Lắng Nghe Nhịp Tim Anh


Nguyễn Túc trước khi đi ngủ, đột nhiên nhớ tới chuyện Thẩm Nhiên bảo cô gửi thời khóa biểu cho anh, vội vàng gửi ảnh chụp màn hình trong điện thoại đi.
Rất nhanh, Thẩm Nhiên gửi lại một tin nhắn ngắn: [Vẫn chưa ngủ sao?] 
Nguyễn Túc: [Dạ…sắp ngủ rồi.

Anh vẫn còn làm việc sao?]
Thẩm Nhiên: [Không có.

Ngày mai nhiệt độ giảm, mặc nhiều một chút.]
Thấy những lời này, Nguyễn Túc mới nhận ra, áo của quần áo của Thẩm Nhiên vẫn còn ở đây, không chỉ là hôm nay, mà còn có lần trước…
Ngay sau đó, Thẩm Nhiên lại gửi tới một tin nhắn: [Mau ngủ đi, cô bạn nhỏ.]
Tầm mắt của Nguyễn Túc rơi vào ba chữ ‘Cô bạn nhỏ’, cô suy nghĩ một chút, nhanh tay đánh vài chữ, mau chóng gửi đi, sau đó tắt điện thoại vùi đầu vào trong chăn.
Bên kia, Thẩm Nhiên đọc tin nhắn bé con gửi tới, môi mỏng nhẹ cong lên, cổ họng bật ra tiếng cười thật thấp. 
Trên màn hình điện thoại, mấy từ tỏa ra ngọt ngào lẳng lặng nằm đấy.
[Ngủ ngon nhé, bạn trai.]
*
Tiết đầu tiên của buổi sáng là giờ học chuyên ngành, Nguyễn Túc vừa mới tới phòng học, đã nghe thấy có không ít bạn học đang nhỏ giọng bàn tán cái gì đó.
“Tao nói với bọn mày này, Burn chắc chắn là Dawn, tao có bạn ở đội đào tạo trẻ của STG, nghe nói hôm qua Giang Đồ đã đi tìm anh ta, chắc chắn là muốn mời anh ta trở về STG.”
“Tuyệt đối không ngờ tới, lúc còn sống lại còn có thể gặp được Dawn tái xuất, thật là tuyệt quá.”

“Bọn mày có thể nào đừng kết luận sớm như vậy không, bây giờ Burn có phải Dawn hay không còn chưa biết, huống chi anh ta cũng không chắc chắn sẽ gia nhập STG.”   
“Trước kia tao còn rất thích Burn, nếu như anh ta thật sự là Burn, vậy tao sẽ từ fan trở thành anti ngay.”
“Đúng, tao cũng thế! Anti Dawn suốt đời!”
Nguyễn Túc vốn dĩ lúc đầu không nghe rõ bọn họ đang nói gì lắm, cho đến khi nghe cái tên Dawn này.
Ban đầu cô còn có chút khó hiểu, không biết Burn là ai, nhưng càng nghe tiếp nữa, chân mày cô càng nhíu chặt hơn.
Nguyễn Túc mấp máy đôi môi, nhẹ nhàng lên tiếng: “Dawn đã làm cái gì vậy?” 
Mấy người con trai quay đầu, thấy câu này là Nguyễn Túc hỏi, không nhịn được mà hơi ngạc nhiên một chút, dường như không ngờ tới cô lại có hứng thú với những thứ này, có người trả lời: “Dawn nhận hối lộ, lúc thi đấu cố tình nhường để cho người của chiến đội khác thắng, không chỉ có vậy, anh ta còn ngủ với fan đấy.”
“Nhưng những thứ đó không phải đều là tin đồn trên mạng sao, không thể tin được.”
“Này, thư báo cáo đã gửi đến ban tổ chức của cuộc thi rồi, lúc ấy sau khi sự việc bị phanh phui fan hâm mộ vẫn còn bảo vệ anh ta, nhưng anh ta giống như con rùa rúc đầu, nửa chữ cũng không dám giải thích, còn trực tiếp giải nghệ, đây có phải là có mờ ám trong lòng hay sao?”
Nguyễn Túc mím môi, vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Trần Vưu An kéo thẳng đi.
Mấy tên con trai nhìn bóng lưng hai người, sờ sờ sau gáy, lại quay đầu tiếp tục thảo luận.
Phòng học cuối cùng, Trần Vưu An buông tay Nguyễn Túc ra, khoanh tay trước ngực: “Không biết hôm qua là ai nói tôi rảnh rỗi, bây giờ cậu đã vô vị đến mức này rồi sao? Một người quăng tám sào cũng không tới, có quan hệ gì với cậu chứ?”
Biểu cảm của Nguyễn Túc rất nghiêm túc: “Đây không phải là vấn đề có quan hệ gì với tôi hay không, tin tức trên mạng là sai, anh ấy cũng không phải người như vậy.”
Đây là lần thứ hai Trần Vưu An nghe thấy Nguyễn Túc bảo vệ Dawn, lập tức bĩu môi: “Cậu còn hiểu rõ thế à, cậu quen anh ta sao?”
“Tôi…” Nguyễn Túc mở miệng, nhưng không biết nên nói gì.
Hiện tại Thẩm Nhiên không nói với cô những chuyện này, chắc chắn cũng không muốn nói cho cô biết.
Nguyễn Túc nhìn Trần Vưu An, lặp lại từng câu từng chữ: “Anh ấy không phải người như vậy.”
*
Thẩm Nhiên cầm điện thoại, khẽ nhíu mày.

Trong điện thoại, cô giáo vẫn đang nói tính chất nghiêm trọng của chuyện này, phụ huynh của phía bên kia đã đến, bảo anh cố đến nhanh.
“Được, tôi lập tức đến ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Nhiên đứng dậy, sải bước ra ngoài.
Lâm Vị Đông xách túi lớn túi nhỏ đồ đạc, thấy Thẩm Nhiên đi về phía hắn, liền nở nụ cười vui mừng: “Mày cuối cùng cũng biết xót cho tao rồi…”
Còn chưa nói hết lời, Thẩm Nhiên đã lướt qua hắn mau chóng rời đi: “Tao ra ngoài một chuyến, mày trông chừng phòng game đi.”
Lâm Vị Đông: “…”
*
Thẩm Nhiên đẩy cửa văn phòng ra, người đứng bên trong không ít, cô gái nhỏ đứng trong góc, cúi thấp đầu, tóc hơi rối, trên mu bàn tay phải có hai vết máu, anh thấy vậy thì cau mày.
Giảng viên hướng dẫn thấy vậy, lên tiếng hỏi: “Cậu chính là anh trai của Nguyễn Túc nhỉ?”
Nghe vậy, tất cả người trong văn phòng đều nhìn sang.
Thẩm Nhiên gật đầu một cái, đi tới trước mặt Nguyễn Túc, thấy mắt cô ửng đỏ, khẽ nhấp môi, giơ tay lên sửa sang lại tóc cho cô một chút, giọng điệu ấm áp hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Nguyễn Túc ngẩng đầu nhìn anh, mũi không nhịn được mà chua xót.
Chuyện là thế này.
Nửa tiếng trước, Trần Vưu An và Nguyễn Túc sau khi trò chuyện một hồi, rốt cuộc cũng giải thích xong, giảng viên hướng dẫn bảo hai người còn có hai nữ sinh khác đến văn phòng.
Tháng sau chính là kỷ niệm tròn sáu mươi năm ngày thành lập trường, giảng viên hướng dẫn bảo các cô đến lúc đó trình diễn hợp tấu, Nguyễn Túc và Trần Vưu An là đàn cello, ngoài ra hai nữ sinh lần lượt là đàn violoncelle và đàn violon.
Sau khi phân công nhiệm vụ xong, giảng viên hướng dẫn, bảo Trần Vưu An tìm thời gian sắp xếp cho bốn người bọn cô luyện tập nhiều hơn, tăng thêm độ phối hợp.
Chân trước vừa mới rời khỏi văn phòng, thì người kéo đàn violon đã nói ngay phía sau: “Tôi thấy đừng tìm thời gian nữa, chúng ta luyện tập riêng luôn đi, tránh đến lúc đó hẹn lại không đến, lãng phí thời gian.”
Trạng thái của Trần Vưu An hoàn toàn là bộ dáng xem kịch vui, chạm cùi chỏ vào Nguyễn Túc: “Nghe nói gì không, nói cậu đó.”
Nguyễn Túc mím môi, không nói gì, không muốn tranh cãi với bọn họ, xoay người muốn rời đi.

Cô vừa mới đi một bước, nữ sinh kia lại nói: “Ai đó đừng có ôm khư khư cái vẻ mặt ta đây lớn như vậy được không, không phải chỉ là đoạt được mấy giải quán quân sao, có gì đặc biệt hơn người, có bản lĩnh thì cả đời đều đạt được quán quân đi.

Ôi, xin lỗi, suýt chút nữa tôi quên mất, người nào đó ở chuyến lưu diễn cuối cùng, thế mà ngay cả âm điệu cũng kéo sai, vấn đề đơn giản như vậy cũng có thể mắc lỗi, còn không biết xấu hổ tự xưng là thiên tài đàn cello, đúng là không biết xấu hổ.”
Nguyễn Túc từ từ dừng bước, quay đầu lại.
Trần Vưu An cũng có vài phần hứng thú, muốn xem Nguyễn Túc lần này còn có thể giải thích thế nào.
Cô gái kia càng phách lối hơn, không chút yếu thế: “Sao hả, chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao, hai người các cô, một người ỷ vào mình có một chút tiếng tăm thì có thể không tham gia luyện tập hợp tấu, còn lấy được cơ hội trình diễn độc tấu, một người trễ hơn nửa tháng, nhưng lại trực tiếp đoạt lấy vị trí lớp trưởng, thật sự không biết người như các cô, sao có thể có fan hâm mộ chứ.” 
Trần Vưu An: “…”
Cô ta như thế nào cũng không ngờ tới, chỉ xem náo nhiệt một chút, mà lửa lại cháy tới người mình.
Trần Vưu An vừa muốn nổi giận, Nguyễn Túc liền nhẹ giọng nói: “Từ trước đến nay tôi chưa từng cảm thấy đạt được giải quán quân là tài ba, chẳng qua là tôi có thực lực, không tin cô có thể hỏi Trần Vưu An, cô ta có cố gắng như thế nào thì nhiều năm như vậy đều không thể vượt qua tôi.”
“Này, Nguyễn Túc, cô có ý gì, quá đáng!”
Nguyễn Túc không để ý đến cô ta, tiếp tục nói: “Cô không muốn luyện tập với chúng tôi, tôi không có bất cứ ý kiến gì, những vấn đề này cô có thể nói ra trước mắt giảng viên, không nhất thiết phải ở đây châm chọc.

Hơn nữa nếu như tôi nhớ không lầm, trước khi Trần Vưu An tới, cô chỉ là một lớp trưởng tạm thời, cũng không nói cô chính thức là lớp trưởng.”
Nguyễn Túc thật sự cảm thấy, vì chuyện ai làm lớp trưởng mà cãi nhau, chỉ có thể xảy ra ở mấy đứa trẻ trong nhà trẻ.
Lúc cô nói ra những lời này, cảm thấy bản thân thật buồn cười.
Nữ sinh chơi violoncelle kéo cô gái kia: “Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta về thôi.”
Cô gái nọ bị Nguyễn Túc nói như vậy, thật sự mất hết mặt mũi, ngay lập tức mặt đỏ tía tai đáp trả mấy lời vô cùng khó nghe.
Trần Vưu An vốn dĩ nén giận, cũng không chịu đựng được cơn tức này, bắt đầu đánh nhau, Nguyễn Túc vốn chỉ muốn kéo hai người ra, kết quả hai người dường như đã phát điên rồi, đánh đến không thể tách ra.
Vốn cách văn phòng không xa, lại gây ra tiếng động lớn, không lâu sau giảng viên hướng dẫn đã tới rồi.
Vết thương trên mặt và tay của Nguyễn Túc, chính là bị trong lúc đó.
Vốn đều là sinh viên đại học, chuyện đánh nhau này cũng không đến mức phải gọi phụ huynh đến đây, nhưng cô gái chơi đàn violon lại gào khóc gọi điện thoại cho mẹ cô ta, nếu phụ huynh của bên kia đã tới, thì phụ huynh của Nguyễn Túc và Trần Vưu an cũng phải tới.

Lúc giảng viên hướng dẫn đang muốn gọi điện thoại cho mẹ cô, Nguyễn Túc liền vội vàng nói mẹ cô đã đi công tác, lại đảo nhanh qua một vòng trong đầu, nói anh trai của cô có thể tới.
Vì thế, mà có tình cảnh như bây giờ.
Mẹ của cô gái đàn violon ngồi trên ghế sofa: “Tôi biết danh tiếng của Nguyễn Túc lớn, chuyện này nếu như bị truyền thông biết được, nói không chừng là một tin tức lớn.

Như vậy đi, chỉ cần cháu nói xin lỗi với Miêu Miêu nhà chúng tôi, rồi đưa tiền chữa bệnh và tiền tổn thất tinh thần, bọn tôi coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
Thẩm Nhiên xoay người, vẻ mặt không lạnh không nhạt, không nhìn ra được tâm trạng gì: “Được, bao nhiêu tiền bà nói đi.”
Nguyễn Túc không lên tiếng, chỉ ngoan ngoãn đứng sau lưng Thẩm Nhiên, giống như một đứa trẻ đã làm chuyện sai trái.
Trần Vưu An bị thương nặng hơn Nguyễn Tú, mắt đã bị xanh một bên, nghe như vậy liền nổi giận: “Có phải anh bị ngốc không hả, rõ ràng là bọn họ gây chuyện trước, anh…”
Thẩm Nhiên liếc cô ta một cái, ánh mắt lạnh lùng, Trần Vưu An lặng ngắt như tờ trong phút chốc.
Mẹ của đàn violon suy nghĩ một chút, đưa tay ra miêu tả một con số: “Tôi biết nhà các người có tiền, một chút này đối với gia đình các người mà nói cũng không tính là gì.”
Giảng viên hướng dẫn vội vàng hòa giải: “Mẹ của Miêu Miêu, chuyện này chỉ là mấy đứa nhỏ mâu thuẫn cãi nhau mà thôi, không cần phải làm thành thế này…”
“Cái gì mà trẻ con với không trẻ con, qua mười tám tuổi, phải chịu trách nhiệm pháp luật được không hả.”
Thẩm Nhiên bật cười: “Đúng, phải chịu trách nhiệm pháp luật.”
Anh lấy một tấm thẻ trong bóp tiền ra: “Bà muốn tiền thì bây giờ tôi có thể cho bà.”
Mẹ Miêu Miêu đứng dậy muốn đi lấy, mới vừa đưa tay ra, Thẩm Nhiên lại tiếp tục: “Còn bây giờ thì tôi với bà tính toán tổn thất bên chúng tôi.”
“Có ý gì hả?”
Thẩm Nhiên nói: “Bà cũng biết mà, Nguyễn Túc nhà chúng tôi danh tiếng lớn, cho nên có thể bà cũng hiểu bảo hiểm đôi tay của em ấy, giá bảo đảm là mười triệu.

Nhưng sự việc lần này rõ ràng tai nạn nằm không trong phạm vi bảo hiểm, phiền bà để lại số điện thoại, sau này tôi sẽ bảo công ty bảo hiểm liên lạc với bà, đi làm thủ tục liên quan.”
Mẹ Miêu Miêu nhìn hai vết thương trên mu bàn tay của Nguyễn Túc, hai mắt trợn lên: “Trầy xước một chút da thế này thôi, cũng đánh giá mười triệu?!”
Thẩm Nhiên điềm đạm trả lời: “Hết cách rồi, ai bảo Nguyễn Túc nhà chúng tôi nổi tiếng như vậy chứ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận