Lãng mạn nồng cháy

Thấy cậu ta rất hài lòng với công việc sắp tới, vì thế Hề Mạn cảm thấy không thể để cậu ta tiếp tục kênh kiệu trước mặt Giản Chước Bạch được nữa. Cô liếm môi dưới, cố gắng nhắc nhở một câu: "Cậu có biết chủ tịch tập đoàn Giản Trì là ai không?"
 
Cô lặng lẽ chỉ vào người đàn ông bên cạnh, muốn nhắc nhở Việt Hiểu Tuấn, bảo cậu ta nhanh câm miệng, đây là ông chủ của cậu ta đó.
 
Nhưng mà Việt Hiểu Tuấn lại không hề phát hiện cử chỉ của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong đầu cậu ta đều là suy nghĩ chị gái xinh đẹp chủ động nói chuyện với cậu ta, nhất định là chị ấy rất hài lòng với việc cậu ta có thể vào tập đoàn Giản Trì!
 
Cả người Việt Hiểu Tuấn bắt đầu lâng lâng: "Tổng giám đốc tập đoàn Giản Trì á? Em không biết, em chỉ biết anh ta xuất phát từ gia tộc giàu có nổi tiếng nhất của thành phố Lan chúng ta, họ Giản, còn cụ thể thì em chưa từng tìm hiểu."
 
Cậu ta vung tay lên, không quan tâm: "Mặc kệ anh ta là ai đi, dù sao em cũng không quan tâm đến anh ta."
 
Hề Mạn: "..."
 
Có lẽ cậu ta nên tìm hiểu thêm đi.
 
E rằng bây giờ cậu ta sắp chết rồi đó, Hề Mạn không nói ra câu này.
 
Giản Chước Bạch đột nhiên cảm thấy mất mặt, cuối cùng kiên nhẫn nói: "Cậu đang bắt chuyện với vợ tôi trước mặt tôi đấy, cậu cảm thấy cuộc sống quá thuận lợi à?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Việt Hiểu Tuấn sửng sốt: "Hai người không phải là vợ chồng giả sao?"
 
"Ai nói với cậu chúng tôi là giả?" Giản Chước Bạch lấy giấy chứng nhận kết hôn từ trong túi ra, ngón tay chỉ vào ảnh chụp chung của hai người: "Mở to mắt nhìn xem, đây là thật!"
 
Việt Hiểu Tuấn lướt qua ảnh chụp chung của hai người rồi lại nhìn thấy thông tin dưới đây.
 
Giản Chước Bạch... Sao cái tên là quen quen nhỉ, như thể cậu ta đã được nghe ở đâu đó vậy.
 
Cậu ta vẫn kịp chưa suy nghĩ nhiều thì Giản Chước Bạch đã đóng giấy chứng nhận kết hôn lại, đút vào túi, sau khi xuống xe, anh mở cốp xe.
 
Nghĩ đến hành lý của mình, Hề Mạn vội vàng đuổi theo.
 
Hành lý vừa lấy ra, cốp xe còn chưa đóng lại thì chiếc xe đột nhiên lao đi như bay, ngay cả tiếng chào hỏi cũng không nói.
 
Sự việc xảy ra quá đột ngột, Hề Mạn và Giản Chước Bạch đều hơi bối rối.
 
Nhìn về phía chiếc xe rời đi, Hề Mạn suy đoán: "Cậu ta có thấy tên trên giấy chứng nhận kết hôn không nhỉ?"
 
Chạy nhanh như vậy, rõ ràng là thấy rồi.
 
Giản Chước Bạch sâu xa nói: "Xem ra yêu cầu tuyển dụng của bộ phận nhân sự quá thấp."
 
"Anh chỉ đang đánh giá một chiều thôi, có lẽ người ta có khả năng chuyên môn rất cao thì sao." Nghĩ đến chuyện vừa nãy, cô đã muốn cười: "Cơ mà mắt không tốt lắm."
 
Bất chợt nhớ tới cái gì đó, Hề Mạn quay đầu, trong ánh mắt mang theo ý tứ dò xét: "Không đúng nhé, vừa rồi anh nói tôi mang giấy chứng nhận kết hôn bên người là yêu thích không buông tay vậy sao anh cũng mang theo bên người?"
 
"Tôi hiểu rồi." Hề Mạn học theo giọng điệu vừa rồi của anh: "Là anh thích tôi cho nên mới cầm mãi không buông giấy chứng nhận kết hôn kia."
 
Cô cũng muốn cho anh nếm thử cảm giác bị hiểu lầm.
 
Giản Chước Bạch ngây người một giây, mặt không đỏ lòng không loạn, thản nhiên nhìn thẳng vào cô: "Đúng vậy, tôi thích cô, yêu không nỡ buông tay đó."
 
Anh không làm theo kịch bản bình thường mà hành động như thật vậy, mắt đầy vẻ thâm tình khiến cô suýt nữa tin thật, luống cuống đứng tại chỗ.
 
Trong một khoảnh khắc, gió thổi xung quanh cũng như đứng yên lại.
 
Tất cả những điều này không phải là Giản Chước Bạch đang tính kế đấy chứ, anh mà còn thích cô ư?
 
Chuyện này là quá đột ngột, Hề Mạn không thể phản ứng kịp, thậm chí không biết phải làm gì cho tốt, khuôn mặt hiện rõ vẻ bối rối.
 
"Cô tin sao?" Giản Chước Bạch lại lên tiếng, phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
 
Hề Mạn hoàn hồn, nghe thấy tiếng cười trêu ghẹo của người đàn ông.
 
"Anh có thể bớt nói đùa một chút không!" Hề Mạn tức giận đẩy anh một cái.
 
Cô không muốn nói nhảm với anh nữa, đang muốn rời đi lại phát hiện ra nơi này không phải là khu dân cư.
 
"Đây là đâu?"
 
Giản Chước Bạch nhìn cô, thu lại đáy mắt phức tạp, quay về bộ dáng bất cần đời lúc trước: "Lúc gọi xe hẹn hò tôi đã chọn bừa địa chỉ."
 
Nếu để cho anh gọi xe cho thuê, chứng tỏ Hề Mạn không có ý định cho Thẩm Ôn biết cô sống ở đâu.
 
Giản Chước Bạch cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt kia nên bèn vui vẻ giúp cô giấu diếm.
 
Hề Mạn hiểu rõ, cô nhớ tới vali của mình, đang định nhận lấy từ tay anh thì Giản Chước Bạch lại đè tay cô lại, cầm giữa không trung nói: "Cái này là nghĩa vụ của việc làm chồng, tôi vẫn nên làm."
 
Bàn tay của Hề Mạn bị bàn tay rộng dày ấm áp của anh đè lại, cô vừa nâng mắt lên đã đối diện với đôi mắt nóng rực, sâu xa của người đàn ông.
 
Một tia nắng xuyên qua tán cây bên cạnh chiếu vào khuôn mặt anh hùng của mình, làm nổi bật ngũ quan ngày càng sâu sắc của anh, mũi cao môi mỏng, khuôn mặt Giản Chước Bạch luôn lộ ra một chút lười biếng và kiêu ngạo.
 
Mu bàn tay của Hề Mạn như bị bỏng, cô mau chóng rụt tay lại.
 

 
Lại ngăn một chiếc xe cho thuê, hai người trở về Giản Khê Đình của Giản Chước Bạch.
 
Bên ngoài cổng, Giản Chước Bạch đứng đối diện với khóa nhận dạng khuôn mặt ở cửa, thao tác vài cái rồi nghiêng người nhường vị trí: "Đứng đây."
 
Hề Mạn đứng dưới camera, thông tin khuôn mặt của cô được ghi trực tiếp lại.
 
Trước khi vào bên trong, cô ngước mắt lên nhìn về phía người đàn ông kiêu ngạo, lạnh lùng trước mắt: "Anh đã nói sau khi tôi chuyển đến, anh sẽ giúp anh ta làm ăn. Khi nào anh ký hợp đồng với anh ta đây?"
 
Vẻ dịu dàng trên mặt của Giản Chước Bạch nhạt đi, bây giờ cô còn chưa bước vào nhà đã nói chuyện làm ăn với anh đầu tiên.
 
Hề Mạn lại nói: "Chuyện anh hợp tác với anh ta không cần phải nhắc đến tôi, tôi không muốn anh ta biết tôi đã giúp anh ta."
 
Có một làn gió thổi qua cửa, rõ ràng là mặt trời chiếu sáng nhưng gió vẫn có thể làm cho mọi người cảm thấy mát mẻ.
 
Cuối cùng Giản Chước Bạch đã nhớ ra cô vì Thẩm Ôn nên mới đồng ý kết hôn với anh.
 
Đầu lưỡi chống lên răng hàm, không thấy rõ vẻ mặt Giản Chước Bạch: "Cô vẫn để ý anh ta như vậy à, cái gì cũng nguyện ý làm vì anh ta sao? Thậm chí còn âm thầm trả giá hộ nữa?"
 
"Anh nghĩ nhiều rồi." Hề Mạn nhìn anh một cái: "Tôi không muốn sau này anh ta biết sẽ cảm thấy tôi còn vương vấn anh ta sau đó lại dây dưa với tôi, sẽ rất khó chịu. Tôi trả lại ân tình của anh ta chứ không phải trả lại cho anh ta xem, chỉ cần tự mình không thẹn với lương tâm là được rồi."
 
Thẩm Ôn nuôi cô trong bảy năm, cô đã không thể trả lại cho anh ta bất cứ điều gì nên đây là những gì cô làm cho Thẩm Ôn lần cuối cùng, từ đây không còn ân oán gì và cũng không nợ lẫn nhau nữa.
 
Trong tiệc cưới của Tần Viễn, cô cũng tính là trả thù rồi trở về, cần gì sau này còn phải dây dưa không rõ ràng.
 
Sau này sẽ là người xa lạ không liên quan đến nhau nữa, điều tốt cho tất cả mọi người.
 
Câu trả lời của Hề Mạn khiến sắc mặt Giản Chước Bạch thả lỏng hơn không ít.
 
Anh cũng hy vọng, tốt nhất Thẩm Ôn không nên xuất hiện trong cuộc sống của cô nữa.
 
"Được rồi, tôi hứa với cô."
 
Tích Dịch trong phòng đã nghe thấy động tĩnh từ lâu rồi, lúc này nó đang liên tục kêu "gâu gâu", đồng thời không ngừng bám vào cửa bên trong.
 
Giản Chước Bạch đẩy cửa ra, nó lập tức vui vẻ chồm tới, liên tục ngửi và liếm anh.
 
Nhìn thấy Hề Mạn, nó lại vẫy đuôi đi cọ cọ vào người cô.
 
Không ngờ Tích Dịch còn nhớ mình, Hề Mạn vui vẻ ôm lấy nó, nhếch miệng cười hỏi: "Tiểu Tích Dịch, có nhớ chị không?"
 
Nhìn thấy chó con, cô lập tức vứt bỏ tất cả những phiền não và khó chịu kia, yên thương sờ sờ nó, nói chuyện cũng nhẹ nhàng và dịu dàng hẳn.
 
Giản Chước Bạch rũ mắt nhìn cô, trong lúc nhất thời anh lại hơi thất thần.
 
Tích Dịch rất thích sự gần gũi của Hề Mạn, nó vẫy đuôi, ngửa đầu hôn khuôn mặt của cô, giây sau còn muốn hôn miệng cô.
 
Giản Chước Bạch nhíu mày, đẩy đầu chó của nó ra: "Đùa giỡn lưu manh gì vậy? Ai mày cũng thân mật à, tốn công nuôi mày quá."
 
Hề Mạn sờ vào đầu chó con: "Tích Dịch, ba em thật nhỏ mọn, em gần gũi với chị gái cũng ghen tuông."
 
Giản Chước Bạch nhướn mày: "Sao tôi lại là ba, còn cô lại là chị?"
 
Nụ cười trên khóe miệng Hề Mạn cứng đờ.
 
Dựa theo quan hệ hiện tại đã đi lĩnh chứng của cô và Giản Chước Bạch thì Tích Dịch có nên gọi cô là mẹ không nhỉ?
 
Nghĩ đến xưng hô này, tự dưng Hề Mạn có chút không được tự nhiên.
 
Nhưng cô cũng chỉ là vì giúp anh ứng phó với nhà anh nên mới kết hôn thôi, cũng không phải là vợ chồng thật, chắc là không cần so đo nhiều như vậy đâu nhỉ?
 
Cô kiên trì nói: "Tôi thích làm chị gái của Tích Dịch cơ."
 
"Nếu cô cứ phải như vậy…" Giản Chước Bạch Thiển thiển dắt khóe môi: "Tôi làm anh rể nó cũng được."
 
Anh rể?
 
Vành tai Hề Mạn lại đỏ lên một chút, trên mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: "Chúng ta không ở cùng với anh trai và chị dâu của anh cho nên không cần phải nhất thiết gọi hai chúng ta là một đôi như thế."
 
"Vậy làm sao được, nhỡ đâu bại lộ thì làm sao bây giờ?"
 
"..."
 
Hề Mạn buông Tích Dịch ra, kéo vali đi vào.
 
Giản Chước Bạch khom lưng lấy ra hai đôi dép một màu xanh một hồng từ trong tủ ra, đặt đôi màu hồng ở trước mặt cô: "Thay giày đi."
 
Thấy Hề Mạn nhìn chằm chằm dép lê, anh nói: "Tiện tay mua thôi, chê xấu thì lát nữa cô tự đi mua đi."
 
Thực ra cũng không hẳn là xấu, chỉ có điều nó quá bánh bèo rồi, đầu thỏ gắn trên còn trông khá đáng yêu.
 
Cô đi dép lê vào, kích thước vừa vặn, đôi dép màu hồng nữ tính làm nổi bật đôi chân trắng nõn, nhỏ nhắn tinh xảo của cô.
 
Giản Chước Bạch cúi đầu nhìn lướt qua, nhướng mày: "Mấy năm nay chân cô không lớn hơn à?"
 
Hề Mạn vô thức ngẩng đầu lên, nghe được người đàn ông nói tiếp: "Tôi dựa theo số giày của cô hồi còn học lớp 11 vậy mà trông không hề chật chút nào."
 
Hề Mạn không biết nên nói gì: "Ai nói người ta cao hơn thì chân phải to ra, tôi học lớp 11 đã cao một mét sáu mươi tư, bây giờ là một mét sáu mươi bảy phẩy năm, rõ ràng tôi cao hơn ba phẩy năm centimet đó, anh không nhìn ra ư?"
 
"Thêm ba phẩy năm centimet thì sao?" Giản Chước Bạch phóng đại lặp lại một lần nữa, kéo cổ tay cô gần lại, rũ mắt nhìn chênh lệch giữa hai người, từ từ đánh giá: "Vẫn còn thấp như vậy, nếu cô không nói ra cô cao hơn ba phẩy năm centimet thực sự là... Không thấy rõ đâu."
 
Vừa dứt lời, Hề Mạn tức giận đến mức nhấc chân giẫm lên ngón chân trái của anh.
 
Giản Chước Bạch khoa trương kêu một tiếng, ôm chân khom lưng xuống.
 
Hề Mạn thẳng lưng, đắc ý nói: "Anh cao quá, tôi giẫm anh một chút anh sẽ đau sao?"
 
"Lần nào cô cũng đạp lên vị trí này, không đổi chỗ khác chút sao." Giản Chước Bạch đỡ đau một chút thì mới đặt chân xuống đất lại: "Cứ thế này sớm muộn gì cũng bị chân của cô giẫm mà tàn phế."
 
Trước kia cái miệng này của Giản Chước Bạch đã chọc cô tức giận không ít lần, cả người anh cơ bắp cứng rắn nên Hề Mạn đánh anh sợ đau tay bèn theo thói quen giẫm lên chân anh.
 
Trước đây anh đều mang giày, đây lần đầu tiên giẫm lên trực tiếp trong khi anh đi dép.
 
Nhưng vừa rồi Hề Mạn cũng không dùng nhiều sức lắm, thực sự đau như vậy sao?
 
Cô cảm thấy biểu cảm của người đàn ông hơi quá nhưng da anh trắng, ngón chân cái đã thực sự hơi đỏ lên.
 
Cô chột dạ: "Tôi thực sự không sử dụng sức mà, anh yếu đuối quá đó."
 
Giản Chước Bạch hừ cười một tiếng: "Cô xin lỗi không có thành ý gì cả."
 
"Vậy phải làm sao bây giờ, tôi xoa cho anh nhé?"
 
“Được đấy."
 
"..."
 
Do dự trong hai giây, cô vươn bàn chân ra, cọ xát ngón chân cái của anh vài lần.
 
Hành động này khiến cô hơi không đứng vững, cô nắm lấy áo của Giản Chước Bạch để giữ thăng bằng.
 
Cô đến rất gần, Giản Chước Bạch có thể ngửi thấy mùi hoa cam ngọt ngào và dễ chịu trên tóc của cô, từng sợi tóc quẩn quanh chóp mũi khiến trái tim và tâm trí anh hỗn loạn.
 
Chân hai người vẫn dán sát vào nhau, Giản Chước Bạch rũ mắt nhìn cô, giọng nói nghẹn ngào xen lẫn sự không tự nhiên: "Vừa mới kết hôn cô đã muốn mưu sát chồng mình rồi, sau này tôi còn có thể có cuộc sống tốt đẹp không?"
 
Hề Mạn sững sờ một chút, bàn chân vẫn còn đặt trên mu bàn chân của anh, từ từ nhấc mí mắt lên.
 
Bốn mắt nhìn nhau, cô đụng phải ánh mắt nóng bỏng Giản Chước Bạch.
 
Hề Mạn phản ứng lại anh nói gì, nhanh chóng thu chân lại, đi dép vào.
 
Không hiểu sao nhịp tim của cô lại đập hơi nhanh.
 
"Tôi đã xoa giúp anh rồi đó." Hề Mạn không dám nhìn vào Giản Chước Bạch nữa, cô kéo vali và nhanh chóng đi vào bên trong nhà.
 
Giản Chước Bạch còn đang giật mình tại chỗ, trong đầu là nụ cười xinh đẹp rạng ngời trên mặt cô khi cô đột nhiên giẫm lên anh.
 
So với dáng vẻ nặng nề buồn bực của cô mỗi lần nói về Thẩm Ôn thì anh thích cô bây giờ hơn, gian xảo, hoạt bát, thoải mái và vui vẻ khiến cho người ta nhìn đã cả thấy vui lây.
 
Một cô gái như vậy, mới là dáng vẻ khắc sâu trong ký ức của Giản Chước Bạch.
 
Vị trí trên bàn chân bị cô cọ xát hơi nóng lên.
 
Thậm chí anh còn có thể nhớ lại đôi chân nhỏ nhắn, khéo léo, trắng như ngọc vừa rồi của cô, khi ngón chân vô tình chạm vào ống quần của anh đã tạo nên xúc cảm ma sát nhỏ với mắt cá chân.
 
Yết hầu của anh chuyển động lên xuống, anh giấu vẻ tối tăm trong mắt lại, cất bước đi theo cô.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui