Trương Nguyên quay sang bên trái thấy gian phòng nhỏ ở cuối tiểu lầu kia lộ ra ánh đèn.
- Nhược Hi tỷ tỷ đang ở bên đó nghỉ tạm, mới vừa nãy còn chưa đốt đèn.
Tiếng của nàng nhỏ như tơ, nhưng lại rất mềm mại, như hơi thở ấm áp như hoa lan phả vào mặt Trương Nguyên, lại giống như mùi hương của bát canh giải rượu, mùi thơm này có tác dụng thôi thúc tình yêu sao?
- Bên kia tỷ tỷ đèn sáng thì kệ nó sáng, chúng ta đóng cửa vào là được.
Trương Nguyên đem thân mình chen Vương Vi vào mép cửa, cúi đầu, chóp mũi hai người gần như đụng nhau, tiếng thở của hai người cũng chợt dồn dập, ngực đầy áp ngực rộng, liên tiếp, bên này lên bên kia xuống, hoặc bên này lên bên kia cũng lên, không nhường nhau.
- Tướng công không được đâu, Nhược Hi tỷ tỷ đang ở bên đó, sẽ tới đấy.
Tim Vương Vi như sắp nhảy ra ngoài, ngực phập phồng, ngực Trương Nguyên lại áp vào gần hơn, tay cũng không an phận nữa rồi, hai tay Vương Vi muốn chống cự một chút, nhưng vì hai người đứng sát quá, không thể nào đưa tay ra, chỉ đẩy hõm vai Trương Nguyên hai cái.
Trương Nguyên càng ép chặt, không cho cô gái này nhúc nhích, cảm thấy đường cong và sự run rẩy của thân hình này, mặt chạm mặt, môi chạm môi, hạ giọng nói:
- Là ai để ta ngủ ở trên giường?
Vương Vi không thể lùi bước, hơi nghiêng đầu, cúi mặt tựa lên vai trái Trương Nguyên, nói:
- Không phải tiểu nữ, là Nhược Hi tỷ tỷ chứ.
Hai tay Trương Nguyên áp vào mặt Vương Vi, nói:
- Chắc tỷ tỷ tưởng rằng ta và nàng đã sớm qua Vu Sơn từ lâu rồi, không nghĩ rằng chúng ta lại trong sáng như thế, đúng không, tuy nhiên nếu đã như thế, vậy sẽ không cần gánh hư danh này nữa, ván đã đóng thuyền thì xuất phát thôi, được không?
Hai gò má Vương Vi đỏ ửng, nói:
- Cái này làm sao được… đừng…tướng công.
Trương Nguyên không cùng nàng dông dài nữa, há mồm ngậm chặt đôi môi mềm mại của nàng, đầu lưỡi hướng lên, răng chạm vào nhau, trong ngực nàng phát ra âm thanh ‘ngô, ngô’ liên hồi, nhưng lưỡi đã bị Trương Nguyên giữ lại như cá mắc câu, nói không ra lời, hai cánh tay lúc đầu chống ở ngực rồi lại đánh vài cái vào đầu vai Trương Nguyên, sau đó ôm chặt lấy cổ Trương Nguyên.
"Két.." một tiếng, cánh cửa phòng cuối hành lang kia mở ra, ánh nến lộ ra, tỳ nữ Thủy Tiên của Trương Nhược Hi ngáp ngủ từ trong phòng đi ra ngoài cửa, đang định đi tới bên này, đột nhiên nhìn thấy hai người Trương Nguyên và Vương Vi, chả biết là đang làm trò gì, làm cho tiểu tỳ đang buồn ngủ này ngạc nhiên, hét ầm lên:
- A.
- Hét cái gì!
Trong phòng Trương Nhược Hi một tay giữ áo, một tay vén tóc, đi ra, nhìn thấy đệ đệ Trương Nguyên và Vương Vi đứng ở hành lang, ngạc nhiên nói:
- Tiểu Nguyên, hai người đứng ở ngoài cửa làm gì vậy?
- Tỷ tỷ.
Trương Nguyên nói:
- Tu Vi nấu cho đệ một chén canh giải rượu, vừa mới uống xong, đầu đã hết đau.
Trương Nhược Hi đi tới, thấy Vương Vi đang dùng khăn tay lau nhẹ môi, thầm nghĩ: "Lẽ nào một bát canh giải rượu hai người uống?" Nói với Trương Nguyên:
- Ta đang muốn đến xem đệ thế nào rồi, sau này đừng uống quá nhiều rượu, có hại cho sức khỏe.
Trương Nguyên thành thật nói:
- Vâng, sau này đệ sẽ uống rượu không quá ba chén.
Trương Nhược Hi khẽ mỉm cười, nói:
- Tới yến tiệc thì phải uống, không còn cách nào khác, chỉ cần bản thân mình không mê rượu, phải biết yêu quý thân thể của mình. Cơm chiều đệ không ăn, bụng cũng đói rồi, sai nhà bếp nấu một bát biển thực đi, tối hôm qua đã gói lại kỹ, không đun lại, sẽ không sánh.
Đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng trống canh réo rắt truyền đến, đã là canh bốn rồi.
Trương Nguyên thầm nghĩ: "Ăn biển thực gì chứ, trời còn chưa sáng mà, chuyện tốt sao có thể đến nhiều, lần thứ ba rồi nhỉ." Vội hỏi:
- Tỷ tỷ, giờ đệ không muốn ăn, rượu mời còn chưa tiêu, đệ muốn ngủ tiếp một lúc, tỷ tỷ cũng trở về tiếp tục nghỉ ngơi đi, mới canh bốn.
Kéo Vương Vi vào phòng, đóng cửa lại.
Trương Nhược Hi trợn mắt một cái, đi về phòng ngủ của mình, tiểu tỳ Thủy Tiên còn đứng trơ ra ở đó, Trương Nhược Hi hạ giọng hỏi:
- Vừa rồi ngươi kêu cái gì đấy?
Tiểu tỳ Thủy Tiên nói:
- Hầu gái nhìn thấy Giới Tử thiếu gia và Vi Cô ôm nhau.
Trương Nhược Hi "xùy" một tiếng cười, nói:
- Ít nói đi, đi vào đi vào, ngủ thêm một lúc, từ giờ đến sáng còn hơn một canh giờ nữa.
Trong lòng thầm nghĩ: "Tiểu Nguyên hẳn là ngủ suốt đến lúc nãy mới dậy, uống canh giải rượu vào, có tinh thần rồi, có tiểu hồ ly tinh Vương Vi này ở bên cạnh nó, nó làm sao chịu được, hừ, giờ Tỵ rồi còn muốn vui vẻ." Lắc lắc đầu, nằm xuống giường.
Tiểu tỳ Thủy Tiên buông rèm, thổi tắt nến, cũng nằm xuống chiếc giường nhỏ.
Màn đêm lại đen đặc như trước.
...
Trương Nhược Hi ở bên này nghĩ đệ đệ Trương Nguyên giờ Tỵ muốn vui vẻ, bên kia gian phòng Vương Vi cũng đang thở gấp nói:
- Giới Tử tướng công, sáng rồi tướng công còn muốn vui vẻ sao.
Vương Vi ngước lên nói, mặt đỏ bừng, một đôi mắt đẹp như muốn khóc, ở dưới người nàng là chăn tơ mềm mại, ở trên người nàng, là Trương Nguyên, trên bàn trang điểm cách giường vài thước, ngọn nến đỏ đã cháy hết nửa non, "BA~" một tiếng, xếp lại một đóa hoa đăng, ánh nến mờ đi một chút.
Trương Nguyên sờ soạng cởi cạp váy Vương Vi ra, miệng nói:
- Còn sớm mà.
Đôi chân thon dài của Vương Vi dưới váy dài nhẹ nhàng co duỗi , bắp chân trơn bóng lộ ra rồi, nhỏ giọng khuyên nhủ nói:
- Tướng công, tửu sắc có hại cho sức khỏe.
Trương Nguyên nói:
- Rượu đã tỉnh, về sau uống ít là được.
Nhấc người dậy, nhìn thân hình Vương Vi, lông mi của nàng nhấp nháy, hai má tuyệt sắc ửng hồng, nói một câu:
- Ta nhịn Vương Vi đã lâu rồi.
Cúi xuống, dùng miệng chiếm lấy môi nàng, mút vào, liếm láp.
Cổ họng Vương Vi phát ra một tiếng thở dài mê hoặc, lúc đầu căng thẳng sau đó thân mình dần dần thả lỏng, hai tay ôm cổ Trương Nguyên, bắt đầu đáp ứng, cảm giác váy của mình bị cởi ra, thân thể xinh đẹp lồ lộ, bàn tay của Trương Nguyên ôm trọn bộ ngực đẫy đà trắng trẻo của nàng, không biết vì sao, nước mắt cứ chảy không ngừng.
Trương Nguyên hôn tới đôi má đầy nước mắt, giật mình, ngồi thẳng người nói:
- Ti Vi làm sao vậy, không vui sao?
Vương Vi cũng ngồi quỳ xuống, mắt lệ vừa xấu hổ vừa ẩn giấu nụ cười, cởi nội y, hai vai mượt mà, bộ ngực phập phồng, eo thon ẩn dưới váy màu xanh, thân trên óng ánh không mảnh vải, như chiếc lá sen nâng nụ hoa trắng, duỗi cánh tay vịn vào cánh tay Trương Nguyên, dịu dàng nói:
- Sao lại không thích được, Vương Vi vui quá nên rơi nước mắt, ừ, vui đến phát khóc đấy.
Giọng nói kiều mỵ vô cùng.
Trương Nguyên ngạc nhiên rồi lại cười, nói:
- Làm ta sợ, nghĩ rằng Tu Vi không vui, thiếu chút nữa…
Vương Vi di chuyển đầu gối tới gần, thân mình ngả vào Trương Nguyên, tựa đầu vào vai Trương Nguyên, những mệt mỏi dường như bay mất, dịu dàng nhỏ nhẹ nói:
- Làm sao không vui được, Vương Vi rất thích Giới Tử tướng công, thích vô cùng, Giới Tử tướng công đừng chê cười đấy, lúc trước tướng công say rượu ngủ, thiếp ngồi ở bên giường xem, nhìn rất lâu, còn hôn trộm một cái, Giới Tử tướng công không hề phát hiện ra đúng không.
Vương Vi vừa nói, vừa ôm cổ Trương Nguyên, mặt kề mặt, một đầu ngón tay vỗ nhẹ sau lưng Trương Nguyên, vạch lên, bộ ngực tuyết lê chạm ngực Trương Nguyên, tiếng nói ỏn ẻn, động tác nhẹ nhàng, thật sự là rung động tâm hồn, quyến rũ đến tận xương tủy.
Trương Nguyên ôm nàng, hai tay vòng qua eo nhỏ thanh tú vuốt ve trên lưng, da mềm như tơ lụa, cười nói:
- Bị Tu Vi chơi rồi, ta đây muốn trả thù.
Hôn cổ Vương Vi, cô gái này cười, lấy tay che môi của Trương Nguyên lại, vừa thở gấp vừa cười, Trương Nguyên cầm lấy tay nàng hôn một cái, nói:
- Mới vừa rồi bị nàng dọa như vậy, sợ thật đấy, phía dưới, phía dưới sợ tới mức liệt luôn.
Vương Vi mở to mắt, không tiếng động hỏi, khúc trung nữ lang này dù chưa tới tuổi búi tóc nhưng mưa dầm thấm đất, tự nhiên biết Trương Nguyên nói có ý gì.
Trương Nguyên gật đầu một cái khẳng định, cau mày.
Vương Vi cắn môi nín cười, một lát sau, hạ giọng nói:
- Giới Tử tướng công không đến mức nhát gan như vậy chứ.
Vừa nói, bàn tay mềm sờ xuống chỗ riêng tư của Trương Nguyên thăm dò, cổ tay chạm vào, hoá ra lại cứng như sắt, muốn rút tay ra, lại bị Trương Nguyên đè lại, cười nhẹ nói:
- Đã rơi vào bẫy, còn muốn chạy trốn à.
Vương Vi mặt đỏ nóng lên, cũng không tránh, nhẹ nhàng nắm chắc, nói:
- “Quân tử bất khí”, cũng biết Giới Tử tướng công không phải quân tử.
Trương Nguyên bật cười, “quân tử bất khí” còn có thể giải thích như vậy ư, cười nói:
- Tu Vi cái này chẳng phải là mắng tất cả thánh hiền trong thiên hạ sao.
Vương Vi cười nói:
- Tiểu nữ không có, tiểu nữ nào dám, chỉ là cảm thấy bộ dạng Giới Tử tướng công như vậy không nhã nhặn.
Tay kia nhẹ nhàng sờ.
Bộ phận trọng yếu của Trương Nguyên bị nữ lang cầm, tim đập mạnh, khó kìm lòng nổi, nói:
- Tu Vi, chúng ta…
Vương Vi cúi đầu "Ừ" một tiếng, nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, nói:
- Tối nay dâng thân mình cho Giới Tử tướng công, Vương Vi cam tâm tình nguyện, rất vui.
Nói xong, thân mình ngửa ra phía sau, thân thể trắng tuyết lộ ra dưới chăn tơ đỏ, tóc đen tán loạn, bộ ngực run rẩy.
Trương Nguyên thấy cảm động, cúi người hôn môi cô, tuy nhiên lúc này cũng không rảnh lời để tâm tình nhiều, dục vọng ảnh hưởng đến suy nghĩ, chân đi về phía trước, chậm rãi chiếm cứ địa vị quan trọng, hương nhẹ nhàng. Nữ lang thân mình run rẩy không ngừng, cũng may rất ướt át, không đến mức không tiến vào nổi, lúc đầu cắn nội y của mình không kêu ra tiếng, sau một lúc lâu sau bắt đầu nũng nịu, điên đảo triền miên, vui vẻ tận cùng.