“Đúng rồi.” Hề Mạn nhớ tới một chuyện, ngó lơ luôn màn tự luyến vừa nãy của anh: “Lúc trước có một cái cúc áo của tôi bị anh nhặt được, vừa hay hôm nay lại gặp anh ở đây, anh có thể trả lại cho tôi không?”
Giản Chước Bạch cười nói: “Cô đang mơ gì mà đẹp thế?”
Hề Mạn: “?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Là cô nhớ thương tôi, chứ đâu phải tôi nhớ thương cô, chẳng lẽ lúc nào tôi cũng bỏ cúc áo của cô vào trong túi, mang theo bên người à?”
“...”
“Chờ bao giờ tôi rảnh thì tôi sẽ đưa lại cho cô sau.”
Anh nói xong, Hề Mạn còn chưa kịp nói cảm ơn, Giản Chước Bạch đã quay đầu nhìn sang: “Tuy chuyện này có nghĩa là sau này chúng ta sẽ còn gặp lại nhưng cô không cần phải quá vui mừng đâu.”
Nghe thấy anh nói đồng ý sẽ tìm thời gian để trả lại, khoé miệng Hề Mạn vừa định nở một nụ cười lịch sự.
Nhưng sau khi anh thốt ra câu này, cô quyết định thu lại nụ cười.
Bỗng dưng cô cảm thấy rằng chỉ là một cái cúc áo thôi, tuy có hơi đắt nhưng so với gặp lại con công xòe đuôi này thì cô có bỏ cái cúc kia cũng được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đi ra khỏi toà nhà văn phòng, bên ngoài có chiếc Maybach dừng lại trước cửa, tài xế xuống xe mở cửa xe cho Giản Chước Bạch.
Hề Mạn lười chào tạm biệt với anh, cô giả vờ không quen biết rồi bỏ chạy lấy người.
Giản Chước Bạch nhìn về phía cô, cúi người ngồi vào bên trong xe.
Không bao lâu sau, thư ký Chu Lương Hàn cũng đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, ngồi vào ghế lái phụ, báo cáo công việc với anh.
Giản Chước Bạch lơ đễnh nghe, chẳng quan tâm lắm, đột nhiên anh hỏi: “Lô hàng kia của Thẩm Ôn, giờ thế nào rồi?”
Đội của Thẩm Ôn đã nghiên cứu chế tạo ra một thiết bị y tế, độ chính xác cao hơn những loại hiện có trên thị trường nhưng giá thành cũng cao khủng khiếp, thế nên mới mãi vẫn không bán được, gần đây anh ta đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện này.
Anh ta đã bỏ quá nhiều tâm huyết và tài chính vào những thiết bị kia, nếu như cứ kẹt lại như vậy thì đấy sẽ trở thành một cú sốc chí mạng đối với Thẩm Ôn.
Nếu chuyện này gây ra tổn thất cho tập đoàn Bạc Thương thì anh ta lại càng không thể giải thích với ông cụ Thẩm.
Bây giờ anh ta muốn mở rộng thị trường nước ngoài thông qua Giản Chước Bạch, mau chóng tiêu thụ những thiết bị chữa bệnh này.
Chu Lương Hàn đang nói về chuyện Lạc Nhuế muốn góp vốn, không biết sao sếp lại nhảy sang chuyện của Thẩm Ôn.
Trong lòng có nghi ngờ nhưng anh ấy vẫn cung kính trả lời: “Nghe nói có cách để giảm giá thành, thư ký của anh ta đã đến tìm tôi mấy lần, Thẩm Ôn muốn hẹn anh để nói chuyện riêng.”
Giản Chước Bạch mân mê cái cúc áo kia giữa những ngón tay, ngón tay vuốt ve mấy cái, thản nhiên nói: “Công việc kinh doanh của tôi đâu có dễ dàng thế đâu, cứ tiếp tục phớt lờ anh ta trước đã.”
…
Quay lại xe, Hề Mạn nghĩ đến vẻ mặt kiêu ngạo kia của Giản Chước Bạch, càng nghĩ cô lại càng thấy tức, cô gửi tin nhắn cho Thẩm Tịch Dao: [Nếu em có một bạn học hồi cấp ba đã lâu không gặp, lúc hai người gặp lại em lại nhận ra anh ấy trước, vì thế nên anh ấy cảm thấy bao nhiêu năm qua em cứ nhớ mãi không quên anh ấy.]
[Sau đấy em lại làm rơi đồ ở nơi hai người gặp lại nhau, trùng hợp lại bị anh ấy nhặt được. Anh ấy cảm thấy là em đang cố ý cua anh ấy, trong lòng nhớ thương anh ấy, làm rơi đồ để thu hút sự chú ý của anh ấy...]
Tịch Dao: [!]
Tịch Dao: [Không thể nào, trên đời này vẫn còn có loại đàn ông tầm thường, tự luyến đến mức này sao?]
Hề Mạn suy nghĩ, xét từ gia thế vẻ ngoài đến năng lực, trông anh cũng không tầm thường lắm.
Nhưng anh thật sự rất tự tin.
Tịch Dao: [Chẳng lẽ là bạn học cấp ba của chị à? Trông thế nào thế, mau gửi ảnh cho em xem đi.]
Ba mẹ Thẩm Tịch Dao đã từng ly dị, sau đấy lại tái hôn.
Lúc trước khi mẹ cô ấy rời đi, dẫn theo cô ấy cùng ra nước ngoài, sau đó Thẩm Tịch Dao vẫn luôn ở nước ngoài học tập, mấy năm gần đây cô ấy mới trở về nên cô ấy không hề quen biết bạn học của Hề Mạn.
Hề Mạn: [Vẻ ngoài cũng bình thường thôi, miễn cưỡng cũng coi như không có điểm nào quá tệ.]
Tịch Dao: [Ha ha ha thế sao anh ta tự tin được hay vậy? Người này buồn cười thật, lần sau chị đưa ảnh của anh em cho anh ta xem đi, chị bảo chị thích người như thế để anh ta tự biết lượng sức đi.]
Tịch Dao: [Nhưng điều kiện của anh em, liệu có khiến anh ta lập tức tự ti không?]
Nhắc đến Thẩm Ôn, Hề Mạn lại nhớ đến buổi sáng hôm nay, Thẩm Ôn nhận được cuộc gọi của Tiết Thu Nghiên - mối tình đầu của anh ấy.
Cô vội vàng tự an ủi mình, chỉ là một cuộc gọi thôi mà, hơn nữa hai người họ đã chia tay bao nhiêu năm rồi.
Huống hồ trên cái nhẫn kim cương kia còn khắc tên của cô và Thẩm Ôn.
Nghĩ đến mấy ngày sau sẽ là sinh nhật của Thẩm Ôn, Hề Mạn gửi tin nhắn cho Thẩm Tịch Dao: [Sứ Thanh Hoa của chị đã xong chưa?]
Tịch Dao: [Xong rồi, chị đến đây lấy đi.]
…
Hề Mạn đến phòng làm việc lấy mặt sứ Thanh Hoa lúc trước do chính tay cô vẽ, kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần xác định không có vấn đề gì, cô lấy hộp gỗ khắc hoa đã chuẩn bị sẵn trong túi ra, bỏ mặt dây vào trong.
Thấy cô cẩn thận như vậy, Thẩm Tịch Dao chậc chậc hai tiếng: “Nếu anh em biết chị mất công chuẩn bị quà như vậy thì chắc chắn anh ấy sẽ rất vui đấy. Đến lúc đó anh ấy cầu hôn, còn chị tặng quà, nghĩ thôi đã thấy lãng mạn rồi.”
Thấy Hề Mạn bỏ quà vào trong túi, Thẩm Tịch Dao hỏi cô: “Ngày mai chị có hẹn gì không?”
Hề Mạn lắc đầu.
Thẩm Tịch Dao vươn vai duỗi người: “Có lẽ chiều nay tác phẩm của em sẽ hoàn thành, ngày mai cô giáo sẽ cho em nghỉ, đến lúc đó chúng ta đi spa đi, đã lâu rồi không được đi thư giãn.”
Hề Mạn suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được thôi.”
…
Đến ban đêm, lúc Hề Mạn ngủ Thẩm Ôn vẫn chưa quay về.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hề Mạn rửa mặt xong đi từ trên tầng xuống, dì Mạc đã chuẩn bị xong bữa sáng nhưng cô vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Ôn đâu.
Hề Mạn liếc mắt nhìn lên tầng: “Anh ba đâu rồi?”
Dì Mạc nói: “Trời vừa sáng cậu chủ đã đến công ty rồi, cậu chủ nói có cuộc họp video với bên nước ngoài.”
Hề Mạn u oán thở dài.
Vốn dĩ cô tưởng sau khi anh ba đi công tác về, ít nhất anh ấy sẽ có thời gian ăn bữa sáng với cô, không ngờ anh ấy vẫn bận rộn như vậy.
Cô cũng không muốn ăn gì nên chỉ ăn mấy món đơn giản, cô lên tầng thay một bộ quần áo khác, sau đó đi đến dưỡng sinh quán với Thẩm Tịch Dao.
Trong dưỡng sinh quán vật lý trị liệu cao cấp có tính bảo mật cực tốt, tại phòng riêng, Hề Mạn đắp mặt nạ nằm trên giường mát xa, nhân viên chăm sóc sắc đẹp đang mát xa cho cô. Mùi trầm hương ngọt ngào dễ chịu thoang thoảng quanh mũi cô, cô thoải mái nhắm mắt lại, lỗ chân lông khắp người cũng theo đó mà giãn ra.
Hai chị em nói đến chuyện hôm qua đi từ chức, chuyện Hề Mạn hắt cà phê vào mặt Thái Nguyên Lễ và Tô Uyển Vận làm Thẩm Tịch Dao vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Loại người này phải cho một bài học, nếu không bọn họ còn tưởng chị là bùn nhão dễ nắn.”
Cô ấy hỏi Hề Mạn: “Nhưng chị có định làm gì sau khi từ chức không? Đã chọn được công ty nào chưa?”
Hề Mạn: “Vẫn chưa nữa.”
Lần này đột nhiên cô từ chức đơn giản là vì cô bị bầu không khí mịt mù chướng khí trong văn phòng chọc tức, không có thời gian để tìm công ty nào khác.
Thẩm Tịch Dao suy nghĩ: “Tuy nhìn khắp toàn bộ thành phố Lan này có rất nhiều công ty, nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận thì tập đoàn Bạc Thương của Thẩm Thị chúng ta và tập đoàn Giản Trì của Giản Thị có thực lực mạnh nhất, bao nhiêu người chen đến vỡ đầu để được vào. Chị tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, thành tích xuất sắc, dù không dựa vào quan hệ của anh em thì chị muốn vào công ty nào trong hai cái này chẳng được? Làm gì mà phải ấm ức rúc vào mấy công ty nhỏ như công ty trước đây?”
“Tuy chị với anh em đang hẹn hò, tiền lương có bao nhiêu cũng chẳng sao, nhưng nếu suy tính đến kế hoạch sự nghiệp lâu dài thì công ty lớn mới có cơ hội phát triển hơn.”
“Anh em là người cuồng công việc, thật ra em hoàn toàn có thể hiểu chị lo lắng sau khi chị vào Bạc Thương, ngoại trừ công việc thì sẽ không còn gì để nói chuyện với anh ấy nữa. Cuối cùng đến lúc về đến nhà, anh ấy sẽ hỏi chị công việc thế nào rồi, cực kỳ phiền luôn.” Thẩm Tịch Dao liếc mắt nhìn về phía Hề Mạn: “Nhưng em vẫn rất tò mò, tại sao lúc trước chị tốt nghiệp, chị không nghĩ đến việc vào tập đoàn Giản Trì thế?”
Cơ thể vốn đang thả lỏng của Hề mạn lập tức cứng đờ, sau đó lại tiếp tục thả lỏng nhờ vào kỹ thuật của nhân viên mát xa.
Thẩm Tịch Dao tiếp tục nói: “Hôm nay em còn nhìn thấy tin tức, sau khi Giản Chước Bạch kế nhiệm vị trí tổng giám đốc tập đoàn Giản Trì, buổi chiều ngày hôm qua anh ta đã mở một cuộc họp báo. Anh ta phát biểu rằng mấy năm tiếp theo tập đoàn Giản Trì sẽ chú trọng vào lĩnh vực đầu tư, phát triển mạnh bộ phận đầu tư. Bây giờ bộ phận đang mở rộng tuyển dụng, chị có kinh nghiệm làm việc ở mảng này, có thể đến đấy thử.”
Hề Mạn nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra gương mặt mà mình gặp phải trong thang máy vào sáng ngày hôm qua.
Người đàn ông kia ở trước mặt cô thôi đã rất kiêu ngạo, nếu cô vào bộ phận đầu tư của Giản Trì, sau này lại gặp phải anh, chỉ sợ đuôi anh có thể vểnh lên tận trời mất.
Lông mi mảnh dài hơi cong của cô khẽ run rẩy, giọng điệu chẳng mấy quan tâm: “Để nói sau đi, chị nghỉ ngơi mấy ngày đã, chờ qua sinh nhật anh ba rồi chị sẽ nghĩ đến chuyện tìm việc sau.”
Thẩm Tịch Dao: “Như vậy cũng tốt, mấy ngày nữa là đến sinh nhật anh em rồi. Đến lúc đó nếu cầu hôn thành công, hai người còn phải chuẩn bị đám cưới nữa, bận rộn lắm đấy.”
Nói đến hôn lễ, Thẩm Tịch Dao tràn đầy hứng thú: “Chị thích đám cưới kiểu Trung Quốc hay là kiểu Tây?”
Hề Mạn suy nghĩ một lúc: “Chị thế nào cũng được, quan trọng là phải xem ý của anh ba thế nào.”
Nói xong, tự dưng cô dừng lại: “Em hỏi chị cái này làm gì, tất cả chỉ là do chúng ta đoán mò thôi mà, còn chưa chắc chắn đâu.”
“Nghĩ trước cũng có làm sao đâu?” Thẩm Tịch Dao thở dài: “Đến cả đám cưới cũng phải xem ý của anh em, hoàn toàn chẳng có ý tưởng của riêng mình, chị ở trước mặt anh ấy lúc nào cũng yên lặng, có muốn gì cũng chẳng nói ra, ngoan quá thể luôn. Chị đúng là bị anh ấy nắm chặt rồi mà.”
Thẩm Tịch Dao phát hiện, Hề Mạn ở trước mặt anh trai cô ấy với Hề Mạn ở trước mặt những người khác là hai tính cách hoàn toàn khác nhau.
Ở bên ngoài cô có cá tính cũng hơi cọc cằn, dám nghĩ dám làm, tuyệt đối không chịu bị bắt nạt. Chỉ khi ở trước mặt anh trai cô ấy thì cô mới cẩn thận dè dặt, nghe lời ngoan ngoãn.
Sao yêu đương có thể như vậy được, tuy Thẩm Tịch Dao chưa từng hẹn hò nhưng cô ấy vẫn cảm thấy hai người họ như vậy có gì đấy sai sai.
Thẩm Tịch Dao nhìn về phía Hề Mạn: “Trước giờ em chưa từng thấy chị nói chữ không nào với anh của em, có đôi khi chị cũng phải cáu gắt chút đi chứ, không thể chiều anh ấy quá được.”
Hề Mạn mím môi: “Anh ấy đối xử với chị khá tốt, lại còn giúp chị rất nhiều, chị thấy thế đã là quá đủ rồi, nếu chị còn cáu gắt với anh ấy nữa, thế chẳng phải trông chị có vẻ được nuông chiều nên bướng bỉnh, chiều riết nên hư sao? Mấy năm nay chị rất biết ơn anh ấy, làm người không thể quá tham lam được.”
“Hả?” Thẩm Tịch Dao không ngờ được cô lại nghĩ như vậy: “Thích một người chính là có thể thoải mái, muốn làm gì thì làm trước mặt anh ấy, làm gì phải băn khoăn nhiều thế đâu? Chị thế này là khiến tình cảm phức tạp quá đấy, thỉnh thoảng buông thả một chút, nhõng nhẽo chút để anh ấy dỗ dành chị, cũng coi như tình thú giữa người yêu với nhau. Răng có khi còn không cẩn thận cắn phải lưỡi mà, làm gì có người yêu nào mà không cãi nhau?”
Hề Mạn với Thẩm Ôn thật sự chưa từng cãi nhau.
Khi cô vừa mới sống chung với Thẩm Ôn, cô sợ khiến anh ta tức giận sẽ bị đuổi đi, lúc nào cũng rất cẩn thận, lúc nào cũng nhắc nhở bản thân phải nghe lời.
Sau đó dần dần, nghe lời anh ta trở thành một thói quen của Hề Mạn.
Vậy nên mấy năm qua cô với anh ba mới chưa từng có mâu thuẫn.
Cô không tức giận nên đương nhiên cũng không cần anh ba phải dỗ cô.
Thẩm Ôn chu cấp cho cô đi học, để cô không cần phải lo cơm áo, lần nào đi công tác anh ta cũng nhớ mang quà về cho cô.
Dù có chỗ anh ta không thể chu toàn được, có đôi khi Hề Mạn cũng không thể đồng ý bừa với quan niệm hành vi của anh ta, nhưng chút cảm xúc nhỏ nhặt ấy cô có thể tự tiêu hoá được, không đến mức vì thế mà cãi nhau.
Dù sao thì mấy năm nay, ngoại trừ anh ba ra cũng không có ai nhớ đến cô.
Cô cười nhìn về phía Thẩm Tịch Dao: “Em đừng có bày kế cho chị làm gì, bản thân em còn chưa hẹn hò đâu đấy. Gần đây mẹ em giục em đi xem mắt nhỉ, thế nào rồi?”
“Không nhắc đến cũng thế, mẹ em suốt ngày rảnh rỗi lo lắng không đâu thôi. Thật ra em cũng bị bắt đi xem mắt mấy người, kiểu người kỳ lạ nào cũng có.”
Thẩm Tịch Dao nhớ đến chuyện gì đấy: “Đúng rồi, cái người cực kỳ tự tin hôm qua chị kể, bạn học cấp ba luôn cảm thấy chị thích anh ta ấy, có còn liên lạc với chị nữa không?”
“Không có, chỉ có ngày hôm qua đi từ chức mới gặp nhau, gặp ở thang máy.”
“Bạn học kia của chị cũng kỳ lạ thật, chắc phải ngang ngửa với mấy người đàn ông em từng xem mắt.”
Thẩm Tịch Dao thấy hơi buồn cười: “Anh ta yêu đương nhờ ảo tưởng đúng không, vậy mà lại cảm thấy chị có ý với anh ta. Theo kinh nghiệm của em thì bình thường loại người này có vẻ bề ngoài bình thường, hoàn toàn không thể tìm được bạn gái trong thực tế, chỉ có thể dựa vào suy đoán của bản thân.”
Thẩm Tịch Dao hỏi: “Chị Mạn Mạn, trong ảnh chụp tốt nghiệp cấp ba của chị có anh ta đúng không? Em nhớ lúc trước em có xem ảnh chụp tốt nghiệp của chị rồi, là người nào thế, để em xem thử xem trông như nào.”
Kết thúc buổi mát xa, Hề Mạn ngồi dậy từ giường, quấn khăn tắm đi đến trước bàn trà rót cốc nước, lông mi rũ xuống: “Chưa học xong lớp mười hai anh ấy đã ra nước ngoài rồi, trên ảnh tốt nghiệp không có anh ấy.”
…
Mát xa xong đi ra, Hề Mạn cảm thấy toàn thân cứ lâng lâng.
Thẩm Tịch Dao kéo cánh tay của cô: “Tiếp theo chúng ta đến quán gần đây ăn bánh ngọt đi.”
Hề Mạn: “Được thôi.”
Hai chị em đang trò chuyện, một chiếc xe lái vào trong sân, hai người phụ nữ đi giày cao gót, trang điểm xinh đẹp đi xuống.
Lương Thuần tháo kính râm xuống, liếc mắt đã thấy Hề Mạn và Thẩm Tịch Dao nên lập tức kéo Lộ Yên Nhiên ở bên cạnh.
Lộ Yên Nhiên xách túi mỉm cười đi đến: “Cô Thẩm, trùng hợp thật đấy, cô cũng thích dưỡng sinh quán này à?”
Trước đấy khi Thẩm Tịch Dao bị mẹ cô ấy lôi kéo tham gia tiệc rượu đã từng gặp hai người này, lúc ấy Lộ Yên Nhiên và Lương Thuần cực kỳ nịnh nọt lấy lòng cô ấy bởi vì thân phận cô chủ nhà họ Thẩm.
Thẩm Tịch Dao không thích kiểu nhóm chị em cây khế này, cho nên ấn tượng của cô ấy với mấy người này cũng chẳng tốt lắm.
“Xin lỗi, chúng tôi còn có việc.” Thẩm Tịch Dao lôi kéo Hề Mạn muốn rời đi.
Thẩm Tịch Dao không thèm nể mặt cô ta, lại tiếp tục thân thiết với Hề Mạn như trước, chuyện này khiến trong lòng Lộ Yên Nhiên thấy không vui.
Cô ta lại nghĩ đến chuyện hôm đó vì Hề Mạn mà bị Giản Chước Bạch đuổi ra khỏi Tần Lan Các, càng cảm thấy khó chịu hơn.
Thấy hai người kia sắp sửa đi xa, tự dưng Lộ Yên Nhiên lại gọi lại: “Hề Mạn!”
Thẩm Tịch Dao ngẩn ra, nhìn về phía người bên cạnh mình: “Chị Mạn Mạn, chị quen hai người họ à?”
“Đương nhiên là có quen, chúng tôi là bạn học cấp ba.”
Lộ Yên Nhiên đuổi theo, vén mái tóc dài bên tai lên, nhìn về phía Hề Mạn: “Đêm đón gió tẩy trần cho Giản Chước Bạch, chẳng phải đã bảo với cô là chúng tôi ở tầng năm sao. Có rất nhiều bạn học đã đến đấy, rất náo nhiệt, sao cô lại không chịu đến thế?”
Hề Mạn thờ ơ nhìn Lộ Yên Nhiên: “Rốt cuộc cô muốn nói gì đây?”
Lộ Yên Nhiên cười: “Tại vì tối hôm đấy không thấy cô đâu nên tôi muốn quan tâm hỏi thăm cô mấy câu thôi.”
Cô ta thở dài: “Cô lo lỡ có chuyện gì đúng không, Thẩm Ôn đã biết chuyện của cô với Giản Chước Bạch hồi cấp ba chưa nhỉ? Thật ra dù cô với Giản Chước Bạch trước kia...”
Cô ta cố ý tạm dừng một lúc: “Bây giờ đã qua bao nhiêu năm rồi, chúng ta đều là bạn học, chỉ là một cuộc tụ tập đơn giản thôi, Thẩm Ôn sẽ đồng ý mà, cô cẩn thận quá rồi.”
Hề Mạn cảm thấy hơi buồn cười.
“Lộ Yên Nhiên, dù gì cô cũng là người trưởng thành rồi, đừng có làm mấy trò xiếc trẻ con đấy nữa, trông mất thể diện lắm đấy. Cô nói mấy câu này ngay trước mặt Tịch Dao, chẳng phải là cô hy vọng mấy lời này truyền đến tai Thẩm Ôn thông qua em ấy à?”
Cô lấy một tấm danh thiếp công việc của Thẩm Ôn ra từ túi xách, chỉ vào số điện thoại trên đấy: “Tôi khuyên cô nên gọi điện thẳng cho thư ký của anh ấy, tốc độ truyền lời còn nhanh hơn đấy. Đương nhiên, có thể khiến Thẩm Ôn nghe hay không còn phải xem thư ký Lý này có nể mặt cô không nữa.”
Không để ý đến biểu cảm nghẹn lời của Lộ Yên Nhiên, Hề Mạn nhét danh thiếp vào lòng cô ta rồi kéo Thẩm Tịch Dao rời đi.
Đến quán bánh ngọt gần đấy, Thẩm Tịch Dao vẫn còn chưa hoàn hồn lại được: “Vậy nên cô gái lúc trước Giản Chước Bạch theo đuổi hai năm là chị à? Chị Mạn Mạn, chị là ánh trăng sáng của Giản Chước Bạch á!”
Giọng của cô ấy quá to, Hề Mạn vội che miệng cô ấy lại: “Không có đến mức đấy đâu, chuyện của mấy năm trước rồi, em đừng nói linh tinh.”
Thẩm Tịch Dao lấy tay cô ra, giơ ngón tay cái với cô, cực kỳ khâm phục: “Chị Mạn Mạn, định lực của chị ghê thật!”
Gương mặt kia của Giản Chước Bạch, anh chỉ cần ngoắc ngón tay là đã có biết bao nhiêu con gái nhào về phía anh rồi, vậy mà Hề Mạn được anh theo đuổi hai năm lại không hề rung động.
Thẩm Tịch Dao cảm thấy đây không còn là chuyện đơn giản như chỉ có định lực nữa rồi.
Hề Mạn xem thực đơn, chọn bánh kem cherry cô thích nhất rồi đưa thực đơn cho Thẩm Tịch Dao: “Lúc đấy chị chỉ nghĩ đến chuyện thi đại học, không nghĩ đến chuyện tình cảm.”
Thẩm Tịch Dao chọn bừa một món ngọt, chờ nhân viên phục vụ rời đi, cô ấy cảm khái: “May mà chị không nghĩ đến đấy, nếu không thì giờ đã không đến lượt anh của em rồi.”
Nhắc đến Thẩm Ôn, ánh mắt Hề Mạn hơi uể oải.
Cuộc gọi kia của Tiết Thu Nghiên, hơn nữa hành động đi sớm về muộn của anh ba cứ khiến cô có cảm giác bồn chồn đầy khó hiểu.
Cô liếm môi dưới hỏi Thẩm Tịch Dao: “Em có biết Tiết Thu Nghiên không?”
Thẩm Tịch Dao ngẩn ra, cẩn thận nhớ lại một lúc: “Người mà anh em hẹn hò trong bốn năm đại học á? Sao tự dưng lại nhắc đến chị ta làm gì?”
Nhân viên phục vụ bê đồ ngọt lên, Hề Mạn lấy thìa ăn một miếng nhỏ, cô cố gắng sao cho giọng điệu trở nên nhẹ nhàng thản nhiên: “Cũng không có gì, chỉ là sáng hôm qua chị nhìn thấy cô ấy gọi điện cho anh em.”
Cô ngước mắt hỏi Thẩm Tịch Dao: “Nghe nói Tiết Thu Nghiên ra nước ngoài chưa được bao lâu hai người họ đã chia tay. Bây giờ cô ấy đã về nước rồi à?”
Thẩm Tịch Dao suy nghĩ: “Em nhớ chị ta học mỹ thuật, sau đấy lại đến học viện mỹ thuật Paris học thêm, trở thành một hoạ sĩ cũng có chút danh tiếng. Bây giờ chị ta đang ở đâu thì có lẽ lên mạng có thể tra được đấy.”
Nói xong Thẩm Tịch Dao mở trình duyệt ra, tìm tin tức của Tiết Thu Nghiên: “Tìm được rồi, mấy năm nay chị ta vẫn còn ở Paris, có lẽ là không về nước, có phải là chị nghĩ nhiều rồi không?”
Biểu cảm của Hề Mạn cứng đờ.
Thẩm Ôn đi công tác một tháng, nơi anh ấy đến chính là Paris.