Thẩm Nhiên cười nhẹ rồi đưa menu cho phục vụ.
Lúc này, Tần Hiển rốt cuộc cũng không nhịn được, ho khan hai tiếng, cố ý nhẹ giọng xuống như nũng nịu: “Lão Thẩm, em muốn uống bia.”
Những người khác cũng hùa theo.
Nguyễn Túc nhìn bọn họ, có chút khó hiểu, không biết bọn họ đang làm cái gì.
Thẩm Nhiên lườm bọn họ, lạnh lùng nói: “Tự mình đi lấy.”
Tần Hiển cười hi hi hai tiếng, rồi đứng dậy đi đến quầy.
Bọn họ vốn là khách quen ở đây nên cần gì đều không nhờ phục vụ mà tự động đi lấy luôn, sau khi chào hỏi chủ quán, thì họ liền ôm một thùng bia mang về bàn.
Nguyễn Túc nhìn mấy lon bia trên bàn, liếm nhẹ môi.
Lúc này, An Nam mới đến nơi, thở hổn hển, chào hỏi Thẩm Nhiên, sau khi cảm ơn liên tục thì ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Túc, kích động hỏi:”Sao rồi sao rồi? Tớ không đến muộn chứ?”
Nguyễn Túc cười cười:” Không, vừa kịp lúc.
“
Thấy Thẩm Nhiên đang nói chuyện với người khác, An Nam nghiêng người sát với Nguyễn Túc, thì thầm hỏi:”Sao hôm nay cậu vớ được của hời vậy? Đến phòng game hả? “
Nguyễn Túc kể sơ qua chuyện ở phòng game, lúc đó An Nam đang có lớp, nên cô cũng không tìm An Nam rủ đi cùng mà tự đến một mình.
An Nam bị kích động đến mức suýt nữa gần như hét lên, thấp giọng nói: “Cậu bảo ông chủ Thẩm dạy cậu chơi game sao? Trời ạ, ghen tị với cậu chết đi được!”
Nguyễn Túc nhớ đến cảnh anh giúp cô thắng trò chơi lúc chiều, đột nhiên cảm thấy cả người có chút nóng, cầm cốc nước trước mặt uống một ngụm, nói nhỏ: “Chắc là thấy tớ chơi gà quá nên chịu không nổi mới chỉ tớ cách chơi.
”
Một lúc sau, đồ ăn được bê lên, thấy hội Thẩm Nhiên không nói chuyện nữa mà bắt đầu ăn, hai cô cũng không nói thêm câu nào.
Ăn được nửa chừng thì điện thoại An Nam đột nhiên vang lên, cô chạy ra nghe máy rồi vội vàng rời đi.
Vài phút sau, Nguyễn Túc nhận được tin nhắn của An Nam.
Thẩm Nhiên nhìn sang hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nguyễn Túc cất điện thoại đi, nhẹ nhàng cười với anh: “Cố vấn học tập tìm cậu ấy có việc gấp nên về trước rồi, nhờ em nói với anh một tiếng.”
Thẩm Nhiên nhìn bên ngoài, trời đã sập tối, lông mày cau lại, khóe môi hơi mím.
Nguyễn Túc ăn xong rồi, nhưng những người khác vẫn đang ăn, nên cô thấy bây giờ mà đứng dậy đi về trước cũng không nên, dù gì người ta cũng mời.
Tần Hiển với những người hết uống bia rồi lại nói chuyện, nên ăn uống khá lâu, mãi vẫn chưa ăn xong.
Thẩm Nhiên đặt lon bia rỗng trong tay xuống bàn, nhàn nhạt nói: “Các cậu ngày mai không lên lớp à?”
Tần Hiển nghe xong liền nhìn đồng hồ, nấc lên, “Sao đã hơn chín giờ rồi, lớp ngày mai ông già dạy khó tính chết được, thôi em về trước đây, ở lại uống từ từ nhá.
“
Hắn đứng dậy, mấy nam sinh khác cũng đứng dậy đi theo:” Đúng đúng, tụi em ngày mai có tiết học rồi nên về trước đây! Lão Thẩm, tạm biệt”
Trong nháy mắt, chỉ còn lại Thẩm Nhiên và Nguyễn Túc trên bàn ăn.
Nguyễn Túc ngẩn ngơ không ngờ là họ rời đi nhanh như vậy, cô chớp chớp mắt nói: “Vậy em cũng về…”
“Muộn rồi, để tôi đưa em về.” Cô chưa kịp nói hết câu, Thẩm Nhiên đã ngắt lời
…
Bên kia.
Sau khi đi xa được một đoạn, một cậu nhóc khoác vai Tần Hiển: “Anh bị gì vậy? Có bao giờ thấy anh sợ cun cút mấy ông bà trong trường đâu? Nhớ lớp à?”
Tần Hiển xoay xoay khớp cổ: “Mày đéo biết gì cả, nghe lão Thẩm ám chỉ mà không hiểu à? Ông ấy bảo ‘chúng mày lăn đi, để ông đây đưa con gái nhà người ta về.’”
“…”
Tần Hiển quay đầu lại nhìn mấy người kia: “Mà này, tụi mày không hiểu ý ông ấy vậy sao tự dưng đứng lên đi theo tao về làm gì thế?
Một người nói: “Anh tự dưng về là em liền thấy có chút không đúng rồi, có ngu mới ngồi lại chỗ đó.”
“Tụi này cũng vậy.”
_
Đi từ quán ăn đến cổng trường, Nguyễn Túc và Thẩm Nhiên đều im lặng cả buổi, một trước một sau mà bước đi.
Khi ông chủ Thẩm đề nghị đưa về, Nguyễn Túc đã từ chối ngay lúc đó, nhưng anh ấy bảo đã muộn rồi, để cô về một mình không an toàn.
Từ nhỏ, Nguyễn Túc vốn không thích gây rắc rối cho người khác, cô cũng thông minh và hiểu chuyện.
Cô nghĩ, dù sao thì đêm nay cũng ăn tối cùng nhau, lỡ như cô xảy ra chuyện gì, thì chắc chắn trong lòng anh ấy sẽ cảm thấy có lỗi, nên đưa cô về thì vẫn đỡ phải lo hơn.
Nhưng đoạn đường này cũng ngại ngùng quá đi.
Khi đi đến ký túc xá, Nguyễn Túc dừng lại quay đầu nhìn Thẩm Nhiên, nhẹ giọng nói: “Đến nơi rồi.”
Thẩm Nhiên dừng lại, giọng nói lạnh lùng trầm thấp: “Ừm, đi lên đi.”
“Cái kia …” Nguyễn Túc do dự nói, “Để em trả lại anh tiền ăn hôm nay đi.
Dù gì, lúc chiều cũng làm phiền anh chỉ cách chơi, với lại em còn gọi thêm bạn tới ăn nữa.
Tính toán thế nào cũng thấy anh bị lỗ rồi đó…… ”
Lần trước, khi cô nhất quyết muốn trả tiền trà sữa, Thẩm Nhiên đã biết cô gái nhỏ này có nguyên tắc của riêng mình.
Anh nhướng mày, lấy điện thoại trong túi quần ra, bấm vào mã QR rồi đưa cho cô.
Đèn dưới lầu mờ quá, Nguyễn Túc không nhìn rõ được màn hình điện thoại Thẩm Nhiên, chỉ biết lấy điện thoại ra quét mã chứ không để ý, nhưng thay vì hiện thông tin thanh toán thì lại hiện lên thông báo ‘Đã gửi lời mời kết bạn’, cô sửng sốt một lúc.
Thẩm Nhiên đưa mắt nhìn xuống điện thoại một cái rồi khẽ nói: “Tôi ấn nhầm, muốn quét lại không?”
“Không cần đâu.” Nguyễn Túc sợ phiền, nên nói “Em sẽ chuyển tiền cho anh cũng được..”
Thẩm Nhiên cất điện thoại đi: “Ok, em lên trước đi.”
Nguyễn Túc gật đầu, đi được hai bước thì quay lại, vẫy tay với anh ấy, mỉm cười ngọt ngào: “Hôm nay cảm ơn anh nhiều.
Tạm biệt”.
Thẩm Nhiên đút hai tay vào túi quần, nhìn bóng lưng cô với chiếc đàn cello trên lưng, khóe môi cong lên.
Cô gái nhỏ này ngây thơ quá đi, dễ bị lừa quá.
Sau khi vào phòng, vẫn chưa thấy An Nam về, Nguyễn Túc đặt đàn cello xuống, lấy áo quần đi vào phòng tắm.
Khi ra khỏi, cô cầm điện thoại lên xem, ông chủ Thẩm đồng ý kết bạn với cô rồi.
Lúc nãy, khi anh ấy thanh toán, cô đã nhìn thấy số tiền trên hóa đơn, sau khi tính toàn trừ đi những người khác, cô cộng thêm phần ăn của An Nam rồi chuyển luôn.
Chuyển khoản xong, Nguyễn Túc tính thoát out ra, nhưng theo thói quen, cô vào mục ghi chú để note lại chi tiêu.
Ừm, cô nhớ hình như… anh ấy họ Thẩm.
Nguyễn Túc note “Ông chủ Thẩm” vào ghi chú.
Nằm trên giường mãi nhưng cô vẫn không ngủ được, trong đầu chỉ toàn là khung cảnh ở giảng đường lúc chiều, hàng chục cặp mắt đó nhìn cô làm cô cảm thấy hụt hẫng tột độ.
Cô không biết miêu tả như thế nào, nhưng vào lúc đó, cô chỉ cảm thấy như thể mình không còn chơi cello được nữa.
Một lúc sau, Nguyễn Túc ngồi dậy, xuống giường lấy cây đàn cello ra.
Ngồi xuống ghế rồi hít một hơi, khi nhấc cây cung vĩ lên thì cảm thấy như có gánh nặng ngàn cân đè lên tay cô.
Mỗi giai điệu không ngừng hiện lên trong tâm trí cô, khiến mọi thức có chút hỗn loạn.
Nguyễn Túc day day trán, điều chỉnh hô hấp, nhắm mắt lại, từ từ bình tĩnh.
Phải một lúc sau, giai điệu đầu tiên mới vang liên.
Càng về sau, cảm xúc quay trở lại, Nguyễn Túc kéo cung cũng dần dần ổn định.
Đúng lúc này, cửa ký túc xá được mở ra, An Nam ngáp một cái: “Muộn vậy rồi, mà vẫn luyện tập à?”
Giai điệu đột ngột dừng lại.
Nguyễn Túc dừng lại vài giây, không biết đang suy nghĩ gì, một lúc sau, cô đặt cây cung vĩ xuống, mỉm cười: “Ừ, cậu giải quyết xong việc rồi à?”.