“Anh đi đâu? Khi nào thì đi vậy?”
Câu hỏi của Hề Mạn quá thẳng thắn, hơn nữa còn có vẻ vô cùng quan tâm nên Giản Chước Bạch miễn cưỡng ngước mắt lên nhìn cô, hình như anh có chút không vui: “Hai chúng ta đã kết hôn lâu như vậy, sao trước đây tôi không thấy cô quan tâm tôi như thế nhỉ?”
Lúc này Hề Mạn mới giật mình nhận ra mình đã hỏi nhiều rồi, rất dễ khiến người khác hiểu lầm cô có ý khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong buổi họp ngày hôm nay, giám đốc Dụ dặn cô và Trần Thịnh, Đổng Tường Văn đặt trước vé máy bay bay đến thành phố Z vào chủ nhật tuần này. Trong chuyến bay ngày hôm đó sẽ có nhân viên phòng tài vụ và bộ phận pháp lý đi cùng.
Theo những gì Hề Mạn biết thì từ năm ngoái Giản Trì đã có ý định thu mua hạng mục K&H này, từ bước đầu tiếp xúc với dự án này đến bây giờ, công việc thẩm định dự án bên đó đã hoàn thành xong xuôi.
Lần này bọn họ qua đó, sau khi liên hệ với nhân viên làm việc thường trú ở đấy xong sẽ phải chỉnh sửa tổng hợp tư liệu để đưa ra phương án và mục tiêu để công ty sẽ đàm phán với đối tác.
Đây là bước quan trọng nhất trong cả dự án, sự cố gắng trước đó của tất cả những đồng nghiệp khác đều vì để công ty có thể gia tăng lợi thế cho mình trên bàn đàm phán.
Căn cứ vào trách nhiệm được phân công, trên bàn đàm phán chắc chắn cần giám đốc bộ phận đầu tư Dụ Học Danh đứng ra đại diện công ty đàm phán với bên đối tác.
Nhưng mãi cho đến tận bây giờ, giám đốc Dụ cũng không nói rõ cho mọi người biết anh ấy có định cùng bọn họ bay tới thành phố Z không.
Bây giờ Giản Chước Bạch nói anh cũng phải đi công tác khiến cô không khỏi suy nghĩ không phải anh phụ trách hạng mục K&H đấy chứ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lòng dạ Hề Mạn rối như tơ vò không biết phải làm sao nhưng khuôn mặt vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi cho biết chút thôi, chủ yếu là tôi lo cho Tích Dịch, hai chúng ta đều đi hết sợ nó sẽ không quen. Anh… Lần này anh đi công tác chủ yếu làm gì vậy? Có phải đi lâu lắm không?”
Giản Chước Bạch vẫn như thường lệ đi đến phòng để quần áo lấy chăn nệm ra trải lên mặt đất, nghe cô hỏi “chủ yếu” là làm gì, anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Thứ hai tuần sau sẽ có một hội nghị thượng đỉnh của ngành này được tổ chức ở Trường Quản.”
Còn với anh mà nói, buổi đàm phán liên quan tới hạng mục K&H diễn ra vào một tuần sau cũng không phải chuyện quan trọng gì cả, mà trái lại hội nghị thượng đỉnh ngành lần này mới là chuyện thực sự quan trọng.
Hề Mạn nghe anh nói vậy xong sắc mặt bỗng dưng tươi tắn hẳn lên, cô đi đến bên cạnh anh: “Hôm thứ hai đấy anh phải đến Trường Quản sao?”
Hạng mục K&H cũng được triển khai vào thứ hai, chắc chắn lãnh đạo phụ trách dự án này sẽ phải đến thành phố Z vào ngày hôm đó.
Anh muốn đi Trường Quản tham gia hội nghị thượng đỉnh ngành, thế này chẳng phải đang xung đột lịch trình hay sao!
Xem ra hạng mục này không do anh quản lý rồi!
Trong phút chốc, Hề Mạn chỉ cảm thấy toàn thân mình nhẹ nhõm thư thái hẳn đi, hàng lông mày đang cau lại cũng giãn ra, cùng với đó tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.
Nhưng cô còn chưa vui vẻ được bao lâu, người đàn ông đã quay đầu lại, bất thình lình nói một câu: “Cô còn chưa nhậm chức được bao lâu mà đã đi công tác rồi? Cô định đi đâu?”
Ngay khi anh vừa hỏi xong, sống lưng Hề Mạn lập tức cứng đờ lại: “Loại nhân viên chạy dự án như bọn tôi đi công tác cũng là chuyện rất bình thường mà, cũng chỉ đi mấy thành phố gần đây thôi.”
Nói xong cô lại quay lại phòng để quần áo tiếp tục thu dọn hành lý.
Giản Chước Bạch chuẩn bị chỗ ngủ xong xuôi, vừa đặt mông ngồi xuống thì điện thoại trong túi đã kêu lên.
Giản Chước Bạch liếc mắt nhìn tên người gọi đến rồi nghe máy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng của thư ký Chu Lương Hàn: “Tổng giám đốc Giản, tôi đã sắp xếp xong lịch trình hôm thứ hai rồi, chuyến bay 6:40 sáng thứ hai cất cánh bay đến thành phố Z, chín rưỡi gặp mặt người phụ trách hạng mục K&H.”
“Sau đó, chúng ta còn phải lên máy bay chuyến bay lúc mười một giờ bay đến Trường Quản, hai giờ chiều tham gia hội nghị thượng đỉnh của ngành. Vào bảy giờ tối, sẽ có một buổi tiệc đấu giá từ thiện được tổ chức tại khách sạn Viễn Thương Phong Dật ở trung tâm thành phố Trường Quản…”
Nói đến đây, Chu Lương Hàn dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: “Sáng thứ ba anh muốn vòng lại về thành phố Z tiếp tục giám sát hạng mục K&H hay là quay về thành phố Lan?”
Giản Chước Bạch cũng chỉ nghe cho biết, sau khi nghe thấy trợ lý Chu hỏi vậy, anh im lặng một lúc rồi nói: “Quay về thành phố Lan.”
Nhân viên của bộ phận đầu tư và mua bán sáp nhập cũng cần thời gian để liên hệ trao đổi công việc với tổ thẩm định, lần này Dụ Học Danh cử người mới qua đó, còn chưa biết tố chất tâm lý của người đấy như thế nào nên anh sẽ không đến đấy để gia tăng áp lực tâm lý cho những người đó làm gì.
Chờ sau khi bàn giao trao đổi công việc xong xuôi cũng như vạch ra kế hoạch của dự án, anh lại đến đó tiếp quản phần sau của dự án cũng không muộn.
-
Chiều chủ nhật, khi sắp đến giờ đã hẹn với đám Đổng Tường Vân và Trần Thịnh, Hề Mạn kéo vali đi từ trên lầu xuống.
Cô mới vừa đi ra khỏi thang máy đã nghe thấy trong phòng khách có tiếng người nói chuyện.
Hề Mạn nhìn về phía tiếng nói vang lên, phát hiện anh trai của Giản Chước Bạch là Giản Quý Bạch đã đến, hai anh em đang đứng trước cửa sổ sát đất, dáng vẻ lười nhác, có vẻ như hai người họ đang nói chuyện với nhau.
Gen của nhà họ Giản quả thực rất tốt, người nào người nấy đều có hàng lông mày trông đẹp như một dãy núi nhìn từ xa, mắt hoa đào, mũi cao môi mỏng, khi hai anh em đứng cạnh nhau tuy khuôn mặt hai người trông rất giống nhau nhưng mỗi người lại có điểm nổi bật riêng của mình.
Nếu mà so sánh thì anh trai nhiều thêm một chút vẻ chững chạc lắng đọng sau nhiều quản lý Giản Trì, trong khi người em lại càng có vẻ kiêu ngạo, phóng khoáng không bị trói buộc nhiều hơn, trong vẻ đẹp trai lại hiện hữu vẻ lưu manh, giống như một ngọn lửa cháy hừng hực, hừng hực đến chói mắt, phong thái hăm hở tiến lên.
Trong lúc Hề Mạn còn đang ngẩn ngơ đắm chìm trong phong thái của hai anh em, hai người họ đã nghe thấy tiếng động nên đồng thời nhìn về phía này.
Hề Mạn nhớ rõ nhân vật mình phải sắm vai trước mặt Giản Quý Bạch, cô cười một tiếng, chủ động đi lên phía trước, đứng bên cạnh Giản Quý Bạch như lẽ đương nhiên: “Sao hôm nay anh hai lại có thời gian rảnh mà sang đây thế này, chị dâu không tới sao?”
“Tuần này, cô ấy về nhà ngoại nên không đến được, lát nữa anh đi đón cô ấy.” Giản Quý Bạch dịu dàng cười, nhìn về phía Hề Mạn: “Đúng lúc lại có chuyện cần bàn, anh đang nói chuyện với A Chước, em ấy nói muốn hỏi ý kiến của em.”
Hề Mạn không hiểu ra sao nhìn Giản Chước Bạch với ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.
Anh còn chưa kịp mở miệng trả lời, Giản Quý Bạch đã mở miệng nói tiếp: “Là như thế này, anh có một người bạn cùng phòng thời đại học vì lý do công việc mà bây giờ đang định cư ở Pháp, hôn lễ của cậu ấy sẽ diễn ra vào tháng sau, cậu ấy mời anh và chị dâu em qua Pháp tham dự. Anh cũng muốn nhân dịp này sẽ ở lại nước Pháp thêm mấy ngày, dẫn chị dâu em đi thăm thú xung quanh.”
“Ý kiến này rất hay đó, bây giờ có rất nhiều cặp vợ chồng sau khi kết hôn đều khó có cơ hội ra ngoài du lịch với nhau.” Hề Mạn mở miệng chân thành nói, trong lòng cũng thầm xúc động, cảm thán tình cảm mặn nồng của vợ chồng anh trai và chị dâu của Giản Chước Bạch.
Giản Quý Bạch lại nói: “Chủ yếu là anh chị không yên tâm về bọn trẻ, vừa khéo lúc đó anh chị cũng định cho Tiểu Bảo cai sữa, anh và chị dâu em quyết định đến lúc đó sẽ gửi thằng bé đến Mộ Thị ở An Cầm, nhờ cậu mợ thằng bé giúp chăm sóc nó mấy ngày.”
“Còn Điểm Điềm, con bé không quen ngồi máy bay thời gian dài nên cũng sẽ để con bé ở lại thành phố Lan. Trong nhà chỉ có người giúp việc sợ con bé sẽ khó chịu, anh chị muốn làm phiền em và A Chước chăm sóc con bé một chút, Sẽ không làm phiền các em quá lâu đâu, chỉ trong khoảng một tuần thôi, hai anh chị sẽ quay về.”
“Được thôi.” Hề Mạn vui vẻ đồng ý.
Trước đây lúc ba cô bận rộn công việc, bản thân cô cũng do người giúp việc nuôi lớn nên cô hiểu rất rõ cảm giác cô đơn bơ vơ không nơi nương tựa, không được giúp đỡ của con trẻ lúc người thân không ở bên cạnh.
Cho dù người giúp việc có chăm sóc tốt đến mấy, chung quy cũng không phải người nhà nên cảm xúc cũng khó được vỗ về.
Giản Chước Bạch là chú ruột của Điềm Điềm, có quan hệ ruột thịt với con bé nên để anh chăm sóc chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều.
Cô quay đầu nhìn về phía Giản Chước Bạch: “Em còn tưởng chuyện gì to tát nữa chứ, chẳng phải chuyện này tự anh có thể quyết định hay sao, việc gì phải hỏi lại em?”
Giản Chước Bạch uể oải nheo mắt lại, đôi mắt sâu đen láy nhìn thẳng vào cô: “Nhà chúng ta phải em nói mới tính, anh cũng không có địa vị gì trong cái nhà này cả nên dĩ nhiên phải hỏi em rồi.”
Anh diễn giống y như thật, Hề Mạn nghe thấy anh nói thế thì lập tức có chút ngượng ngùng, cô tránh né cái nhìn chân thành, nồng nàn tình cảm của anh.
May là cô cũng không cần đứng đây diễn cảnh tình cảm với anh quá lâu, Hề Mạn nhìn đồng hồ, áy náy nói với Giản Quý Bạch: “Anh hai, em có việc phải đi công tác, anh cứ từ từ trò chuyện với A Chước nhé, em phải ra sân bay để kịp giờ lên máy bay rồi.”
Lúc nghe thấy cô cũng theo anh hai thân thiết gọi anh là “A Chước”, dường như một sợi dây thần kinh nào đó trong lòng Giản Chước Bạch bị kích thích, khóe mắt anh hơi giật giật, sau đó chậm rãi ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào gò má của cô gái xinh đẹp sắc sảo kia.
Mấy năm qua ngoại trừ anh hai và chị dâu ra, không ai gọi anh bằng cái tên như vậy nữa.
Hơn nữa, cô còn gọi rất thân mật.
Không hiểu sao khi nghe cô gọi vậy, đáy lòng anh cảm thấy vô cùng thoải mái, khóe miệng anh hơi nhếch lên lộ ra nụ cười nhẹ.
Giản Quý Bạch để ý thấy va ly cô để cách chỗ họ đứng không xa: “Anh xin lỗi, trước đấy anh không biết em có việc, chúng ta nói chuyện cũng được một lúc chắc chắn trễ nãi giờ giấc của em rồi, để A Chước đưa em đến sân bay đi.”
Mi mắt Hề Mạn giật một cái, vội vàng nói: “Không cần đâu, em bắt xe đi là được, cũng rất tiện mà, hiếm khi anh hai đến đây chơi thế này, vẫn nên để anh ấy ở nhà nói chuyện với anh đi.”
“Thân là chồng sao có thể để tự em bắt xe còn em ấy trốn việc ở nhà nhàn hạ chứ?” Giản Quý Bạch nhìn đồng hồ: “Anh cũng phải đi đón chị dâu em rồi, ba chúng ta đi cùng đi.”
Hề Mạn còn chưa kịp nói gì thêm, Giản Chước Bạch đã đi qua kéo vali của cô sang chỗ họ đứng: “Đi thôi.”
Đang ở trước mặt Giản Quý Bạch, Hề Mạn sợ nếu mình cứ tiếp tục từ chối mãi sẽ để lộ sơ hở, cô chỉ có thể giả vờ như mình rất vui vẻ đi ra ngoài với Giản Chước Bạch.
Trong sân, cô ngồi lên xe Giản Chước Bạch, Giản Quý Bạch cũng lái xe ra khỏi cổng lớn.
Bọn họ không đi chung đường với nhau nên sau khi ra khỏi khu biệt thự rất nhanh họ đã mỗi người đi một ngả.
Sau khi thấy xe của Giản Quý Bạch đã đi xa, Hề Mạn nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ở vị trí ghế lái: “Anh để tôi xuống ở ven đường là được, tôi tự bắt xe đến sân bay.”
Nói xong cô bắt đầu tháo dây an toàn.
Nhưng Giản Chước Bạch hoàn toàn không có ý định dừng xe, anh tiếp tục dẫm chân ga đi về phía trước: “Dù gì cũng đã ra ngoài rồi, tôi đưa cô đến sân bay.”
“Thật sự không cần phiền phức như vậy đâu.” Trong lòng Hề Mạn có chút sốt ruột.
Giản Chước Bạch đích thân đưa cô đến sân bay, nhỡ may chạm mặt với đồng nghiệp công ty khiến Giản Chước Bạch phát hiện thật ra cô giấu diếm anh đến Giản Trì làm việc. Đến lúc đó không chỉ khiến mối quan hệ giữa họ trở nên lúng túng gượng gạo mà hơn hết nếu như bị đồng nghiệp nhìn thấy, mối quan hệ giữa hai người họ cũng không tiện nói cho đồng nghiệp biết rõ.
Chẳng lẽ cô lại nói rằng kết hôn với ông chủ sao?
Từ xưa đến nay, Giản Chước Bạch rất có uy vọng trong tập đoàn, nếu cô mang cái danh vợ tổng giám đốc này đi làm thì liệu sau này đồng nghiệp có xa lánh cô hay không?
Giản Chước Bạch không biết trong lòng cô đang suy nghĩ điều gì, anh chỉ liếc mắt nhìn vào camera đèn đỏ ở ngã tư: “Thắt dây an toàn vào.”
Hề Mạn bất đắc dĩ phải nghe theo anh, thắt dây an toàn lên lại lần nữa.
Trong cả chuyến đi, mắt cô luôn nhìn thẳng về phía trước, lúc sắp đến sân bay, cô vội vàng nói: “Thế anh dừng xe ngay gần đây cho tôi xuống luôn đi, tránh việc lái vào trong lại kẹt xe.”
Giản Chước Bạch vẫn không có ý định dừng xe lại: “Chỗ này làm gì dễ kẹt xe như thế? Cô còn phải lấy vali nữa cơ mà, tôi đưa cô đi làm giấy tờ luôn.”
Còn định đưa cô đi làm giấy tờ nữa?
Nghe anh nói vậy, Hề Mạn lập tức thấy hết sức căng thẳng, khóc không ra nước mắt: “Thật sự không cần đâu mà…”
Lúc gần đến lối vào tầng xuất phát, xe cộ cũng trở nên nhiều hơn, tốc độ xe Giản Chước Bạch cũng chậm lại.
Hề Mạn cảnh giác quan sát xung quanh, trong lòng thầm cầu nguyện đồng nghiệp tuyệt đối đừng xuất hiện ở đây.
Suy nghĩ không muốn chuyện gì đến thì chuyện đó lại xảy ra.