Lẳng Lơ Tao Nhã

Trương Đại cười, dẫn đầu đoàn người đi thêm tầm hơn mười trượng, ở một góc hồ nước, đúng là nơi tịch mịch, nơi này vắng ngắt không có du khách, lại có một thuyền hoa lặng lẽ đậu bên hồ, đầu thuyền hai ngọn đèn lồng hắt ánh sáng đỏ xuống hồ nước u ám vắng vẻ, thuyền gia kia ở đầu thuyền trông thấy Trương Đại đi tới, lập tức đứng dậy hô:
- Trương tướng công đến rồi.
Rất nhanh, trên thuyền có bốn ngọn đèn được thắp sáng lên, chiếu sáng mấy trượng, hồ nước u bích gợn sóng.

Nghê Nguyên Lộ vui vẻ nói:
- Tông Tử đã sớm chuẩn bị du thuyền nữa cơ à, lẽ nào thuyền này đã đặt trước.

Trương Đại đắc ý nói:
- Phòng ngừa chu đáo, nếu đợi thi xong tam tràng mới ra tìm thuyền, thì chỉ có thể nhìn người khác vui vẻ họa thuyền tranh ca, đời ta ở bờ thì làm gì được.

Người hầu Năng Trụ đột nhiên từ trong khoang đi lên đầu thuyền, cười ngây ngô nói:
- Tông Tử thiếu gia thi tràng thứ hai xong sai Năng Trụ đến hồ mướn thuyền, chờ các tướng công đến.

Mọi người đều vui mừng, lần lượt lên thuyền, Mục Chân Chân đỡ Tố Chi lên thuyền.

Trương Nguyên thầm nghĩ: "Đại huynh thực sự rảnh rỗi. Khoa khảo gấp rút như vậy, vẫn còn nghĩ đến đêm trung thu phải du hồ. Phần thong dong thanh thản này cũng coi như khó có được, đây mới là trong xương tủy đã có máu ngoạn gia." Nói:
- A, thuyền gia này nhìn rất quen.

Thuyền gia trên thuyền hoa nghe thấy, chắp tay trước ngực cười nói:
- Hai vị Trương tướng công. Lần trước ra giữa hồ xem tuyết cũng là thuyền của tiểu nhân ạ.

Trương Nguyên cười nói:
- Tốt lắm, khách quen rồi.

Tiểu thuyền hoa này dài khoảng bốn trượng, bảy vị tú tài cùng Trương Nguyên cùng cả mười mấy người hầu ngồi ở bên trong vẫn còn rộng, một chiếc bàn tám chỗ ngồi, ghế bành xếp vòng quanh. Trên bàn, rượu và đồ nhắm, trái cây được chuẩn bị, đều rất đẹp mắt. Trái cây có cam Nam Mân, mật quất Đường Tê, phương thị Tiêu Sơn, còn có nho, hạt dẻ, dưa hấu đương nhiên không thể thiếu. Trung thu là hội dưa hấu mà, rượu có Tô Châu tam bạch tửu, Thiệu Hưng đậu tửu, Dương Châu tuyết tửu,mỗi loại một bình. Đồ nhắm có bào ngư, cá khô, chim sẻ, rau rút, mầm hẹ, cua đồng, sò...

Trương Đại nói:
- Tối nay không được nói đến chuyện trong tràng thi. Người vi phạm sẽ bị phạt rượu.

Chu Mặc Nông nói:
- Tông Tử nói đúng, lúc này nghĩ đến mấy bát cổ bài văn là thấy buồn nôn.

Thuyền gia kia cũng góp vui:
- Các vị tướng công lần này tất nhiên sẽ đỗ cao, sau này sẽ là phủ tôn, huyện tôn, không cần đi học nữa.

Mọi người đều cười to.

Thuyền hoa từ từ ra giữa hồ. Đâu đâu cùng thấy du thuyền qua lại, tiếng sanh ca hợp tấu. Trúc nhục tương phát, lanh lảnh dưới ánh trăng, những lá sen xanh vàng trong hồ vẫn tỏa hương thơm ngát.

Thuyền hoa vòng qua phía tây của Cô Sơn, lúc đi qua dưới cầu Tây Linh , Trương Đại ngâm:
- Sổ thanh ngư địch tri hà xử, nghi tại tây linh đệ nhất kiều
Chỉ vào Tây Linh kiều nói với Trương Nguyên:
- Giới Tử, năm trước Vương Tu Vi ở Đoạn kiều lên thuyền, là ở bên bờ Tây Linh kiều này, Yến Khách còn đuổi theo lên bờ, lại bị ngã, ha ha.

Trương Nguyên mỉm cười, hồi tưởng lần đó tình cờ gặp mặt ở Đoạn kiều, Tu Vi bố bào trúc trượng, như Hằng Nga giáng trần, đó thật là một sự khởi đầu tốt đẹp, Tu Vi ở Thanh Phổ có khỏe không, cũng thật khó cho cô học Long Môn trướng kia.

Mục Chân Chân đột nhiên "A" một tiếng, vin vào lan can thuyền hoa ngóng nhìn về phía Tây Linh kiều.

Lúc Trương Nguyên nhìn lên, thấy một con thuyền tinh xảo, một mỹ nhân trang điểm đẹp đứng ở mũi thuyền, trên bờ mấy nam tử đang từ ván bước lên thuyền. Danh kỹ trên thuyền Tây Hồ này là Yêu Cơ, thường thường mang thư họa trà tửu, khách nhân vừa đến, thì mới mang ra, yên ba mờ mịt, qua mười ngày không quay lại, có thể coi là ôn nhu hương, động tiêu tiền.

Chu Mặc Nông thấy mỹ nhân đầu thuyền dưới đèn tha thướt kia thanh tao, khôngkìm nổi, nói:
- Đời ta chỉ uống rượu thì có gì thú vị, gọi mấy cô ca kỹ náo nhiệt một chút mới vui.

Thuyền gia đang chèo thuyền kia lập tức lên tiếng nói:
- Các vị tướng công muốn vời kỹ nữ uống hoa tửu sao, tiểu nhân có thể giới thiệu.

Trương Đại cười nói:
- Cái này để ngày khác đi, Hổ Tử đệ tuổi nhỏ, chớ để đệ ấy ngại.

Kỳ Bưu Giai mới mười bốn tuổi nghe Trương Đại vừa nói như vậy, tuy rằng mặt rất nghiêm túc như vậy nhưng hai gò má đã đỏ bừng rồi.

Hoàng Tôn Tố làm người đoan chính, không thích du ngoạn cùng kĩ nữ, nói:
- Ta thấy uống rượu ngắm trăng vẫn là hay nhất.

Mục Chân Chân tới gần Trương Nguyên, thấp giọng nói:
- Thiếu gia, tiểu nữ nhìn thấy bên kia có người giống đại nhi tử của Đổng Kỳ Hưng, giờ lên thuyền rồi, không thấy được.

- Đổng Tổ Nguyên!

Trương Nguyên nhíu mày, nhãn lực của Chân Chân vô cùng tốt, chắc có lẽ không nhìn lầm, cả nhà Đổng Kỳ Hưng không phải dời tới kinh thành rồi ư, Đổng Tổ Nguyên tại sao lại xuất hiện ở Hàng Châu, lời đồn " nhất triều bình bộ thượng thanh thiên" kia chẳng lẽ thật sự là do Đổng thị gây nên?

Trương Đại thấy Trương Nguyên thần sắc khác thường, lại hỏi:
- Giới Tử, chuyện gì vậy?

Lúc này thuyền hoa của bọn Trương Nguyên đã đi qua đê hướng nam Cô Sơn Duyên Tô, chiếc thuyền bên Tây Linh kiều kia cũng chậm rãi rời bờ đi nhanh tới.

Trương Nguyên chỉ tay nói:
- Đổng Tổ Nguyên hình như ở trên thuyền bên kia.

Trương Đại sửng sốt, nói ngay:
- Nói như vậy tảng đá bọc vải đêm đó quả thật là âm mưu của Đổng thị?

Trương Nguyên cười lạnh nói:
- Cha con Đổng thị muốn gậy ông đập lưng ông, chúng ta đây phải mượn cơ hội này trả thù.
Gọi nhà đò tới hỏi có nhận ra mỹ nhân trên thuyền bên kia?

Nhà đò lắc đầu nói:
- Hồ này kỹ nữ trên thuyền rất nhiều, tiểu nhân làm sao nhận ra được, tuy nhiên con thuyền này cực tinh xảo, giống như thuyền của nhạc vương phần hậu Từ thị nữ.

Trương Nguyên hỏi
- Là con gái của Tô Châu Từ Quý Hằng sao?

Thuyền gia liên tục gật đầu nói:
- Đúng, đúng, chính là con gái của Từ Quý Hằng, tên An Sinh, người đẹp lại thông minh, đa tài đa nghệ, toàn kết giao với Giang Nam danh sĩ, ở vùng Tô Châu, Hàng Châu, rất có tiếng.

Trương Nguyên thầm nghĩ:
"Tu Vi lần trước rời khỏi Sơn Âm, khi đi qua Hàng Châu chính là nghỉ chân ở chỗ Từ An Sinh này." Liền bảo thuyền gia chèo thuyền chậm rãi để thuyền đằng sau kia đuổi kịp, lại kêu Lai Phúc đến dặn dò vài câu.

Trương Nguyên ngồi uống rượu, nghe thấy tiếng hát ở thuyền đằng sau nhẹ bay tới. Khi hai thuyền đi song song, mép thuyền cách nhau không tới một trượng, tai Trương Nguyên cực thính nghe thấy trong tiếng hát có âm thanh một người con gái nói:
- Vương Vi nửa tháng trước đến Hàng Châu, hiện đang ở ngoài Kim Môn , chỉ có điều nàng và Uông tiên sinh vừa có hiềm khích, chỉ sợ không không chịu tới gặp.

Lòng Trương Nguyên hơi hơi trầm xuống, thầm nghĩ: "Tu Vi nửa tháng trước đã đến Hàng Châu. Vì sao không đến gặp ta?”

Chợt nghe thấy thanh âm của một nam tử trung niên nói:
- Không phải ta muốn gặp cô ấy, là Đổng công tử muốn gặp.

Đây là tiếng của Uông Nhữ Khiêm, Uông Nhữ Khiêm cũng ở đây trên thuyền à, tốt lắm, vậy là có thể khẳng định lời đồn “nhất triều bình bộ thượng thanh thiên" là từ miệng Đổng, Uông. Đây coi như là cùng chung mối thù, cấu kết với nhau làm việc xấu.

Lập tức lại nghe thấy Đổng Tổ Nguyên nói:
- Ngươi chỉ cần nói là ngươi mời cô ấy du hồ ngắm trăng là được.

Người phụ nữ kia trầm ngâm một chút, nói:
- Vậy được rồi, tuy nhiên các ngươi không được ép buộc làm khó cô ấy. Như vậy đều làm mọi người khó chịu.

Uông Nhữ Khiêm cười nói:
- Sẽ không như vậy. Tất cả mọi người là đều có văn hóa, Đổng công tử cũng chỉ là mộ danh mà thôi, hơn nữa, Vương Vi cũng từng thăm hỏi Đổng Hàn Lâm, mà còn là do Trần Mi Công dẫn đến gặp.

Đổng Tổ Nguyên nói:
- Hồi đó ta không ở Hoa Đình, cùng hoa khôi duyên cựu viện này gặp mặt.

Uông Nhữ Khiêm cười nói:
- Kia là...

Thuyền này lướt qua chiếc thuyền của bọn Trương Nguyên rất nhanh. Tiếng nói chuyện dần xa ngút ngàn dặm không thể nghe thấy nữa, duy chỉ có tiếng tiêu vẫn từng đợt từng đợt không dứt.

Trương Đại hỏi:
- Giới Tử, Uông Nhữ Khiêm cũng ở trên thuyền đó phải không, ta nghe được âm thanh bọn họ nói chuyện rồi, dường như còn nhắc tới Vương Vi.

Trương Nguyên tâm tình có chút tồi tệ, gật đầu nói:
- Lời đồn chính là từ chỗ hai tên này mà ra rồi.
Liền sai thuyền gia đi theo chiếc thuyền kia.

Vương Bính Lân, Chu Mặc Nông mấy người cũng biết Trương Nguyên và Đổng thị và Uông Nhữ Khiêm là thù cũ, đều rất căm tức, Vương Bính Lân nói:
- Thật là quá ti tiện, lại dùng thủ đoạn hạ lưu này để hãm hại vu tội Giới Tử và Hàn Xã đồng nhân, ta nghĩ không bằng tập hợp một ít thí sinh của Hàn Xã, đi thẳng tới chỗ Vương Đề Học và Hà Phương Bá chờ lệnh, phải nghiêm trị kẻ tung tin đồn, thế nào?

Trương Nguyên nói:
- Không vội, chờ sau khi yết bảng rồi bàn tiếp.

Hoàng Tôn Tố gật đầu nói:
- Đã biết là Đổng, Uông sau lưng sai khiến, chúng ta đây dĩ nhiên từ khách thành chủ, không cần vội vã trừng phạt bọn chúng, chậm rãi dò hỏi trước, tìm được chứng cứ, đợi sau khi yết bảng rồi đánh một đòn sấm sét.

Vương Bính Lân khen:
- Chân Trường huynh túc trí đa mưu, vậy hãy để cho hai người hầu của ta và Chu huynh đi thăm dò tìm hiểu, hai người này có khả năng tốt, Đổng thị, Uông thị cũng không biết bọn họ.

Lúc này cũng không còn tâm trạng nào ngắm trăng nữa, mọi người một bên uống rượu, một bên đàm luận chuyện Hàn Xã. Thuyền hoa của bọn họ đi theo cách thuyền kia mấy trượng, trên hồ du thuyền rất nhiều, Đổng Tổ Nguyên, Uông Nhữ Khiêm cũng sẽ không nghi ngờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui