bọn đạo chích kia như thế nào.

Uông Nhữ Khiêm thấy Lý Tuyết Y khẩn cầu Trương Nguyên, Vương Vi cũng nước mắt lưng tròng. Xem ra Trương Nguyên là vị cứu tinh lớn rồi, thật khó chịu, y muốn mượn chuyện này nạp Vương Vi làm tiểu thiếp mang về Tân An, đây có thể là tình yêu chấn động Kim Lăng. Nào ngờ đâu Trương Nguyên lại chọc vào phá đám, hơn nữa nhìn thần thái biểu lộ của Vương Vi đúng là nàng có tình ý với Trương Nguyên. Nghĩ lại chuyện Trương Nguyên làm ô nhục Đổng Hàn Lâm người mà y luôn tôn kính, Uông Nhữ Khiêm lại tức giận cho nên không kìm nổi mà châm chọc.

Vương Vi, Lý Tuyết Y nghe Uông Nhữ Khiêm nói chuyện một cách kỳ quái như vậy đều rất kinh ngạc, hai nàng ngơ ngác nhìn nhau.

Trương Ngạc lúc này đã rút hồn từ người Lý Tuyết Y về cả giận nói:
- Uông đại danh sĩ, sao lại nói chuyện có vẻ châm chọc khiêu khích như vậy?

Uông Nhữ Khiêm thản nhiên nói:
- Không dám.

Trương Nguyên nói:
- Uông tiên sinh cho rằng hậu duệ của Tề Vương là bọn đạo chích ư, Uông tiên sinh có dám đứng đối mặt với hậu duệ của Tề Vương mà nói như vậy không?
Giọng điệu bình tĩnh, lời lẽ vô cùng sắc bén.

Uông Nhữ Khiêm nói:
- Người mà Vương Vi cô nương mời đến giúp nàng giải nạn là Trương Công Tử chứ không phải tại hạ.

Đây chính là đổi luận điểm thành ngụy biện, Trương Nguyên cười lạnh hỏi:
- Uông tiên sinh có từng được Đổng Hàn Lâm khen ngợi không?

Uông Nhữ Khiêm có thể làm thơ viết thành sách, lại đi đó đây nhiều, mấy năm trước được Đổng Kỳ Xương khen ngợi. Đổng Kỳ Xương khen Uông Nhữ Khiêm hành văn thanh tao điều này làm cho tiếng tăm của Uông Nhữ Khiêm lan truyền khắp nơi. Từ đó con cháu Huy Châu mơi có thể cùng nhân vật nổi tiếng ở Giang Nam kết giao. Chính vì vậy, Uông Nhữ Khiêm rất cảm kích Đổng Kỳ Xương, mà thanh danh của Đổng Kỳ Xương bị Trương Nguyên hủy hoại, vô tình cũng làm cho thanh danh của Uông Nhữ Khiêm bị tổn hại, lúc này y đang dồn nén cơn giận xuống.

Nghe Trương Nguyên hỏi như vậy, Uông Nhữ Khiêm cũng không khiêm tốn nữa, tự hào nói:
- Uông mỗ thi văn từng được Viên Thạch Công, Chung Bá Kính tán thưởng, thi họa được Đổng Hàn Lâm khích lệ. Tuy không dám gọi là cao siêu nhưng so với một số người sử dụng văn bát cổ thì cao minh hơn một chút.

Ý muốn khiêu khích đã quá rõ ràng, làm sao có thể lùi bước. Trương Nguyên tuy chưa làm thơ bao giờ nhưng từng đọc qua bài thơ "Đàm nghệ lục"của Chung Thư tiên sinh, người này có ảnh hưởng vô cùng lớn, về quan điểm cũng như khả năng nhận định và xem xét vấn đề Uông Nhữ Khiêm không thể bì kịp. Y chỉ có thể lấy ý tưởng từ ba nhà thơ lớn ở Thủ Giang như Ngô Vĩ Nghiệp, Cung Đỉnh Tư hoặc là Thanh Mạc Cung chắp nối thành thơ. Y không nói đến điều này sợ Uông Nhữ Khiêm bức bối. Con người học hành để có tri thức, tri thức có trong đầu mà lại không sử dụng, lại lấy ý thơ của người đi trước thật chẳng ra làm sao.

Trương Nguyên nói:
- Uông tiên sinh nếu tự tin như vậy thì hôm nay tại hạ xin được cùng người luận thơ, xem ai là người cao minh hơn?
Nói xong, đi nhanh lên phòng, Mẫn Vấn Thủy đã vào nhà từ trước, giờ đang nhắm mắt tĩnh dưỡng, chuyện của Trương Nguyên và Uông Nhữ Khiêm lão không có hứng thú.

Bàn tiệc đã dọn ra, ánh đèn lung linh sáng rực, Trương Ngạc nói:
- Tu Vi cô nương, cô nợ ba huynh đệ chúng tôi một bàn tiệc rượu, bàn rượu này hãy để cho Uông đại danh sĩ, chúng tôi không muốn ngồi cùng y. Y được Đổng Kỳ Xương khen ngợi đấy, cả người đầy mùi hôi thối.
Lại nói:
- À, Uông đại danh sĩ cho ta hỏi xíu, ngươi tốn mấy ngàn lượng bạc để nhờ Đổng Kỳ Xương khen ngươi một câu?

Uông Nhữ Khiêm cả giận nói:
- Trương thị ở Sơn Âm cũng được coi là Trâm anh Thế gia, con cháu nhà làm quan mà không có đức hạnh vậy sao?

Trương Nguyên nói:
- Đức hạnh hay không, không phải để cho Uông tiên sinh bình luận ở đây, hãy bớt nói nhảm đi, xin mời luận thơ.

Thấy ba huynh đệ Trương thị cùng Uông Nhữ Khiêm xảy ra tranh chấp, Lý Tuyết Y và Vương Vi thật không muốn chút nào nhưng không dám khuyên can, đều muốn Uông Nhữ Khiêm biết điều rút lui. Tên Uông Nhữ Khiêm này chỉ muốn nhân cơ hội mang Vương Vi về Tân An, điều này làm Vương Vi cảm thấy không vui.

Uông Nhữ Khiêm luôn tự cao về tài năng của mình, tuy rằng biết Trương Nguyên là Tiểu tam nguyên ở Thiệu Hưng, làm văn bát cổ rất giỏi, nhưng luận về thơ thì thiếu niên Trương Nguyên này tuổi chỉ đôi mươi có thể làm được gì, cho nên y nói:
- Là làm thơ phú hay là ngâm vịnh những bài thơ cổ từ xưa, cho ngươi chọn muốn làm thế nào cũng được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui