- Cửu huynh, rất xin lỗi huynh!
Uông Thủ Thái "bịch" một tiếng quỳ trên mặt đất, tay phải nắm tay dùng sức đấm vào sàn khoang thuyền.
Trạng Nguyên khoa Canh Tuất-Hàn Kính đi tới cau mày nói:
- Làm sao đến mức này!
Uông Nhữ Khiêm nâng Uông Thủ Thái dậy rồi ngồi xuống, xem dáng vẻ này của tộc đệ là biết sự tình không ổn, lúc này phải giả phong độ danh sĩ, kềm chế cảm xúc nôn nóng thong dong hỏi, nghe Uông Thủ Thái thuật lại chuyện đã xảy ra, Uông Nhữ Khiêm ngồi ở trên ghế một lúc lâu không hề nói gì.
Đằng trước nô bộc Uông thị vẻ mặt dữ tợn ác thanh ác khí nói:
- Trương Nguyên thật đáng ghét, dứt khoát phải tìm một bang lưu manh ở Hàng Châu đánh cho hắn tàn phế, nếu không tìm bọn cướp sông cướp biển kết liễu hắn, làm cho hắn không chết tử tế, xem hắn còn…
Hàn Kính cười lạnh, quay người trở lại khoang thuyền.
"BA~" một tiếng, Uông Nhữ Khiêm hung hăng vả một cái vào miệng tên nô bộc này, quát:
- Cút ra ngoài, còn dám nói xằng nói bậy ta sẽ không tha cho ngươi đâu.
Hàn Kính ở đây, tên gia nô không biết tốt xấu này lại nói những lời chém chém giết giết như vậy..., Uông Nhữ Khiêm sao có thể không giận, quát nô bộc này lui, cùng Uông Thủ Thái vào khoang thuyền, cười với Hàn Kính nói:
- Gia nô không biết, Hàn huynh đừng khiển trách.
Hàn Kính sa sầm mặt nói:
- Đây không phải ẩu đả đầu đường, sao có thể giải quyết sự tình bằng lưu manh vô lại đơn giản vậy, đã từng thấy vài quan thân Đại Minh triều bị kẻ thù mướn người giết chết? Nếu như vậy, các đảng tranh giành nhau đều không cần thiết, sai cướp sông cướp biển giải quyết hết đi, Hàn mỗ kiến thức nông cạn, chỉ biết là Tiết Độ Sứ đời Đường cầm giữ binh một phương dám sai người giết quan, bọn họ tạo phản cũng dám, đó là loạn thế.
Uông Nhữ Khiêm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, luôn miệng nói:
- Hàn huynh dạy rất đúng, Hàn huynh dạy rất đúng.
Hàn Kính nói:
- Trương Nguyên hiện giờ là nhân tài ẩn mới xuất hiện của đảng Đông Lâm, nhất định phải tấn công, nhưng cũng chỉ là tấn công danh dự, con đường làm quan của hắn, lấy tính mệnh của hắn không phải là chuyện của ta, đó là chưa kể đến hậu quả do cách làm của bọn lưu manh, đời ta cớ gì phải như vậy?
Uông Nhữ Khiêm vâng vâng.
Hàn Kính lại nói:
- Tuy rằng lần này đưa bạc lợn lành chữa thành lợn què, nhưng cũng không cần quá sầu lo, Minh huynh tạm lánh một chút, án này trước hết để cho Uông Lý Trực đỡ đòn, việc này không thể dựa vào ngươi và Đổng công tử, Trương Phân Thủ chút việc hương khói thì vẫn phải có.
Dừng lại một chút, lại nói:
- Tiền Khiêm Ích lần này ra Kinh, dọc đường khi qua Đông Lâm thư viện cũng đã gặp Trâu Nguyên Tiêu và Cao Phan Long. Lần này cử nhân Tiền Khiêm Ích chọn có nhiều người thường đến Đông Lâm nghe giảng, như Ngụy Đại Trung, Kỳ Bưu Giai hơn nữa họ còn là môn sinh của Cao Phan Long. Lúc Hàn Xã Sơn Âm tụ tập, cao nhị nhân ngàn dặm xa xôi đến không phải là để lôi kéo Trương Nguyên và Hàn Xã ư, lần này Hàn Xã lại có hai mươi tám người trúng cử, mặc kệ Tiền Khiêm Ích có bị mua chuộc hay không, chúng ta đều phải tóm lấy y, buộc tội y, nhất định phải làm cho y bị bãi quan cách chức.
Uông Nhữ Khiêm nói:
- Danh sách người trúng cử đã được dán lên, ta sai người đi xem, chế nghệ của Hàn Xã này rất đúng quy củ, không nên chỉ trích.
Hàn kính cười lạnh nói:
- Bài văn hay dở không giống như so tài võ nghệ , bài văn của ai có thể thuyết phục người trong thiên hạ? Ban Mã Âu Tô đều có người chỉ trích, huống chi bát cổ văn của những người này, chế nghệ của 120 người trung học này có thực sự tốt hơn so với người thi rớt kia, không chừng, bên trong rất có thể có lỗ hổng.
Uông Nhữ Khiêm chỉ muốn nhằm vào Trương Nguyên, còn đầu giáo của Hàn Kính nhằm vào Tiền Khiêm Ích, dường như hơi không đúng đường, tuy nhiên hiện tại Uông Nhữ Khiêm cũng chỉ nghe Hàn Kính, gật đầu nói:
- Mấy ngày nữa bài sẽ trả về cho thí sinh thi rớt, có thể liên hệ mấy người bát cổ văn tốt yêu cầu phúc khảo bài thi.
Hàn kính gật đầu mỉm cười, Uông Nhữ Khiêm tổn thất một vạn lượng bạc cũng không liên quan tới y.
Năm Vạn Lịch thứ bốn mươi ba là năm nhuận, có hai tháng tám, tục ngữ có câu " Nhuận thất bất nhuận bát, nhuận bát dụng đao sát", dường như những năm có nhuận tháng tám thiên tai tương đối nhiều hơn một chút, không nói đến tỉnh khác, năm nay riêng việc Hàng Châu thi hương lời đồn nổi lên bốn phía, phiền toái không ngừng, vốn quyết định ngày ba mươi tháng tám cử hành tân khoa cử nhân tụ hội ở Vọng Tiên tửu lầu, bởi vì trận phong ba chốn trường thi kia vào đêm ngày hai mươi chín kia mà phải đẩy lùi đến mùng hai tháng tám nhuận.
Buổi trưa ngày hôm đó, bên trong Triều Thiên môn đối diện Vọng Tiên tửu lầu, 120 tân khoa cử nhân tụ tập dưới một mái nhà, hàn huyên, bắt chuyện, kết bạn, náo nhiệt vô cùng. Đang buổi tiệc, có cử nhân nói hôm qua khi thí sinh thi rớt lúc lĩnh lại bài thi lại làm ầm ĩ nói chấm bài thi bất công yêu cầu phúc thẩm. Các tân khoa cử nhân đang ngồi đều châm chọc khiêu khích, các tân khoa đó đỗ hiệu Long Hổ bảng, nhìn lại cácsĩ tử thi rớttự nhiên có cảm giác kiêu hãnh thật lớn, có thể phúc hậu ôm lấy người thi rớt thương hại, thông cảm, nhưng nếu người thi rớt muốn dính líu tới bọn họ, muốn kéo bọn họ vào vũng bùn, thì nhất định là căm thù đến tận xương tuỷ.
Trương Đại cười lạnh nói:
- Phúc khảo bài thi cũng chỉ là đem bài thi của cử nhân trúng tuyển chúng ta đưa đến Hàn Lâm Viện để từ thần bình bác, ai phúc khảo bài thi trượt, làm gì có quy định đấy. Ta tam tràng chế nghệ đường đường chính chính, duyệt quyển quan, phòng quan, Phó chủ khảo, chủ khảo, từng tầng đề cử lên trên, thì sợ gì bị đâm!
Các cử nhân đều gật đầu đồng ý, lòng đầy căm phẫn khiển trách người bịa đặt sinh sự này.
Trương Nguyên thầm nghĩ: "Đây cũng là thế lực của Đổng, Uông từ trong cổ động, muốn chấm bài thi một lần nữa là si tâm vọng tưởng, triều đình vì giữ gìn tôn nghiêm của khảo quan, mặc dù xuất hiện tình huống bất công khi chấm bài thi, bình thường cũng sẽ không truy cứu, trừ phi xuất hiện chân tướng rộng rãi hành vi làm rối kỉ cương. Nói cách khác nếu người thi rớt cứ làm ầm ĩ một tí mà đã thi lại, phúc thẩm, như vậy sao có thể không loạn.
Theo Trương Nguyên biết, Vãn Minh đại sư bát cổ văn Ngải Nam Anh năm Sùng Trinh vào lúc tham gia thi hội, Hạng Dục phòng quan đó không có trách nhiệm, chỉ đem đầu tràng đầu nghệ của Ngải Nam Anh chấm bốn hàng rồi ném vào trong đống bài trượt. Sau khi Ngải Nam Anh lĩnh lại bài thấy Hạng Dục chấm bài thi qua loa như thế, rất tức giận. Lúc này y đem bài thi của mình khắc truyền cho thiên hạ, nói nỗi khổ ba năm của sĩ tử, đi ngàn dặm tới kinh sư, mà phòng quan chỉ chấm bốn hàng rồi để qua một bên không để ý, thế này là có lòng người ư?
Chế nghệ của Ngải Nam Anh rất tốt, phòng quan Hạng Dục chấm bài thi cũng qua loa thật. Nhưng triều đình vẫn không khiển trách trừng phạt Hạng Dục, chỉ có điều thanh danh của Hạng Dục vì chuyện như vậy nên bị hư tổn nhiều.
Tất cả cử nhân đều rất bất bình với những lời mà Đổng thị, Uông thị âm thầm bịa đặt bôi xấu bản khoa thi hương, lời đồn tuy nói là nhằm vào Trương Nguyên và Hàn Xã, nhưng đối với bọn họ những người trúng cử này đều có ảnh hưởng bất lợi. Hoa Đình Đổng thị, Huy Châu Uông thị xem như đều đắc tội với tất cả cử nhân khoa thi Ất Mão ở Chiết Giang.
Ngày hôm trước Uông Nhữ Khiêm đưa cho Trương Nguyên vạn lượng bạc trắng ra vẻ cầu xin tha thứ giải hòa kỳ thật rắp tâm hại người, lại bị Trương Nguyên lấy danh nghĩa của Hàn Xã qua tay tặng cho dưỡng tể viện phủ Hàng Châu. Việc này đã truyền đi ồn ào huyên náo, sĩ thứ Hàng thành đều khen Trương giải Nguyên thanh liêm nhân nghĩa duệ trí. Giờ Trương Nguyên danh vọng xa hơn trước khi thi hương rất nhiều. Trương Nguyên lấy việc Nguyên Liên Tiệp thứ tư và hai mươi tám tinh tú của Hàn Xã cùng đỗ Long Hổ bảng để chứng minh tài hoa của bản thân hắn và chứng minh việc Hàn Xã nhân tài đông đúc. Mọi người ở Hàn Xã lại chân thành ủng hộ Trương Nguyên, không nói suông về ảnh hưởng tinh thần của Hàn Xã, chỉ có nổi danh khoa cử thật sự mới có thể lan truyền quan niệm tinh thần của Hàn Xã xa hơn. Rất nhiều tân khoa cử mong muốn được tham gia Hàn Xã. Trương Nguyên lấy cớ hiện nay Hàn Xã bị lời đồn khó khăn khéo léo từ chối, thanh danh của Hàn Xã giờ đã lan truyền ra bên ngoài. Đối với việc lựa chọn xã viên phải thật cẩn thận, để tránh vàng thau lẫn lộn, bại hoại xã phong. Đương nhiên, những cử nhân này Trương Nguyên muốn dung nạp, lập tức ước hẹn khi đến kinh tham gia thi hội sẽ lại bàn việc tham gia Hàn Xã, hiện tại lời đồn đang lan tràn khắp nơi, nếu như lại cho những cử nhân này gia nhập Hàn Xã, vậy không phải là hai mươi tám tinh tú, mà là một trăm lẻ tám ngôi sao của chòm sao Bắc Đẩu địa sát rồi, như vậy đối với Hàn Xã ngược lại còn bất lợi.
Ngày hôm đó sau yến tiệc đồng niên, một đám cử nhân lại đến bên Vọng Tiên tửu lầu gần Vọng Tiên trà lâu nghe Liễu Kính Đình kể chuyện, bao hết cả quán, ba ngày trước đã đặt trước. Năm nay Liễu Kính Đình tăng giá, nếu không phải hẹn trước thì không thể mời được y, tiền thư mạt cũng tăng. Nhớ năm trước giá là tám tiền, bây giờ là một lượng. Trương Nguyên và Trương Đại trước một ngày cố ý đến thăm y, Liễu Kính Đình sớm nghe nói Trương Nguyên đỗ đầu, tưởng rằng Trương Nguyên thành đạt rồi, sẽ không thèm quan tâm đến bằng hữu phố phường như y, thấy Trương Nguyên huynh đệ đến thăm, tất nhiên rất vui mừng, nói đến việc đảo Đổng năm trước, vỗ tay cười to.