Lão Cẩu cũng bị loại theo, trận đấu kết thúc.
Cả sàn đấu reo hò.
“Chúng ta hãy chúc mừng Burn, giành được giải quán quân trận đấu solo OW!”
“Chúc mừng Burn!”
Thẩm Nhiên vừa mới tháo tai nghe xuống đứng lên, Lâm Vị Đông liền vọt tới, oán trách đánh vào bả vai anh, hốc mắt ướt át: “Chúc mừng quay lại.
”
Thẩm Nhiên cong môi, liếc nhìn thời gian: “Tao đi trước.
”
Lâm Vị Đông ngẩn người chớp mắt một cái: “Không phải… Mày không nhận thưởng sao?”
Thẩm Nhiên ụp mũ lên trên đầu hắn: “Tao hỏi người chịu trách nhiệm chính rồi, có thể nhận thay.
”
“?”
Thì ra anh đã sớm sắp xếp xong xuôi như vậy?
Thẩm Nhiên nói xong, vỗ vỗ vai hắn, nhanh chóng rời đi.
Lâm Vị Đông nhìn bóng lưng của anh, nhận thức muộn màng rồi hét lên: “Này, tao cũng muốn đi xem bảo bối Tây Mễ nhà tao diễn tấu mà!”
*
Hậu đài, Nguyễn Túc ngồi trên băng ghế, ôm đàn cello trong ngực, đầu hơi rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này, An Nam đột nhiên thò đầu vào: “Tây Mễ, đến lượt cậu lên sân khấu đấy.
”
Nguyễn Túc gật đầu, đứng dậy cởi áo khoác xuống, để điện thoại lên bàn.
An Nam trừng mắt nhìn cô: “Có phải cậu đang đợi ông chủ Thẩm không hả? Tớ vừa mới ra ngoài lượn một vòng, hình như không thấy anh ấy.
”
Cô gái nhỏ bĩu môi: “Đi ra ngoài trước đã.
”
An Nam ôm lấy Nguyễn Túc: “Cố lên nhé Vịt.
”
Thời điểm bọn cô đi ra, Trần Vưu An đứng ở cửa, liếc mắt hừ hai tiếng với Nguyễn Túc: “Đừng khiến cho tôi xem thường cậu.
”
Nguyễn Túc cười một tiếng: “Yên tâm, sẽ không để cậu thất vọng.
”
Đi kèm với ánh đèn sáng trên sân khấu, bóng dáng của Nguyễn Túc xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Cô mặc váy lụa hai dây màu đen, trên đầu cài một chiếc kẹp tóc màu bạc, giống như một ngôi sao sáng ngời trong đêm tối.
Cả hội trường đều rất yên lặng.
Nguyễn Túc từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua vị trí của Chu Lan dưới sân khấu, và từng gương mặt xa lạ ở bốn phía, tay không làm chủ được nắm chặt cung vĩ.
Trong nháy mắt, cô dường như chỉ có thể nghe được nhịp đập của trái tim mình, từng nhịp từng nhịp, vô cùng rõ ràng.
Nguyễn Túc nín thở, lông mi khẽ rung động, ngẩng đầu lần nữa, phát hiện ở cửa hội trường xuất hiện một hình bóng.
Ngũ quan của người con trai bị bóng tối bao phủ, vóc dáng thon dài thẳng tắp.
Ánh mắt của Nguyễn Túc hơi ngừng lại, môi không nhịn được mà cong lên.
Cô hít một hơi thật sâu, kéo vang giai điệu đầu tiên.
Trong hội trường, giai điệu du dương trầm bổng của đàn cello, ngân vang rất lâu.
Thẩm Nhiên nhìn cô gái nhỏ trên sân khấu, tròng mắt đen ấm áp mềm mại, môi mỏng cong lên.
Kết thúc một khúc nhạc, Nguyễn Túc đặt đàn cello xuống đứng dậy cúi người.
Dưới sân khấu tiếng vỗ tay vang như sấm.
Lúc chào cảm ơn hốc mắt của Nguyễn Túc ẩm ướt, vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Cô vội vàng xuống sân khấu, suy nghĩ muốn đi tìm Thẩm Nhiên, nhưng vừa mới đi được mấy bước, Chu Lan đã xuất hiện trước mặt cô.
Chu Lan rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nghiêng người ôm lấy cô: “Tây Mễ, mẹ cảm thấy tự hào về con.
”
Nguyễn Túc ngẩn người, nụ cười càng mở rộng: “Cảm ơn mẹ ạ.
”
Chu Lan vỗ vỗ lưng cô, buông cô ra: “Con thật sự nên cảm ơn, là dì Phương và anh Tòng Nam mới đúng…” Chu Lan quay đầu liếc nhìn: “Tòng Nam đâu, mới nãy còn thấy thằng bé mà?”
Phương Lê nói: “Có thể là đi nhà vệ sinh rồi, không cần để ý đến nó.
” Vừa nói, bà vừa nhìn về phía Nguyễn Túc, cười dịu dàng: “Tây Mễ, mẹ con chuẩn bị tiệc mừng cho con, chúng ta trở về thôi.
”
Nguyễn Túc hơi giật mình: “Nhưng mà con…”
Cô nhìn vẻ mặt của Chu Lan và Phương Lê, thật sự là không nói ra lời từ chối được, chỉ có thể thở dài, khẽ gật đầu.
Thẩm Nhiên vừa mới đi đến phòng tập, đã nghe có người gọi tên của anh.
Anh quay đầu, nhìn người thiếu niên cách đó không xa, tròng mắt đen dần dần lạnh đi.
Cố Tòng Nam nhìn chằm chằm anh: “Thật sự là anh, tôi còn cho là nhìn nhầm rồi.
”
Vẻ mặt Thẩm Nhiên không cảm xúc lên tiếng: “Có chuyện gì?”
Cố Tòng Nam siết chặt nắm đấm rồi lại buông ra, nhất thời cũng không biết nên hỏi gì.
Cậu ta có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh, nhưng lúc này không hỏi được một chữ nào.
Thẩm Nhiên dường như cũng không có ý định nghe cậu ta nói câu nào, trực tiếp sải bước rời đi, bóng lưng lạnh lùng đến cực điểm.
Nhìn anh đi xa, Cố Tòng Nam không nhịn được lên tiếng mắng nhỏ, mẹ kiếp!
Thẩm Nhiên đứng ở cổng trường, vừa mới cúi đầu châm điếu thuốc, Lâm Vị Đông liền gọi điện thoại đến ngay: “Tao đang bị tắt đường, bảo bối Tây Mễ nhà tao thế nào, diễn tấu thuận lợi không?”
“Ừm, kết thúc rồi.
”
“Vậy thì tốt vậy thì tốt, giúp tao nói lời chúc mừng em ấy, mày nhất định phải chuyển lời giúp tao! Nếu không tao liều mạng với mày!”
“Biết rồi.
”
Cúp điện thoại, Thẩm Nhiên tựa vào vách từng lạnh như băng.
nhàn nhạt ngước mắt nhìn ánh đèn đường phía trên.
Lờ mờ nhưng lại chói mắt.
Giống như đoạn quá khứ khó khăn nhất, khó nói nhất trong cuộc đời anh.
Đợi đến lúc Thẩm Nhiên rút điếu thuốc thứ ba ra, tin nhắn của Nguyễn Túc mới gửi đến: [Mẹ em và bạn của mẹ mở tiệc mừng cho em, em về trước với bọn họ nhé, ngày mai gặp…]
Kèm theo tin nhắn là một biểu tượng cảm xúc cực kỳ tủi thân.
Thẩm Nhiên cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng đáng thương của cô gái nhỏ, khóe môi cong lên, môi mỏng cắn lấy thuốc lá, nhanh chóng trả lời lại: [Được, ngày mai gặp].
Trở về phòng game, Tần Hiển trực tiếp bắn một cây pháo chào mừng, một đám người vọt ra, nhưng chỉ thấy Thẩm Nhiên đứng đó.
“Này, nữ nhân vật chính của chúng ta đâu?”
Thẩm Nhiên nhàn nhạt nói: “Cô ấy về nhà trước rồi, bọn mày cũng về hết đi.
”
“Haizz! Nếu như sớm biết thế bọn tao cũng không phí cả một buổi chiều để trang trí…”
Nam sinh còn chưa nói hết câu, đã bị Tần Hiển kéo đi: “Mày thì biết cái gì, những lúc thế này người đau lòng nhất chính là lão Thẩm đấy, chúng ta chỉ làm nền thôi.
”
“Đúng đúng đúng, đi thôi.
”
Một đám người dần dần đi xa, Thẩm Nhiên lấy hai lon bia trong tủ lạnh ra, ngồi trước quầy thu ngân.
Không biết qua bao lâu, tiếng mưa rơi tí tách tí tách truyền tới.
Thẩm Nhiên nhẹ nhàng ngước mắt, nhìn màn mưa dày đặc bên ngoài, đáy mắt chỉ còn lại một mảng vắng lặng.
*
Do trời mưa, tiệc mừng tổ chức được một nửa đã kết thúc.
Trong suốt quá trình trạng thái của Cố Tòng Nam đều không có ở đó, Nguyễn Túc cũng lơ đễnh giống như vậy, hoàn toàn không để mắt đến sự bất thường của cậu ta.
Về đến nhà, tâm trạng của Chu Lan rõ ràng trông rất tốt, lấy một hộp quà từ ngoài hành lang đi vào: “Tây Mễ, hai ngày này ba con tạm thời có chút việc đi nước ngoài không trở về kịp, đây là quà ông ấy tặng cho con.
”
Nguyễn Túc nhận lấy, lưỡng lự trong phút chốc mới mở miệng: “Mẹ, trước đó mẹ đã hứa với con, chỉ cần con hoàn thành màn trình diễn này thuận lợi, mẹ sẽ đồng ý một nguyện vọng của con.
”
Chu Lan gật đầu: “Đúng vậy, mẹ đã từng nói câu này, con suy nghĩ xong chưa, chỉ cần con nói ra, mẹ đều đồng ý với con.
”
Cô chậm rãi gật đầu, hơi xiết chặt tay lại: “Con không muốn… Đi học viện âm nhạc Curtis.
”
Chu Lan giống như nghe không rõ: “Con nói gì?”
Nguyễn Túc lặp lại lần nữa.
Nụ cười trên mặt Chu Lan tan biến từng chút một: “Trừ chuyện này ra, những chuyện khác mẹ đều có thể đồng ý với con.
”
“Điều con mong muốn, chỉ có chuyện này.
”.