Lẳng Lơ Tao Nhã

Lão Nho què chân ói:
-Tháng chạp năm ngoái có cuộc nói chuyện ở Đông Lâm, ta đã biết Trương Nguyên chí lớn, chỉ không ngờ hắn lại hành động nhanh như vậy, ta muốn xem hắn sẽ nói gì với những người trong xã.

Lão thân sĩ mặt đỏ nói:
-Nam Cao huynh thật sự quá coi trọng Trương Nguyên, đi cả chặng đường xa đến nghe hậu bối diễn thuyết.

Lão Nho nói:
-Cũng là du xuân, đường núi Sơn Âm đẹp vô cùng.

Vương Vi nghĩ:
-Hai người này khẩu khí không nhỏ, nhất định là những đại nho nổi danh, đúng rồi, tháng Chạp năm ngoái, Đông Lâm, chính là tháng mười một năm ngoái Giới Tử tướng công từ Kim Lăng về Sơn Âm khi ở thư viện Vô Tích Đông Lâm gặp gỡ hai người này, hai người này đúng là đánh giá rất cao Giới Tử tướng công, hai người này là ai? Hiện nay chủ trì Đông Lâm là Cảnh Dật tiên sinh Cao Phan Long, lão thân sĩ mặt đỏ này gọi lão nho què chân là Nam Cao huynh, Nam Cao là ai?

Vương Vi giao lưu nhiều với danh sĩ Giang Nam, nhưng nhất thời không nhớ nổi ai tên Nam Cao, những người có học thức ngoại trừ tên họ không thể tuỳ tiện sửa, nhưng đổi chữ lại rất nhiều, còn có người tuỳ hứng sửa, cho nên chỉ nghe hiệu không dễ biết họ là ai.

Đúng lúc này, chợt nghe một âm thanh vang vọng Long Sơn:
-Từ xưa đến nay chưa từng có Thánh Hiền nào đóng cửa một mình, từ xưa đến nay không có học vấn nào cách biệt, cô lập.

Những người trên lầu đồng loạt lộ ra thần sắc kinh ngạc, ai có thể có tiếng nói to như vậy? Lập tức mấy trăm người cùng mở miệng, những người này nói chuyện với ai, Trương Nguyên ư? Chẳng lẽ đây là lời mở đầu của Trương Xã thủ với những người trong Hàn Xã?

Lão nho đứng dậy, bám vào lan can nhìn lên núi, nghiêng tai lắng nghe, giọng nói kia to như cuồng phong đang gào thét, quét ngang hết thảy. Long Sơn trong lúc này chỉ nghe thấy âm thanh này:

-Nhưng trong lúc này, phong tục không cổ, quan chỉ bo bo giữ mình, dân thường chỉ cầu ăn uống no đủ, người làm quan trong triều không suy nghĩ vì vua vì nước, quan địa phương không suy nghĩ cho lê dân, sĩ phu ẩn cư trong rừng, gặp nhau nói chuyện cứu thân, luận bàn đức nghĩa, không suy nghĩ đến thế đạo, làm như vậy, thì cho dù có đẹp thì quân tử cũng khinh thường.

Lão nhân sĩ kia vỗ mạnh vào lan can khen:
-Nói hay!

Giọng nói kia vẫn vang:
-Một làng có sức sống thì có thể thống nhất một làng, một nước có sức sống thì có thể thống nhất một nước, một thiên hạ có sức sống thì có thể thống nhất thiên hạ, có tinh thần muôn đời thì có thể thống nhất muôn đời.

Trong lòng Vương Vi run rẩy, đây là một Trương Nguyên khác, một Trương Nguyên mà nàng không lí giải được, đêm qua hắn còn cùng nàng ngồi trong thiện phòng, nắm tay nói nhỏ nhẹ, lúc này, nghe giọng nói đó, những lời nói về tình hình thế sự, Vương Vi mới biết trái tim Trương Nguyên khó có thể nắm chắc. Nhưng cũng bởi vì như vậy, Vương Vi lại cảm thấy nàng lại càng thích hắn hơn, đây chính là kỳ nam tử trong thế gian mà nàng theo đuổi.

Giọng nói lớn đó nói:
-Hàn Xã ta có tinh thần- quốc gia hưng thịnh suy vong thất phu cũng có phần trách nhiệm-nguyện cùng các đồng nghiệp trong Hàn Xã ta, gió lạnh nhiệt huyết, rửa Càn Khôn.

-“ Quốc gia hưng thịnh và diệt vong, thất phu cũng có trách nhiệm.”

-“ Gió lạnh nhiệt huyết, rửa Càn Khôn.”

Tiếng hô đó còn vọng thật lâu trên Long Sơn, mọi người đồng thanh, như vậy sẽ có sức cuốn hút rất lớn, giống như thôi miên, sẽ in dấu thật lâu trong lòng mọi người, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với bọn họ.

Cây gậy của lão Nho què đập xuống đất, tinh thần kích động, lớn tiếng nói:

-Cảnh Dật huynh, nghe màn tuyên thệ này của Hàn Xã, chuyến này đi không uổng, chúng ta đi gặp Trương Nguyên.
Không cần người đỡ, chống gậy xuống lầu, lão nhân sĩ mặt đỏ và hai người hầu cũng theo xuống.

Lúc đó Vương Vi mới biết lão thân sĩ mặt đỏ kia là Cảnh Dật tiên sinh Cao Phan Long danh tiếng lẫy lừng, lại nghe nữ tử áo xanh kia nói:
-Cao Cảnh Dật , Châu Nam Cao không ngờ cũng đến rồi!

Thiếu phụ kia nói:
Là một Trâu trong ba quân Đông Lâm Cao Hoà của Đông Lâm Cao Cố sao?

Nữ lang áo xanh nói:
-Đúng là Trâu lão tiên sinh. Phụ thân nói năm đó chân trái bị cắt đứt, mặc dù sau đó hồi phục tốt nhưng tuổi càng cao gân cốt co rút lại cái chân tổn thương kia liền ngắn đi một đoạn, đi khập khễnh.

Vương Vi vẫn lặng lẽ ngồi một bên, lúc này sau khi bốn chủ tớ Cao Phan Long và Trâu Nguyên Tiêu đi xuống, lầu trống không, nữ lang áo xanh và thiếu phụ lớn giọng nói, nữ lang kia cũng không giả giọng nam nhân nữa.

Thiếu phụ nói:
-Hai người này là những đại Nho đương thời, Trương Giới Tử được họ khen ngợi, không cần lo lắng ảnh hưởng đến con đường làm quan.

Nữ tử áo xanh thở dài:

-Giới Tử sư huynh nói thật hay, quốc gia hưng vong, thất phu cũng có phần trách nhiệm, tuy nhiên nhiều khi quân vương triều đình cũng không thích thất phu có trách nhiệm, bởi vì nếu thất phu có trách nhiệm rồi, thì đương nhiên sẽ luận bàn về triều chính, lúc đó những người cầm quyền nhất định sẽ không vui.

Vương Vi thầm khen ngợi cô gái này nhạy bén, bỗng nhiên nhớ lại những điều nàng biết về vị hôn thê Thương tiểu thư của Trương Nguyên. Thương tiểu thư là do anh trai và chị dâu nuôi lớn, nữ lang áo xanh này lại nhắc đến “phụ thân”, lại gọi Trương Nguyên là”Giới Tử sư huynh”, vậy cô ta cũng không phải là Thương tiểu thư, nếu không phải thì nữ lang áo xanh này là ai?

Nhớ lại lúc nãy khi Trương Nguyên đi qua miếu lại chào hỏi nàng ta, bốn mắt giao nhau đầy tình ý, Vương Vi cảm thấy lạnh cả người, đối với Thương tiểu thư này, nàng chỉ có hâm mộ, không dám nảy sinh lòng tranh đua, nhưng đối với tài văn chương hơn người của nàng ta, thì Vương Vi vô cùng ghen tỵ, còn mơ hồ có cảm giác Trương Nguyên phụ lòng nàng.

Vương Vi đứng lên, dặn Tiết Đồng mang cái ghế xuống, còn nàng đi đến hành lang bên này, nói với nữ lang áo xanh:
-Huynh đài đại tài, tại hạ kính phục, muốn thỉnh giáo quý tính đại danh?

Hai người kia kinh ngạc, cả hai thấy Vương Vi dung mạo xinh đẹp, giọng nói nhỏ nhẹ, hiển nhiên cũng là nữ giả trang nam, nữ lang áo xanh đáp lễ nói:
-Tại hạ họ Vương, huynh đài họ gì? Quê quán ở đâu?

Vương Vi ngạc nhiên nói:
-Ta cũng họ Vương.

Hai người kia lại ngơ ngác nhìn nhau, thiếu phụ giật ống tay áo nữ lang áo xanh, nàng ta liền cười nói:
-Tình cờ gặp, tình cờ gặp, huynh đài đi thong thả.

Vương Vi xuống lầu, không còn giọng nói lớn từ núi vang ra nữa, Long Sơn lại im lặng như cũ, đi đến ngã rẽ trên đường núi, Vương Vi quay đầu lại, hai nữ nhân kia dựa vào lan can nhìn nàng, nữ lang áo xanh kia thấy nàng quay đầu lại, vẫy tay với nàng, nàng cũng vẫy tay lại, lại vòng xuống núi, thầm nghĩ rằng:
-Cô gái này là họ Vương, đúng rồi, sư phụ của Giới Tử tướng công Vương Tư Nhâm là người Hội Kê, nàng ta lại gọi là” Giới Tử sư huynh” chẳng lẽ là con gái của Vương Tư Nhâm?

Tâm trạng Vương Vi lúc xuống núi không vui như khi lên núi, nàng cảm thấy trong lòng chỉ có hai từ phức tạp mà thôi.


"Hẹ không cắt được tận gốc, danh tiếng Trâu Nguyên Tiêu không bao giờ sụp đổ", đây là câu ngạn ngữ dân gian vùng Giang Tây Cát Thủy, ý muốn khen danh tiếng của Trâu Nguyên Tiêu luôn đứng vững, từ năm Vạn Lịch thứ mười tám, Trâu Nguyên Tiêu biến mất, nhàn cư ở ẩn trong gần ba mươi năm, ở nhà dạy học, danh cao thiên hạ.

Sau khi Huynh đệ Cố Hiến Thành, Cố Doãn Thành qua đời, Cao Phan Long chủ trì học viện Đông Lâm, đưa ra sự có ích của việc học trị quốc bình thiên hạ, mỗi tháng ba lần giảng, sĩ tử tứ phương tập hợp đến nghe giảng, kiên trì chất vấn, là một Tông sư phụng sự đạo Nho.

Hôm nay ở Long Sơn, người của Hàn Xã lần đầu tụ tập, hai Nho giả lớn tên tuổi khắp thiên hạ của Đông Lâm cùng nhau tới đây, làm sao các chư sinh ở đây không kinh ngạc và vui mừng cho được!

Mùng ba tháng ba ngày Tị, trời trong xanh, không khí trong lành. Đêm qua mưa xuân đã gột sạch núi đá không còn chút bụi, cành lá tươi mát, hoa trên núi rực rỡ, từ đồi Bồng Lai tới Tinh Túc Các trên đỉnh núi, gần một ngàn chư sinh ngồi trên nệm ngồi, cảnh tượng chưa từng có. Mới vừa rồi nghe Trương Nguyên chỉ ra vấn đề, diễn thuyết tình cảm mãnh liệt dào dạt khiến chư sinh của Hàn Xã không kìm lòng nổi đứng lên lớn tiếng đọc theo, lúc đọc đến đoạn "Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách, lãnh phong nhiệt huyết tẩy địch Càn Khôn", mọi người đều nhiệt huyết sục sôi, cảm nhận sâu sắc được nhiệm vụ của mình chính là vì đất nước, đang lúc nghị luận khẳng khái lại thêm Trâu Nguyên Tiêu, Cao Phan Long xuất hiện, đây thực sự là cao trào của cao trào, tình cảm quần chúng sôi nổi.

Trâu Nguyên Tiêu chống gậy được một người hầu đỡ leo lên núi, tinh lực vẫn còn tốt, Trương Nguyên cúi thấp đầu thi lễ, mời hai vị lão tiên sinh vào ngồi trong Tinh Túc Các, Trâu Nguyên Tiêu nói:
- Cảnh Dật huynh có đôi lời muốn nói với mọi người của quý xã.

Trương Nguyên mừng rỡ, chư sinh ở đây cũng vui mừng khôn xiết, nhiệt liệt hoan nghênh.

Cao Phan Long nói:
- Hay là Nam Cao huynh nói đi, Nam Cao huynh đức cao vọng trọng.

Trâu Nguyên Tiêu cười nói:
- Cảnh Dật huynh giỏi dưỡng khí, hơi khỏe, rất hợp diễn thuyết, ta yếu rồi, chỉ hợp nói chuyện trong phòng, trên núi này gió lớn, lời vừa nói ra sẽ bị gió bay mất, chư sinh trên đồi sẽ chỉ thấy ta đang nói chuyện nhưng mà lại không có chút âm thanh nào.

Lúc Trâu Nguyên Tiêu còn trẻ nổi tiếng vì sự nghiêm khắc, cương trực, nhưng bây giờ lại là người có ngôn ngữ khôi hài, hòa nhã dễ gần.

mà có được sức hút như vậy, ý chí không nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận