Vậy mà bây giờ, tên Ma Vương kiêu ngạo, khinh người, cái tên con mẹ nó trước kia đi đến đâu là câng câng mặt lên đến đấy, lại đang ngồi ở đây kiên nhẫn dạy con gái nhà người ta đánh Quyền Vương Chiến?!
Chẳng lẽ sau khi làm chủ phòng game vài năm, anh đột nhiên thức tỉnh, nhận ra trách nhiệm mà mình phải gánh vác.
Vào lúc này, Lâm Vị Đông muốn tự tay chọc hai mắt mình ngay tại chỗ.
Mẹ nó nếu nói như này không phải là đang yêu đương thì hắn sẽ ăn sh*t.
Lâm Vị Đông bất lực tự đỡ lấy bản thân, quay trở lại quầy thu ngân.
Ngồi được một lúc, cậu ngửa cổ nhìn Thẩm Nhiên, thấy anh không chú ý tới bên này của mình liền mở máy tính lên, bắt đầu tìm kiếm thông tin về giải đấu mùa đông KOT.
Không ngoài dự kiến khi AG vẫn là đội hot nhất trong năm nay, và Tưởng Văn Chu vẫn đứng đầu trong bảng đấu solo.
Lâm Vị Đông tính toán, còn ba tháng nữa mới bắt đầu giải đấu mùa đông, không biết trạng thái hiện tại của Thẩm Nhiên thế nào, nhưng nếu anh bắt đầu tập luyện từ bây giờ, ngôi vị đầu bảng của Tưởng Văn Chu chắc chắn sẽ không giữ nổi.
Chỉ là….
hiện tại Thẩm Nhiên đang bận yêu đương, thảo nào không muốn quay lại, một chút động lực cũng không có.
Lâm Vị Đông thở dài rồi tắt máy, không biết mình đang làm gì với trái tim của người mẹ này.
Hắn bật loa và mở một bài tình ca độc thân.
Tặng cho chính mình.
Hạnh phúc đều thuộc về người khác.
Đợi khi dần thoát khỏi tâm trạng sầu muộn, hắn nhìn lên thì thấy Thẩm Nhiên đã không còn ở khu trò chơi, cô gái kia cũng không còn ở đó.
Lâm Vị Đông chỉ kịp nhìn bóng phía sau mà không nhìn thấy được chính diện, lần sau nhất định phải tìm cơ hội xem là con gái nhà ai mà lại có thể chinh phục được Thẩm Nhiên.
….
Nguyễn Túc mang theo đàn cello và rất nhiều đồ nên không thể cầm ô, vì vậy khi Thẩm Nhiên nói đưa cô về, cô đã gật đầu đồng ý.
Thật ra từ khi còn nhỏ Nguyễn Túc không có bạn bè, ngoài bận rộn tập luyện hàng ngày, cô ấy còn rất có ý thức bảo vệ bản thân.
Cô không phải là một người chủ động và còn tương đối chậm chạp, nhưng nếu ai đó đối xử tốt với cô, cô sẽ mở lòng, chấp nhận và đáp lại phần tình cảm này.
Ngày hôm đó khi nói ra những lời đó với Thẩm Nhiên, cô thực sự xem anh như một người xa lạ, nhưng cũng chính những lời nói ấy đã xác nhận thật ra cô đã vô thức xem anh như bạn bè rồi.
Hơn nữa, đó còn là một người bạn có thể tâm sự.
Hiện tại còn là bạn bè đã trao đổi tên với nhau.
Mưa rơi lất phất, Nguyễn Túc lặng lẽ đi bên cạnh Thẩm Nhiên, thỉnh thoảng cánh tay lại chạm vào người anh.
Nguyễn Túc cảm thấy sức nóng bị đè nén trước đó lại bốc lên, cô rụt vai lại, vừa định bước sang một bên thì một chiếc xe ô tô lao qua cô.
Đến khi Nguyễn Túc phản ứng lại, cô đã đứng ở bên trong rồi, cổ tay bị những ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông giữ lấy.
Cô gần như đứng trong vòng tay anh, nhiệt độ cơ thể của đàn ông thấm vào hơi thở của cô qua lớp quần áo mỏng.
Thẩm Nhiên trầm giọng nói: “Cẩn thận.”
Nguyễn Túc nhìn anh chằm chằm rồi khẽ chớp mắt: “Cảm ơn anh…”
Môi Thẩm Nhiên mím lại, lông mày hơi nhướng lên: “Buổi chiều ngày mai lớp học kết thúc lúc mấy giờ?”.
“Ba giờ.” Nguyễn Túc nói xong, nghĩ đến lúc đó hẳn là anh còn đang ngủ, cô đang định nói anh đến muộn một chút cũng không sao.
Thẩm Nhiên nói: “Ba giờ rưỡi tôi ở phòng học chờ em”.
“Anh không cần ngủ trưa sao?”
“Gần đây tôi không ngủ được nhiều.”
Nguyễn Túc bĩu môi và khẽ gật đầu.
Thẩm Nhiên dừng lại, nhìn về phía tòa nhà ký túc xá phía sau: “Đến rồi, đi lên đi.”
Nguyễn Túc liếc nhìn rồi lại quay đầu, giọng nói nhẹ nhàng mà nghiêm túc: “Anh sau khi về nhớ phải uống thêm thuốc, như vậy bệnh cảm mới nhanh khỏi.”
Thẩm Nhiên nhìn cô gái nhỏ trước mặt, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi: “Được.”
Trở lại ký túc xá, Nguyễn Túc đặt đàn cello ở một bên, nằm trên giường, trùm chăn bông kín đầu, nhớ tới nụ cười trên môi trước khi rời đi của anh, cảm thấy có chút ảo não.
Mỗi lần cô bị bệnh, mẹ cô đều dặn dò nhớ uống thuốc.
Nguyễn Túc thật sự rất biết ơn anh, nhưng cô không biết phải diễn đạt như thế nào, chỉ có thể nói những câu nghe có vẻ vô thưởng vô phạt và hơi rườm rà này.
Thẩm Nhiên chắc hẳn nghĩ rằng cô rất dài dòng và cổ hủ.
Nguyễn Túc đấm nhẹ vào gối hai cái, rồi xụi lơ trên giường.
Lúc này, cửa được mở ra, An Nam xách túi lớn túi nhỏ đi vào, nhìn thấy cô đang ngủ trên giường: “Tây Mễ, cậu về rồi à, trời mưa lớn như vậy, tớ còn tưởng cậu sẽ về muộn.
Tớ đã mang theo rất nhiều thức ăn, cậu muốn ăn gì không?”.
Nguyễn Túc vén chăn bông xuống, để lộ đầu ra ngoài, thấp giọng nói: “Tớ còn chưa đói.”
Cô vừa dứt lời, đầu của An Nam liền xuất hiện ở bên giường cô, mỉm cười:”Làm sao vậy, tâm trạng không tốt à.”
Nguyễn Túc dừng lại một chút, suốt cả buổi chiều, kể cả những ngày cuối tuần, cô gần như không thể thở được vì áp lực, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã dần quên đi nó.
Có thể bắt đầu từ khi Thẩm Nhiên dạy cô chơi game, có thể là lúc Thẩm Nhiên đưa cô trở về ký túc xá, hoặc cũng có thể là bây giờ khi mà cô đang cảm thấy khó chịu với chính những lời nói vô thưởng vô phạt trước đó của mình.
Thấy cô không lên tiếng, An Nam đưa tay lên sờ tóc cô: “Ngoan nào, cậu đang tự tạo áp lực cho mình quá nhiều rồi đó, cứ thư giãn cho thật tốt, ngày mai chúng ta sẽ đến phòng game.
Tớ vốn định hôm nay sẽ đi, nhưng mưa lại không ngừng, nên đành để ngày mai đi vậy”.
“Tớ…” Nguyễn Túc mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì “An Nam, tớ hiện tại…”
“Chờ một chút.”
Nguyễn Túc chỉ nói được một nửa thì điện thoại của An Nam vang lên, cô nhảy ra khỏi ghế nghe điện thoại, là người nhà của An Nam gọi điện hỏi cô ấy đã tới trường chưa.
Sau khi cúp điện thoại, An Nam lại nói: ”Tây Mễ, vừa rồi cậu muốn nói gì?”
Nguyễn Túc cười lắc đầu:”Không có gì đâu”.
Khi Thẩm Nhiên giúp cô luyện tập, cô không thể che giấu sự thật rằng cô đang gặp trở ngại trong việc biểu diễn.
Cô thật sự không thể nói ra.
Mưa rơi suốt đêm không ngừng, đến nửa đêm lại bắt đầu nổi lên sấm chớp, Nguyễn Túc cuộn người lại như một quả bóng, vùi đầu vào chăn bông.
Lúc sắp chìm vào giấc ngủ, đôi mắt đen của người đàn ông ấy càng lúc càng hiện rõ trong tâm trí.
Đôi mắt ấy rõ ràng là rất sáng và chói lóa, nhưng chúng lại tĩnh lặng không một chút gợn sóng.
Nguyễn Túc lật người ôm con thỏ hồng mang từ phòng game về nhà, rồi từ nhà đến trường.
Phòng game.
Sau khi mọi người đi hết, Lâm Vị Đông ngáp ngắn ngáp dài rồi nghiêng người về phía trước: ”Lão Thẩm, bên ngoài đang mưa to quá, tao cũng không tính về, cho ở lại tá túc một đêm nhá.”
Thẩm Nhiên đang uống thuốc cảm, không quan tâm đến hắn.
Lâm Vị Đông nhìn thuốc cảm bên cạnh, khóe miệng co giật.
Trước đây khi bị bệnh, Thẩm Nhiên chưa từng uống thuốc, qua vài ngày là khỏe lại.
Dù gì tuổi cũng còn trẻ, thân thể cường tráng.
Hắn nói:”Ông chủ Thẩm, tao thấy mày gần đây tu thân dưỡng tính quá vậy, lớn tuổi nên sức khỏe không tốt à?”
Thẩm Nhiên lấy hai viên amoxicillin cho vào miệng, giọng nói khàn khàn mơ hồ: ”Mày thì biết cái đéo gì.”
“…”
Nhìn anh uống hết ly thuốc cảm, Lâm Vị Đông ngửi được thoang thoảng mùi vị tình yêu ở đâu đây.
“Nói thật cho tao biết, có phải mày đang yêu đúng không?.”.