Dưới bầu trời đêm đầy sao, khu rừng như phủ thêm một lớp ẩm ướt vì trận mưa, trên các thân cây là những chú sóc đang bò về tổ.
Dưới đất vẫn là những cuộc rượt đuổi của kẻ đi săn là kẻ bị săn, vẫn là những vòng tuần hoàn sinh tử, một khung cảnh rất đỗi hoang dã.Bỗng từ một doanh trại cách đó không xa nổ lên một tiếng, cột khói bốc lên hình cây nấm, xung kích càn quét ra xung quanh.Xung kích tiến đến và nuốt chửng cánh rừng, cây cối bị quật gãy, phân rã rồi tan biến khỏi trần gian, những sinh vật vô tri đã vậy, sinh vật sống càng khó thoát khỏi cái chết.Tiến gần đến vụ nổi hơn, ta chỉ nghe thấy tiếng la thất thanh của tên Triệu Bác.
Long Bá đứng một bên thấy cảnh này thì bùng nổ toàn bộ nội lực, đạp chân xuống đất khiến mặt đất nứt ra.
Hắn bay đến hô:"Hấp Long Quyền!"Rồi đánh một luồng nội lực về phía Triệu Bác, sau đó thu tay về phía sau, luồng nội lực đánh ra thu ngược lại mang theo Triệu Bác đang hấp hối về.
Bắt được Triệu Bác, Long Bá đặt lão xuống đất và đan chéo hai tay, hai bàn tay tạo thành thế trảo, hắn vận sức đến cực điểm rồi gầm lên:"Đằng Long Thần Chưởng!"Tiếp đến, Long Bá vòng quạt ra hai bên rồi chưởng về trước, một hư ảnh rồng vàng to gấp năm lần cơ thể hắn theo hướng Long Bá chưởng mà bay đến.Hư ảnh đó áp chế, thổi bay vụ nổ ra xa, kể cả hai thân ảnh ở bên trong cũng không ngoại lệ.
Khói bụi mịt mù cùng hào quang vàng kim từ chưởng lực của Long Bá đã che lấp những thứ xảy ra bên trong vụ nổ.
Long Bá sau một hồi vận lực thì cũng thu tay lại, hư ảnh rồng vàng cũng mờ dần rồi tan biến, khu rừng vốn xum xuê giờ chỉ còn một khoảng đất trống bị xới tung lên bởi vụ nổ, Lý Thường Kiệt cùng Ái Tiểu Liên cũng chẳng thấy đâu, có chăng chỉ là những vết máu vương xuống nền đất hay những mảnh y phục rách xuống trong quá trình giao chiến.Long Bá thở dài một tiếng rồi nhìn xuống Triệu Bác đang như một chiếc giẻ rách chằng chịt những vết thương, nhân dạng cũng không còn nguyên vẹn đang nằm run lẩy bẩy dưới đất.
Long Bá cúi người xuống vận lực thăm dò tình hình của lão Triệu.
Long Bá trừng to hai mắt như không tin vào những gì đang diễn ra.
Đôi chân cùng một nửa khuôn mặt bị bỏng đến mức không thể phục hồi, làn da trên cơ thể bị thiêu cháy đến tận gốc, cái đầu lưa thưa tóc giờ đây cũng không còn, một bên mắt bị thiêu cháy hoàn toàn; điều kinh khủng hơn là, toàn bộ kinh mạch chỗ thì đứt đoạn chỗ thì bị đốt đến gốc rễ và như một lẽ thường tình của giới võ học, con đường võ đạo của hắn coi như chấm dứt từ đây.Long Bá thở dài:"Triệu quân sư, ta rất lấy làm tiếc!""Hoàng thượng, thần sẽ có cách để hồi phục lại thôi, ngài đừng…" - như đã quá rõ tính cách của Long Bá, Triệu Bác lắp bắp nói dù biết hắn giờ đây đã là một phế nhân không hơn không kém.Long Bá cũng không để lão già nói hết câu, hắn cũng không giấu diếm mà nói:"Ngươi yên tâm, cái đầu của ngươi vẫn còn giá trị, ta sao có thể khử ngươi được, ngươi nên cảm thấy may mắn vì trí tuệ của ngươi đã giữ lại mạng cho ngươi!"Nghe xong câu này, Triệu Bác cũng lắng xuống, tuy nhiên sâu trong tâm khảm hắn đang căm hận tên Hoàng thượng này vô cùng, ở cự li gần như bây giờ hắn hận không thể một chiêu kết liễu Long Bá dù là cả hai cùng tử, thế nhưng hắn giờ đây chẳng thể làm được gì, còn sống sót âu cũng là đã quá may mắn.Rồi một đêm sóng gió cũng qua đi, mặt trời ló dạng, người dân trong thành vẫn thức dậy và vẫn sống như mọi ngày, chẳng ai còn nhớ đến cái gì Lý Thường Kiệt, cái gì phản tặc, vì cuộc sống họ còn chưa đủ ăn lấy đâu tâm tư để quan tâm những chuyện không đâu.
Trên những bức tường dán đầy thông báo về việc Phản tặc Lý Thường Kiệt đã bị diệt, chỉ có vài người đi ngang thầm tiếc thương thay cho một mãnh tướng.
Về nội bộ triều đình, sau khi trở về, Long Bá cũng đã đồ sát tất cả cận vệ, tướng trung thành dưới trướng Lý Thường Kiệt.…Thời gian thấm thoát cũng đã trôi qua bốn năm, giặc Hoa giờ đây ra vào trên mảnh đất Việt Nam như chỗ không người, triều đình gia tăng thuế một cách quá đáng, cuộc sống nhân dân lầm than, ở nơi phồn hoa như Thăng Long Thành thì vẫn ở mức chấp nhận, thế những nơi khác, những thi thể thiếu chất dinh dưỡng trải đầy trên đường đã chẳng còn quá lạ lẫm.Ở một trấn nhỏ cách Thăng Long Thành không xa về phía Bắc có tên là Bắc Việt.
Cũng giống những trấn, thôn nhỏ khác, chỉ cần nằm ngoài Thăng Long Thành thì sẽ chẳng có nơi nào là đủ đầy, ấm no, trấn Bắc Việt cũng không ngoại lệ.
Từ đầu trấn, đập vào mắt chính là chiếc cổng đơn sơ được làm từ tre, nứa và rơm nhưng dường như vì không được sửa sang thường xuyên nên trông nó ảm đạm như không khí nơi đây vậy.
Phía sau cánh cổng là hai dãy nhà toàn bộ đều là nhà đất sét và mái rơm, trên đường vẫn lác đác những thi thể còn chưa kịp nguội được đắp những đống rơm lên trên.Từ phía xa, một con ngựa màu đen sẫm chầm chậm tiến vào cổng trấn, trên lưng ngựa là một vị đạo sĩ có tuổi, ông mặc một bộ y phục màu trắng xám, trên lưng mang một thanh trường kiếm đơn giản với vỏ kiếm màu vàng, đầu đội chiếc mũ rơm che đến quá nửa mặt, chỉ chừa ra phần miệng được bao quanh bởi chùm râu bạc dài đến yết hầu.
Đạo sĩ nọ một tay cầm dây ngựa một tay cầm một cái phất trần trắng bạch quan sát cái trấn ảm đạm này.
Đạo sĩ nhìn quanh một lúc lâu thì gật gù, rồi ông tiến sâu vào trong trấn.Ngựa của đạo sĩ đi được vài bước thì bỗng ông khựng lại.Một chiếc dao găm nhỏ bay ra, tuy nhiên đạo sĩ dễ dàng dùng hai ngón tay phải kẹp lấy, rồi ông chậm rãi lên tiếng:"Lão đạo sĩ già ta chỉ muốn tìm nơi để bế quan, không có địch ý, các vị là ai, có thể lộ diện được không!""Hừ! Đừng tưởng ngươi có thể lừa được bọn ta, khi không lại có người chọn nơi nghèo nàn này để bế quan, ngươi đang kể chuyện cười sao?" - một giọng nữ tử từ trong bóng tối nói đến.Tuy nhiên lời vừa dứt, từ những mái nhà xung quanh, hàng loạt thích khách xuất thủ, đồng loạt phi dao đến đạo sĩ.Lão đạo sĩ vẫn giữ phong thái tiêu dao phẩy cây phất trần trên tay, đánh bay ám khí.
Thấy ám khí không thể làm khó lão, đám người phi thân xuống, đồng loạt rút kiếm tấn công.Đạo sĩ không phản công mà chỉ uyển chuyển tránh những đường kiếm chí mạng kia.
Một lúc lâu, ông thở dài một tiếng rồi đạp vào yên ngựa bay lên không rồi hô:"Bắc Đẩu Tinh Không Chưởng!"Song, đạo sĩ đánh ra một chưởng xuống đất, ngay lúc đó, một hư ảnh bàn tay khổng lồ ngưng tụ theo hướng đạo sĩ chưởng ra mà bay xuống.
Bàn tay đó nghiền ép đám thích khách ngã ra đất, miệng thổ huyết.
Cả đám đều tưởng mình xong đời, tuy nhiên, đạo sĩ nọ chỉ hạ mình xuống ngồi vào yên ngựa như chưa có gì xảy ra, rồi ông chậm rãi nói:"Các ngươi mau đi đi, chỉ là hiểu lầm, ta sẽ không truy cứu, nếu để Tứ đệ tử của ta biết, mạng các ngươi e là khó giữ đấy haha!"Cả đám thích khách nghe vậy liền nhanh chóng đứng bật dậy, cúi người cảm tạ rồi cũng nhanh chóng biến mất dạng.Theo lời lão đạo sĩ thì ông không đi một mình đến đây, có vẻ như Tứ đệ tử mà ông nhắc đến hiện vẫn chưa có mặt; mà một chiêu vừa rồi đánh ra cùng chi với chi tiết Tứ đệ tử của ông thì có thể tiên đoán được đạo sĩ này là người của Bắc Đẩu Cung.Quả nhiên, sau vài hồi, bóng dáng nam tử trung niên mặc bộ y phục trắng bạch, cái tóc búi cao, dài đến quá eo, xuất hiện và đáp xuống đất, người này còn ai khác ngoài Phong Các Tử, vẫn dáng vẻ phong trần ngày nào, tuy nhiên đuôi mắt giờ đây đã xuất hiện những vết chân chim, vầng trán cũng không còn láng mịn như khi tái ngộ cùng bốn người Tôn Hoàng.
Rồi hắn cuối người có hơi khẩn trương nói:"Sư phụ! Vừa có chuyện gì sao, đệ tử vừa cảm nhận được nội lực của sư phụ vừa đánh ra!""Không có gì đâu, thấy đất trống, ta muốn kiểm tra nội lực của ta một chút mà thôi!" - Đạo sĩ già trầm tĩnh đáp.Nói rồi lão vừa vuốt râu vừa hỏi:"Ngươi đến rồi, còn Tôn Việt đâu?""Tiểu tử ngốc đó đang nghiên cứu các loại thảo mộc gặp trên đường, nên vẫn còn ở phía sau, khoảng độ nửa canh giờ nữa mới đến nơi, đệ tử cảm nhận được nội lực liền phi hành đến đây!" - Phong Các Tử kính cẩn trả lời."Hahaha! Quả nhiên ông trời không lấy đi của ai tất cả, tuy không thể lĩnh hội tinh hoa võ công nhưng tiểu tử này lại có trí nhớ siêu phàm cùng tư duy nhạy bén! Thôi, cùng ta tìm trọ nghỉ chân nào" - Lão đạo sĩ chậm rãi nói.Rồi hai người tiến sâu vào bên trong Bắc Việt trấn.…Ở một sườn núi cách Bắc Việt trấn khoảng vài dặm, một thân ảnh mặc y phục màu đen tuyền, đầu đội một chiếc nón rơm, ở hông phải đeo một thanh trường kiếm nhỏ, vỏ kiếm màu bạc cùng chi tiết vòng tròn bát quái ở giữa.Bỗng dưng, mỏm đá nhỏ mà người thanh niên bám vào rơi ra khỏi sườn núi khiến thân thể người thanh niên tụt xuống, may mắn là người thanh niên vẫn bám vào được một mỏm đá khác."Hộc hộc, nguy hiểm thật, phải cẩn thận hơn thôi" - người thanh niên thở dốc thì thầm trong miệng.Rồi cậu trai xoay úp người vào sườn núi và tiếp tục trèo lên.Khoảng vài phút sau, người thanh niên đã leo lên đỉnh sườn núi, lúc này cậu mới đứng thẳng người, cậu ta cao khoảng độ 181cm, thân hình có phần hơi gầy tuy nhiên vẫn là cân đối."Ngươi đây rồi, Dạ Lang Thảo!" - cậu thanh niên vừa mừng rỡ nói, vừa với tay hái một nắm thảo mộc có chiếc lá hơi tròn với viền hình răng cưa trông như cái đầu sói, người ta gọi nó là Dạ Lang Thảo.Một cơn gió vừa khéo thổi bay mất chiếc mũ áo choàng đang trùm lên và che đi khuôn mặt của cậu thanh niên.
Cậu thanh niên sở hữu một khuôn mặt anh tuấn, nước da trắng ngần, sống mũi thẳng tắp, môi trái tim, cặp chân mày gọn gàng, hơi xếch lên về hai phía, đôi mắt sắc sảo, toát lên một vẻ thông minh, lanh lợi nhưng lại khiến người khác có thiện cảm; mái tóc đen dài đến giữa lưng, cùng một vài lọn tóc màu tím."Rồi, phải xuất phát đến Bắc Việt trấn thôi! Không thể để sư tôn và Tứ sư Thúc đợi lâu được" - cậu trai càm ràm.Qua lời này, ta biết được, cậu nhóc Tôn Việt ngày nào đã khôn lớn, trỗ mã trở thành một thanh niên tuất tú, xuất thần, khí chất mà Tôn Việt phát ra là một loại khí chất của sự thông thái, điềm đạm, một phần là vì cậu được tiếp cận và phát huy tối đa điểm mạnh của mình.Đang định xoay người leo xuống thì cậu cảm giác có một luồng khí chưởng đến chỗ mình.
Qua chừng ấy năm luyện võ ở Bắc Đẩu Cung thì cậu có thể cảm nhận và rất nhạy bén với những công kích, tuy nhiên, việc Tôn Việt mãi dậm chân tại chỗ đồng nghĩa với việc cơ thể của cậu lại không thể phản ứng kịp tốc độ đó, vì vậy một đòn này đối với Tôn Việt mà nói là tuy biết nhưng không thể tránh.Tưởng chừng đã lĩnh trọn một chưởng này thì bỗng một thân ảnh mặc áo choàng trùm đầu vụt nhanh tới trước mặt cậu và đỡ lấy một chưởng.
Người đó bị chưởng lực đánh bay về phía Tôn Việt rồi cả hai cùng văng đến một góc xa của đỉnh núi.Lúc này từ phía tung chưởng phát ra một giọng nam khàn đặc:" u Văn Thủy à, ngươi từng đường đường là một Việt Thần đứng đầu Biển Đông, coi dân đen như chó, nay lại đỡ một chưởng này cho một con chó, hay tiếp xúc với đàn chó quá lâu khiến ngươi cũng trở thành một con chó rồi?""Thủy Tinh Chỉ!" - Người mặc áo choàng không đáp lại mà chỉ thì thầm trong miệng.Rồi hắn tích tụ và nén một viên nước nhỏ ở đầu ngón trỏ và ngón giữa tay phải.
Khi viên nước đạt đến độ tĩnh tuyệt đối (tức trông như một viên bi nhỏ) thì hắn tung tay phải về phía kẻ địch.
Một tia nước phát ra từ viên nước ban nãy theo hướng hai ngón tay hắn giơ ra mà bắn tới.Kẻ vừa tung chưởng cũng khoác một chiếc áo choàng trùm đầu, hắn vừa lách nhẹ cơ thể đã có thể tránh được đòn tấn công.
Tuy nhiên, tia nước vấn thành công làm rách một vệt trên áo choàng của hắn ở vai trái.Rồi hắn dùng giọng mỉa mai:"Hoá ra… Thủy Tinh cũng chỉ có như vậy thôi sao? Thật đáng thất vọng".Lúc này Tôn Việt còn đang ngã ngửa trên đất cũng chật vật chồm người dậy:"Thủy Tinh?".