Lãng mạn nồng cháy

Buổi tối, lúc Hề Mạn trở về nhà sau khi đi mua sắm ở ngoài thì Giản Chước Bạch vẫn chưa tan làm.
 
Hề Mạn cho Tích Dịch ăn tối xong, rồi chơi với nó trong phòng khách một lúc, cô nghĩ ngợi về ngày đầu tiên nhận chức vào ngày mai.
 
Kim đồng hồ trên tường chỉ chín giờ, Hề Mạn tính quay về phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô vừa mới bước đến chỗ công tắc, chuẩn bị tắt đèn ở tầng một thì có tiếng mở cửa vang lên.
 
Tích Dịch sủa hai tiếng “gâu gâu”, vui vẻ phe phẩy cái đuôi đi qua chào chủ.
 
Tối nay Dì Trương không ở đây, hai người họ cũng chẳng cần vờ vĩnh ra vẻ tình cảm mặn nồng. Bởi vì cô giấu giếm chuyện nhận chức ở Tập đoàn Giản Trì nên cô thấy chột dạ trong lòng, cô sợ anh sẽ hỏi. Vì vậy, Hề Mạn định phớt lờ Giản Chước Bạch đi thẳng lên lầu.
 
Cô đi đến cửa thang máy, chợt nhớ tới bộ quần áo mới mua chiều nay vẫn còn để trên ghế sô pha, thế là quay trở lại lấy đồ.
 
Người đàn ông đã đi vào phòng khách, áo vest âu phục vứt bừa sang một bên, tựa người vào lưng ghế sô pha.
 
Có lẽ Giản Chước Bạch cảm thấy nóng nực, bàn tay thon dài, trắng trẻo đưa lên nới lỏng cà vạt trước ngực, sau đó anh nằm lên ghế sô pha.
 
Dáng người anh cao ráo lại thêm đôi chân dài, sau khi nằm xuống sô pha vừa chật vừa ngắn thì từ phần bắp chân trở xuống gần như là hoàn toàn chạm xuống đất.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hề Mạn thấy anh chưa thay dép lê, mũi của đôi giày da đen tuyền với giá trị đắt đỏ trở nên sáng bóng dưới ánh đèn.
 
Gương mặt Giản Chước Bạch vốn có màu da trắng lạnh nhưng lúc này đây lại để lộ chút hồng hào.
 
Khi Hề Mạn bước đến gần, cô ngửi thấy mùi rượu phả tới.
 
Xem ra anh uống cũng nhiều đây.
 
Để ý thấy quần áo mới của mình bị anh đè lên, Hề Mạn bỗng trợn tròn mắt, cô bước nhanh về phía trước rồi kéo cái túi đựng quần áo ra.
 
Giản Chước Bạch đè chặt quá nên Hề Mạn kéo không ra.
 
Hành động kéo đồ này khiến người đàn ông nằm trên sô pha từ từ mở mắt, trong đôi mắt trong veo lộ ra nét mờ mịt, sạch sẽ lại thuần khiết, hệt như một đứa trẻ ngây thơ vô tội bị người ta làm hốt hoảng.
 
Vẻ mặt Hề Mạn trông hơi sầu não, chỉ vào túi đồ nói: “Anh nhấc người lên chút đi, đè vào đồ của tôi rồi.”
 
Người đàn ông tự giác nhấc lưng lên để cô dễ dàng lấy đồ về.
 
Hề Mạn quay người định bước đi nhưng ngẫm nghĩ một lát, cô quay đầu lại định nhắc anh về phòng mình mà ngủ.
 
Vừa ngước mắt lên đã thấy tầm mắt Giản Chước Bạch đang dừng trên người mình.
 
Ánh mắt anh trong veo, không hề đan xen bất cứ cảm xúc gì, cứ như vậy mà nhìn cô.
 
Từ trước đến nay, Hề Mạn chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của anh. Lời đã đến đầu môi nhưng lại chẳng thốt ra được, cô quên mất mình muốn nói gì.
 
“Tôi muốn uống nước.” Anh bỗng lên tiếng, trông đợi nhìn Hề Mạn.
 
Không khí trong phòng khách ngưng trệ chừng hai giây, cô chỉ tay vào bản thân với vẻ không chắc chắn: “Tôi là ai?”
 
“Tôi muốn uống nước.”
 
“…”
 
Hề Mạn lại giơ một ngón tay ra, lắc lắc trước mắt anh, trông thấy ánh mắt anh di chuyển theo, hỏi tiếp: “Đây là mấy?”
 
“Tôi muốn uống nước.”
 
“…” Ngốc quá vậy.
 
Hề Mạn nhìn Tích Dịch đang ngồi bên cạnh, sau đó cô giơ tay làm động tác “suỵt”, nhỏ giọng nói: “Say thật rồi, say bí tỉ luôn.”
 
Tích Dịch: “…”
 
Giản Chước Bạch có hơi mất kiên nhẫn, cao giọng nói: “Tôi muốn uống nước!”
 
Bộ dạng này của anh trông rất giống trẻ con đang làm ầm ĩ đòi ăn kẹo ở trường mẫu giáo.
 
Khi anh say rượu lại khác một trời một vực với lúc bình thường, Hề Mạn thấy hứng thú, muốn lấy điện thoại ra quay lại dáng vẻ này của anh. Cơ mà, cô sợ lại anh hối thúc tiếp, bèn dịu giọng nói: “Biết rồi, biết rồi. Đợi chút, tôi đi rót nước cho anh.”
 
Hề Mạn để quần áo cầm trong tay lên chiếc ghế sô pha đơn rồi đi vào phòng bếp. Cô lấy một chai nước tinh khiết đổ vào cốc hâm nóng nước, đun nóng đến nhiệt độ vừa phải, lại lấy mật ong trong tủ lạnh ra pha vào nước, mong là có thể giải rượu phần nào.
 
Cô quay lại phòng khách, Giản Chước Bạch vẫn đang nằm trên sô pha, thấy anh nhắm mắt mà không rõ là đã ngủ chưa.
 
Cô nhỏ giọng hỏi: “Còn muốn uống nước không?”
 
Người đàn ông mở mắt ra, thấy cốc nước trong tay Hề Mạn, anh lập tức ngồi dậy.
 
Cổ họng khát khô, anh nhận lấy cốc nước, uống một hơi cạn sạch nước trong cốc.
 
Lúc đưa lại cốc nước, Giản Chước Bạch liếm môi dưới, bấy giờ mới chậm chạp nhận ra có vị ngòn ngọt.
 
Hề Mạn nhìn cái cốc trống rỗng, cô hỏi anh: “Uống nữa không?”
 
“Buồn ngủ.” Cô hỏi một đằng, anh trả lời một nẻo.
 
Thấy anh như thế này, cô cũng không dám chắc Giản Chước Bạch có thể tự mò về phòng đi ngủ.
 
Còn nếu đưa anh về phòng thì với dáng người cao to này của anh cô cũng chẳng đỡ nổi.
 
Dù gì đêm nay dì Trương cũng không ở đây, nhìn thấy tấm thảm trên sô pha, Hề Mạn kéo nó qua đắp lên người anh: “Mấy ngày nay trời không lạnh, tối nay anh cứ ngủ ở đây nhé.”
 
Giản Chước Bạch nghe theo nằm xuống lần nữa.
 
Bộ dạng người đàn ông này lúc say rượu rất ngoan ngoãn, cũng không mượn rượu làm càn, không náo loạn ầm ĩ.
 
Rượu bia cũng tốt đấy chứ, so với lúc anh tỉnh táo trông dễ thương hơn nhiều.
 
Hề Mạn đang định đi lên lầu, còn chưa đi được hai bước thì bỗng nhiên cổ tay cô bị bàn tay người đàn ông giữ chặt.
 
Giản Chước Bạch lại mở mắt ra, thấy Hề Mạn lườm mình, đôi mắt lấp lánh, sáng ngời như vì dải ngân hà nhìn cô: “Kể chuyện đi.”
 
Hề Mạn: “?”
 
Có phải có nhầm lẫn gì đó không, anh thật sự xem mình như em bé đấy à?!
 
Cô nào biết kể chuyện chứ, Hề Mạn thử vùng vẫy thoát khỏi tay anh.
 
Song, Giản Chước Bạch vẫn nắm rất chặt, cô vừa dùng sức rút cổ tay ra đã bị đau.
 
Hề Mạn bị anh giữ khư khư không buông, cô hết cách: “Thôi được rồi, tôi kể chuyện, anh đang khiến tôi đau đấy, anh thả tay trước đi.”
 
Bấy giờ, Giản Chước Bạch mới chịu buông tay.
 
Hề Mạn xoa cổ tay đỏ bừng, hung dữ liếc anh một cái.
 
Đôi mắt của người đàn ông vẫn luôn thuần khiết như trước, tiếp tục nhắc lại như cái máy lặp: “Kể chuyện.”
 
Hề Mạn ngồi xếp bằng trên tấm thảm nhung dài cạnh ghế sô pha, có hơi phiền não, cô thật sự không biết kể chuyện.
 
Trông thấy ánh mắt mong đợi của Giản Chước Bạch, cô hắng giọng: “Ngày xửa ngày xưa, có một ngọn núi, trên núi có một toà biệt thự rộng lớn, trong tòa biệt thự ấy có một nàng tiên đang kể chuyện cho tên ngốc nghe. Cô ấy kể chuyện gì thế? Là kể về câu chuyện ngày xửa ngày xưa có một ngọn núi, trên núi có một toà biệt thự rộng lớn, trong biệt thự đó có một nàng tiên đang kể chuyện cho tên ngốc nghe. Nàng tiên kể gì ấy nhỉ? Cô ấy kể ngày xửa ngày xưa có một ngọn núi…”
 
“Không nghe cái này!” Giản Chước Bạch nhíu mày.
 
… Cũng đâu có ngốc.
 
Hề Mạn cắn môi, vẻ mặt vô tội: “Tôi chỉ biết kể mỗi chuyện này.”
 
Hồi còn bé, Hề Mạn không được nghe kể chuyện.
 
Mẹ cô qua đời sớm, ba cô lại bận bịu với công việc, chẳng có ai kể chuyện cho cô nghe cả.
 
Thi thoảng, cuối cùng ba cũng có thời gian rảnh rỗi bầu bạn cùng cô, Hề Mạn sẽ bảo ba ngồi cạnh giường, lắng nghe cô chia sẻ những câu chuyện xảy ra xung quanh mình trong thời gian gần đây.
 
Cô tích góp thật nhiều thật nhiều chuyện muốn kể với ba, làm gì có thì giờ nghe kể chuyện.
 
Có đôi lúc nói mãi nói mãi, cô ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay.
 
Hề Mạn ngẫm nghĩ trong chốc lát, cô đề nghị: “Hay là chúng ta tán dóc đi, kể xem hôm nay có những chuyện gì vui vẻ hoặc là không vui chẳng hạn? Tôi trước nhé, hôm nay tôi tìm được công việc rồi, còn mua quần áo mới, cực kỳ vui vẻ. Còn anh?”
 
Giản Chước Bạch nghiêm túc nhớ lại một lúc: “Không vui mà cũng vui.”
 
“Tại sao vậy?”
 
“Gặp phải vài người khiến tôi không vui, thấy bọn họ ân hận, khóc lóc đau khổ thì tôi lại vui vẻ.”
 
“Bọn họ là ai?”
 
“Họ công kích tôi, chỉ trích tôi, họ xem tôi như người có tội, là người dồn ép tôi ra nước ngoài.”
 
Sắc mặt Hề Mạn sững sờ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
 
Đây là lần đầu tiên Giản Chước Bạch chủ động nói về nguyên nhân anh đột ngột ra nước ngoài năm ấy.
 
Khi rời đi vào bảy năm trước, anh chỉ mới là một học sinh cấp ba, lúc ấy có thể làm ra sai lầm tày trời gì chứ?
 
Tại sao những người đó lại đối xử với anh như vậy?
 
Thì ra trước đây anh bị người khác ép buộc rời đi.
 
Những kí ức năm xưa lại ùa về trong tâm trí, đầu ngón tay Hề Mạn khẽ run, những tình cảm bị cô chôn sâu trong lòng, luôn luôn kìm nén chúng lại. Mà nay, chúng dường như muốn vùng vẫy thoát khỏi gông xiềng, khiến cô không thể nào kiểm soát được.
 
Hình như, cuối cùng cô đã nắm được thông tin quan trọng nào đó, Hề Mạn bất chợt bắt lấy cánh tay anh: “Vậy nên khi đó anh không nói tiếng mà đã bỏ đi, là vì anh có nỗi khổ tâm sao?”
 
Hàng lông mi dài của cô khẽ run, giọng nói càng lúc càng nhỏ, như thể đang tự nói với chính mình: “Anh có lý do khác, không phải như bọn họ nói…”
 
Người đàn ông nhìn bàn tay trắng nõn nà đang giữ chặt cánh tay anh, lòng bàn tay đặt lên tay cô, nắm lấy: “Cô sao vậy?”
 
Hề Mạn nhận ra mình thất thố, vội vàng buông tay Giản Chước Bạch, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, mỉm cười gượng gạo: “Không có gì, thực ra tôi luôn cảm thấy rất có lỗi với anh, tôi còn nghĩ rằng là vì tôi đối xử với anh quá tệ khiến anh chán tôi rồi nên mới ra nước ngoài. Bây giờ anh nói đã nói ra nguyên nhân, thế thì tốt rồi.”
 
Bỗng dưng cô thấy hơi khó xử, rũ mắt không dám nhìn anh: “Tôi nghĩ như vậy, có phải là đã quá xem trọng bản thân tôi không?”
 
Không biết Giản Chước Bạch ngồi dậy khỏi sô pha từ lúc nào, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
 
Hề Mạn bị anh ép buộc ngẩng đầu, đôi mắt đen láy như viên ngọc đen tuyền kia nghiêm túc nhìn cô, trong đó phản chiếu hình bóng cô thật rõ ràng.
 
Giọng nói trầm thấp lại êm dịu của người đàn ông thoảng qua bên tai: “Tôi không chán cô.”
 
Khuôn mặt anh tuấn mà lạnh lùng nghiêm nghị tiến sát lại từng chút một, thấy bờ môi mỏng quyến rũ, ưa nhìn của người đàn ông cách mình càng lúc càng gần, Hề Mạn lặng người nín thở, cả người như bị cố định một chỗ.
 
Mãi cho đến khi cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên môi, cô kinh ngạc mở to mắt, trong phút chốc, Hề Mạn chỉ cảm thấy da đầu mình tê rần, đầu óc trống rỗng.
 
Giản Chước Bạch vừa chạm môi cô vẫn chưa rời đi, hơi thở của Hề Mạn trở nên hỗn loạn, trái tim trong lồng ngực đập loạn nhịp, không chịu sự khống chế của cô nữa. Theo bản năng, cô muốn quay đầu chạy trốn nhưng lại bị bàn tay to lớn của người đàn ông giam giữ sau đầu, khiến cô không cách nào nhúc nhích được.
 
Hai cánh môi mỏng của anh chớp lấy cơ hội đó, áp xuống môi cô càng lúc càng gần, dây dưa qua lại giữa đôi môi cô.
 
Hai đôi môi chạm nhau mà không hề có bất cứ kỹ thuật nào nhưng lại vô cớ khiến con người ta cảm nhận được sự mềm mại, giống như được che chở một cách cẩn thận, dễ dàng sa vào lưới.
 
“Gâu gâu!” Tích Dịch quẫy đuôi nhìn hai người trước mặt nó.
 
Trong tích tắc, lý trí của Hề Mạn quay về, cô vội vàng đẩy anh ra, nhanh chóng đứng phắt dậy rồi lui về sau hai bước, vừa lúng túng vừa bực mình: “Anh ỷ việc mình uống say rồi là có thể giở trò lưu manh à?”
 
Còn Giản Chước Bạch giống như không nghe thấy, lại ngã đầu nằm xuống ghế sô pha, ngủ luôn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui