Lẳng Lơ Tao Nhã

Vũ Lăng ôm cột gỗ ở dưới nước khẩn trương lặn xuống, lặng lẽ chuyển sang cột đá bên cạnh, như vậy từ Mộc đài nhìn xuống sẽ không thấy y.

Vương Tĩnh Thục vội vàng kéo tiểu đệ này trở về. Nói:
- Mẫu thân, phải xây một lan can bảo vệ quanh Mộc đài này, nếu không thì có chút nguy hiểm.

Vương phu nhân nói:
- Lan can bảo vệ cũng không ăn thua đâu, chúng nó càng giỏi trèo đó. Nhưng không sao, xây thì xây một cái vậy.

Sắc trời vào thu, hoàng hôn phủ xuống cực nhanh. Trương Nguyên lên bờ khi trời vẫn còn sáng, một lúc trôi qua thế mà trời đã đen kịt rồi, góc dưới Mộc các càng tối, mùi quần áo ướt, hơi thở có chút gấp gáp, vì kích thích khác thường mà thân thể hơi run, không khí mờ ám mãnh liệt, làm ai cũng không thể tự kềm chế được.

Trương Nguyên như sợ lạnh, ôm chặt Anh Tư sư muội đang tựa vào trong lòng ngực của hắn. Nghe thấy Anh Tư thỏ thẻ một tiếng, hai tay đưa lên ôm lấy cổ của hắn, kiễng mũi chân, thanh âm rất nhỏ nhưng lại có thể nghe thấy rõ ràng.

- Sư huynh

- Ừ?

- Hôn muội đi.

...

- Không biết sẽ có vị gì, muội muốn sư huynh hôn muội.

Trong tình cảnh này, ý loạn tình mê, Trương Nguyên hơi hơi cúi đầu, đôi môi nóng rực ấn xuống, không kìm nổi liền hơi đưa đầu lưỡi lên, đinh hương thầm qua, giằng co không ngớt...

Tiếng người trên sàn gác đã xa, Vũ Lăng bò lên giống quỷ nước, hai người trong góc tối không có tiếng động gì, Vũ Lăng khẽ kêu một tiếng:
- Thiếu gia.

Lúc này mới nghe thấy tiếng thiếu gia thở gấp, còn có tiếng thở gấp của Vương nhị tiểu thư, Vũ Lăng không khỏi suy nghĩ:
"Thiếu gia và Vương nhị tiểu thư đang làm gì, đột nhiên lúc chả có tiếng gì giờ lại có, vừa nãy đều đang nén giận sao?
Đây là cảnh mà một thiếu niên không thể tưởng tượng ra được.

Trương Nguyên kéo tay Vương Anh Tư đi ra, cảm giác tay của Anh Tư đang run, không chỉ có tay, cả người đều đang run rẩy. Trương Nguyên cũng không để ý Vũ Lăng ngay tại bên cạnh, ôm lấy Anh Tư, hỏi:
- Sư muội, sao vậy, lạnh sao?

Người Vương Anh Tư nóng như lửa, lắc đầu nói:
- Không lạnh, trong lòng vui, ừ, hoá ra là như thế.

Trương Nguyên im lặng, vừa đau lòng vừa bất lực.

Vương Anh Tư kéo tay Trương Nguyên nói:
- Sư huynh không nên suy nghĩ nhiều, chuẩn bị thi hương cho tốt, sư huynh đã nói rồi, sư huynh đỗ chính là muội đỗ.
Lại nói:
- Có một chuyện muốn nói cho sư huynh, gần đây muội tìm được vài bài thi rớt của bát cổ danh gia trong kì thi Hương và kỳ thi mùa xuân, phát hiện trong đó có một điểm giống nhau, chính là bảy câu thủ tràng ưu điểm và khuyết điểm không đều. Khi làm thủ nghệ của câu thứ nhất lúc đó tinh thần tốt nhất, tất nhiên là làm tốt nhất. Câu thứ hai có hứng với tuỳ bút, viết đến câu thứ ba tinh thần đã không liền mạch rồi. Thời gian lại gấp, dù không có tinh thần cũng phải làm, cho nên làm đã không tốt. Muội nhớ phụ thân từng nói với muội, có ít người khi thi làm xong câu thứ nhất sau đó làm câu thứ ba, rồi trở về làm câu thứ hai, bình thường phòng quan chỉ xem ba câu đầu trong tất cả bảy câu thủ tràng, bởi vì đều là những người từng trải qua khoa cử, biết bốn câu sau không còn đủ tinh thần, trình độ ngày càng đi xuống cũng là chuyện bình thường, không có gì đáng xem, chỉ đánh giá ba câu đầu. Cha muội nói năm đó đi thi cha vẫn còn trẻ, không cảm thấy giúp đỡ được gì, nhưng đối với vài thí sinh lớn tuổi, biện pháp này rất hữu dụng đấy, phòng quan chấm bài thi nhìn câu thứ nhất tinh thần sung mãn, lại xem tiếp câu thứ hai, câu thứ hai làm kém hơn một chút, xem như ngắt đoạn một chút, đến câu thứ ba, lại thấy làm rất tốt, tự nhiên tinh thần phấn khích, như thế là được rồi.

Trương Nguyên nghe xong cười thành tiếng, bí quyết khoa cử này thật sự là có ở khắp mọi nơi, thay đổi trình tự viết văn như vậy có thể thay đổi vận mệnh của thí sinh, nhìn vớ vẩn như vậy nhưng trong đó bao hàm sự nắm bắt một cách chính xác tâm lý tinh tế của những viên quan chấm bài thi.

Những lời này Vương Anh Tư vốn có thể viết thư nói cho Trương Nguyên, lúc này lại vội vàng vội nói ra là vì muốn xua tan mới bầu không khí mờ ám vừa rồi.

Lại vang tới tiếng bước chân, Vũ Lăng thò đầu ra nhìn thấy, nói:
- Là Vương đại tiểu thư, còn có một tiểu nha hoàn.

Vương Anh Tư nắm chặt tay Trương Nguyên một chút, nói:
- Sư huynh, Chúc sư huynh thi Hương, thi Hội đỗ liên tiếp, sư huynh nhất định sẽ trúng.


Trương Nguyên "Ừ" một tiếng:
- Làm bài hết sức, không để phải tiếc nuối.

Vương Tĩnh Thục đã tới, nói:
- Anh Tư, nhanh về thay quần áo đi, Trương công tử, đây là áo của phụ thân ta, ngươi mặc đi.
Nói xong, cởi chiếc áo choàng trên người Vương Anh Tư ném cho Vũ Lăng, khoác một chiếc áo khác lên cho Anh Tư.

Tiểu nha hoàn kia đưa áo cho Trương Nguyên, rồi đỡ Vương Anh Tư đi về.

Trương Nguyên mặc áo vào, nghe Vương Tĩnh Thục thấp giọng nói:
- Trương Giới Tử, ngươi đường đường nam tử mà không nghĩ ra được cách nào sao? Chẳng lẽ muốn để cho Anh Tư muội của ta tiều tụy cả đời vì ngươi?

Vương Anh Tư quay đầu lại gọi một tiếng:
- Tỷ tỷ.

Vương Tĩnh Thục cười cười, nói với Trương Nguyên:
- Chúc Trương công tử thi Hương đỗ cao.
Quay người đi theo Vương Anh Tư.

Khi Trương Nguyên và Vũ Lăng ra cửa chính Tị viên, tên giữ vườn rất kinh ngạc, Trương Nguyên không đợi hắn hỏi, đã nói:
- Ta nghĩ rằng Vương lão sư đã trở về, nhưng lại vẫn chưa về. Lão Quản, lúc nãy khi ta vào không gặp ông đó?

Lão giữ vườn họ Quản kia bị Trương Nguyên nói như vậy, có chút mơ hồ, thầm nghĩ:

"Có lẽ Trương công tử vào vườn lúc ta nghỉ tay."
Nhìn theo chủ tớ Trương Nguyên đi ra, lại thấy một tiểu tỳ cầm một chiếc đèn lồng đuổi tới, kêu lên:
- Trương công tử chờ một chút đã.

Tiểu tỳ giao đèn lồng cho Trương Nguyên, thở hồng hộc nói:
- Nhị tiểu thư đưa cho Trương công tử để soi đường, Trương công tử đi đường núi cẩn thận.

...

Mười tám tháng bảy, trăng chưa lên, Trương Nguyên và Vũ Lăng mượn ánh đèn lồng đi về. Khi lên đến đường núi Thiên Ngoã am, trăng đã lên, hình bầu dục, sáng ngời, giống như một chiếc đèn lồng vậy.

Trương Nguyên đột nhiên cất giọng hát:
- Ta muốn cuộc sống nở rộ, tựa như được bay lượn trên không trung rộng lớn, tựa như đi xuyên qua cánh đồng bát ngát khôn cùng, có sức để vẫy vùng; ta muốn cuộc sống nở rộ, tựa như trên đỉnh cầu vồng đứng sừng sững, tựa như đi xuyên qua ngân hà rực rỡ, có sức mạnh siêu phàm.

Vũ Lăng nghe không hiểu ca từ có ý nghĩa gì, chỉ cảm thấy bài hát này thật dễ nghe, nghe rất vui, trong lúc vô ý nhìn lên đỉnh Lư Hương, bất ngờ kêu lên:
- Thiếu gia, mau nhìn đi, đó là cái gì?

Khi Trương Nguyên ngẩng đầu nhìn, thấy mấy chục ngọn đuốc, như con rết lửa bò lên con đường núi quanh co, còn nghe được tiếng rít mơ hồ.

Sau khi Trương Đại, Kỳ Bưu Giai làm xong năm quyển sách luận, cũng chuẩn bị lên đỉnh Hương Lô xem mặt trời lặn, Chu Mặc Nông còn có một quyển chưa làm xong, kêu hai người kia đợi hắn, Trương Đại nói:
- Đợi đệ? Chờ đệ xong thì lúc đấy trăng lên mất.

Chu Mặc Nông dùng cán bút gãi cổ nói:
- Vậy thì lên đỉnh Hương Lô ngắm trăng, dù sao bây giờ đi lên cũng không kịp nhìn thấy mặt trời lặn.

Trương Đại ngẫm lại cũng có lý, liền đi pha một bình trà, thưởng trà cùng Kỳ Bưu Giai đợi Chu Mặc Nông. Đợi được nửa canh giờ, bầu trời trước mắt đen kịt rồi, Lai Vượng có chút hớt hải, tiến vào nói với Trương Đại:
- Tông Tử thiếu gia, thiếu gia nhà tiểu nhân và Tiểu Vũ lên đỉnh núi giờ vẫn chưa về.

Kỳ Bưu Giai nói:
- Ta nghe các tăng ở đây nói trong núi này có hổ.


- Hả.
Lai Vượng sốt ruột:
- Nếu như thiếu gia gặp hổ thì phải làm sao!

Trương Đại nói:
- Núi này làm gì có hổ, ta đi hỏi trưởng lão.

Hỏi Hoàn Sơn trưởng lão, Hoàn Sơn trưởng lão nói dù chưa thấy hổ bao giờ, nhưng chắc chắn đã từng nghe được tiếng hổ gầm. Hổ từ núi Hội Kê đến kiếm ăn, nghe nói dưới chân núi người ta thường bị mất lợn sữa, chó, chắc chắn là bị hổ ăn thịt.

Trong phút chốc Trương Đại cũng có chút luống cuống, Hoàn Sơn trưởng lão an ủi:
- Mặc dù có hổ thật nhưng hổ cũng chỉ ở dưới chân núi kiếm ăn, trên đỉnh núi Hương Lô không có đâu. Ngắm trăng ư, nhưng trời tối rồi, Giới Tử tướng công không mang theo đèn lồng, xuống núi sợ lạc đường trượt chân, mau cho người đi tiếp ứng.

Trương Đại, Chu Mặc Nông liền tụ tập nô bộc, tính cả các tăng trong am tổng cộng là mười bốn người, cầm đuốc, côn gỗ, cồng chiêng, đi lên con đường núi quanh co, vừa đi đường vừa đánh cồng, một là để dọa cho hổ chạy, hai là để Trương Nguyên nghe được. Nhưng đi mãi lên tới đỉnh núi Hương Lô rồi cũng không thấy bóng dáng hai chủ tớ Trương Nguyên đâu. Chỉ thấy một vầng trăng sáng chiếu lanh lảnh, trong núi nhiều cỏ cây, vách núi có những hòn đá kì dị, dưới ánh trăng chỗ này giống như đang cất giấu yêu ma quỷ quái, tất cả mọi người đều sởn tóc gáy, ngơ ngác nhìn nhau.

Dưới ánh trăng cảnh núi âm u, nhìn ra ngoài, thật đáng sợ.

...

Trương Nguyên và Vũ Lăng từ Tị viên đi ra, vòng tới phía nam núi, trèo lên Thiên Ngoã am. Tới sơn môn, đột nhiên nhìn thấy những cây đuốc trên đường núi, nghe được tiếng cồng vang lên, Trương Nguyên cười nói:
- Đại huynh và bọn họ đang tìm chúng ta.
Tiếng cồng vang to, Vũ Lăng cũng gọi theo, nhưng trong khoảng không của núi, con rết lửa ở đường núi cách nơi này hai dặm đường, làm sao nghe thấy được, mắt thấy những ngọn đuốc đó xoay quanh rồi đi lên đỉnh Hương Lô.

Lão tăng Hoàn Sơn đã nghe được tiếng Trương Nguyên hét rồi, cầm một chiếc đèn lồng ra đón, xoa xoa đôi mắt nói:
- Sao Giới Tử tướng công sao ở dưới chân núi thế?

Trương Nguyên cười nói:
- Ta cũng không biết làm sao mà vòng được tới bên này.
Không nói nhiều, cầm theo đèn lồng đi lên đường núi, đi đón Đại huynh và mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận