Lãng mạn nồng cháy

Trong phòng chờ lên máy bay, Hề Mạn suy nghĩ nhiều chuyện, lại nghĩ tới những câu Giản Chước Bạch nói lúc trước.
 
Cô không biết tại sao vừa nãy Giản Chước Bạch lại nhắc đến Thẩm Ôn, chẳng lẽ là do những lời cô nói trước đây vì kích thích để anh cố gắng học tập khiến anh hiểu lầm bản thân mình thua kém Thẩm Ôn sao?
 
Nhưng đó cũng là chuyện rất lâu trước đây rồi, đến tận bây giờ anh vẫn còn ghi nhớ trong lòng sao? Có phải do cô nghĩ nhiều rồi không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng nghĩ kỹ lại thì anh chưa thi đại học đã đi rồi, lúc trước Hề Mạn vẫn luôn không có cơ hội giải thích cho anh hiểu.
 
Lúc học cấp ba, nếu như quả thực tình cảm Giản Chước Bạch dành cho cô là nghiêm túc mà không phải vui chơi qua đường giết thời gian. Vậy quả thật mấy lời đó của cô có thể sẽ để lại cho anh cảm xúc thất bại chán nản, nhớ mãi đến tận bây giờ.
 
Trong đầu Hề Mạn lại hiện lên dáng vẻ lúc rời đi vừa nãy của anh, cô do dự một lát rồi sau đó vẫn gửi tin nhắn giải thích với anh.
 
Cô cứ gõ chữ rồi lại xóa, soạn tin nhắn một lúc lâu cô lại cảm thấy đột nhiên nhắn tin giải thích chuyện nhiều năm trước hình như có chút kỳ lạ, nhỡ đâu anh hoàn toàn không nhớ gì thì sao?
 
Tiếng thông báo chuẩn bị đến giờ lên máy bay vang lên, Đổng Tường Văn gọi Hề Mạn một tiếng, lúc đấy cô mới tỉnh táo thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.
 
Cô nhìn lướt qua nội dung tin nhắn đã soạn trong khung chat rồi thẳng tay xóa bỏ hết, lại vội vàng gõ mấy chữ: [Bây giờ tôi cảm thấy anh là ánh mặt trời chói chang.]
 
Nếu như anh vẫn nhớ chuyện trước đây, vậy chắc chắn anh biết dòng tin nhắn này của cô có nghĩa gì, cũng coi như là cô đã giải thích với anh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn nếu anh không nhớ, vậy xem như đây chỉ là một lời khen thông thường không có gì mới lạ.
 
Mặt trăng có gì đẹp chứ, nó hoàn toàn không biết tỏa sáng.
 
Ví dụ này của cô rất chính xác.
 
Suy nghĩ như vậy, Hề Mạn nhanh chóng nhấn gửi tin nhắn đi, sau đó cất điện thoại rồi lên máy bay với các đồng nghiệp.
 
Trong khoang hạng phổ thông, nhân viên phòng tài vụ và bộ phận pháp lý ngồi hàng ghế trước, Hề Mạn và Đổng Tường Văn, Trần Thịnh ngồi hàng ghế sau.
 
Đổng Tường Văn cảm thấy Hề Mạn mất tập trung nên hỏi cô: “Cô không sao chứ?”
 
Hề Mạn còn đang suy nghĩ không biết Giản Chước Bạch có nhận được tin nhắn của mình không, nghe thấy vậy thì cười, thuận miệng nói: “Có lẽ tôi có hơi căng thẳng, hồi hộp.”
 
Nói đến chuyện này, Trần Thịnh cũng xen lời hùa theo: “Tôi cũng rất căng thẳng, dù sao đây cũng là dự án đầu tiên của chúng ta, giám đốc Dụ làm việc nghiêm khắc như vậy, tôi rất sợ làm không tốt sẽ bị anh ấy mắng.”
 
“À mà đúng rồi, dự án lớn như thế này sao không có lãnh đạo nào đi theo nhỉ, giám đốc Dụ không đi cùng chúng ta sao?” Trần Thịnh hỏi Đổng Tường Vân.
 
Trưởng phòng tài vụ Lý Thục Hâm ngồi đằng trước nhìn sang chỗ họ, vẻ mặt hết sức kinh ngạc: “Hạng mục K&H là dự án tổng giám đốc Giản đích thân điều hành và giám sát, cũng đã đến tận lúc này rồi, nhân viên bộ phận đầu tư và mua bán sáp nhập các cô vẫn không hay biết gì sao?”

 
Trần Thịnh và Hề Mạn lập tức giật mình, trăm miệng một lời: “Tổng giám đốc Giản?”
 
Dù gì Đổng Tường Văn cũng là nhân viên kỳ cựu, anh ta nhìn về phía Hề Mạn và Trần Thịnh: “Lúc trước hạng mục K&H này đã bị gác lại, mãi sau này khi tổng giám đốc Giản về nước muốn mở rộng lĩnh vực đầu tư, lúc bấy giờ mới khởi động dự án lại lần nữa, do tổng giám đốc Giản điều hành dự án. Tôi quên mất hai người là nhân viên mới, không biết chuyện này.”
 
Lương Tiến của bộ phận pháp lý cũng nhìn sang: “Từ khi dự án này bắt đầu được triển khai tôi đã tham gia, cũng coi như khá quen thuộc với nó rồi. Trước khi mở rộng kêu gọi đầu tư, bộ phận đầu tư và mua bán sáp nhập các cô gần như là thùng rỗng kêu to chả làm được việc gì, người làm được việc rất ít, vì thế thậm chí tổng giám đốc Giản còn mời một ngân hàng đầu tư đến giúp đỡ, đến giai đoạn bây giờ mới giao cho các cô phụ trách.”
 
“Thì ra là thế.” Trần Thịnh mất một lúc mới phản ứng lại: “Thế tổng giám đốc Giản đâu rồi?”
 
Lý Thục Hâm: “Sao tổng giám đốc Giản có thể đi cùng chúng ta được chứ, sáng ngày mai anh ấy mới có thể đến được. Tôi theo dự án này lâu như vậy cũng mới chỉ gặp tổng giám đốc Giản đúng một lần thôi đó.”
 
Trần Thịnh hiểu ra, lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Không phải giám đốc Dụ là tốt rồi, anh ấy nghiêm khắc quá, có anh ấy ở đây khiến tôi thấy rất áp lực.”
 
Đổng Tường Văn nghe anh ta nói vậy thì liếc mắt nhìn anh ta một cái, hết sức quan tâm nói cho anh ta biết một sự thật đau lòng: “Chẳng mấy chốc anh sẽ biết tổng giám đốc Giản còn nghiêm khắc hơn giám đốc Dụ.”
 
Trần Thịnh: “!”
 
Đổng Tường Văn: “Anh biết vụ mua bán sáp nhập công ty xuyên quốc gia mà tổng giám đốc Giản thực hiện hồi trước không? Lúc ấy có mấy người đồng nghiệp đi công tác cùng anh ấy, đến lúc quay về mấy người họ như thay da đổi thịt lột xác hoàn toàn luôn, học được không ít thứ nhưng vừa nghe thấy mấy chữ tổng giám đốc Giản là lại giống như bị mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương vậy đó.”
 
Trần Thịnh: “...”
 
Đổng Tường Văn: “Nhưng anh cũng đừng quá lo lắng, tôi nghe nói tổng giám đốc Giản còn có chuyện khác phải giải quyết nên sẽ không ở hạng mục K&H mãi đâu, anh sẽ có không gian lấy hơi xốc lại tinh thần.”
 
Trần Thịnh cũng không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào sau khi anh ta nói câu này
 
Anh ta liếc mắt nhìn Hề Mạn ngồi trong cùng gần cửa sổ nhất: “Sao đột nhiên cô im lặng thế? Cô không căng thẳng chút nào sao?”
 
Hề Mạn xòe lòng bàn tay ra, khắp lòng bàn tay đều là dấu móng tay, mỉm cười với Trần Thịnh rồi nói: “Căng thẳng chứ sao không.”
 
Nhưng chuyện khiến cô căng thẳng lo lắng không giống chuyện khiến mọi người căng thẳng.
 
Dường như cô cảm thấy máy bay lại bay lên cao thêm một đoạn nữa, tầm nhìn bị tầng mây che khuất, không nhìn thấy gì hết.
 
Bây giờ cô muốn tìm cớ xuống máy bay cũng không còn kịp nữa rồi.
 
Vừa nãy lúc ở sân bay, cô vì chuyện đi công tác mà che che giấu giấu để rồi chọc giận Giản Chước Bạch, cô còn đang suy nghĩ xem mình phải làm thế nào để xoa dịu mối quan hệ giữa họ đây này.
 
Bây giờ đột nhiên có người nói cho cô biết, ngày mai cô có thể nhìn thấy Giản Chước Bạch.
 
Ông trời thật đúng là biết trêu đùa cô mà.

 
Vừa nãy cô còn gửi một tin nhắn như vậy cho Giản Chước Bạch, có phải có chút giống như cô đang nịnh nọt ông chủ không?
 
Lúc này Hề Mạn muốn thu hồi tin nhắn nhưng chợt nhận ra đã không còn kịp nữa rồi.
 
“Anh Đổng.” Cô nhìn về phía Đổng Tường Văn, chân thành cầu cạnh: “Nếu như tôi vì một số lý do nào đó mà cuối tuần muốn xin nghỉ, anh cảm thấy có thể được sếp đồng ý không?”
 
“Cũng đã lên máy bay rồi, chắc chắn không được đâu.” Đổng Tường Văn nói: “Hơn nữa ngày mai đã bắt đầu liên lạc làm việc với tổ thẩm định rồi, bộ phận chúng ta vốn đã thiếu người, giờ cô mà xin phép nghỉ thì rất khó để tìm thêm người thế vào vị trí của cô.”
 
Anh ta nhìn Hề Mạn một lúc lại nói tiếp: “Chắc không phải là cô nghe thấy tổng giám đốc Giản sẽ đến nên muốn lâm trận bỏ chạy đâu nhỉ?”
 
Hề Mạn: “...”
 
Đổng Tường Văn: “Vừa nãy cũng do tôi có nói quá lên thôi chứ thật ra cũng không đáng sợ như vậy đâu. Tổng giám đốc Giản coi trọng hiệu suất làm việc cho nên dự án sẽ tiến triển nhanh thôi, nói không chừng sau khi hoàn thành chuyến công tác này, anh ấy sẽ đi du lịch thành phố Z bằng tiền công quỹ cùng mọi người nữa đấy, có đồng nghiệp nói ngoài chuyện liên quan đến công việc ra thì những lúc riêng tư anh ấy đối xử rất tốt với nhân viên, rất hòa đồng.”
 
Hề Mạn cười gượng trả lời: “Tôi không xin nghỉ, tôi chỉ hỏi chơi chơi thế thôi.”
 
Đổng Tường Văn thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, cô làm tôi giật hết cả mình.”
 
Anh ta nói lời khuyên nhủ: “Thật ra đây cũng có thể coi là một cơ hội để các cô rèn luyện, bây giờ cô và Trần Thịnh vẫn đang trong giai đoạn thực tập nên giám đốc Dụ mới để tôi dẫn dắt hai người, đến lúc hai người thành công chuyển lên nhân viên chính thức rồi, hai người sẽ phải tự mình gánh vác một phương.”
 
Hề Mạn vẫn cười cười như trước, vẫn còn tẩy não chính mình: “Ngoài kiếm tiền ra, mấy chuyện khác đều là mây bay!
 
-
 
Lúc mấy người bọn họ đến khách sạn, trời đã tối sầm.
 
Bộ phận đầu tư và mua bán sáp nhập cũng được xem như bộ phận dẫn đầu trong chuyến đi công tác lần này, quản lý bộ phận đầu tư Đổng Tường Văn ra mặt mời mọi người ăn cơm, hai chuyên viên bộ phận đầu tư tham gia dự án vẫn luôn thường trực ở thành phố này là Tiểu Văn và Tiểu Lưu cũng được gọi đến tham gia.
 
Trong quá trình tiến hành thẩm định hạng mục K&H, Giản Trì mời bên thứ ba giúp đỡ, Tiểu Văn và Tiểu Lưu chịu trách nhiệm giám sát tiến độ công việc của bên thứ ba.
 
Sau bữa cơm tối, mọi người quay về phòng của mình.
 
Hề Mạn tắm xong nằm luôn lên giường, cầm điện thoại lên do dự không biết có nên nói thật cho Giản Chước Bạch biết sớm hay không.
 
Cô gõ chữ nhập vào khung chat một đoạn tin nhắn nhưng cứ xóa đi thêm bớt các kiểu vẫn không vừa ý, cuối cùng cô xóa bỏ toàn bộ đoạn tin nhắn này.
 
Cô quả thật không nghĩ ra bất kỳ lý do gì để nhắn tin bao biện với anh cả.

 
Còn về tin nhắn cô gửi cho anh lúc chiều thì đến nay vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời nào hết.
 
Không biết rốt cuộc anh có xem wechat hay chưa.
 
Chuyện cũng đã đến nông nỗi này rồi cũng chỉ đành phó mặc cho số phận thôi.
 
Chuyện ngày mai để ngày mai tính.
 
Cô ném điện thoại đi, phủ chăn lên che kín đầu rồi đi ngủ.
 
Nhưng vì trong lòng có tâm sự nên cô ngủ cũng không được ngon giấc.
 
Ngày hôm sau, cô đến nhà ăn của khách sạn ăn sáng với đồng nghiệp, lúc ăn được một nửa, trưởng phòng tài vụ Lý Thục Hâm nhận được điện thoại của thư ký tổng giám đốc.
 
Sau khi cúp máy, Lý Thục Hâm nói: “Tổng giám đốc Giản xuống máy bay rồi, đang trên đường đến khách sạn, sẽ đến ngay lập tức thôi, mọi người về phòng chuẩn bị một chút đi, lát nữa xuống sảnh lớn khách sạn tập hợp.”
 
Mọi người vô cùng lo lắng đi ra khỏi nhà ăn, lúc vào thang máy, Lý Thục Hâm nhìn lướt qua tin nhắn mình nhận được, có lòng tốt nhắc nhở mọi người: “Thư ký Chu nói tâm trạng tổng giám đốc Giản đang không tốt, lát nữa mọi người phải cẩn thận đấy, đừng phạm phải sai lầm nào. Hôm nay tổng giám đốc Giản còn phải chạy đến Trường Quản tham gia hội nghị thượng đỉnh của ngành nên thời gian rất quý giá.”
 
Sau khi về phòng lấy tài liệu liên quan đến công việc, Hề Mạn cùng mấy đồng nghiệp đứng chờ ở cửa ra vào của khách sạn.
 
Không bao lâu sau, một chiếc xe thương vụ màu đen chạy đến, dừng lại trước cửa khách sạn.
 
Thư ký Chu Lương Hàn xuống xe từ ghế lái phụ trước tiên, sau đó quay người mở cửa hàng ghế sau xe ra.
 
Hề Mạn lui về phía sau mấy bước, đứng sau lưng Đổng Tường Văn và Trần Thịnh, dáng người bọn họ cao to nên vừa khéo che khuất Hề Mạn.
 
Cô nhìn xuyên qua khe hở giữa hai cánh tay của hai người nhìn sang chỗ chiếc xe đang đỗ.
 
Người đàn ông đang xuống xe mặc một bộ âu phục được cắt may riêng với đường kim mũi chỉ chỉnh tề gọn gàng, dáng người vai rộng eo hẹp, hai chân thon dài thẳng tắp, cà vạt trước ngực được thắt cẩn thận, sắc mặt cương nghị, khí chất lạnh lùng.
 
“Tổng giám đốc Giản.” Lý Thục Hâm chủ động đi lên giới thiệu: “Tôi là trưởng phòng tài vụ Lý Thục Hâm, đây là bộ phận đầu tư và mua bán sáp nhập…”
 
Người đàn ông nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, nghe cô ta giới thiệu cũng không thèm ngước mắt lên nhìn, chỉ sải bước đi vào trong khách sạn, thờ ơ nói: “Vẫn còn nhiều thời gian làm quen mọi người, đi vào họp thôi.”
 
Vì hạng mục K&H nên Giản Chước Bạch cũng đã đến thành phố Z mấy lần, ở khách sạn này cũng có phòng tổng thống dành riêng cho anh.
 
Chu Lương Hàn bấm mở cửa thang máy, sau khi Giản Chước Bạch đi vào những người khác cũng vào theo. Hề Mạn dùng tài liệu đang cầm trên tay che kín nửa gương mặt mình lại, cúi đầu đi vào theo mọi người, cũng tự giác đứng sau lưng Giản Chước Bạch cùng với mọi người.
 
Thang máy di chuyển lên tầng trên, trong không gian kín này rất yên tĩnh, đến cả tiếng mọi người hít thở cũng không nghe thấy.
 
Hôm nay là thứ hai, dường như Giản Chước Bạch cũng rất bận nên trong thang máy anh luôn cúi đầu trả lời tin nhắn.
 
Trái lại Chu Lương Hàn đứng bên cạnh Giản Chước Bạch lại là người đầu tiên phát hiện ra cô, lúc nhìn thấy cô trong mắt anh ấy tràn đầy vẻ kinh ngạc.
 
Đây không phải vợ của tổng giám đốc Giản sao, cô ấy vào Giản Trì khi nào vậy? Trông dáng vẻ trốn trốn tránh tránh của cô ấy, chắc không phải tổng giám đốc Giản không biết đấy chứ?

 
Anh ấy có ý muốn nói cho tổng giám đốc Giản biết nhưng lại phát hiện tổng giám đốc Giản đang bận, hơn nữa bây giờ đang có mặt nhiều đồng nghiệp ở đây như vậy, cuối cùng anh ấy lại thôi không nói gì nữa.
 
Hình như tổng giám đốc Giản đang xem wechat thì phải, không biết anh nhìn thấy cái gì mà khóe miệng cong nhẹ lên tạo thành đường cong gần như không thể nhận ra nhưng lại hạ xuống rất nhanh.
 
Chẳng bao lâu sau anh lại nở nụ cười.
 
Suýt chút nữa Chu Lương Hàn tưởng mình gặp ảo giác.
 
Vừa nãy lúc trên máy bay, anh ấy vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí áp suất thấp bao trùm ông chủ, dáng vẻ anh lúc đó giống như ngủ không ngon giấc nên tâm trạng rất kém. Thế mà bây giờ anh lại cười.
 
Tin nhắn wechat liên quan đến công việc còn có thể khiến người khác bật cười sao? Sao trước đây anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy vậy.
 
Trong lúc Chu Lương Hàn đang nói thầm trong lòng, điện thoại của Hề Mạn đang đứng trong góc thang máy lại vang lên tiếng thông báo có tin nhắn đến.
 
Trong hoàn cảnh yên tĩnh như hiện tại, tiếng chuông thông báo này vang lên rất đột ngột, cô vội vàng chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, sau đó mở tin nhắn ra xem.
 
Là Giản Chước Bạch trả lời tin nhắn của cô: [Ánh mặt trời chói chang]
 
[Ví dụ này của cô là lời thật lòng sao?]
 
[Giám đốc Hề, ví dụ này hình như có chút a dua nịnh nọt nhỉ?]
 
Hề Mạn nhìn thấy tin nhắn này thì trái tim như lỡ mất một nhịp, cô vô thức ngẩng đầu lên, nhìn sang chỗ anh thông qua khe hở giữa cổ Đổng Tường Văn và cổ Trần Thịnh.
 
Giản Chước Bạch cất điện thoại, ánh mắt liếc sang chỗ cô, trong mắt có vài phần suy tư, đúng lúc bắt gặp ánh mắt đang nhìn anh của cô giữa không trung.
 
Da đầu Hề Mạn tê rần cả đi, vội vàng giơ tài liệu đang cầm lên che khuất mặt mình, cùng lúc ngăn ánh mắt đang nhìn nhau của hai người lại.
 
Từ khi anh xuống xe đến bây giờ, anh chưa bao giờ liếc mắt quan sát mọi người đang có mặt ở đây.
 
Cô đã rất cố gắng trốn sau lưng đồng nghiệp, giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, đã làm đến nước này rồi mà anh cũng có thể phát hiện ra sao?
 
Ngay sau đó, cô lại nhận được tin nhắn: [Không phải cô không muốn làm việc cho tôi sao?]
 
[À, cô cảm thấy bây giờ tôi là ánh mặt trời chói chang cho nên đến Giản Trì vì…]
 
[Theo đuổi mặt trời?]
 
Hề Mạn: “...”
 
Cô biết ngay mà, khổng tước lại bắt đầu xòe đuôi rồi.
 
Bởi vì câu giải thích trước đó của cô mà lần này cái đuôi còn vểnh lên rất cao.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận