Lang Long Hổ Nhân Ký


"Đây sẽ là gian phòng của Trần đệ và Các Tử, tuy hơi đơn sơ cũ kỹ nhưng vẫn là tránh được cái rét!" - Sùng trưởng quầy đẩy cửa phòng đồng thời hướng bàn tay ý muốn mời hai vị khách nhân vào trong.Trần chưởng môn và Phong Các Tử cũng không ngần ngại mà tiến vào trong quan sát, hai sư đồ nhìn quanh phòng mà đánh giá, được một lúc thì Phong Các Tử hướng ánh mắt về Trần chưởng môn.

Hoàng Không vuốt râu ngẫm nghĩ rồi khẽ gật đầu ra hiệu cho Các Tử.

Nhận được tín hiệu từ sư phụ, Tứ trưởng lão liền tiến về phía Sùng trưởng quầy đang đợi ở phía cửa, đồng thời lấy bên trong y phục của mình ra hai thỏi vàng rồi nói:"Sùng trưởng quầy, đây là phần hai thầy trò chúng tôi trả trước, phần còn lại sẽ thanh toán sau!"Sùng trưởng quầy nghe vậy liền duỗi bàn tay đẩy tay Phong Các Tử về và nói:"Không cần đâu, khi nào hai thầy trò rời đi hẳn thanh toán một lần, ta dạo này cũng đãng trí lắm, chẳng may ta quên mất hai thầy trò còn phải trả bao nhiêu thì sao!""Sùng trưởng quầy làm vậy hai thầy trò chúng ta thật ngại quá, ngài cứ nhận lấy coi như lòng thành của chúng tôi!" - Các Tử vừa trả lời khách sáo vừa đẩy số vàng trên tay về phía trước.Bất quá, Phong Các Tử đột nhiên biểu hiện kỳ lạ, tròng mắt giãn ra như thể đang bất ngờ về điều gì.

Sự bất ngờ đó là vì Tứ trưởng lão Bắc Đẩu Cung đang vận lực đẩy số vàng về phía trước, tuy nhiên lại không có một chút nhúc nhích nào, trong khi đó biểu hiện trên khuôn mặt của Sùng trưởng quầy lại rất thoải mái, không có vẻ gì giống đang vận lực.Thấy tình huống như vậy, Trần Hoàng Không nói đến:"Phong nhi, được rồi, hai thầy trò ta cũng nên nhận ý tốt của Sùng trưởng quầy, không nên làm người ta khó xử!"Nghe vậy, Phong Các Tử chỉ đành thu hồi lực đạo và thu tay đang cầm hai thỏi vàng về."Hahaha! Trần đệ đúng là biết cách ứng xử! Được rồi, hai sư đồ đệ cứ ng…" - Sùng trưởng quầy hào sảng đáp, nhưng ông chưa kịp nói xong thì biểu hiện trên khuôn mặt bỗng trở nên nghiêm nghị.Sau đó, Sùng trưởng quầy chắp tay nói với hai người Trần Hoàng Không:"Nếu hai vị không phiền thì có thể giúp ta trông coi tửu quán này một lát, ta có việc phải vắng mặt một thời gian!"Trần Hoàng Không lại suy nghĩ kỹ lưỡng, bất quá, sau khi cân nhắc cũng cảm thấy không có gì bất tiện nên vẫn là đồng ý:"Sùng trưởng quầy cứ việc giải quyết vấn đề riêng, dù gì ta cũng đã ở tửu quán này, nếu để người khác đến xới tung nơi này lên thì cũng thật là khó coi"Thấy Hoàng Không đồng ý, Sùng trưởng quầy nhanh chóng bước xuống lầu, chộp lấy chiếc áo choàng đen cũ kỹ của mình rồi vận lực bật nhảy một cú thật xa, sau đó liên tục đạp không ra khỏi trấn.Ở bên trong gian phòng, Phong Các Tử cảm nhận được luồng nội lực khủng khiếp vừa phát ra cùng với sự kiện phát sinh khi hắn đưa vàng, hắn liền quay về phía sư phụ và định hỏi gì đó.


Tuy nhiên, Trần Hoàng Không đã lên tiếng trước:"Chân nhân bất lộ tướng, sông sâu tĩnh lặng!"Phong Các Tử cũng không phải kẻ không có đầu óc, nghe đến đây liền thôi không hỏi thêm nữa.…"THỦY NGỤC!"Một quả cầu nước đã hình thành trên không trung, bên trong là một cơ thể tàn phế tứ chi, lục phủ ngũ tạng thương tổn không nhẹ, khí huyết, nội lực tán loạn, đan điền vỡ nát, đó chính là Hải Vương Đăng.

Cách đó không xa chính là Thủy Tinh cùng ánh mắt lãnh khốc, không chút thương hại nào nhìn chằm chằm về phía Thủy Ngục đang đứng trên một mỏm đá cao, bàn tay phải quyết định sinh mệnh Hải Vương Đăng xoè rộng ra.Rồi một thân ảnh mang áo choàng đen từ đâu vụt nhanh đến, xuyên thủng Thủy Ngục cứu người, sau khi đáp đất và đặt cơ thể Đăng xuống, thân ảnh mới đứng thẳng người dậy nói chậm rãi:"Đủ rồi!""Ngươi là ai! Đến để viện trợ sao?" - Thủy Tinh tuy có chút e dè, những vẫn là ương ngạnh hỏi đến.Sở dĩ nếu một người thần bí bình thường chỉ đơn giản đến và bảo "Đủ rồi" thì không khiến Thủy Tinh có chút nao núng nào, tuy nhiên để lý giải tại sao hắn lại có vài phần kiêng dè thân ảnh trước mặt thì phải nói đến cơ chế hoạt động của Thủy Ngục.Thủy Ngục là chiêu thức độc quyền do Thủy Tinh sáng tạo ra, được hắn dùng như một phán quyết, một chiêu kết liễu đối thủ; Thủy Ngục yêu cầu khả năng khống lực rất cao, tất nhiên người nào mở khoá được Thần Lực nói chung và Thủy Thần Lực nói riêng thì vẫn CÓ THỂ may mắn thi triển được chiêu thức này.

Yêu cầu khắt khe là thế, tuy nhiên Thủy Tinh là cha đẻ của chiêu thức này nên đến nay chỉ có chính hắn là người phát huy được toàn bộ cái uy, cái độc đáo của chiêu thức.Tiếp đến để hiểu hơn về chiêu thức này thì có thể thử tưởng tượng như sau, nếu một người ở dưới một độ sâu nhất định dưới nước thì cơ thể người đó sẽ bị áp lực nước đè cho tan xương nát thịt; Thủy Ngục cũng dựa trên nguyên lý này, nó nén một lượng lớn nước đủ để đè chết một người thành một quả cầu, dòng nước chảy siết về trung tâm quả cầu, và khi người thi triển ra hiệu cho quả cầu thu hẹp cũng là lúc cơ thể nạn nhân sẽ bị chấn đến tro bụi cũng không còn, một chiêu thức kết liễu một cách triệt để.


Bên cạnh đó, độ thuần thục của người thi triển với chiêu thức càng cao, kích thước quả cầu càng nhỏ, đồng nghĩa với việc quả cầu càng cứng, mà Thủy Tinh đã ngưng đọng một quả Thủy Ngục chỉ to đủ để bao bọc cơ thể Hải Vương Đăng, từ đó ta cũng có thể hình dung về độ cứng của nó.Điểm mấu chốt chính là, một người phải có võ công, tốc độ và cường độ cơ thể khủng khiếp đến thế nào mới có thể xuyên thủng qua Thủy Ngục, huống hồ, còn vác thêm một người, Thủy Tinh có chút hoảng cũng không có gì lạ.Nghe thấy Thủy Tinh không chút nhún nhường hỏi đến, kẻ trước mắt không biểu tình gì, mà chỉ đành thở dài một tiếng:"Chuyện gì không cần đến hạ sát thì cũng đừng hạ sát, phế hắn là đươc rồi, tránh rắc rối về sau!""Rắc rối? Ta giết hắn xong thì sao? Không lẽ hắn gọi cả Hải Vương tộc đến trừ khử ta? Bất quá như thế càng tốt, để ta diệt gọn một lần!" - Thủy Tinh đáp trả xéo sắc."Với cả ngươi là ai mà có quyền lên giọng với ta, muốn ta nghe lọt tai, chỉ có đánh bại ta" - Thủy Tinh nói xong lại gầm lên.Hắn lại một lần nữa tung ra hàng loạt Thủy Tinh Chỉ hiểm hóc, còn thân ảnh kia chỉ lách nhẹ nhàng.

Hắn vừa tránh đòn vừa nói:"Đúng là ngươi có thể diệt toàn bộ Hải Vương tộc của hắn, nhưng ngươi có nghĩ đến nhân dân lân cận Biển Đông đang được các tộc dưới biển bảo hộ không?"Từng đường nước sắt bén bắn đến, tuy nhiên thân ảnh kia lại không quá khó khăn trong việc tránh né, hắn dễ dàng lách qua trừng đường nước.

Thủy Tinh cũng không phải không có lý lẽ, thấy đối phương tránh đòn của mình một cách không thể gọn gàng hơn, cùng với việc hắn xuyên thủng Thủy Ngục của mình, vậy mà lại không có ý định phát động tấn công, hắn hiểu rõ, nếu thực sự là chi viện cho Hải Vương Đăng thì hắn đã sớm chật vật.Thủy Tinh thu tay về, không tung đòn nữa và hỏi:"Ngươi nói tiếp, xem có thuyết phục được ta không!""Hừ tên tiểu tử cứng đầu nhà ngươi,ít ra cũng có chút thức thời đấy!" - tên áo choàng đen hừ lạnh, rồi hắn nói tiếp:"Đúng là Hải Vương tộc cũng chẳng tốt lành gì, tuy nhiên lòng yêu nước là vẫn có, và bảo vệ lãnh thổ cũng là trọng trách mà Hải Vương tộc nói riêng và các tộc nhân Biển Đông nói chung phải làm, vì đó người dân lân cận cũng được bảo hộ.

Nói thẳng ra, mục đích các tộc nhân chiến đấu là khác nhau, nhưng vẫn tạo ra giá trị đúng với vị trí mà bọn chúng nắm giữ!"Hắn nghỉ một chút, nhìn thấy Thủy Tinh đang gật gù thì hắn mới tiếp lời:"Cho nên, nếu ngươi thực sự diệt đi Hải Vương tộc thì hàng phòng ngự Biển Đông sẽ có một lỗ hổng.


Ngoài ra, Hải Vương tộc đang là đệ nhất tộc của Biển Đông, nếu mất đi, các tộc sẽ nổi lên tranh giành.

Hai điều trên chính là một cơ hội béo bở cho quân ngoại xâm, đặc biệt là quân Chiến Hoa!"Thủy Tinh ngẫm nghĩ một lúc, rồi hắn gật gù trả lời:"Được rồi, tuy ta không biết làm sao ngươi hiểu rõ Biển Đông như vậy nhưng nghe khá thuyết phục, nên ta sẽ nể mặt ngươi mà tha cho hắn!""Hahaha! Đúng vậy, coi như nể mặt cho ta đi!" - kẻ thần bí cười sảng khoái nói.Thủy Tinh lại nói thêm:"Bất quá, tình trạng như thế thì giải quyết làm sao? Khiến hắn thành một phế nhân cũng có khác gì lấy mạng hắn đâu?""Tiểu tử nhà ngươi cứ để ta giải quyết, mau đi đi!" - kẻ thần bí đảm bảo rồi xua tay về phía Thủy Tinh.Thủy Tinh thấy vậy cũng không khách khí mà đạp không đi mất.Sau khi Thủy Tinh mất dạng, kẻ thần bí kia mới đến thân thể tàn tạ của Hải Vương Đăng, truyền nội lực vào; sau một hồi, nhịp thở của Đăng đã đều trở lại, bất quá tứ chi vẫn tàn phế, đan điền vẫn là nát vụn.

Lúc này, ánh mắt hắn thất thần nhìn quanh xem Thủy Tinh ở đâu."Đừng lo, hắn đi rồi, mạng ngươi đã được giữ lại, bất quá, cả đời tàn phế chính là bài học dành cho sự bốc đồng và tham lam của ngươi!" - thấy biểu hiện Hải Vương Đăng, kẻ thần bí liền trầm giọng nói.Đăng bị giọng nói làm cho giật mình, hắn nhìn vào kẻ thần bí trước mặt, rồi nói:"Ngươi là ai ngươi có quyền gì dạy đời ta, ngươi có tin ta gọi sư tổ ta đến không?""Vậy sao? Có thể gọi được à, đỡ mất thời gian, gọi tiểu tử đó đến đây đi" - kẻ thần bí như có ý mừng nói.Hải Vương Đăng nhìn tên mặc áo choàng rách rưới kia như một kẻ điên; trong suy nghĩ của Đăng, kẻ rách rưới trước mắt chỉ buông lời khiêu khích vì biết hắn đã tàn phế, nếu hắn thật sự gọi sư tổ đến, tên kia chắc vãi cả ra quần.Thế nhưng hành động và những lời kẻ thần bí thốt ra như một cái tát vào mặt hắn."À quên, ngươi tàn phế rồi thì làm được gì, để ta giúp ngươi gọi tiểu tử Hải Vương Đông kia đến" - kẻ thần bí vừa nói vừa dùng nội lực rà soát cơ thể Hải Vương Đăng.Một lúc sau, hắn tìm được một lệnh bài hình đầu rồng màu xanh biển.

Hắn quan sát một lúc rồi tặc lưỡi bóp nát lệnh bài trước ánh mắt bất ngờ đến mức hai tròng mắt gần như rơi ra ngoài.Ngay khi lệnh bài vỡ vụn rớt xuống nền cát, một cỗ lực lượng khủng bố từ tận nơi Biển Đông bùng phát, đứng tận hoang mạc phía Bắc cũng có thể cảm nhận rõ.…Một hình nhân gỗ bị đánh gãy, người vừa đánh chính là Tôn Định Thiên, giờ đây đã trở thành một thanh niên cường tráng, thân thể cứng cáp, làn da rám nắng, khuôn mặt giờ đã trở nên sắc bén, không còn sự ngây thơ như trước nữa, khuôn mặt góc cạnh, mạnh mẽ, xương hàm sắc bén tựa hồ có thể gọt gọn gàng một quả dưa.Định Thiên hướng đến Phục Tử Thiên đầu đã bạc trắng đang ngồi gần đó qua sát định hỏi gì đó, nhưng Phục Tử Thiên đã lên tiếng trước:"Thúc cũng cảm nhận được!"Tôn Hoàng không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào cũng nhìn xa xăm về phía bầu trời, hắn thở dài:"Cỗ lực lượng khủng khiếp như vậy hàng lâm, liệu là phúc hay là hoạ đây?"…Tại Thăng Long Thành."Hửmm, lần đầu tiên ta cảm nhận được một cỗ lực lượng khủng khiếp như vậy? Triệu quân sư, ngươi nói xem là chuyện gì?" - Long Bá ngồi trong gian phòng tách biệt với bên ngoài và nằm chính diện cung điện sa hoa.Vừa dứt lời, từ bên ngoài đã truyền đến bước chân dồn dập, rồi một thân ảnh người thanh niên trẻ với làn da trắng sáng, ngũ quan sắc sảo tinh tế, ánh mắt tinh tường cùng cặp chân mày đậm đen, sắc lẻm tiến vào.


Thân mặc bộ y phục màu vàng kim với hoa văn hình rồng, thanh niên trẻ này chính là Long Tà, hắn bước vào thở hồng hộc hỏi:"Cha, nhi thần vừa cảm nhận được …""Ừmmm, ta cũng cảm nhận được, ta cũng đang hỏi Triệu quân sư về việc này" - Long Bá ngắt lời.Long Tà nghe vậy liền hướng ánh mắt đến một thân ảnh đang ngồi trên một chiếc ghế gần đó.

Bất quá, thân ảnh này tay chân tàn phế, đan điền bị đập nát, không còn vết tích của nội lực, khuôn mặt bị thiêu hủy một nửa, bê bết máu và chi chít những sợi cơ còn sót lại, hốc mắt đen ngòm không còn đồng tử, không còn từ ngữ nào có thể miêu tả sự kinh dị này.

Thân ảnh này còn có thể là ai ngoài Triệu Bác - Triệu quân sư, hắn trầm giọng trả lời:"Thần cũng không rõ, từ sau chiến tranh của vua Hùng đệ nhị với Chiến Hoa, thần đã không cảm nhận lực lượng cỡ này hàng lâm!"Cả ba người thở dài đầy khúc mắt.…Tại một gian phòng cũ kỹ, Phong Các Tử đang thiền định bỗng mở to mắt ra và xoay người hướng về phía sư phụ.

Tuy nhiên, Trần Hoàng Không đã sớm đứng ở phía cửa sổ suy tư, rồi hắn nói:"Sùng trưởng quầy e là không phải tầm thường!"Phong Các Tử nghe vậy cũng mơ hồ hiểu ra, Sùng trưởng quầy vừa rời đi không lâu thì cỗ lực lượng này hàng lâm, liệu có phải chỉ là trùng hợp? Bất quá, hai sư đồ cũng chỉ thở dài, họ biết đẳng cấp này không phải chỗ để họ có thể để tâm đến.…Thủy Tinh đang đạp không thì bỗng dừng lại, hắn quay ngoắt mặt về sau thầm nghĩ:"Cỗ lực lượng khủng khiếp này là sao? Ngay cả ta cũng khó mà đánh bại triệt để, muốn diệt cũng phải bỏ ra tám chín phần! Từ bao giờ Hải Vương tộc lại có được sức mạnh khủng khiếp như vậy?""Vậy còn người kia? Không thể để người khác liên lụy được" - nghĩ đến đây, Thủy Tinh dùng hết sức bình sinh đạp không về phía ngược lại, đồng thời nhặt những hòn đá bên đường và liên tục thi triển Phi Ảnh.…Kẻ thần bí sau khi cảm nhận được cổ lực lượng thì cười nhạt:"Đến rồi sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận