Thương Đạm Nhiên rủ mi mắt xuống, nhìn ánh nắng buổi sáng đang trải xuống dưới chân nàng, trên chân nàng đi một đôi giày cao hình cung, kiểu dáng của loại giày hình cung này làm cho chân của người đi có vẻ nhỏ hơn. Thương Đạm Nhiên không bó chân, đi loại giày hình cung này cảm thấy không thoải mái. Nàng không muốn đi, nhưng mà nhị tẩu khuyên nàng, nói rằng khách đến dự hôn lễ có rất nhiều phụ nữ, lên hay xuống kiệu đều sẽ có người nhìn chằm chằm chân nàng, hãy cứ chịu đựng một chút, để cho người khác đỡ chê cười, nói xấu nàng, vì thế Thương Đạm Nhiên đành phải đi vào.
Người vú già đang búi tóc kia, nhìn kỹ Thương Đạm Nhiên một hồi rồi nói:
-Lông mi của tiểu thư vừa dài vừa nhỏ, không cần phải trang điểm lại nữa, chỉ cần tô thêm màu đen lên là được rồi.
Tiểu tỳ nữ Vân Cầm đứng bên cạnh nói:
-Đúng vậy, lông mày của tiểu thư nhà ta rất đẹp, cái gì mà lông mày hình trăng non, lông mày nhọn chứ, tất cả đều không đẹp bằng lông mày của tiểu thư nhà chúng ta.
Khóe miệng Thương Đạm Nhiên chứa ý cười, nói:
-Vân Cẩm, đến bên đó rồi thì bớt nói linh tinh đi.
-Vâng, nô tỳ đã biết ạ.
Vân Cẩm vâng lời, rồi lè lưỡi đi ra ngoài xem nhóm vú già sắp xếp đồ hồi môn như thế nào, chợt nghĩ ra một chuyện, lại quay lại hỏi:
-Tiểu thư, quả bóng cao su để đá cầu có mang đến đấy hay không, hình như là không có chuẩn bị quả bóng mới đâu ạ.
Thương Đạm Nhiên nói:
-Ngươi cứ mang quả bóng cũ đấy theo là được rồi, để nó ở trong rương đồ đạc của ngươi đi.
Vân Cẩm “dạ” một tiếng, rồi đi nhanh ra ngoài chuẩn bị.
Búi tóc, trang điểm, nhuộm móng tay đỏ, thoa son…Từ sáng sớm sau khi tắm rửa bằng nước hoa lan xong đã bắt đầu trang điểm rồi, vậy mà đến trưa mới xong. Nhị tẩu Kỳ thị dẫn đầu nữ gia quyến nhà họ Thương đi đến, nói mấy lời chúc phúc với nàng, tặng nàng tiền lễ vật. Trong lòng Thương Đạm Nhiên hồi hộp không yên, vẫn luôn cảm thấy mình vẫn chưa chuẩn bị tốt về mọi mặt, phải suy nghĩ kỹ càng một số việc nhưng lại không có cách nào tĩnh tâm lại được để suy nghĩ, nàng sắp được gả đến Đông Trương rồi sao? Sau này sớm chiều đều được gần gũi với Trương Giới Tử ư? Vì sao luôn luôn có cảm giác không chân thực? Đúng vậy, đã một năm rồi nàng không gặp Trương Giới Tử lần nào, chỉ nghe được những tin đồn không ngớt về Giới Tử. Trương Giới Tử lật đổ nhà họ Đổng, Trương Giới Tử thi đấu với quan Giám thừa ở Quốc Tử Giám, Trương Giới Tử làm chủ Hàn Xã, còn có việc Trương Giới Tử có gút mắc với sư muội Vương Anh Tư, chuyện văn thơ của Trương Giới Tử và danh kỹ ở Kim Lăng-Vương Vi… Nhiều chuyện như vậy, mỗi người một cách nói, tạo nên một hình tượng khác của Trương Giới Tử. Trương Giới Tử đó có chút xa lạ không giống với người mà nàng quen trên núi Bạch Mã, người đã cùng nàng đá cầu, đọc sách, ăn dưa hấu. Điều này làm cho trong lòng nàng có chút bất an.
Vân Cẩm chạy vào nói:
-Tiểu thư, đội ngũ đón dâu của nhà họ Trương đến rồi, kiệu sáu người khiêng, còn có một đội hát kịch đi theo nữa, vừa hát vừa diễn, rất náo nhiệt.
Đội ngũ đón dâu vừa đến nơi, thì nhà họ Thương ở bên này liền khai tiệc. Họ hàng trong dòng họ, còn có khách khứa đến chúc mừng, cộng với đội ngũ đón dâu, bốn người một bàn tiệc, tất cả là sáu mươi bàn tiệc. Mùi rượu, mùi đò ăn thơm phức, không khí nào nhiệt vui mừng.
Đến đầu giờ Thân, nhà họ Trương ở Sơn Âm phái người đến mang quần áo nữ trang của cô dâu nửa tiếng nữa sẽ tới nơi. Người đến mang đồ đã đến, mặt trời cũng sắp lặn về phía Tây, đã đến giờ cô dâu mới phải lên đường rồi. Thương Chu Đức là người thân nhất của Thương Đạm Nhiên, nên tất nhiên phải hộ tống muội muội đến Sơn Âm rồi. Lúc lên kiệu hoa còn cần phải có Thương Chu Đức nâng lên, ngoài ra còn có ba người của nhà họ Thương đi theo nữa.
Búi tóc có gắn hạt châu, chuỗi ngọc buông rủ xuống che trước mặt, quần áo cưới đỏ tươi đẹp đẽ. Thương Đạm Nhiên khuôn mặt diễm lệ, sau khi bái lạy trước bài vị của cha mẹ, tổ tiên liền được phủ lên tấm khăn voan màu đỏ, được nhị huynh Thương Chu Đức một tay nâng dậy, một tay ôm lấy lưng. Nước mắt Thương Đạm Nhiên lập tức chảy ra, nghẹn ngào nói:
-Anh, chị dâu!
Kỳ thị vội vàng bước lên, dùng khăn lụa giúp Thương Đạm Nhiên lau nước mắt, an ủi nói:
-Đừng khóc, đừng khóc, tiểu muội đừng khóc, sẽ trôi mất son phấn đấy.
Thương Đạm Nhiên vẫn không cầm được nước mắt.
Thương Chu Đức nghĩ cha mẹ mình mất sớm, lúc đó y mới mười sáu tuổi, tiểu muội mới năm tuổi. Bây giờ tiểu muội đã mười chín tuổi rồi, phải gả cho người khác rồi, tiếc rằng cha mẹ mình không được chứng kiến ngày vui này, không thì niềm vui đã được nhân đôi!
Thương Chu Đức ôm tiểu muội Thương Đạm Nhiêm đi ra nhà ngoài, hai người vú già đưa dâu một phải một trái đi theo hầu hạ bên kiệu, một người nâng cao búi tóc và khăn voan cho Thương Đạm Nhiên, sợ khi lên kiệu búi tóc sẽ bị lệch, khăn voan sẽ tuột xuống, người kia nâng làn váy của Thương Đạm Nhiên che khuất hai chân của nàng. Cẩm Vân dẫn đầu chỉ đạo bốn nha hoàn bê của hồi môn đi phía sau kiệu, còn có hai thằng nhỏ sai vặt tầm mười hai tuổi mặc quần áo đội mũ mới đang chờ ở trong viện ở đi theo.
Trong tiếng trống, tiếng kèn rộn rã, Thương Đạm Nhiên bước vào bên trong kiệu hoa, dưới ánh tà dương buổi chiều tà kiệu được nâng lên. Thương Chu Đức đi bên cạnh kiệu, phía trước là đội hí kịch đang diễn tấu, đang diễn vở kịch “Tây sương kí”, sau đội kịch là hai mươi gánh hòm đựng của hồi môn, trên mỗi chiếc hòm đều có thắt dải lụa đỏ do nô bộc của Thương thị gánh, đoàn rước dâu kéo dài cả một đoạn đường. Ở ven đường dân chúng ở Hội Kê đứng chật ních, tấm tắc khen ngợi.
Lúc kiệu hoa đi qua trước chùa Hạnh Hoa, Thương Đạm Nhiên không khỏi nhớ tới Vương Anh Tư đứng ở bên trong bức tường cao kia, nghe nói cô gái Vương Anh Tư này đọc nhiều sách vở, tài giỏi hơn người, Trương Giới Tử thường xuyên đàm luận văn chương với Vương Anh Tư. Nếu như lúc trước Trương Giới Tử trên đường đến Hội Kê cầu hôn bị Hầu huyện lệnh ở Sơn Âm gọi về mà chàng quay về thật thì hiện nay người ngồi trong kiệu hoa đến Đông Trương phải là Vương Anh Tư mới đúng.
-Nhưng nếu thế thật, vậy thì ta đây sẽ ở đâu đây?
Thương Đạm Nhiên lắc đầu, chuỗi ngọc trên trán cũng lắc lư theo, chuỗi ngọc va chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy, nàng ngay lập tức ngồi ngay ngắn lại, không một tiếng động cười cười, cảm thấy mình thật khờ. Đến lúc này rồi mà còn suy nghĩ đến những việc như thế này, chuyện đấy có gì hay đâu mà giả dụ như vậy chứ, chẳng lẽ muốn làm Trang Chu Mộng Điệp sao? (Trang Chu Mộng Điệp: là một điển tích ở Trung Quốc kể về chuyện có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa thành bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy thấy mình là Chu. Không biết có phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm, hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau, cái đó gọi là “vật hóa”.)
Không biết lại nghĩ đến cái gì đó, mặt Thương Đạm Nhiên chợt đỏ bừng, tâm tư suy nghĩ của một cô dâu mới có ai hiểu được đâu?
Đi qua cầu Việt Vương, mười hai đứa trẻ nhỏ búi tóc hai bên, mặc quần xanh, áo đỏ có buộc dây cũng màu đỏ đang vui mừng chờ ở phía đông cây cầu. Nhìn hình dáng của mười hai đứa trẻ đó, thì chúng đều tầm từ sáu đến tám tuổi, mi thanh mục tú, khuôn mặt được đánh phấn hồng giống như em bé trong bức tranh chữ Phúc ngày tết vậy. Mười hai đứa trẻ đứng ở một bên đảm nhận trọng trách đợi cho đội diễn kịch và đội ngũ gánh của hồi môn đi qua, khi nhìn thấy kiệu hoa thì lập tức vui vẻ chào đón và kêu to:
-Tân hôn đại hỉ, nhiều con nhiều phúc!
Sáu đứa trẻ con đứng ở phía bên trái của kiệu, sáu đứa đứng phía bên phải, duỗi một tay làm như đang nâng kiệu lên, giống như giúp đỡ những người phu khuôn kiệu bình thường, liên tục kêu lên:
-Tân nương tử, cháu tên là Trương Đức Xương.
-Tân nương tử, cháu tên là Phương Bá Ngu.
-Tân nương tử, cháu tên là Hoàng Tông Hi.
Một đứa trẻ có vẻ sắc sảo gọi to:
-Mợ tân nương tử, cháu tên là Lục Lý Thuần, Trương Giới Tử là cậu cháu, là cậu của cháu.
-Mợ tân nương tử, cháu là Lục Lý Khiết, cậu Trương Giới Tử cũng là cậu cháu.
Thương Chu Đức cười ha ha, nhóm khiêng kiệu và mấy người hầu đi theo đều cười không ngừng, những đứa trẻ này thật là đáng yêu.
Vân Cẩm đã chuẩn bị mang theo chín mươi chín đồng tiền được xâu trong sợi dây đỏ từ trước, trao cho mỗi đứa trẻ một chuỗi, treo lên trên cổ của bọn chúng. Lúc treo lên cổ của Lục Lý Khiết, thì Lục Lý Khiết nói với Vân Cẩm:
-Tỷ tỷ, em là Lục Lý Khiết, em cũng chỉ được một xâu tiền đồng thôi sao?
Vân Cẩm biết đây là hai đứa cháu ngoại của Trương Nguyên, nên nói nhỏ vào tai chúng:
-Sáng sớm ngày mai, em đến tân phòng của mợ tân nương tử đòi tiền lì xì nhé!
Lục Lý Khiết sáu tuổi vui mừng gật đầu, nâng đòn gánh của kiệu, bàn chân nhỏ xíu bước thật nhanh theo.
Lúc đến Phủ Học Cung thì trời đã tối đen, pháo đón dâu “lộp bộp, đùng đoàng” vang lên, pháo hoa rực rỡ, một mảng khói thuốc dày đặc bay ra, lúc này mùi thuốc pháo lại giống như một loại hương vị của sự vui mừng.
Trên mảnh đất trống rộng lớn ở giữa Đông Trương và Phủ Học Cung, có dựng lên mười cái chòi hóng mát, mỗi cái chòi che nắng bày tám bàn cỗ, những tân khách đến chúc mừng đã ngồi đầy sáu mươi bàn cỗ, đều đang trông chờ tân nương tử đến.
Trong những tân khách đến chúc mừng có Từ Thời Tiến tri phủ Thiệu Hưng và Lưu tri huyện của Sơn Âm cùng những quan lại cấp dưới, còn có những thân hào nông thôn trong vùng và những nhân vật có tiếng khác.