Lẳng Lơ Tao Nhã

Vương Vi cười ha ha, lên tiếng nói:
- Tiểu nữ không phải là ý đó.

Trương Nguyên cười hỏi:
- Vậy là có ý gì?

- Tướng công trêu người, ta không nói nữa.

Vương Vi cởi nhanh giày lụa, eo nhỏ quay ngoắt, nằm nghiêng vào trong giường, búi tóc tán hoa chưa xõa ra, váy cũng không cởi, dường như đang chờ.

Trương Nguyên cười thầm, cởi giày cởi áo lên giường, khi buông màn lụa đỏ, Vương Vi lại ngồi dậy, nói:
- Tiểu nữ đi tắt đèn.

Trương Nguyên ngăn lại nói:
- Ta thích đốt đèn ngủ, nến này tắt thì dễ đốt lửa thì khó.
Đây cũng không phải là cái bật lửa "BA~" một tiếng có thể châm được, châm lửa rất phiền toái.

Vương Vi khẽ cười nói:
- Xa xỉ.
Xoay người hướng vào phía trong ngồi xổm xuống . Bắt đầu tháo trâm búi tóc, một loại mùi thơm bay ra trong màn lụa đỏ.

Trương Nguyên lắc đầu cười nói:
- Suốt đêm thắp nến mà đã kêu xa xỉ ư, vậy sau này ta muốn làm thanh quan cũng khó.

Vương Vi hai tay đưa lên tháo tán hoa, váy dài chảy xuống, cổ tay trắng như tuyết, nói:
- Nến có thể còn đắt hơn dầu thơm, hộ dân bình thường đều là thắp đèn bằng dầu hôi. Bình thường bầu trời tối đen cũng sẽ lên giường, đèn dầu hôi còn không nỡ thắp.

Trương Nguyên nói:
- Cảnh tối lửa tắt đèn ta không quen, con người ta phải xa xỉ tới cùng.

Vương Vi cười, bóng lưng đang run, Trương Nguyên từ phía sau ôm lấy nàng, cách lớp áo sờ được một bên ngực mềm mại, thân mình Vương Vi liền mềm nhũn. Dịu dàng nói:
- Tướng công, sao có thể hàng đêm đều như vậy, tiểu nữ còn có chút … có chút không khỏe.

Trương Nguyên nói:
- Vậy ngủ, ừ, ngủ.

Hai người mặt đối mặt nằm nghiêng , tay của Trương Nguyên tất nhiên sẽ không yên phận như vậy, Vương Vi xoay nhẹ mình nói:
- Tướng công không phải nói muốn ngủ ư, thế này thì người ta làm sao ngủ được.

Trương Nguyên bật cười:
- Được được, nằm im. Ngủ.
Nói xong, ôm thân thể nữ lang xinh đẹp mặc nội y mỏng vào trong ngực, vai kề vai, nhắm mắt lại.

Thân thể mười tám tuổi huyết khí tàn trề, ôm một báu vật như vậy mà có thể ngủ được thật là chuyện lạ rồi, “độc cột buồm” giương cao, không chịu phục. Vương Vi dùng đầu gối nhẹ nhàng đụng đụng, thấp giọng nói:
- Đã lâu như vậy rồi, vẫn còn không chịu hành quân lặng lẽ à.

Trương Nguyên nói:
- Ta không biết, không quản được nó. Cái này quả thực bất đắc dĩ.

Vương Vi úp mặt lên hõm vai Trương Nguyên cười nói:
- Giới Tử tướng công, tướng công thật đáng ghét.
Vừa nói, một tay trượt, cầm, ấn, một lát sau, cả người đều trượt xuống, lúc đầu trúc trắc, sau dần thành thục, hết sức nuốt vào nhả ra, Trương Nguyên vô cùng vui sướng, giật mình xuân cung đồ lên người.

...

Sáng sớm hôm sau, Trương Nguyên vẫn như vậy dậy thật sớm, đang rửa mặt, Tiết Đồng từ sân trước gõ cửa tiến vào, đứng ở sảnh ngửa đầu kêu:
- Vi cô, Nhạc Vương miếu Từ cô cô muốn gặp người, đã ở phía trước sân.

Vương Vi đang ngồi trước gương bên bàn trang điểm, nghe vậy lập tức đứng lên, kêu một tiếng:
- Giới Tử tướng công.
Thần sắc có chút căng thẳng.

Trương Nguyên gật đầu nói:
- Tu Vi đoán đúng, nữ tử họ Từ này sáng sớm như vậy đã từ bờ tây Tây Hồ tới rồi, chắc là vì Uông Nhữ Khiêm đến cầu tình đấy, Tu Vi muốn gặp ả ta sao?

Vương Vi nhìn Trương Nguyên, nói:
- Chuyện này dường như không phải chuyện tiểu nữ nên tham dự.

Trương Nguyên nói:
- Đừng ngại gặp một chút, cứ xem ả ta vì Uông Nhữ Khiêm nói cái gì.

Vương Vi nói:
- Tướng công đi gặp đi, tiểu nữ đã quyết định không tham dự thì sẽ không gặp nàng ta, tránh khỏi nói những lời trái lương tâm, tiểu nữ không thể giúp nàng ta, lại cũng không có thể trêu đùa nàng ta, tướng công và nàng ta không có bất kỳ tình cảm nào, nên làm như thế nào thì làm như vậy.

Trương Nguyên cười, sự tinh xảo sắc bén của cô gái này đi đâu rồi, "Ừ" một tiếng đi xuống lầu, theo Tiết Đồng vào tiền viện, chỉ thấy một mỹ phụ mặc váy xanh nhạt đang được một tiểu tỳ đứng ở sảnh hành lang đỡ dậy, Trương Nguyên nói:
- Tu Vi chưa dậy, không biết cô nương tìm Tu Vi có chuyện gì?

Mắt mỹ phụ mặc quần lục này chuyển ánh mắt sang Trương Nguyên, cười đáp:
- Là Sơn Âm Trương công tử đó ư, thiếp thân họ Từ, nhiều lần nghe Tu Vi nói đến công tử, hôm nay mới được diện kiến, quả nhiên giải Nguyên lang là phong lưu phóng khoáng, Tu Vi thực sự có phúc đó.

Trương Nguyên thản nhiên nói:
- Từ cô nương ngồi đi.
Nữ tử này bó chân, để cô ta đứng cũng như là chịu tội.

Mỹ phụ Từ An Sinh cảm ơn, như gió lay cành liễu ngồi vào chỗ của mình, nói:
- Trương công tử nói vậy cũng dự đoán được ý đồ tiểu nữ đích thân đến đây, như công tử đã biết, tiểu nữ đích thân đến chính là vì việc của Uông tú tài
Vừa nói chuyện, vừa nhìn sắc mặt Trương Nguyên.

Trương Nguyên đanh mặt, nói:
- Cô nương nói đi.

Lúc này Trương Nhược Hi từ trong sân đi ra, nhìn thấy mỹ phụ quần lục này và Trương Nguyên ngồi đối diện nói chuyện, rất kinh ngạc, Trương Nguyên giải thích nói:
- Tỷ tỷ, đây là bạn của Tu Vi.

Mỹ phụ Từ An Sinh vội vàng đứng dậy hành lễ với Trương Nhược Hi, Trương Nhược Hi trả lễ, hơi hơi nhíu mày, nhìn vẻ ngoài của mỹ phụ này chính là người trong chốn phong trần, Tu Vi giờ là người Trương gia rồi, nên đoạn tuyệt qua lại với những người này, nói với Trương Nguyên:
- Hôm nay giờ Tỵ sơ khắc, vải bố trang khai trương, đệ tới giúp ta.
Nói xong dẫn theo vài tỳ nữ, vú già tới trước cửa tiệm.

Trương Nguyên nói với mỹ phụ này:
- Từ cô nương xin hãy nói đi.

Mỹ phụ Từ An Sinh thấy ngôn ngữ của Trương Nguyên ôn hòa, can đảm hơn một chút, nói:
- Uông tú tài nhờ tiểu nữ nói rằng huynh ấy nhất thời hồ đồ, giờ đã biết hối hận, mong Trương công tử khoan thứ, chỉ cần Trương công tử đồng ý tha thứ, điều kiện gì huynh ấy cũng chấp nhận.

Trương Nguyên nói:
- Nếu không có Uông Lý Trực rơi thẳng vào lưới, Uông Nhữ Khiêm sao có thể biết hối hận, ta chỉ sợ đã là tội phạm làm rối kỉ cương khoa trường rồi, làm sao còn có thể ngồi ở đây cùng cô nương nói chuyện.

Mỹ phụ Từ An Sinh cười nói:
- Loại lời đồn vụng về này làm sao có thể tổn hại đến Trương công tử được, là Uông tú tài bị ma quỷ ám mới hại người không thành thành ra hại mình như vậy, khẩn cầu Trương công tử tha thứ cho huynh ấy lần này, huynh ấy sẽ đội ơn công tử suốt đời.

Trương Nguyên khẽ mỉm cười, dò hỏi:
- Đây không phải chuyện riêng của mình ta, Uông Lý Trực kia đã được đưa tới Bố chính sử ti rồi.

Quả nhiên, chợt nghe mỹ phụ này nói:
- Chỉ cần Trương công tử không để bụng hiềm khích lúc trước đồng ý khoan thứ cho Uông tú tài, không truy cứu, chuyện ở nha môn Uông tú tài tự lo liệu, chỉ cần Trương công tử gật đầu một cái, sẽ có năm ngàn lượng bạc ròng đưa đến đây.

Trương Nguyên trong lòng cười lạnh: "Huy Châu đại thương gia Uông Nhữ Khiêm thật sự là hào phú nhỉ, ra tay là năm ngàn lượng, năm ngàn lượng bạc ròng này khoảng bằng ba, bốn triệu nhân dân tệ đời sau, không phải chỉ là muốn ta không truy cứu, y còn phải đánh vào Bố chính sứ Hà Như Thân, Án sát sử Trương Kỳ Liêm, vậy hẳn là lần này phải ném ra một vạn lạng đi.”

Trương Nguyên thản nhiên nói:
- Đây dường như không phải chuyện riêng của Uông tú tài, Đổng Tổ Nguyên thì sao?

Khuôn mặt xinh đẹp của mỹ phụ Từ An Sinh biến sắc, chần chờ một chút, nói:
- Nếu như Trương công tử không truy cứu, Uông tú tài nguyện lấy vạn lượng bạc ròng tạ tội.

Tốt lắm, bạc của Uông Nhữ Khiêm nhiều đến nỗi không kiên nhẫn được nữa ấy ư, chớp mắt liền thêm đến vạn lượng!

Trương Nguyên nói:
- Việc này để ta suy nghĩ một chút, trưa sẽ trả lời Từ cô nương, thế nào?

Mỹ phụ Từ An Sinh vội nói:
- Được, Trương công tử suy xét đi.
Lại hỏi:
- Có thể để tiểu nữ đi gặp Tu Vi được không?

Trương Nguyên nói:
- Từ cô nương bây giờ là thuyết khách của Uông Nhữ Khiêm, vẫn là không nên gặp Tu Vi thì tốt hơn, tránh khó xử.

Mỹ phụ này có vẻ hơi xấu hổ, luôn miệng nói:
- Vâng vâng, vậy tiểu nữ xin cáo từ, tiểu nữ sẽ ở ngoài Dũng Kim Môn trên thuyền chờ câu trả lời của Trương công tử.

Trương Nguyên gật đầu nói:
- Ta sẽ cho cô nương một câu trả lời.

Sau khi mỹ phụ quần lục Từ An Sinh rời đi, Trương Nguyên lập tức sai Hoàng Tam Cao tới bên kênh đào mời Trương Đại và Hoàng Tôn Tố tới đây. Nửa canh giờ trôi qua, Trương Đại và Hoàng Tôn Tố đi kiệu tới, nghe Trương Nguyên nói Uông Nhữ Khiêm phải lấy tiền bạc cầu khoan thứ, Trương Đại cười lạnh nói:
- Y ỷ vào mình là người có tiền, làm như chúng ta thấy tiền là sáng mắt đấy, từ chối y, tố cáo y, cho y bị xét nhà, sung quân.

Trương Nguyên nói:
- Theo luật Đại Minh, vu cáo hãm hại là tội sung quân, nhưng sẽ không tịch thu nhà và tiền của y vì đó đều là tài sản của Uông thị.
Thầm nghĩ: "Luật pháp Đại Minh không khắc nghiệt bằng luật pháp Thanh triều, nhất là đối với quan viên, có thể nói là khá khoan dung. Ở Thanh triều, thủ phạm làm rối kỉ cương khoa trường đều bị chém đầu, thậm chí đã từng giết một vị quan to nhất phẩm, mà Minh triều, chưa từng giết người vì làm rối kỉ cương khoa trường, cùng lắm là miễn chức, lưu đày, sung quân, cũng như vậy, tội vu cáo hãm hại người khác làm rối kỉ cương cũng sẽ không nặng. Đây cũng là nguyên nhân Uông Nhữ Khiêm, Đổng Tổ Nguyên dám bịa đặt.

Hoàng Tôn Tố nói:
- Uông Nhữ Khiêm giao du rộng lớn, gia tài bạc triệu, thật là có thủ đoạn giao tiếp đấy, Giới Tử từ chối y, y chỉ có nước liều mạng tiêu tiền cho các nha môn, mà chúng ta lại không thể ở đây thúc giục kết án, tháng mười chúng ta sẽ khởi hành đến kinh thành. Nếu nghe theo lời y nói không truy cứu, lại có vẻ Giới Tử bị tiền của y mua chuộc, khí tiết sẽ bị hủy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui