Lãng mạn của anh

 
Chương 56
 
Thẩm Nam bị cô cắn khóe môi, liên tục bật cười.
 

"Vội vã như vậy?" Anh trêu đùa.
 
Chu Túy Túy không quan tâm đến anh, giờ phút này, cô cảm thấy chỉ có hôn anh, cảm nhận hơi thở của anh, mới có thể làm cho cô có cảm giác chân thực.
 
Làm cho cô cảm thấy Thẩm Nam giờ phút này là an toàn, là người đàn ông chân thực trước mặt mình.
 
Thẩm Nam đại khái cũng hiểu được tâm tình của cô, duỗi tay ôm người vào trong ngực, cúi đầu đáp lại cô, đầu lưỡi anh cuốn lấy lưỡi cô mà dây dưa, triền miên.
 
Hai người chen chúc trong không gian nhỏ hẹp, dán sát nhau, nghe được hô hấp của đối phương ngay sát bên tai, cảm nhận nhiệt độ của đối phương.
 
Không gian chật chội, sau khi hôn môi hồi lâu, nhiệt độ nóng lên.
 
Chu Túy Túy không quá thoải mái, khẽ cựa quậy, đùa giỡn nhìn về phía Thẩm Nam: "Đội trưởng Thẩm...." Cô còn cố ý kéo dài âm cuối, mặt mày buông xuống, ám chỉ chỗ nào đó.


 
Thẩm Nam: "....."

 
Thẩm Nam bật cười, ôm cô dựa vào vai mình, hít sâu, tiếng nói khàn khàn: "Đừng trêu anh."
 
Nghĩ nghĩ, Thẩm Nam bổ sung một câu: "Về nhà em liền xong đời."
 
Chu Túy Túy không thèm sợ anh. Chẳng qua bây giờ không phải là thời gian thích hợp, còn đang ở cửa công ty đó, mặc dù xe đã được xử lý đặc thù, bên ngoài căn bản không nhìn thấy cái gì, nhưng vẫn không được.
 
Ở thời gian nào đó, Chu Túy Túy cũng cần thể diện.
 
Nghĩ nghĩ, cô liền mặc anh ôm chặt mình, chờ Thẩm Nam bình tĩnh một chút, Chu Túy Túy mới bò về chỗ ghế phụ, hai người rời đi.
 
"Bây giờ chúng ta đi đâu?"
 
"Đi ăn cơm trước." Thẩm Nam nói: "Anh trực tiếp đến đây, lười về nhà làm."
 

Chu Túy Túy gật đầu, chớp chớp mắt: "Được. Đừng về nhà làm nữa, nghỉ ngơi một buổi đi."
 
Nếu như Thẩm Nam làm, cô cũng không lỡ.
 
Bên huyện Lâm Vân, bọn Chu Túy Túy không còn tình huống gì thì rời đi, nhưng Thẩm Nam thì khác, bọn họ còn phải tiến hành phòng hộ, còn sắp xếp cho thôn dân địa phương, có thể tưởng tượng được có bao nhiêu bận rộn, bao nhiêu mệt mỏi. Lần này về cũng không nghỉ ngơi được nhiều, chắc còn có công việc sau cần giải quyết.
 
So sánh mà nói, bọn cô thật sự quá ung dung rồi. Bọn Thẩm Nam quả thật quá mệt mỏi.
 
Chu Túy Túy nghĩ, ánh mắt nhìn Thẩm Nam chằm chằm cũng dịu dàng hơn mấy phần.
 
Chỉ là cuối cùng, hai người cũng không ăn ở bên ngoài, mẹ Thẩm gọi điện đến, hỏi chuyện hai người.
 
Chu Túy Túy a một tiếng, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, "Mẹ, Thẩm Nam mới về, vừa đến công ty đón con tan ca."
 
Ánh mắt mẹ Thẩm sáng lên, vui mừng hỏi: "Vậy hai đứa có muốn về nhà ăn cơm không? Nếu như hai đứa về để mẹ làm thêm hai món nữa."
 
Chu Túy Túy nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Được ạ, bây giờ tụi con về ạ."
 
"Đừng mua đồ nữa, hai đứa về trước đi." Mẹ Thẩm vội vàng nói.
 
Chuyện tin tức mẹ Thẩm tự nhiên rõ ràng, dù sao ba Thẩm cũng vì chuyện này mà bận rộn mấy ngày, cũng buồn rầu mấy ngày, nhưng cũng không có cách nào, thiên tai không tránh được, chỉ có thể làm tốt các biện pháp phòng hộ, lần sau cố gắng tránh khỏi vấn đề như vậy thôi.
 
Bà cũng biết Thẩm Nam tham gia cứu hộ, vì lẽ đó, mặc dù lo lắng, nhưng cũng không dám gọi điện cho Thẩm Nam, chỉ sợ mình sẽ làm chậm trễ công việc của anh.
 
Trên phương diện này, mẹ Thẩm là người nhà quân nhân nhiều năm, vẫn vô cùng hiểu, đồng thời trong lòng bà, khả năng cũng kiên cường hơn Chu Túy Túy một chút, dù sao đã qua nhiều năm như vậy.
 
"Dạ dạ dạ." Chu Túy Túy đáp ứng: "Bọn con quay về ngay đây ạ."
 
Sau khi cúp điện thoại, Chu Túy Túy mặt mày cong cong nhìn về phía Thẩm Nam, nhíu mày nói: "Đội trưởng Thẩm, về nhà thôi."
 
Thẩm Nam bật cười, vỗ đầu cô: "Xin lỗi."
 
"Không sao." Chu Túy Túy vừa nghĩ đến mẹ Thẩm muốn nói lại thôi, khẽ nói: "Em có thể hiểu được mẹ."
 
Mấy ngày trước, cô cũng có tâm tình y như vậy.
 
***
 
Đường về đại viện hơi tắc đường, Chu Túy Túy ngước mắt nhìn về đường trước mặt, cũng không nóng vội.

 
Cô chỉ sợ là mẹ Thẩm chờ lâu, dựa theo hiểu biết của cô đối với mẹ Thẩm, bọn họ nhất định đợi hai người về mới ăn cơm, chắc lúc đó cơm cũng đã hâm lại một lần rồi.
 
Nghĩ, Chu Túy Túy khẽ thở dài.
 
Cô nghiêng mắt nhìn người đàn ông đang chuyên tâm lái xe, lại cảm thấy rất thú vị.
 
Giống như chỉ cần bên cạnh Thẩm Nam, cho dù là tắc đường, cũng không cảm thấy nóng nảy buồn bực.
 
Chu Túy Túy nghĩ, cong môi cười.
 
"Cười gì vậy?"
 
Chu Túy Túy liếc nhìn anh một cái: "Tâm tình khá tốt, chủ nhật về sao?"
 
"Không cần."
 
"Đúng rồi, bên anh có người bị thương không?" Chu Túy Túy hậu tri hậu giác, mới nghĩ đến mà hỏi.
 
Cô thì thầm: "Hôm đó bọn anh dầm mưa như vậy, xong việc không bị cảm cúm hay sốt gì chứ?"
 
"Không." Thẩm Nam cười nói: "Đây là lý do tại sao bọn anh khi trời mưa cũng huấn luyện, thể lực ít nhất phải tốt."
 
Tuy rằng không nhất thiết yêu cầu quân nhân phải mình đồng da sắt, nhưng chí ít cũng không quá yếu đuối, không đến mức vừa phơi nắng đã bị cảm nắng, dầm mưa là bị cảm mạo, sốt. Thỉnh thoảng có một hai lần thì còn có thể hiểu được, nhưng nếu thường xuyên như vậy là không được.
 
Thời gian của bọn họ đều là giành giật từng giây, nhỡ đâu cảm mạo đầu óc không tỉnh táo xuất hiện phán đoán sai lầm, tạo thành hậu quả nghiêm trọng đến mức nào. Cho nên huấn luyện ban đầu nhất định phải mạnh, phải khỏe, rèn luyện tất cả, sau khi quen rồi, mọi thứ đều dễ dàng hơn.
 
Chu Túy Túy nghe, im lặng gật đầu: "Vậy thì tốt, người khác cũng không bị thương chứ?"
 
Thẩm Nam suy nghĩ một chút, nói: "Có mấy người bị thương nhẹ, nhưng không nghiêm trọng."
 
Trên thực tế, sau lưng anh cũng bị quẹt qua, nhưng bây giờ Thẩm Nam không có ý định nói với Chu Túy Túy, anh sợ nói rồi Chu Túy Túy sẽ lập tức muốn cởi đồ của anh ra.
 
Nghĩ, Thẩm Nam không tiếng động mà cong cong khóe môi.
 
Chu Túy Túy liếc mắt nhìn anh: "Còn anh thì sao?"

 
Thẩm Nam hơi ngừng lại, vội vàng nói: "Không có."
 
Anh liếc nhìn thời gian, vội vàng nói sang chuyện khác: "Còn mười phút là đến."
 
Chu Túy Túy nhìn anh mấy giây, cũng không vạch trần tâm tư của anh.
 
--- Thôi đi, lát nữa sẽ biết như thế nào.
 
Hai người về đến nhà, mẹ Thẩm biểu thị sự hoan nghênh nhiệt tình của mình, ngay cả ông nội Thẩm cũng nhìn chằm chằm Thẩm Nam một vòng, lúc này mới gật đầu: "Lần này hoàn thành không tồi."
 
Ông ra hiệu hai người ngồi xuống, sau đó nhìn về phía Chu Túy Túy: "Xuy Xuy, ta nghe nói cháu cũng đi đến hiện trường hả?"'
 
Ông chau mày nói: "Không bị thương hay cảm mạo chứ?"
 
Chu Túy Túy cười lắc đầu: "Ông nội, không có, cháu chỉ xem một lát, không làm gì cả."
 
Ông nội Thẩm liếc nhìn cô một cái, cười nói: "Làm rất tốt. Có điều điều kiện tiên quyết là phải bảo vệ mình biết không, lần sau muốn đi cũng có thể, đừng kích động mà đi cùng đoàn đội tư nhân."
 
Thật ra ông chính là không yên lòng hai người. Thẩm Nam thì còn dễ nói, đi cùng bộ đội, Chu Túy Túy và bọn Lục Gia Tu cùng đi, thật ra ông cũng yên tâm, nhưng yên tâm thế nào, cũng không bằng để Chu Túy Túy qua đó cùng ba Thẩm.
 
Ông khẽ nói: "Ba cháu cũng đi, nhưng mà hai đứa không gặp được thôi."
 
Chu Túy Túy sửng sốt, nhìn về phía Thẩm Nam: "Thật sao?"
 
Thẩm Nam gật đầu: "Đến, anh nhìn thấy."
 
Anh nói: "Lúc đó quá bận, không kịp nói cho em."
 
Xảy ra chuyện lớn như vậy, ba Thẩm là lãnh đạo, tự nhiên cũng sẽ đích thân đến cứu viện và sắp xếp. Cũng nhân tiện an ủi tất cả những chiến sĩ đang vất vả chiến đấu.
 
Mẹ Thẩm từ phòng bếp đi ra, vừa hay ba Thẩm về đến nhà.
 
Cả nhà vô cùng náo nhiệt mà ngồi quây quần bên nhau, nhưng lại làm cho mẹ Thẩm ngạc nhiên, không ngờ sẽ như vậy.
 
Mẹ Thẩm liên tiếp gắp cho Chu Túy Túy, còn đặc biệt nấu cho cô một bát canh gà ta.
 
Chu Túy Túy thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
 
Cô trộm liếc nhìn Thẩm Nam một cái, đối diện với mắt anh, không tiếng động mà ám chỉ.
 
Thẩm Nam cười, nắm tay cô dưới bàn, khẽ gãi.
 
Hành động nhỏ không coi ai ra gì của hai người, không bị ai phát hiện.
 

Mẹ Thẩm nhìn về phía Chu Túy Túy: "Túy Túy gầy đi không ít, ăn nhiều một chút ha." Bà hỏi: "Có muốn ăn thêm một bát canh gà nữa không?"
 
Chu Túy Túy sắp chống đỡ không nổi, vội vàng từ chối: "Không cần không cần, mẹ thật sự không cần."
 
Cô khóc không ra nước mắt nói: "Con ăn no rồi."
 
Mẹ Thẩm nhìn dáng vẻ ăn khá nhiều của cô, lúc này mới từ bỏ.
 
Sau khi ăn xong, Chu Túy Túy chủ động giúp đỡ dọn dẹp phòng bếp, nhưng mới đến cửa, lại bị đuổi ra.
 
Không lâu sau, mẹ Thẩm nhìn hai người: "Tối nay hai đứa muốn ở lại không?"
 
Thẩm Nam theo bản năng định từ chối, nhưng lại bị Chu Túy Túy giành trước.
 
"Có ạ, bọn con ở nhà." Cô cong môi cười: "Đã lâu không thăm ông nội, ông nội vừa nói ngày mai muốn đi câu cá, con đi cùng ông nội."
 
Ông nội Thẩm vui mừng: "Được được, Xuy Xuy thật ngoan."
 
Thẩm Nam: "....."
 
Hợp lại bản thân mình mới không phải là người chứ gì.
 
Thẩm Nam nhìn bà xã của mình một cái, đáng tiếc, bà xã của anh lại không thèm cho anh một ánh mắt nào.
 
Cả đêm, Thẩm Nam ngoại trừ bị ba Thẩm gọi lên thư phòng hàn huyên, hai người vẫn luôn ở phòng khách xem ti vi với mẹ Thẩm và ông nội, chờ sau khi ông nội Thẩm đi ngủ, hai người mới lên lầu.
 
Mẹ Thẩm cũng không ngại.
 
Vừa về phòng, Thẩm Nam liền hỏi: "Sao lại đột nhiên đồng ý ở nhà, không sợ không ngủ được?"
 
Chu Túy Túy bật cười, liếc mắt nhìn anh: "Anh đã bao lâu không về nhà, ông nội, ba mẹ đều rất nhớ anh, tuy rằng bọn họ không nói, nhưng trong ánh mắt đều biểu hiện ra ngoài." Cô nghĩ, nói: "Chúng ta vốn đã không có nhiều thời gian ở bên cạnh họ, nếu đã về thì ở lại hai đêm đi."
 
Thẩm Nam trầm tư một lát, vẫy vẫy tay về phía cô, ôm cô ngồi lên đùi mình, thân mật hỏi: "Sao bà xã anh lại tốt như vậy chứ."
 
Chu Túy Túy hừ một tiếng, nhìn về phía anh: "Đêm nay mẹ muốn làm gì vậy?"
 
Thẩm Nam nghẹn lại, nghĩ nghĩ hành động của mẹ Thẩm, theo bản năng nhìn bụng của cô.
 
Chu Túy Túy nháy mắt liền hiểu được.
 
"Chắc là.... Muốn ôm cháu gái."


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận